Bên trong thư phòng, Giang Ngọc ngưng thần chuyên tâm phê duyệt các đại thương hành chính,phê văn.

Công việc này thực sự nặng nề, hiện nay Giang Đô hầu đã hoàn toàn rút lui khỏi quyền chấp chưởng các cửa hiệu, đều toàn bộ giao đến tay tiểu hầu gia Giang Ngọc xử lý. Chỉ có lúc gặp phải việc cực kỳ quan trọng, mới sẽ giúp nhi tử cùng đề ra chủ ý.

Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một nữ tử khinh thủ khinh cước* đi đến trước thư trác, đem một chén thanh trà bưng đến trước mặt Giang Ngọc, liền quay đầu dự định bỏ đi.

Không ngờ, một tay bị nắm kéo lại về phía sau, nàng trong lúc hoảng hốt sợ hãi kêu lên một tiếng.

Chờ đến lúc nàng ổn định tâm thần, lại phát hiện ra mình đã ngã vào trong ngực một nam nhân.

Giang Ngọc vẻ mặt tà khí bá đạo nhìn khuôn mặt yêu diễm trong ngực, nàng một tay quay quanh lấy nữ tử quyến rũ yêu diễm trong lòng, một tay nâng lên, ôn nhu xoa nhẹ lên khuôn mặt tuyệt sắc kia, thản nhiên hỏi:

-Cô nương đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì a?

Nữ tử vô cùng kinh ngạc nhìn nam tử toàn thân  tỏa ra khí tức yêu dị, biểu tình kinh sợ nói:

- Phò mà gia, người, người không nên như thế! Tâm Lan chỉ là đem nước trà đến cho người, cũng không có việc gì. Tiểu Thanh tỷ tỷ vừa mới có việc vội vàng không đến được, bảo Tâm Lan giúp đỡ đem nước trà đưa tới cho phò mã gia...

Khóe miệng Giang Ngọc hơi nghiêng khẽ nhếch, hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của nàng kia lúc này có là thật hay không, đôi mi nhãn không nghiêm túc làm như rất tán thưởng nhìn vào tuyệt thế mỹ nhan kia, khuôn mặt ám muội từ từ để sát vào hồng thần yêu diễm nọ, tinh tế chăm chú nhìn thiếu nữ.

Hô hấp của nữ tử, bị bộ mặt tuấn dật kia tới gần quấy nhiễu có phần hỗn loạn.

Đột nhiên Giang Ngọc khẽ cười một tiếng, yếu ớt mở miệng nói:

- Ngọc hồ ly ~!

Đôi mắt nữ nhân trong nháy mắt hiện lên một tia sáng tỏ, có phần khẩn trương nói:

- Phò mã gia nói cái gì hồ ly, Tâm Lan nghe không hiểu lắm!

Giang Ngọc ngẩng đầu, mỉm cười nói:

- Tâm Lan chưa từng nghe qua sao? Trên giang hồ có một nhân vật đương nổi danh, người gọi ngọc hồ ly, người này võ công cao cường, mị công thâm thuý, lại có dung mạo tuyệt thế mê hoặc chúng sinh, nghe nói ngày đó nam tử chỉ cần gặp qua nàng một lần, đều quỳ gối dưới thạch lưu quần hạ của nàng, cam nguyện cả đời vì nàng làm trâu làm ngựa.

Nữ nhân nhu nhược chớp chớp mị nhãn dịu dàng kia, dùng giọng dịu dàng u uyển câu hồn nói:

- Tiểu nữ tử một nữ nhân yếu đuối, không biết cái gì là thế sự giang hồ, phò mã gia nói với Tâm Lan những điều này, Tâm Lan cũng là nghe không hiểu được.

Giang Ngọc nhìn nữ tử một thân mị khí nọ, vũ mị vươn ngọc thủ vì nữ tử trong ngực chỉnh lý sợi tóc trên trán, ôn nhu nói:

- Nga~, Tâm Lan nghe không hiểu ư? Nhưng bổn hầu đến là cho rằng Tâm Lan so với ngọc hồ ly nọ, chính là chỉ có hơn chứ không kém a!

