Nam Cung Tố Nhị tràn ngập tức giận bị Giang Ngọc mạnh mẽ ôm trở về Vĩnh Ninh điện, Giang Ngọc dỗ dành một lát mới làm dịu cơn tức của Nam Cung Tố Nhị.

Giang Ngọc cợt nhả lột một quả cam, đưa một múi đến bên miệng Nam Cung Tố Nhị: "Nương nương tức giận nửa ngày, nhất định là khát nước, nếm thử quả cam thơm ngọt nhiều nước trẫm lột cho nàng đi?"

Nam Cung Tố Nhị dựa vào đầu giường đẩy múi cam Giang Ngọc đưa tới, tức giận nói: "Đi đi đi, bản cung không muốn ăn, nàng nói không chừng đã lột qua cho rất nhiều người, bản cung mới không hiếm lạ."

" Trẫm thực sự chỉ lột cho một mình Nhị Nhi, ta có thể thề với trời đất!" Giang Ngọc đáng thương nâng quả cam trong tay lên, giả vờ muốn thề.

Nam Cung Tố Nhị liếc trắng Giang Ngọc một cái, đấm nhẹ vào ngực nàng, cả giận: "Nàng chỉ biết giả vờ ở trước mặt ta, bản cung sẽ không thương cảm nàng, nếu như nàng không trừng trị hồ ly tinh kia bản cung sẽ không để yên nàng nữa."


" Trừng trị?" Giang Ngọc nheo mắt dáng vẻ rất đau lòng, trong lòng trầm xuống, nói: "Nguyệt Nhi chỉ cứng miệng nhưng không có ý xấu, nương nương đại nhân đại lượng cũng đừng chấp nhặt với nàng nữa, sẽ để người ngoài chê cười."

" Cái gì gọi là cứng miệng nhưng không có ý xấu, nàng ỷ vào bệ hạ sủng ái cô chất các nàng, bệ hạ còn giao phượng ấn cho nàng, cũng không để bản cung vào mắt, không phân trưởng ấu tôn ti như thế rất tài giỏi sao?" Nam Cung Tố Nhị nhướng mày, căm giận bất bình.

" Vậy, vậy Nhị Nhi muốn như thế nào?" Giang Ngọc đau đầu hỏi, xem ra nữ nhân quá nhiều cũng không phải chuyện tốt, nếu như khống chế không tốt rất có khả năng sẽ dẫn lửa thiêu thân, khiến bản thân thương tích đầy mình.

" Bản cung muốn nàng giao trả phượng ấn lại cho ta, bây giờ bản cung thân thể khôi phục, ta nên tự mình quản lý hậu cung, không cần người khác thay ta nữa."


Giang Ngọc nhìn về phía Nam Cung Tố Nhị khí thế hiên ngang, khuyên can: "Nhị Nhi hiện tại có Tố Nhi phải chăm sóc, làm sao có thời gian quản lý việc vặt hậu cung, huống hồ Nguyệt Nhi không phải quản lý hậu cung rất tốt sao? Nàng yên tâm chiếu cố tốt cho Tố Nhi của chúng ta là được rồi, trẫm cũng sẽ không đem ngôi hoàng hậu cho người khác."

" Không thể, bản cung không cần người khác giúp đỡ quản lý hậu cung, cổ vũ hồ ly tinh kia thêm uy phong, Tố Nhi có nhũ mẫu chiếu cố không có việc gì, nàng ngày mai mang phượng ấn trả lại cho bản cung." Nam Cung Tố Nhị cắn môi nhéo lỗ tai Giang Ngọc, ngây thơ khiển trách.

"Được, được, ngày mai, ngày mai trẫm sẽ hỏi Nguyệt Nhi lấy lại phượng ấn, lão bà đại nhân bớt giận, bớt giận!" Giang Ngọc nhe răng nhếch miệng cầu xin tha thứ.

Thấy Giang Ngọc thỏa hiệp, Nam Cung Tố Nhị cũng hết giận hơn phân nửa, liền thả tay. Thấy Giang Ngọc có lỗ tai bị mình nhéo đỏ, trong lòng cũng có một chút hối hận, lại nghĩ đến dáng vẻ Vệ Nguyệt Nhi làm nũng dụ dỗ Giang Ngọc, mới chợt cảm thấy phải chăng mình quá hung dữ cho nên mới khiến Giang Ngọc dần dần xa rời nàng. Nghĩ vậy, Nam Cung Tố Nhị chậm rãi vươn tay ôm cổ Giang Ngọc, thoáng chốc trở nên vô cùng nhu thuận, đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ khẽ cong, bàn tay xoa lỗ tai Giang Ngọc, nhẹ giọng nói: "Đau không?"


" Vẫn, còn tốt." Giang Ngọc nhìn thoáng qua Nam Cung Tố Nhị ngữ điệu có chút mềm mại, vô lại nắm tay kiều thê, đặt ở bên môi hôn nhẹ một cái, làm nũng nói: "Có cái gọi là đánh là thương mắng là yêu, cho nên trẫm thích để lão bà đại nhân đánh, đánh càng nặng càng chứng tỏ Nhị Nhi yêu trẫm có phải hay không? Bất quá Nhị Nhi chỉ cần nhớ kỹ chừa cho trẫm một hơi thở là được rồi, bằng không lần sau nàng muốn đánh cũng không có người cho nàng đánh."

" Đáng ghét!" Đối mặt dáng vẻ vô lại này của Giang Ngọc, Nam Cung Tố Nhị đỏ mặt đánh nhẹ Giang Ngọc một cái: "Miệng lưỡi trơn tru, không một chút đứng đắn, thật không biết mấy người kia thế nào lại thích nàng." Nam Cung Tố Nhị nhất thời quên mình cũng giống như những người khác, thích đế vương vô lại này.

Giang Ngọc nhướng mày, trêu đùa: "Vậy Nhị Nhi nói cho trẫm biết nàng vì sao lại thích trẫm hay không?"
" Ai, ai nói bản cung thích nàng!" Nam Cung Tố Nhị bị Giang Ngọc bắt bẻ, gắng sức đẩy nàng ra, cãi chày cãi cối. Giang Ngọc cũng không để ý, lập tức đá rơi giày dưới chân,  xoay người đè Nam Cung Tố Nhị song song nằm trên giường lớn, kéo chăn che kín hai người.

