Vĩnh Ninh công chúa buồn chán vô cùng đá hòn đá nhỏ dưới chân, vô vị, nhàm chán chết được ~!

Hầu phủ này thực sự rất không có thú vị, suốt ngày chẳng thấy được mấy bóng người thì không nói, gặp được cũng như là người câm, hoàn toàn k bik gì.

Bắt đầu nghĩ là hầu phủ này tựa như không nhiều người lắm, có lẽ tương đối dễ dàng ra ngoài, mỡ rộng tầm mắt, lại không ngờ, canh phòng của hầu phủ này so với hoàng cung còn muốn chặt hơn.

Mỗi khi nàng dự định muốn ra khỏi cửa, đều có người thình lình xuất hiện trước mặt ngăn cản nàng, thực sự là làm nàng tức chết ~!

Mặc cho Vĩnh Ninh công chúa nàng đe dọa ra sao, những hộ vệ kia đột nhiên xuất hiện cản lại nàng ra khỏi phủ đều để lời ngoài tai~, chỉ nói là phụng mệnh phải bảo vệ sự an toàn của công chúa ~! Không được phép tùy tiện để công chúa ra khỏi phủ ~!

Ai~! Nàng thực sự cũng muốn quay về cung, nhưng hiện tại dường như quyền hạn này nàng cũng không có, sao có cảm giác rằng nàng có điểm như là bị bắt đi giam lỏng!

Nàng muốn tìm Giang Ngọc kia để hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc muốn đem Vĩnh Ninh công chúa nàng giam giữ tới khi nào, thế nào mà hồi cung gặp phụ vương cũng không cho phép!

Nhưng Giang Ngọc này từ sau lần tiến cung nọ, ngay cả lộ diện cũng chưa từng, có lẽ cũng gần một tháng không gặp mặt rồi.

Thực sự là Vĩnh Ninh công chúa nàng tức chết được, nhưng thế nào tức giận cũng không có chỗ để nàng đi phát tiết ~!

Bây giờ, nàng chỉ có thể nén giận ở lại trong hầu phủ, như là một con chim hoàng yến ngây ngốc ~!

Đậu nhi cẩn thận theo sát sau lưng công chúa, nàng chẳng biết, công chúa và phò mã gia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tân hôn phu phụ không phải là nên suốt ngày cùng một chỗ nhu tình mật ý sao?

Chẳng lẽ là công chúa xúc phạm phó mã gia rồi ~?

Ở trong lòng Đậu nhi một lần rồi một lần mà vẽ lại hồng y nam tử tuấn mỹ yêu dị kia, trong lòng không khỏi vì công chúa thở dài.

Nghĩ đến một nhân vật tuấn mỹ bất phàm như vậy, công chúa sao chẳng biết quý trọng chứ ~! Nếu như đổi lại là Đậu nhi nàng, suy đoán rằng nhất định sẽ vui mừng đến thượng thiên ~!

Ai~!

- Đậu nhi, cười khúc khích cái gì chứ, bổn công chúa khát rồi, mau đi lấy chén nước đến!

Vĩnh Ninh công chúa quay lại nhìn Đậu nhi ở phía sau đang ngẩn ngơ cười khúc khích ra mệnh lệnh.

Đậu nhi nghe thấy công chúa gọi nàng, vội vàng quay lại thần sắc đáp lời.

Chợt thấy trước mắt dường như đi đến hai thân ảnh, rất quen thuộc, liền vui vẻ đối công chúa kêu lên:

- Công chúa, người xem kia có phải là phò mã gia đã trở về hay không?

Vĩnh Ninh nghe Đậu nhi nói đến phò mã gia, nhăn đôi mày thanh tú lại nhìn về phía trước, chỉ thấy một hắc y nam tử cùng một bạch y nam tử từ từ ung dung đi về phía này, kia không phải là trường phát bạch sam nam tử đem Vĩnh Ninh công chúa nàng giam cầm lại Giang Ngọc hay sao!

Vĩnh Ninh công chúa vừa nhìn thấy Giang Ngọc cảm thấy tức giận vô cùng, tức tối bước nhanh đến gặp hai nam nhân kia.

Giang Ngọc nghe Giang Trí Viễn hồi báo lại từng việc vụn vặt sự vụ của hiệu buôn, hài lòng liên tục gật đầu.

Giang Ngọc nghiêng đầu nhìn hắc y nam tử bên cạnh, nói:

- Công chúa gần đây thế nào!