Nữ tử vô tội nhìn phía Giang Ngọc, giận dỗi nói:

- Phò mã gia chớ có ác ý hù dọa Tâm Lan, Tâm Lan cho tới bây giờ chưa từng học qua võ công gì, nếu như nếu đã học qua, cũng sẽ không bị đám người xấu kia làm cho nhục nhã, ức hiếp. Thậm chí không có chỗ an thân....

Dứt lời chỉ thấy Tâm Lan ấy, hai mắt mang theo một chút thủy ngân, lập tức lại nổi lên lê hoa đái vũ*.

Sắc mặt dần dần ám trầm xuống, nàng mạnh mẽ nắm lấy bàn tay ngọc nhìn như mỏng manh bất kham trong ngực lên, từ từ tăng thêm lực đạo trên tay....

- Gia, Trí Viễn đã trở về!

Đang lúc đang vào, Giang Trí Viễn đang bên ngoài thư phòng ở môn khẩu lớn tiếng bẩm báo vào.

Giang Ngọc nhíu mày, cực không tình nguyện buông mỹ nhân trong ngực ra, trầm giọng nói:

- Vào đi ~!

Tâm Lan kia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy phò mã gia cuối cùng thả mình ra, vội vã từ trong lòng ngực nguy hiểm thoát ra.

Giang Trí Viễn đẩy cửa phòng, không ngờ lại thấy một nữ tử từ trong người Giang Ngọc đứng dậy chạy ra.

Giang Trí Viễn đứng ở trong góc một giây, thật chẳng biết bản thân thế nào bao giờ cũng có thể gặp phải loại tình cảnh này, trong lòng lại là một trận bốn bề sóng dậy, nhưng bên ngoài lại vẫn giữ điềm tĩnh phủ phục nói:

- Gia, sự việc đã xong rồi.

Nữ tử bên cạnh cúi đầu, tha thướt hướng phía Giang Ngọc thi lễ:

- Phò mã gia, Tâm Lan cáo lui trước ~!

Giang Ngọc gật đầu, diện vô biểu tình lên tiếng, nữ tử liền vội vội vàng vàng lui xuống, đem cửa thư phòng đóng kín, rời đi.

Giang Ngọc nghe nàng kia sau khi đã đi xa, ngẩng đầu nhìn hướng Giang Trí Viễn, lãnh đạm nói:

- Kết quả ra sao?

Giang Trí Viễn cung kính đáp lời:

- Đông Doang nhẫn giả huyễn thuật kia đúng là do đại sư Đông doanh Tửu Tỉnh Thái Lang sáng chế, mà ở trong võ lâm trung nguyên biết được những huyễn thuật ấy, hẳn là chỉ có hai tên mật thất đệ tử của Tửu Tỉnh Thái Lang, ngoại hào ( biệt hiệu) nhân xưng "Ngọc hồ ly" và "Hỏa hồ ly" một đôi nam nữ mới biết.

- Ngọc hồ ly ~! Haha, quả nhiên là nàng ~!

Giang Ngọc nghe xong khóe môi chậm rãi cong lên, lạnh lùng cười.

Giang Trí Viễn khó hiểu được hỏi:

- Gia, biết là ai sao?

Giang Ngọc từ từ đứng dậy, đến gần bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở hai cánh cửa ra, nói:

- Nữ tử vừa rồi có biết là vị nào?

Giang Trí Viễn cúi đầu, ảm đạm trả lời:

- Nàng chính là nữ tử được cứu ở trên đường, tên là Thu Tâm Lan.

Giang Ngọc lắc đầu nhàn nhạt cười nói:

- Ta hỏi Trí Viễn ngươi cho rằng Thu Tâm Lan kia, nàng rốt cuộc là người ra sao?