" Di? Nàng, nàng đây là đang làm gì? Giữa thanh thiên bạch nhật, lên giường làm gì? Nàng, nàng mau mau xuống đi, nên làm gì thì đi làm đi, bản cung, cũng không muốn cùng nàng ban ngày làm chuyện lêu lổng." Nam Cung Tố Nhị thấy động tác của Giang Ngọc, đỏ mặt tim đập đẩy nàng một cái, thầm mắng Giang Ngọc mới vừa cùng hồ ly tinh kia làm xong, thế nào lại nghĩ đến trêu chọc nàng, liền xấu hổ giãy dụa.

" Trẫm không làm gì, thực sự! Trẫm mệt mỏi, chỉ muốn ôm Nhị Nhi ngủ một hồi, hai ngày nay trẫm vẫn không ngủ ngon giấc, trẫm muốn ở chỗ của Nhị Nhi nghỉ ngơi một hồi, Nhị Nhi cùng trẫm là tốt rồi." Nói xong, Giang Ngọc  ôm lấy Nam Cung Tố Nhị, nhắm mắt lại.
Thấy Giang Ngọc thực sự không tiến thêm một bước, chỉ là nhắm mắt lại dáng vẻ mệt mỏi, Nam Cung Tố Nhị mới có một chút đau lòng trở tay ôm lấy thân thể Giang Ngọc, cả người tràn ngập mẫu tính, giống như dỗ dành Tố Nhi nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Ngọc, trong miệng còn không quên lẩm bẩm: "Mệt mỏi còn có sức lực cùng hồ ly tinh làm loạn, mấy ngày nay nàng đã đi đâu? Thế nào sẽ mệt thành như vậy?"

"Xuỵt ~ Nhị Nhi đừng nói, cứ như vậy để trẫm lẳng lặng ôm nàng ngủ là tốt rồi..." Nam Cung Tố Nhị thì thào tự nói, lại đánh thức Giang Ngọc đang nhắm mắt chuẩn bị ngủ, Giang Ngọc nhíu mày lắc đầu nhẹ giọng nói, khẽ động thân thể, cúi đầu vùi vào bộ ngực mềm mại của Nam Cung Tố Nhị, cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ...

Nam Cung Tố Nhị âm thầm lắc đầu,không dám đánh thức Giang Ngọc, vừa rồi vẫn vênh váo tự đắc lúc này lập tức bị người ngủ say trong chăn đánh bại. Giang Ngọc lúc này điềm tĩnh  ngủ giống như như một hài tử, khiến Nam Cung Tố Nhị rất thương tiếc, Nam Cung Tố Nhị nhịn không được lại siết chặt hai tay, làm cho Giang Ngọc có thể gần mình hơn một chút, thật không biết mấy ngày nay nàng ấy rốt cuộc đang làm gì, sao lại mệt mỏi như vậy.
...

Đậu Nhi canh giữa ở ngoài cửa tẩm cung của hoàng hậu nương nương cùng hoàng thượng, trong lòng vẫn không tự chủ được mà hoảng loạn, nàng vẫn không tin người khác nói, nói đại anh hùng trong nhận thức của nàng, đế vương đại trượng phu Giang Ngọc là một nữ nhân, mà vừa rồi nàng dĩ nhiên đã từng rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng vô cùng hương diễm. Nàng chân thật nhìn thấy thân thể Giang Ngọc quả thật là một nữ tử, hơn nữa  đang làm việc phu thê cùng một nữ tử khác.

Hai nữ tử thế nào, thế nào lại có loại tình cảm này?

Đậu Nhi nâng tay che gương mặt đỏ ửng như mây, để hóa giải cảm giác nóng hổi của hai má.

...

Một tiếng than nhẹ mơ hồ truyền ra từ nội đường, lại khiến Đậu Nhi thoáng chốc liên tưởng đến Giang Ngọc cùng hoàng hậu nương nương lúc này cũng đang ở bên trong...
Vừa nghĩ như vậy gương mặt Đậu Nhi lại đỏ hơn vài phần, khiến nàng lập tức nhắm mắt thầm mắng bản thân suy nghĩ lung tung.

...

" Đậu Nhi, nghĩ chuyện gì vậy?" Tiểu Thanh thấy Đậu Nhi dựa vào trước cửa nhắm mắt không biết nghĩ đến cái gì, liền đến bên cạnh vỗ vai Đậu Nhi, nghi hoặc hỏi nàng.

Đậu Nhi không đề phòng, bị Tiểu Thanh làm giật mình, ngẩng đầu thấy Tiểu Thanh còn dựa sát vào mình, lại nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy Giang Ngọc cùng nữ tử khác toàn thân xích lỏa giao hoan, liền đỏ mặt đánh Tiểu Thanh một chút buồn bực nói: "Bỗng nhiên chạy đến làm cái gì, muốn hù chết người ta sao!"

Tiểu Thanh bị Đậu Nhi đánh một cái, vẻ mặt vô tội buông tay giải thích: "Thanh Nhi cũng không, không làm gì a? Ta chỉ là tới xem bệ hạ và hoàng hậu nương nương đang làm gì, có cần gì không mà thôi. Không phải cố ý hù dọa Đậu Nhi, Thanh Nhi làm sao đành lòng làm cho Đậu Nhi sợ!"
Đậu Nhi liếc trắng Tiểu Thanh một cái, cúi đầu nói: "Ai là Đậu Nhi của ngươi, bệ hạ và hoàng hậu nương nương đang nghỉ ngơi ở bên trong, nếu có việc Đậu Nhi sẽ bẩm báo Thanh tổng quản."

" A? Nghỉ ngơi? Giữa ban ngày thế nào lại nghỉ ngơi rồi?" Tiểu Thanh buồn bực lắc đầu, lẩm bẩm.

Vừa nghe Tiểu Thanh nói, không khỏi lại khiến Đậu Nhi đỏ mặt không chịu nổi, liền đẩy Tiểu Thanh đi, nói: "Mau đi đi, bằng không quấy nhiễu đến bệ hạ cùng nương nương nghỉ ngơi chúng ta đều không gánh vác nổi."