Giang Trí Viễn cung kính trả lời:

- Chỉ là công chúa ầm ĩ muốn hồi cung, nhưng đều bị hộ vệ ngăn cản, ngài có thời gian có lẽ nên đi xem công chúa đi!

Giang Ngọc lắc đầu cười nói:

- Không cần ta đi, nàng sẽ  tự mình đến tìm ta thôi ~!

Nói rồi ngẩng đầu nhìn tiểu công chúa đang nổi giận đùng đùng đi tới, khóe miệng từ từ nhếch lên thành một đường cong.

Vĩnh Ninh công chúa đứng ở trước mặt bạch y nam tử kia, sắc mặc khó coi chỉ vào Giang Ngọc tức giận nói:

- Giang Ngọc, ngươi là có ý tứ gì hả?

Giang Ngọc khẽ cười đáp:

- Công chúa đây là làm sao vậy? Sao tức giận như thế, ai trêu chọc người ư? Chẳng lẽ là trách móc vi phu hàng ngày không cùng bồi bạn hay sao?

Công chúa không còn chút máu liếc Giang Ngọc, nói:

- Không cần ngươi đến, ta hỏi ngươi, vì sao không cho bổn công chúa rời phủ? Ngươi muốn đem giam cầm bổn công chúa cả đời sao?

Giang Ngọc nhẹ nhàng đến gần bên cạnh Vĩnh Ninh công chúa cúi đầu nhìn thiếu nữ xinh xắn nhỏ nhắn kia:

- Công chúa, Giang Ngọc chính là lo lắng cho sự an toàn của công chúa! Nếu như công chúa có bất kỳ sơ suất gì, Giang đô hầu phủ ta thật là không chịu nổi trách nhiệm ~!

Công chúa trừng mắt giận dữ với bạch y nam tử, nói:

- Chẳng lẽ ngay cả bổn công chúa muốn hồi cung hồi cung thăm phụ hoàng cũng chẳng thể được ư?

Giang Ngọc ngẩng đầu, vô thức nhìn tiểu cung nữ Đậu nhi phía sau công chúa, man âm điệu ôn hòa:

- Công chúa muốn hồi cung thì có thể, chỉ có điều công chúa ~! Mấy ngày nay chúng ta sẽ chuẩn bị khởi hành quay về Giang Nam hầu phủ ~! Công chúa cũng nên chuẩn bị cùng hoàng thượng, thái hậu chào từ biệt đi ~!

Vĩnh Ninh công chúa trợn đôi mắt to trong veo như nước, kinh hoàng nói:

- Ngươi nói cái gì, ngươi bảo bổn công chúa cùng ngươi quay về Giang Nam? Không được ~! Bổn công chúa không muốn đi đâu hết!

Nàng không muốn cùng Giang Ngọc đến cái gì là Giang Nam hầu phủ, kinh thành thật tốt a, có phụ hoàng, hoàng nãi nãi, quan trọng nhất là có Phong ca ca, nếu phải xa cách, nàng càng khó gặp mặt hắn ~!

Giang Ngọc khẽ cười, cười tiểu công chúa không hiểu chuyện, ai~! Nàng ta muốn bắt nàng làm thế nào mới tốt đây? Thật không biết, bản thân đã tu luyện cái phúc gì, thế nào lại cùng điêu ngoa công chúa này ỡ cùng 1 chỗ ~! Ai~! Lão Thiên phù hộ sớm đoạn đi nghiệt duyên này với công chúa đi ~!

Vĩnh Ninh nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Giang Ngọc, vẻ mặt càng lúc càng bất hảo, tức giận nói:

- Ở đây cũng chẳng phải là hầu phủ của ngươi sao? Bổn công chúa ở chỗ này thì được rồi, ngươi tự mình tở về đi ~!

Giang Ngọc ngờ vực lướt mắt về phía Vĩnh Ninh công chúa, khe khẽ cười đáp:

- Chẳng lẽ công chúa không biết lấy gà theo gà lấy chó theo chó ư? Công chúa nay đã gã đến Giang Nam hầu phủ ta, theo lẽ thường cần phải tọa ở chủ mẫu chi vị của hầu phủ, người có thể không theo vi phu quay về Giang Nam sao?

Trong đại sảnh hầu phủ, Giang Ngọc tinh tế mà phẩm nước trà trong tay, đó là trúc diệp thanh thượng hạng, nàng thích mùi vị thanh thanh đạm đạm ấy.

Công chúa cong cái miệng nhỏ đáng thương như vậy nói:

- Bổn công chúa không muốn cùng ngươi quay về Giang Nam, nơi đó ai ta cũng đều không biết, bổn công chúa muốn ở lại kinh thành ~!