Giang Trí Viễn đơn giản suy nghĩ đáp:

- Trí Viễn cho rằng, nữ tử ấy cũng không giống như người bình thường, gia tốt nhất là phải cẩn thận phòng bị.

Giang Ngọc khẽ hừ một tiếng nói:

- Trí Viễn chẳng lẽ không cảm thấy một người nữ tử bình thường, không nên lại có phong tình vạn chủng như vậy sao?

Giang Trí Viễn nghi ngờ nói:

- Gia chẳng lẽ đã đoán ra được nàng là ai rồi?

Giang Ngọc nghiên nhẹ đầu, hai mắt ngưng thần đáp:

- Thu Tâm Lan nọ chắc chắn chính là thích khách tập kích ở tùng lâm, cũng là nổi danh mị yêu đã lâu trong chốn giang hồ – Ngọc hồ ly~!

Giang Trí Viễn hoảng hốt nhìn phía Giang Ngọc, cả kinh nói:

- Theo như lời gia nói có thật không? Vậy người này quyết không thể giữ lại lâu ở đây, sợ là sẽ đe dọa đến sự an toàn của hầu gia.

Giang Ngọc không đồng ý lắc đầu nói:

- Không vội, không vội, chắc hẳn nếu như nàng muốn động thủ, sớm đã làm rồi. Bổn hầu đến là muốn nhìn xem chỉ một mình mị hồ ly này rốt cuộc là đang cùng bổn hầu gia đùa giỡn cái gì tâm nhãn! Giấu đầu lòi đuôi sớm muộn sẽ lộ ra, cáp ~~.

Giang Trí Viễn ngẩng đầu nhìn tiểu hầu gia Giang Ngọc dường như đã tính toán trước mọi việc, một tia cảm giác chẳng lành tự nhiên sinh ra....

Giữa trà trai cổ hương sổ sắc, một lão nhân nét mặt hồng quang đang thảnh thơi pha nước trà.

Tiểu Thanh quỳ dưới đất có phần bất an, cung kính nói:

- Bẩm báo hầu gia, theo như nô tỳ quan sát, tiểu hầu gia và quận chúa cũng vẫn chưa đồng phòng mà ngủ.

Lão nhân kia tốc độ châm trà có chút chậm lại, nhưng vẫn bình thản hỏi:

- Nga, nguyên nhân ra sao, có tra ra được hay không?

Tiểu Thanh cúi đầu, suy nghĩ giây lát, có phần tức giận đáp trả:

- Đoán là do công chúa kia quá mức hung hãn, mỗi lần công chúa trông thấy tiểu hầu gia đều ác ngôn tương hướng*, may mà tiểu hầu gia độ lượng, cũng không cùng tranh cãi. Sợ là công chúa kia chẳng muốn, không cho phép tiểu hầu gia gia đồng sàng cộng chẩm!

Lão nhân khe khẽ thở dài nói:

- Hảo, lui xuống trước đi, quan sát nhiều hơn, có chuyện gì lập tức báo lại cho bổn hầu biết.

Tiểu Thanh nhu thuận đáp lời, vội đứng dậy lui xuống.

Giang Đô hầu nhẹ nhàng buông trà khí trong tay, đem một bình trà ngon vừa mới pha xong, lại hết thảy toàn bộ đổ hết.

Một lần nữa lại bắt đầu chậm rãi pha một bình trà mới khác.

Bòng đêm mờ mịt trong sơn cốc, một thân mặc thanh sam, tuấn công tử trẻ tuổi nho văn thanh tú, đang ngẩng đầu nhìn một vầng trăng sáng trong suốt trên bầu trời, ôn nhu nói:

- Hồ nhi đến ~!

Nhất xuyến câu nhân tâm hồn, như chuông bạc đích thị là tiếng cười vang vọng trong sơn cốc, chỉ thấy một vị nữ tử mặc váy lục mỏng mê hoặc,quyến rũ quấn lấy trên tuấn công tử thanh tú kia, xinh đẹp nói:

- Sư huynh, nhớ Hồ nhi ư?