Thanh tổng quản ở trước mặt người khác luôn có sức uy hiếp, cực không tình nguyện bị một tiểu cung nữ đuổi đi. Nếu như bị người khác nhìn thấy  nhất định không bao giờ nể sợ Thanh tổng quản như nàng nữa, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a! Tiểu Thanh nàng đã định trước đời này gặp khắc tinh chính là Đậu Nhi nho nhỏ này, cũng không biết người ta khi nào mới có thể để ý đến nàng, đáng buồn a đáng buồn...
* * *

Hoàng cung giăng đèn kết hoa, xanh vàng rực rỡ, nơi nơi đều lộ ra một mảnh vui mừng.

Giang Ngọc cùng hoàng hậu Nam Cung Tố Nhị và các quý phi ngồi trên đại điện, nhìn Chu Hạo Thiên cùng Xuân Hạo quận chúa Giang Ngọc mới sắc phong, đầu đội khăn hỉ đỏ thẫm chậm rãi tiến vào điện.

Chu Hạo Thiên nhìn Giang Ngọc cùng mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành Nam Cung Diễm ngồi bên cạnh nàng, vốn dĩ vẫn lừa mình dối người huyễn tưởng tân nương tử bên cạnh mình có thể thật sự chính là quận chúa Nam Cung Diễm, lập tức bị hiện thức trước mặt đánh thẳng vào mặt.

Đúng vậy, Nam Cung Diễm người ta cũng đã gả cho người khác, sao còn có thể gả cho hắn. Chu Hạo Thiên hắn tự cho là thông minh thiếu chút nữa vì thế mà hại người hại mình, liên luỵ đến toàn bộ gia tộc, lúc này Chu Hạo Thiên càng không mặt mũi nào đối mặt với Nam Cung Diễm, hắn vốn dĩ vì quận chúa Nam Cung Diễm cả đời cũng không cưới người khác làm vợ, chỉ tiếc không như mong muốn, hôm nay Chu phủ chỉ đành cúi đầu trước ý kiến của thánh thượng.
...

Nhìn Chu Hạo Thiên ánh mắt vô hồn, nội tâm Giang Ngọc hài lòng đến cực điểm, khóe môi nở nụ cười, nắm tay Nam Cung Diễm đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt xấu xa cao giọng cười nói với Chu Hạo Thiên: "Trẫm biết Chu đại nhân vẫn mến mộ tài sắc của quận chúa điện hạ, hôm nay trẫm liền ở trước thiên hạ tác thành cho Chu đại nhân và Xuân Hạo quận chúa, hóa giải nỗi khổ tương tư của Chu đại nhân đối với quận chúa." Giang Ngọc nói xong, khinh miệt nhìn thoáng qua tân lang toàn thân hồng y anh tuấn dưới điện, nhẹ nhàng khoát tay, ra hiệu cho lễ quan, lễ quan nhận được ý chỉ mới dám mở miệng bắt đầu chủ trì nghi thức bái đường.

Nam Cung Diễm nghe ra mấu chốt, tức giận Giang Ngọc được một tấc lại muốn tiến một thước, ở trước mặt mọi người nhục nhã Chu Hạo Thiên, có chút không đành lòng, nên dưới tay áo âm thầm dừng sức nhéo tay Giang Ngọc một cái, trừng mắt nhìn Giang Ngọc.
Giang Ngọc đúng là đắc ý, âm thầm chịu đựng đau đớn, cũng không để ý ánh mắt Nam Cung Diễm trừng nhìn có bao nhiêu bất mãn.

...

Trong ngôn ngữ của Giang Ngọc, Chu Hạo Thiên là người nhạy bén làm sao nghe không hiểu nguyên nhân, kỳ thực hắn sớm nên nghĩ đến mình sẽ có ngày kết quả, Giang Ngọc thế nào sẽ bỏ qua cho hắn, chỉ cảm thán Chu Hạo Thiên hắn si tâm vọng tưởng, yêu một nữ nhân không thuộc về mình, đáng tiếc quận chúa người ta ngay cả ánh mắt cũng chưa từng nhìn hắn, càng không có ý gì với hắn...

Chu Hạo Thiên cúi đầu âm thầm cay đắng mỉm cười, dựa theo lời nói của lễ quan máy móc cùng tân nương mà hắn chẳng biết là ai, người gọi là Xuân Hạo quận chúa ở trước mặt văn võ bá quan cử hành một hôn lễ xa hoa long trọng nhất vương triều Nam Thống.

Lễ thành, Giang Ngọc cao giọng cười nói: "Ha ha, được rồi, từ hôm nay trở đi Chu đại nhân chính là quận mã của vương triều Nam Thống ta, mối lương duyên trời ban này nhất định phải quý trọng, nếu quận mã sau này dám bạc đãi Xuân Hạo quận chúa, trẫm nhất định không buông tha, ngươi phải nhớ kỹ đến lúc đó chịu tội cũng không chỉ là một mình Chu Hạo Thiên, còn muốn liên lụy toàn bộ Chua gia các ngươi."
" Thần hiểu rõ, nhất định cẩn tuân thánh chỉ." Chu Hạo Thiên cúi người nhàn nhạt trả lời.

" Quận mã gia cũng không tất khẩn trương như vậy, bây giờ ngươi coi như là hoàng thân quốc thích, hôm nay đại lễ đã thành, quận mã gia sao không ở trước mặt mọi người vén khăn khỉ của quận chúa lên xem thử?" Giang Ngọc mỉm cười hòa ái tâm tư khó dò.

Chu Hạo Thiên thần sắc đạm mạc nhìn thoáng qua vị đế vương đang muốn xem kịch vui trước mặt, trong lòng ảo não, cũng nhắm mắt ngửa đầu cười lớn, thầm nghĩ Chu Hạo Thiên hắn nếu như đã không cưới được nàng ấy, như thế mặc kệ bảo hắn cưới người nào cũng có gì quan trọng đâu? Nghĩ vậy, Chu Hạo Thiên lập tức xoay người, ngạo nghễ đối diện nữ tử đội khăn hỉ trước mặt, nâng tay vén tấm khăn khỉ đỏ thẫm lên.