Giang Ngọc vẫn tự mình phẩm chén trà trong tay, chậm rãi yếu ớt:

- Công chúa nghĩ là có thể sao? Hoàng thượng sẽ chuẩn chăng? Cáp ~!

Vĩnh Ninh công chúa quăng cái liếc mắt cho cái vẻ mặt nhàn nhã tự tại của Giang Ngọc, trong lòng cũng biết đây là chuyện sớm muộn, phụ hoàng nhất định sẽ không cho nàng ở lại trong kinh thành một mình.

Cũng không biết mình có phải là thân sinh của phụ hoàng hay không, vì sao lại nhẫn tâm đem nữ nhi bên cạnh vứt bỏ, trong lòng nhất thời ủy khuất, lệ nhãn mông lung dâng lên.

Lúc này Giang Ngọc ngẩng đầu nhìn công chúa thật lâu chẳng nói được lời nào, thấy nàng dáng điệu ủy khuất thương tâm, trong mắt dường như hiện ra một tia trong sáng quang mang.

Nàng nhẹ nhàng buông tách trà trong tay xuống, khẽ nghiêng mình, tựa vào ghế bành, làm như không quan tâm đến nói:

- Giang Nam vùng sông nước thế nhưng là nơi nổi danh tuyệt mỹ đã lâu, lần này công chúa hảo hảo thưởng thức phong cảnh một lần cũng là không tệ. Chẳng lẽ là công chúa cảm thấy Giang Nam hầu phủ dường như xa lạ, lại không có người quen, cho nên không muốn đi?

Vĩnh Ninh nhìn Giang Ngọc kia nói, tựa như thấy được cứu tinh, ra sức gật đầu cho là đúng, nếu như không để nàng đi đến đó là vô cùng tốt!

Giang Ngọc cười nhạt:

- Nếu như công chúa sợ là đến Giang Nam không có người quen bồi bạn, vậy sao công chúa không mang tỷ muội thân thiết cùng đi, cùng nhau nhìn xem trời cao biển rộng cũng tốt a?

Vĩnh Ninh công chúa vô cùng ngạc nhiên nhìn phía tiểu hầu gia Giang Ngọc kia, nghĩ rốt cuộc là mình không thể không đi, Giang Nam ấy nghe nói là một nơi không tệ, non xanh nước biếc, Vĩnh Ninh công chúa nàng từ nhỏ chưa từng ra khỏi hoàng cung, vẫn là hy vọng có thể ra ngoài đi đi nhìn nhìn, nhưng giống như lời Giang Ngọc nói, nơi ấy người lạ mà nơi cũng k quen, không một tỷ muội bằng hữu, cũng nói là không muốn đi.

Vĩnh Ninh lau lau đôi mắt ngấn lệ có chút ướt ướt, nói:

- Bổn công chúa nào có cái gì là tỷ muội a~!

Người trong thiên hạ đều biết, hoàng đế chỉ có một mình nàng là nữ nhi, đâu lại có đến cái gì là tỷ muội.

Ngón tay Giang Ngọc gõ gõ lên hồng mộc điêu văn trà kỷ kia, làm như lười biếng nhàm chán đối công chúa nói:

- Nghe nói quận chúa Bình vương phủ có quan hệ tốt, hơn nữa nghe vương gia nói bệnh tình quận chúa vừa mới chuyển biến tốt, cũng muốn để quận chúa đến Giang Nam tịnh dưỡng một khoảng thời gian, sao công chúa lại không đến xin hoàng thượng mang theo quận chúa cùng khởi hành tiến về Giang Nam, vậy hảo có thể chiếu ứng lẫn nhau không phải ư?

Vĩnh Ninh công chúa mặt lộ vẻ vui mừng, kinh hỉ đáp:

- Ngươi nói chính là sự thực, ta thật sự có thể mang Diễm tỷ tỷ cùng đến Giang Nam sao?

Giang Ngọc ngẩng đầu cười cười nói:

- Giang Ngọc cũng không làm chủ được, đây còn phải xem ý từ của công chúa cùng hoàng thượng, Giang Ngọc chỉ sợ là trên đường đi công chúa buồn chán, nếu như có một người bạn chơi cùng, nghĩ là sẽ hay hơn! Nhiều người đến cũng là không hề gì ~!

Vĩnh Ninh công chúa hài lòng cười đáp:

- Tốt lắm, ngày mai ta liền đến nói với phụ hoàng, để Diễm tỷ tỷ cùng ta đi Giang Nam, ngươi cần phải nhớ kĩ là được!