Nam tử chậm rãi lộ ra dáng tươi cười làm như một loại ái luyến (yêu say đắm), đưa tay, không khách khí, ôm lấy dáng người thướt tha phong tình nọ, nói:

- Sư huynh chính là lúc nào cũng nhớ đến Hồ nhi của ta~!

Nữ tử ra sức liếc nam tử thâm tình trước mặt, nói:

- Hừ, ngươi đừng lấy bộ công phu đối phó nữ nhân khác, đến đối phó Ngọc hồ ly ta, Hồ nhi cũng không chịu được bộ này ~!

Nam tử một tia tà tiếu hiện lên trên khuôn mặt, lập tức để sát vào thiếu nữ trước mặt, vội vàng hôn nồng nhiệt lên đó, thở hổn hển nói:

- Tiểu hồ ly của ta, sư huynh nói đều là lời nói ở trong lòng a ~! Ngươi thật là khiến ta nhớ muốn chết ~!

Nữ tử nhiệt tình đáp trả, hai tay vũi mị quấn lấy trên nam nhân trước mặt đang trêu đùa dụ dỗ mình. Thở dốc quyền rũ cười:

- Cáp ~ cáp ~, sư huynh nhớ chính là con người Hồ nhi? hay là thân Hồ nhi a?

Nam tử nhẹ nhàng kéo xuống sa quần vốn là đơn bạc, nâng lên dung mạo hỏa dục, cười xấu xa nói:

- Mọi thứ của Hồ nhi sư huynh đều là muốn đạt được.

Dứt lời đem nữ tử kiều mị diễm lệ đang nóng rực áp đảo dưới thân.

Hai người thân thể xích lỏa tại nơi sơn gian dã địa, thỏa lòng quấn lấy dậy..

Đêm khuya trong sơn cốc, kia gió nhe hơi lạnh, sớm bị tầng tầng tiếng thở gấp dây dưa mê người mơ màng, hòa trộn phải vẩn đục bất kham....

Giữa tiệc tối thịnh soạn, Giang Đô hầu hiền từ vì công chúa và Giang Ngọc gắp mỹ hào bỏ vào trong chén.

Giang Ngọc im lặng ăn thức ăn của mình.

Giang Đô hầu lại mỉm cười nhìn một đôi phu thê ở trên bàn tỏ vẻ như tốt lành cùng ân ái nói:

- Công chúa, qua vài ngày nữa chính là tiết thanh minh, Giang gia ta coi trọng nhất là lễ tiết ngày ấy, hàng năm vào thời gian này, thân tử tôn Giang gia ta đều nhất định phải đích thân đến Bồ Đề phật tự dâng hương tế tổ, cung phụng tổ tiên. Năm nay công chúa vừa mới gả vào Giang Đô hầu phủ ta, lễ ứng cùng tiểu nhi cùng đến Bồ Đề phật tự chay giới tế tổ ba ngày. Cũng xem như là công chúa bày tỏ một mảnh hiếu tâm ~!

Công chúa khó hiểu nhìn phía lão hầu gia hòa nhã dễ gần kia, trong lòng thuận theo là trăm điều không muốn, nhưng cũng chẳng biết từ chối thế nào, chỉ có thể nhẹ gật đầu ứng với đồng ý.

Giang Ngọc ngẩng đầu, khác thường nhìn phụ hầu ở trước mặt giống như hiền từ hòa nhã, trong lòng không khỏi ngổn ngang nghi ngờ.

Thật không biết lão phụ hầu này đây rốt cuộc lại suy tính cái gì....

Một tia hàn ý, từ trong lòng dâng lên một chút.

Ai~! Làm người thật không dễ dàng, làm Giang Ngọc nàng, nghĩ là lại càng không dễ dàng....

Chú thích:

khinh thủ khinh cước: nhẹ tay nhẹ chân

lên lê hoa đái vũ: khóc thút thít

ác ngôn tương hướng: nói lời nhục mạ ai đó