Theo khăn hỉ được vén lên, Chu Hạo Thiên lập tức bị vị Xuân Hạo quận chúa trước mắt làm khiếp sợ.
Chỉ thấy nữ tử mỹ lệ e thẹn mang cười, kiều diễm rũ mi , da thịt trắng nõn, hai má ửng hồng oánh như nắng sớm, đôi mắt sáng ngời như tinh tú, câu hồn nhiếp phách, mỗi một nụ cười điều khiến kẻ khác động tâm.

Dung mạo và khí chất bậc này, dĩ nhiên, dĩ nhiên thực sự có vài phần tương tự Nam Cung Diễm.

Chu Hạo Thiên khẽ nhíu mày, trong lòng không khỏi kinh hãi, giai nhân trước mặt, dường như có chút quen mặt, dĩ nhiên, dĩ nhiên sẽ là Xuân Nhi ôn nhu động lòng người vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Nam Cung Diễm....

Chu Hạo Thiên thất thố lẩm bẩm: "Xuân, Xuân Nhi? Thế nào, thế nào sẽ là nàng?"

" Đại nhân..." Xuân Nhi ngượng ngùng cúi người hành lễ với Chu Hạo Thiên, sau đó lại xâu hổ không dám nhìn vị phu quân tuấn tú của mình nữa.

Thời khắc hạnh phúc như thế là Xuân Nhi cả đời cũng không dám tưởng tượng, nàng dĩ nhiên có thể quang minh chính đại gả cho Chu đại nhân mình vẫn ái mộ, hơn nữa còn long trọng được cả thiên hạ chúc mừng. Tuy là như vậy, nhưng trong lòng nàng biết Chu đại nhân vẫn chỉ yêu quận chúa Nam Cung Diễm, có lẽ cả đời Xuân Nhi nàng cũng không nhận được tấm chân tình của Chu Hạo Thiên, mặc dù như thế, nàng cũng đều không oán không hận, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, cả đời nàng đều sẽ cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn.
....

Nam Cung Diễm vừa nghĩ đến Xuân Nhi nhiều năm tình như tỷ muội hôm nay đã trở thành thê tử của người khác, từ nay về sau không thể làm bạn bên cạnh nàng, rốt cuộc cúi đầu không nhịn được mà âm thầm rơi lệ.

...

Giang Ngọc nhìn đôi tân nhân dưới điện, âm thầm cười nói, nàng rốt cuộc giải quyết xong tên Chu Hạo Thiên si tâm vọng tưởng này, bây giờ hắn đã có thê tử xinh đẹp, sau này cũng không có thời gian nhớ thương Diễm Nhi của nàng nữa, như thế cho dù thả Chu Hạo Thiên ra cũng không có gì không được.

Giang Ngọc nheo mắt nhìn quận chúa Xuân Nhi giá y mũ phượng, không khỏi tán thán không ngớt! Quả nhiên là đẹp vì lụa, Xuân Nhi cho đến bây giờ nàng vốn dĩ chưa hề chú ý qua, hôn nay trải qua một phen trang diện cẩn thận lại trổ mã thành một tuyệt sắc giai nhân, Chu Hạo Thiên này coi như nhân họa đắc phúc, có chút phúc khí, nếu hắn còn không biết quý trọng, nhất định cùng Giang Ngọc nàng tranh đoạt mỹ nhân, vậy chỉ có thể trách hắn không biết tự lượng sức mình, tự rước lấy nhục.
...

Giang Ngọc cùng Xuân Nhi nhìn nhau, hiểu ý âm thầm gật đầu một cái. Nhớ đến đoạn thời gian trước nàng từng bí mật triệu kiến Xuân Nhi.

Nàng đã từng nói cho Xuân Nhi biết, nếu có thể tiêu trừ tâm tư của Chu Hạo Thiên đối với Diễm Phi thì tốt, bằng không đừng trách Giang Ngọc nàng vô tình vô nghĩa.

Xuân Nhi vốn dĩ muốn cự tuyệt ý tốt của Giang Ngọc muốn tứ hôn cho nàng và Chu Hạo Thiên, nhưng vừa nghe Giang Ngọc nói như vậy, sợ rằng nếu không có hôn sự này Giang Ngọc sẽ gây bất lợi đối với người nàng yêu và Chu gia. Nàng biết Giang Ngọc là một nhân vật ngoan tuyệt nói được làm được. Trong lòng không khỏi lo lắng, nên mới lập tức gật đầu đáp ứng: "Bệ hạ yên tâm, Xuân Nhi đáp ứng hôn sự này, cũng nhất định sẽ không để Chu đại nhân còn có mộng tưởng gì với Diễm Phi."
" Nga?" Giang Ngọc khẽ động khóe môi, thản nhiên cười nói: "Xuân Nhi có nắm chắc sao?"

" Có, đương nhiên là có." Xuân Nhi lập tức gật đầu cấp cấp xác nhận rất sợ Giang Ngọc nổi sát tâm đối với Chu Hạo Thiên, đỏ mặt nói: "Xuân Nhi vẫn luôn thầm ái mộ Chu đại nhân, Xuân Nhi nếu như được gả cho Chu đại nhân nhất định sẽ tận lực dời đi sự chú ý của Chu đại nhân từ trên người quận chúa, từ nay về sau chỉ yêu một mình Xuân Nhi."

"Ha ha, nếu như thế ngược lại là chuyện đáng mừng, trẫm cũng không hà tất vừa nhìn thấy Chu Hạo Thiên liền không vừa mắt, luôn nghĩ muốn gϊếŧ hắn. Tốt lắm, trẫm quyết định sắc phong Xuân Nhi làm Xuân Hạo quận chúa của vương triều Nam Thống ta, ban cho đất phong, vàng bạc, nô bộc cho ngươi chưởng quản, như thế thân phận của ngươi cao hơn Chu gia một bậc, cũng hoàn toàn xứng với Chu Hạo Thiên, trẫm đã cho ngươi tất cả những thứ căn bản, chuyện khác chỉ có thể xem bản lĩnh của chính ngươi."
" Xuân Nhi hiểu, tạ ơn bệ hạ thành toàn, Xuân Nhi nhất định không phụ kỳ vọng của bệ hạ." Xuân Nhi cúi người quỳ xuống hành đại lễ khấu tạ Giang Ngọc.