Vĩnh Ninh công chúa trong lòng vui sướng, nàng và Diễm tỷ tỷ từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt, lại cùng được thế nhân ca tụng quốc tư nhị mỹ, quãng thời gian trước nghe nói Diễm tỷ tỷ bị bệnh, trong lòng cũng lo lắng, chỉ tiếc vẫn không thể đến vấn an, sốt ruột trong lòng. Bây giờ nếu có thể cùng xuất hành, đúng là chuyện tốt! Nhiều người cùng đi, nàng sẽ không lại sợ tiểu hầu gia lòng sâu như bien không thễ đo lường này.

Ra ngoài nhìn xem thế giới muôn màu cũng tốt, dù sao so với suốt ngày ngơ ngẩn ở trong cung không việc gì làm chính là tốt hơn ~! Chờ thêm một khoảng thời gian, đúng lúc thì lấy cớ cùng Diễm tỷ tỷ quay về kinh, sẽ tìm cơ hội hướng phụ hoàng cầu một chữ tình....

Bề ngoài Giang Ngọc dường như đang phẩm trà diệp hương vị ngọt ngào thanh mỹ kia, nhưng trong lòng lại khẽ gọi bàn tính như ý kia.

Diễm nhi a... ai~!

Chính là Giang Ngọc vì ngươi hao tổn tâm huyết a~!

Nhưng, bây giờ không phải là lúc nói rõ a, nàng muốn nhanh ly khai khỏi kinh thành nơi làm rối loạn tâm thần nàng, nàng muốn dẫn Diễm nhi cùng nhau rời khỏi Bình vương phủ nơi nàng kinh tâm không ngừng.

Tại trong nội thành kinh thành nàng phải đề phòng rất nhiều, rất nhiều, chờ đến lúc trở về Giang Nam hầu phủ, tâm của Giang Ngọc nàng mới có thể chân chính hạ xuống nghỉ được.

Ai~! Nhớ đến Giang Ngọc phải đối mặt với một vấn đề rất lớn chính là Diễm nhi, khi đến Giang Nam hầu phủ, tìm cơ hội, nàng nhất định sẽ đem toàn bộ sự tình bày ra. Nhưng không phải là lúc này, nếu như cái bí mật thiên đại này bị triều đình biết được, chính là đại sự liên quan hết toàn bộ vận mệnh hầu phủ, nàng tuyệt đối không thể tùy tiện hành sự ~!

Hơn nữa bệnh tình Diễm nhi vừa mới ổn định, nàng lại càng không muốn cho Diễm nhi lại chịu kích động gì, nàng muốn nàng ấy hảo hảo tiếp tục sống, cho dù nàng ta hận nàng, nàng cũng muốn nàng ấy còn sống mà đối mặt nàng ~!

Tình sâu đậm, nghĩ là Giang Ngọc nàng đều nguyện ý vì nàng mà đi tìm cái chết, còn có cái gì mà nàng làm không được cơ chứ?

Nàng thực không muốn khiến nàng thương tâm khổ sở, nhưng, nghĩ đến ngày đó, nàng chính là phải đau khổ quyết tâm đi đối mặt, nàng mong muốn nàng ấy tiếp nhận toàn bộ của nàng, nhưng nhân sinh đời người ai có thể nói đúng hết chứ!

Tùy thiên đi!

Nhưng, Giang Ngọc nàng cần phải toàn tâm toàn ý bản thân nỗ lực chính là cố gắng ~!

Chỉ cầu đừng bị thương quá sâu, quá nặng là tốt rồi a....

Tình thâm thâm, ái nùng nùng

Thương thiên mang mang nhân hải trung

Lộ trường trường, nhân diêu diêu

Chích cầu huề thủ cộng nhất trình

Thương diệc thương,

Hận diệc hận,

Thu thủy trường lưu, thử tâm trung

Điềm dã nhất sinh,

Khổ dã nhất sinh,

Bất như tiêu sái nhâm ngô du

Bất như huề thủ cộng thử sinh.

( Tình thật sâu, yêu nồng đậm.

Trời xanh mênh mông giữa biển người,

Đường thật dài, người xa cách.

Chỉ cầu nắm tay cùng chung đường

Tổn thương cũng là tổn thương,

Hận cũng là hận,

Nước mắt chảy dài, trong lòng này

Ngọt ngào cũng là trọn đời,

Đau khổ cũng là cả đời,

Không bằng phóng khoáng mặc ta ngao du

Không bằng nắm tay cùng nhau kiếp này.)