Giang Ngọc ngửa đầu cười lớn, đứng dậy bước đến trước mặt Xuân Nhi, đỡ Xuân Nhi đứng dậy, cười nói: "Xuân Nhi miễn lễ, từ hôm nay trở đi ngươi chính là ngự muội của trẫm, Xuân Hạo quận chúa cao quý của đương triều, sau này ngươi cùng trẫm gặp mặt cũng không cần hành đại lễ. Ngươi hầu hạ Diễm Nhi nhiều năm, tận tâm chu đáo, lại thông tuệ, trẫm vẫn rất cảm kích ngươi. Trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn cho ngươi cùng Chu đại nhân, sau đó sẽ sắc phong quận mã gia làm sứ thần đi Liêu Quyết, thúc đẩy mối ban giao giữa Liêu Quyết cùng Nam Thống, nếu sau này ngự muội có chuyện quan trọng gì chỉ cần sai người trực tiếp truyền lời với trẫm là được rồi, hiểu chứ?"
Xuân Nhi nhìn vào đôi hắc đồng sâu không thấy đáy của Giang Ngọc, nàng hiểu Giang Ngọc là muốn đuổi Chu Hạo Thiên rời khỏi kinh thành, cách xa Nam Cung Diễm, chặt đứt niệm tưởng của hắn, đồng thời cũng là cho nàng cơ hội chiếm được tình cảm của Chu Hạo Thiên, nàng liền gật đầu cười đáp: "Xuân Nhi đã hiểu, tạ ơn bệ hạ lo lắng chu toàn."

"Được, Xuân Nhi hiểu rõ là tốt rồi, lui xuống phía dưới đi, mấy ngày này cùng Diễm Nhi trò chuyện nhiều một chút, đến lúc ngươi cùng quận mã rời đi, tỷ muội các ngươi muốn gặp lại khó càng thêm khó. Các ngươi tỷ muội tình thâm, Diễm Phi cũng không còn người nào để tâm sự, có lẽ các ngươi nhất định sẽ nhất thời khổ sở." Giang Ngọc nhìn về phía Xuân Nhi, trên mặt không khỏi hiển lộ ra một tia thương cảm, như vậy quả thực giống như một vị huynh trưởng căn dặn muội muội xuất giá phương xa, tràn đầy lưu luyến khiến trong lòng Xuân Nhi không khỏi ấm áp, nước mắt dần dần chảy xuống.
...

Xuân Nhi hành lễ với Giang Ngọc, chậm rãi rời khỏi đại điện, Giang Ngọc lại đột nhiên gọi Xuân Nhi lại, bổ sung: "Quận chúa, nhớ kỹ phải nói cho Diễm Nhi biết ngươi nhất định sẽ hạnh phúc, để nàng ấy có thể yên tâm."

Xuân Nhi gạt lệ, gật đầu, nở nụ cười xán lạn, gật đầu nói: "Bệ hạ yên tâm, Xuân Nhi biết phải làm như thế nào."

...

Xuân Nhi chậm rãi ngấn lệ rời khỏi đại điện, tâm trạng không khỏi bị vị đế vương toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì thuyết phục thuyết phục, nghĩ đến có thể được một người bất phàm như thế yêu thương, mặc kệ nàng ấy là nam hay nữ, là chính hay tà, cũng không uổng phí đời này.

Xuân Nhi âm thầm thở dài một tiếng, bỗng nhiên cảm giác được một loại áp lực vô hình kéo đến, cũng không biết duyên phận giữa nàng cùng Chu đại nhân rốt cuộc sẽ có kết quả gì, hơn nữa nàng rốt cuộc  có năng lực có thể chiếm được tình cảm Chu Hạo Thiên vốn vẫn dành cho Nam Cung Diễm hay không.
Nhưng mặc kệ ra sao Xuân Nhi nàng cũng sẽ cố gắng thử một lần, bởi vì chỉ có như thế mới có thể cứu người nàng yêu cùng toàn bộ Chu gia khỏi một trường hạo kiếp.

Nàng biết, người đó không phải nói đùa, cũng sẽ không cho phép người khác quấy nhiễu cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc của nàng ấy.

...

Hôn lễ long trọng kết thúc, Giang Ngọc trừ đi một tâm bệnh, trong lòng vui vẻ, quay đầu nhìn các tuyệt sắc mỹ nhân ngồi bên cạnh, chợt cao giọng tuyên bố: "Hôm nay quận chúa xuất giá, trẫm rất cao hứng, đã chuẩn bị yến tiệc ca vũ, chúng ái khanh cùng quận mã gia chậm rãi thưởng thức. Trẫm sẽ không bồi tiếp nữa, trẫm cùng các ái phi trở về hậu điện, người một nhà trò chuyện." Giang Ngọc nói xong, liếc nhìn Sơn Khẩu Lan Tâm đang ngồi dưới điện, ánh mắt khác thường mệnh lệnh: "Lan hầu cũng theo trẫm và các vị ái phi vào hậu điện dùng bữa đi." Nói xong, không đợi  Sơn Khẩu Lan Tâm có thời gian cự tuyệt, liền đứng dậy lôi kéo Nam Cung Diễm các nàng rời đi trước.
Chúng triều thần đều dùng một loại ánh mắt cực kỳ ám muội liếc về phía Lan hầu xinh đẹp quyến rũ, toàn bộ đều âm thầm suy đoán, xem ra lời đồn  không giả, mỹ nữ hầu gia sớm muộn gì cũng phải bị vị đế vương tà ác này ăn sạch không còn xương cốt.

Thiện tai thiện tai a! Bao nhiêu diễm phúc trong thiên hạ hiện nay đều để cho hoàng đế anh tuấn này của bọn họ hưởng hết! Làm hoàng đế quả thật là có lợi a! Mọi người không khỏi đố kỵ trong lòng....

* * *

Trước điện ca vũ thanh bình, nhưng bầu không khí ở hậu điện lại có vẻ quỷ dị khó hiểu.

Chỉ thấy xung quanh cẩm trác xa hoa khảm vàng nạm ngọc, bày đầy mỹ thức tinh xảo thơm ngon. Quanh bàn đều là những nữ nhân cao quý xinh đẹp nhất vương triều Nam Thống.

Giang Ngọc mỉm cười nhìn các vị ái phi mỗi người một tâm tư riêng, tất nhiên là cười đến vui vẻ.
Nói thật, tuy rằng kéo tất cả mẫu hổ lại cùng một chỗ là cực không lý trí, có thể bạo phát nguy cơ không thể vãn hồi bất cứ lúc nào, nhưng không biết vì sao Giang Ngọc chính là siêu cấp thích tìm cơ hội cố ý để các vị sủng thê ở cùng một chỗ, mỗi người một vẻ cùng thưởng thức một phen, thỏa mãn hư vinh mỹ sắc trong lòng mình.

...

Nam Cung Tố Nhị mặc dù quý vì hoàng hậu nhưng niên kỷ nhỏ nhất, mặc dù ngây thơ bá đạo, có lúc cũng sẽ ngang ngược tùy hứng một chút, nhưng tổng thể mà nói cũng là đáng yêu nghịch ngợm nhất. Nam Cung Diễm là người đầu tiên Giang Ngọc yêu thương, tình cảm thế nào dĩ nhiên không cần nói cũng biết, khiến các nàng đều khắc cốt minh tâm, vĩnh khó quên. Tiêu Vịnh Nhi cùng Giang Ngọc vốn dĩ là hai người không thể cùng nhau, nhưng lại bởi vì Tiêu Nhạc Nhi khiến các nàng dần dần thân mật chậm rãi sinh ra tình cảm khác, một vị mỹ nhân tuyệt sắc lại có tài trí như vậy, cũng rất đáng giá Giang Ngọc động tâm.
Vệ Nguyệt Nhi, Giang Ngọc nhìn Nguyệt Nhi đang nâng chén uống rượu, không biết vì sao mỗi lần thấy dung mạo của Nguyệt Nhi đều có thể khiến Giang Ngọc có một loại đau đớn cùng vui sướng đến hít thở không thông, có lẽ là kiếp trước thiếu nàng ấy, kiếp này dung mạo thiên hạ vô song của nàng ấy mới có thể khiến Giang Ngọc nàng cảm thấy thất thố lại lưu luyến đến thế.

Vệ Tử Yên săn sóc gắp một miếng cá dấm đường Tây hồ cho Giang Ngọc, Giang Ngọc gật đầu nắm tay Vệ Tử Yên mang thai sắp lâm bồn, gắp miếng cá dấm đường lên nếm thử, hai người nhìn nhau một cái, thản nhiên mỉm cười. Vệ Tử Yên là hồng nhan tri kỷ của Giang Ngọc, là thầy tốt bạn hiền của nàng, mặc dù quan hệ giữa các nàng có chút mẫn cảm, nhưng những điều này đối với Giang Ngọc mà nói cũng không thể tính toán là trở ngại gì, chỉ cần các nàng có thể đón nhận đối phương, cảm thấy hài lòng là tốt rồi.
...

Sơn Khẩu Lan Tâm vẫn rầu rĩ không nói, một mực uống rượu, trường hợp này đối với nàng mà nói là cực kỳ không thích hợp, nhớ đến lần kia sau khi Giang Ngọc cự tuyệt nàng, nàng liền giống như mất hồn hoang mang lo sợ, nếu Giang Ngọc đối với nàng cũng không có tâm tư gì khác, vậy vì sao còn muốn tỏ vẻ thân cận với nàng như vậy? Lẽ nào chỉ là vì muốn giúp nàng chiếm được tín nhiệm của quốc vương Đông Doanh?

Sơn Khẩu Lan Tâm ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc đang chuyện trò vui vẻ cùng các phi tần xinh đẹp khác, trong lòng rất tự ti khổ sở, nàng cắn môi nâng chén đứng lên cúi người hành lễ, mỉm cười nhìn Giang Ngọc, nói: "Bệ hạ, thần Lan Tâm kính bệ hạ cùng các vị nương nương một chén,  thế nào? Đa tạ bệ hạ cùng các vị nương nương cho phép nàng vào cung ở tạm đồng thời cẩn thận chiếu cố, Lan Tâm ở đây kính mọi người một chung." Nói xong, chỉ thấy Sơn Khẩu Lan Tâm nâng chén hào sảng uống cạn. Trở tay dốc ngược chung rượu, chỉ thấy chén rượu trống rỗng không rơi một giọt nào.
Giang Ngọc vỗ tay thưởng thức, cũng nâng chén ngửa đầu uống cạn, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía các ái thê mỹ thiếp, mời rượu các nàng: "Ngoại trừ Tử Yên mang thai không thể uống rượu, nếu Lan hầu đã kính rượu, vậy Nhị Nhi, Diễm Nhi, Vịnh Nhi, Nguyệt Nhi các nàng cũng uống một chút đi, được không? Cũng xem như cho Lan hầu và trẫm một chút mặt mũi."

Những người có mặt, ngoại trừ hoàng hậu Nam Cung Tố Nhị mặt không biểu tình, những người khác đều cực kỳ không tình nguyện nâng chén uống một ngụm. Nguyệt quý phi liếc nhìn mọi người một chút, cong môi mỉm cười, phóng khoáng nâng chung rượu, vươn tay nâng về phía Sơn Khẩu Lan Tâm, mời rượu nàng: "Các vị tỷ tỷ tửu lượng đều không cao, chỉ có Nguyệt Nhi uống nhiều hơn một chút, vậy hãy để bản cung thay thế các vị tỷ tỷ và hoàng hậu nương nương kính Lan hầu gia một chung đi! Đa tạ Lan hầu gia vẫn luôn quan tâm tương trợ cho bệ hạ, mới có thể giúp thiên hạ bách tính của vương triều Nam Thống an cư lạc nghiệp, Nguyệt Nhi xin phép uống trước!" Nguyệt Phi nói xong, nhìn thoáng qua Sơn Khẩu Lan Tâm, mị nhãn như tơ nâng chung kiều mị uống cạn chung rượu.
....

" Ai nói bản cung tửu lượng không tốt!" Nam Cung Tố Nhị vỗ bàn trừng mắt nhìn Vệ Nguyệt Nhi, nàng cực kỳ ghét Nguyệt Phi thích ra vẻ đoan trang cao thượng, mẫu nghi thiên hạ đến lừa bịp Giang Ngọc và thế nhân, rõ ràng chính là một nữ tử thanh lâu phóng đãng lỗ mãng, thế nào không biết xấu hổ mị hoặc nhân tâm giả vờ cao quý. Nàng liền đứng dậy, ngửa đầu uống cạn chung rượu, nàng vốn dĩ tửu lượng kém, lần này vì muốn tranh khí vội vàng uống xong, thoáng chốc sặc đến không ngừng ho khan.

Giang Ngọc biến sắc lập tức đứng dậy tiến đến bên cạnh Nam Cung Tố Nhị, nóng lòng vỗ lưng cho nàng, lo lắng nói: "Nhị Nhi thực sự là, không thể uống tại sao phải cậy mạnh, Nguyệt Nhi không phải cũng đã uống thay nàng rồi sao!"

" Ai muốn nàng uống thay, khụ khụ, Nhị Nhi tự mình có thể uống." Nam Cung Tố Nhị không phục.
"Được, được, hoàng hậu nương nương của trẫm lợi hại nhất, ngoan, mau mau ngồi xuống ăn chút thức ăn đi." Giang Ngọc dỗ dành Nam Cung Tố Nhị ngồi xuống, đưa tay gắp cho tiểu hoàng hậu chút rau xanh để nàng giảm bớt men rượu.

...

Sơn Khẩu Lan Tâm đem những cử chỉ quan tâm của Giang Ngọc đối với phi tử toàn bộ nhìn vào trong mắt, chỉ cảm thấy các nàng mặc dù đều là nữ nhân những mỗi người đều khiến nàng vô cùng ước ao hâm mộ.

...

Nam Cung Tố Nhị ăn vài miếng, mới giảm bớt một chút mùi rượu khó chịu trong miệng, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía Giang Ngọc, mím môi làm nũng: "Bệ hạ, bây giờ thân thể Nhị Nhi đã hoàn toàn hồi phục, sau này cũng không cần phải làm phiền Nguyệt Phi thay bản cung chưởng quản phượng ấn nữa, hôm nay nhận lúc mọi người tề tụ đông đủ, liền bảo Nguyệt Phi trả lại phượng ấn cho bản cung đi, cũng để Nguyệt Phi có thể yên tĩnh nghỉ ngơi."
Giang Ngọc nghe lời này, biết những lời Nam Cung Tố Nhị nói hôm qua không giả, nàng ấy quả thật muốn đòi lại phượng ấn từ trên tay Nguyệt Nhi, nàng có chút khó xử nhìn về phía Nguyệt Nhi thần sắc trầm ổn ở bên cạnh, suy nghĩ chốc lát, cũng không thể làm gì khác hơn: "Cũng tốt, Nhị Nhi nếu cảm thấy thân thể tốt rồi, vậy Nguyệt Nhi đem phượng ấn trả lại cho Nhị Nhi đi, nàng cũng có thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."

Nguyệt Phi nghe Giang Ngọc nói như thế, thần sắc khẽ biến, chỉ thoáng chốc liền nâng mắt, nụ cười khuynh quốc khuynh thành, cao giọng nói: "Đúng vậy, hoàng thượng nói rất đúng, thần thiếp cũng đến lúc nên trả lại phượng ấn cho hoàng hậu nương nương rồi." Nói xong, mắt phượng sắc bén thoáng nhìn, trầm giọng mệnh lệnh cho cung nhân bên cạnh: "Người đâu, mau mang phượng ấn bản cung đặt ở Vân Đình Điện đến trả cho hoàng hậu nương nương."
...

Không khí trên bàn ăn thoáng chốc trở nên vô cùng ngưng trọng, Giang Ngọc cũng biết mình có lỗi với Nguyệt Nhi, nhưng tính tình của Nam Cung Tố Nhị như vậy, nàng cũng không có cách nào khác. Nên cũng chỉ có thể âm thầm nhấc chân ở dưới bàn huých chân Nguyệt Phi một cái, dùng đó biểu thị quan tâm, ám chỉ nàng ấy không nên tức giận.

Nguyệt Nhi đưa mắt nhìn thoáng qua Giang Ngọc, một tia ý xấu hiện lên, hai chân cũng âm thầm dùng sức kẹp lấy bàn chân của Giang Ngọc, nghiêng đầu cười xấu xa nói: "Hôm nay vui vẻ như thế, bệ hạ cùng thần thiếp uống một chén rượu giao bôi, có được hay không?"

Giang Ngọc không thu chân về được, lại không dám mạnh mẽ dùng sức, thực sự sợ bị thương đến Nguyệt Nhi, nàng biết Nguyệt Nhi là cố ý khó xử nàng, liền thở dài lắc đầu cười nói: "Được, được, trẫm uống là được rồi." Vừa nói vừa cố gắng rút chân mình lại, ý bảo Nguyệt Nhi không nên hồ đồ nữa, mau mau buông ra. Nhưng Nguyệt Phi quyết tâm muốn chỉnh Giang Ngọc, hoàn toàn xem như không biết, chính là không buông hai chân, mặt ngoài tỏ vẻ vô sự muốn đứng dậy cùng Giang Ngọc uống rượu giao bôi.
Giang Ngọc không làm sao hơn, chỉ đành trợn mắt, cực kỳ không phối hợp mà cố gắng đứng dậy, đứng trên một chân, vươn cánh tay nâng chén rượu...

Những người khác đã sớm nhìn ra hai người này tay chân không phối hợp, thần sắc đều trầm xuống, cúi xuống vén khăn bàn nhìn xuống tìm hiểu nội nội tình, vừa nhìn thấy đều đỏ mặt, chỉ thấy Giang Ngọc dĩ nhiên một chân thò vào dưới váy của Nguyệt Phi, mà Nguyệt Phi lại gắt gao kẹp lấy chân nàng không buông, tư thế này có thể đẹp đi đâu được!

...

Lan hầu cũng sớm nhìn ra hai người này có mờ ám, nhưng cũng ngại cúi đầu nhìn xuống, chỉ đành cùng Vệ Tử Yên giả vờ như không có chuyện gì, lẳng lặng mỗi người ăn uống, không quản được phu thê người ta ve vãn nhau.

Các vị nương nương xanh mặt thu hồi ánh mắt từ dưới bàn, ngồi thẳng thân thể, mỗi người cắn môi thần sắc bất thiện từng người trừng Giang Ngọc một cái.
Giang Ngọc hắc hắc giả ngu cười một tiếng, Nguyệt Phi cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn mà thả chân, cũng thả mất mặt mũi của vị đế vương kia. Nàng mỉm cười vươn tay gắp một khối đậu hũ đặt vào chén của Giang Ngọc, buồn bã nói: "Bệ hạ nếm thử một miếng đậu hũ đi. Bệ hạ cũng biết món sở trường của Nguyệt Nhi chính là đậu hũ, lúc nào có thời gian đến Vân Đình Điện, Nguyệt Nhi sẽ làm cho nàng ăn, chắc chắn nàng ăn xong rồi còn muốn ăn tiếp, a..." Nguyệt Phi mị khí bật cười, lại nâng chung rượu kín Giang Ngọc, dáng vẻ cực kỳ quyến rũ câu người, chọc người mơ màng.

Giang Ngọc cảm thụ được ánh mắt gϊếŧ người từ bốn phía, dù sao đều là chết, để Giang Ngọc nàng chết dễ chịu một chút đi, nghĩ vậy, nàng lại nhắm mắt nâng chung rượu cùng Nguyệt Nhi uống cạn.
Đổi lấy Vệ Nguyệt Nhi thoải mái mỉm cười, coi như cũng đáng giá.

...

Buổi gia yến này tiến hành trong bầu không khí càng lúc càng quỷ dị, Vệ Tử Yên bởi vì thân thể không khỏe, cũng trở về trước tiên, mà các vị nương nương vốn dĩ tửu lượng không cao trong bầu không khí này cũng học theo Lan hầu và Vệ Nguyệt Nhi hào khí uống rượu, cứ như thế, càng uống càng hăng hái. Đến sau cùng các vị mỹ nhân đều có chút men say, dần dần chỉ nghe mỹ khúc tấu lên, thi từ ngâm xướng, ai cũng nói Giang Ngọc nàng cưới được đều là giai nhân cực phẩm thế gian, mỗi người đều không tầm thường, người mang tuyệt kỹ.

...

Cũng không biết uống bao lâu, mãi đến lúc diễm dương cao chiếu, Giang Ngọc mới mơ mơ màng màng mở to đôi mắt, thấy mình dĩ nhiên nằm ở trên giường lớn của Vĩnh Ninh điện, lúc này chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề choáng váng, nàng tự nhận là tửu lượng của mình xem như rất tốt, lúc này say như vậy, xem ra nhất định ngày hôm qua vui vẻ nên uống đến bất tỉnh nhân sự rồi, ngay cả nàng được tiểu hoàng hậu Nam Cung Tố Nhị đưa trở về Vĩnh Ninh điện cũng không biết.
Đúng lúc này mới cảm thấy thân thể trong ngực mình khẽ động đậy, Giang Ngọc tưởng Nam Cung Tố Nhị tỉnh lại, liền cúi đầu nhìn, vừa nhìn thân thể liền cứng đờ hóa đá. Chỉ thấy người nàng đang ôm trong lòng không phải tiểu hoàng hậu Nam Cung Tố Nhị, mà là Lan hầu toàn thân xích lỏa - Sơn Khẩu Lan Tâm! Giang Ngọc kinh hoảng, không giải thích được tình huống tại sao lại phát triển đến bước này. Bỗng nhiên một cánh tay lại từ phía sau nàng khoác lên vòng eo cũng đang quang lỏa của nàng, Giang Ngọc cả kinh quay đầu nhìn sau lưng mình, chỉ thấy nằm phía sau dĩ nhiên là Nguyệt Phi, xuống chút nữa dưới chân nàng, trên đùi và bên cạnh lần lượt nằm ba mỹ nhân, một là Nam Cung Tố Nhị ngây thơ khả ái, một người là Vịnh công chúa thanh tú thuần mỹ, còn có - Nam Cung Diễm! Hơn nữa tất cả đều không một mảnh vải nằm  cạnh nàng, đây, đây là tình cảnh nàng chưa từng ngờ tới, đêm qua chẳng lẽ là nàng, nàng đem các nàng ấy toàn bộ đều gọi tới thị tẩm? Giang Ngọc trừng mắt không hiểu ra sao mà thưởng thức bức xuân cung đồ hoạt sắc sinh hương trước mặt, ở sâu trong nội tâm lớn mật tưởng tượng.
Một tia hàn khí làm cho Sơn Khẩu Lan Tâm khẽ nhíu mày, không tự chủ được kiều mị cọ cọ vào lòng Giang Ngọc, Giang Ngọc cúi đầu nhìn thoáng qua Ngọc Hồ Ly cùng nàng vốn dĩ không hề có quan hệ, không nghĩ tới ngày hôm qua nàng mở một buổi Hồng Môn Yến vốn dĩ có mục đích riêng dĩ nhiên sẽ diễn biến thành cục điện này, lẽ nào thật sự muốn nàng cưới con hồ ly này sao?

Giang Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt liếc thấy thánh địa tuyệt mỹ cao vót trước ngực Sơn Khẩu Lan Tâm... Thán phục thầm nghĩ, bộ ngực vừa lớn vừa mềm mại như vậy, Giang Ngọc nàng thực sự là chưa từng thấy.

Nhìn núi non phập phồng đều đặn theo hô hấp của Sơn Khẩu Lan Tâm, lại cúi đầu nhìn bộ ngực khéo léo tinh xảo của mình, so sánh với nhau quả thực chính là gặp sư phụ, là mô hình thu nhỏ mê ngươi! Không khỏi cảm thán người ta ăn cái gì mà ngực lại lớn như vậy, thật không hỗ là Ngọc Hồ Ly nổi danh mị hoặc, chỉ luận về vóc dáng hoàn mỹ không tỳ vết này cũng đủ khiến bất cứ kẻ nào lưu luyến không rời. Nghĩ đến đêm qua trong mơ nàng còn cắи ʍút̼ một cái màn thầu cực kỳ to lớn mềm mại, đó nhất định chính là hai ngọn núi hùng vĩ mê người này rồi, Giang Ngọc da mặt dày cũng thoáng chốc đỏ mặt không chịu nổi. Không nhịn được âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, dâm ý hiện lên, nghĩ thầm, dù sao cũng đã là của Giang Ngọc nàng rồi, thử xúc cảm mê người này một lần nữa thì đã sao! Nghĩ vậy, Giang Ngọc liền không nhịn được cẩn thận vươn tay muốn sờ soạng một phen...