Bên trong tiên sơn mao ốc, một vị tiên nhân đầu tóc bạc phơ tĩnh tọa ở nơi vân vụ mờ ảo, đang nâng hai tay trước ngực, kết chỉ dự đoán thiên cơ....

Linh đồng xinh đẹp bên cạnh, đôi mắt thoáng chớp động, chỉ thấy nàng khẽ vuốt tay áo, khẽ xoay người, một mạt thất thải huyễn quang theo linh đồng biến ảo phiêu tán, trong lúc bất giác, vị tiên đồng kia đã biến ảo thành một vị nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp.

Nữ tử có chút lo lắng đến gần lão nhân tóc trắng, vội vàng hỏi: "Tiên quân, ngươi mau nói cho ta biết Ưu nàng rốt cuộc khi nào mới có thể trở về?"

Lão nhân khẽ nâng mắt, nhìn nữ tử, cười nói: "Hồng Nương không cần lo lắng, thời gian đến nàng tất sẽ trở về!"

Nữ tử lắc đầu, có chút do dự nói: "Bảo ta làm sao yên tâm, đã gần mười kiếp, hiện tại Kim Dao Nhân tỷ tỷ lại như thế...Ta, ta không thể tiếp tục trở mắt nhìn Ưu tiếp tục chịu khổ như vậy nữa, tiên quân nhất định phải giúp nàng!"


Nam Cực Tiên Ông khẽ vuốt chòm râu, giận dữ nói: "Nhìn thấy các nàng như thế, ta cũng rất đau lòng, nhưng vì thiên ý làm khó, nếu như không phải lúc trước Dao Trì tiên tử nhờ ta đem 'thông tâm ngọc' tặng cho Ưu, ta đồng thời cũng truyền một tia thần thức vào đó, nếu không, kiếp nạn lần này là khó tránh khỏi...."

Nói xong, Nam Cực Tiên Ông lại nhìn nữ tử, nói: "Hồng Nương, tất cả không thể cưỡng cầu, số kiếp của các nàng ông trời đều có định đoạt, người hay ta, lần này đều đã làm trái thiên ý, thiết nghĩ, sau này quyết không thể xen vào quấy nhiễu nữa! Nếu không, chọc giận thiên uy, đối với vận mệnh của các nàng cũng không có gì tốt!"

Nữ tử nghe đến đây, trong lòng cũng hiểu được, chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói: "Hồng Nương đã hiểu ý tiên quân..."

Giang Đồ hầu phủ, Giang Ngọc, Giang Trí Viễn một trước một sau, thẳng tắp quỳ trước mặt Giang Đô hầu, thỉnh tội: "Ngọc Nhi làm cho phụ thân phải lo lắng, Ngọc Nhi tội đáng muôn chết, xin phụ thân trách phạt!"


Giang Đô hầu càng nhíu chặt mi tâm, nét mặt tang thương dần hiện lên một tia sáng tỏ, có phần tức giận nâng nhi tử dậy, nói: "Có cái gì mà đáng chết hay không, về sau ai cũng không được nhắc lại những lời này, ta không phải vẫn còn sống sờ sờ sao! Ngươi không thể đả kích lão phụ thân của ngươi nữa! Mẫu thân ngươi đi rồi, tất cả tâm tư của ta đều đặt trên người ngươi a! Ngọc Nhi vạn lần không thể làm phụ thân kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh a!"

Giang Ngọc trong lòng áy náy không thôi, nàng vội vàng trở tay đỡ Giang Đô hầu tiều tụy tang thương ngồi trở lại trên ghế, nói: "Phụ thân đừng lo lắng nữa, Ngọc Nhi không phải vẫn bình yên vô sự mà trở về rồi sao! Phụ thân yên tâm, về sau Ngọc Nhi nhất định cẩn thận hành sự, quyết không để loại chuyện này tái diễn lần nữa!"


Giang Đô hầu vui mừng gật đầu, đây là đứa con duy nhất của hắn và ái thê, nàng giống như sinh mệnh của hắn, hắn mang tất cả những thứ khi  con sống giao lại cho nàng, hắn tin tưởng Giang Ngọc tương lai nhất định không phải là một nhân vật đơn giản, mà nàng, nhất định cũng không dễ dàng mất mạng như vậy.

Giang Ngọc có chút đăm chiêu cùng Giang Trí Viễn rời khỏi chỗ của  Giang Đô hầu, ngẩng đầu lại nhìn thấy Vĩnh Ninh công chúa đứng ngốc ở ngoài cửa.

Vĩnh Ninh công chúa lúc này đã gầy đi rất nhiều, tiều tụy rất nhiều, nàng thần sắc hoảng hốt chậm rãi đi về phía thân ảnh bạch y mờ ảo kia...

Giang Ngọc nhìn Vĩnh Ninh công chúa đã không còn vẻ hoạt bát trước kia, trong lòng cũng phát đau, nàng vội vàng bước đến đón lấy Vĩnh Ninh công chúa, ôm nàng ấy vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Đã khiến các nàng lo lắng cho ta!"
Vĩnh Ninh công chúa lúc này đượ người kia ôm vào lòng, cảm giác chân thực ấm áp quen thuộc bao phủ lấy nàng, muôn vàn ủy khuất nhất thời dâng lên, nước mắt tựa như mưa xuống, không ngừng tuôn rơi, nàng dùng sức đánh vào ngực người kia, tức giận nói: "Phò mã đáng ghét, vì sao phải dọa Nhị Nhi, nàng có biết Nhị Nhi vì phò mã khóc bao nhiêu lần, thương tâm bao nhiêu lần! Phò mã đáng ghét, ô ô..."

Giang Ngọc đua lòng ôm chặt người trong lòng, đem mỹ nhân nước mắt như mưa ôm chặt vào trong ngực, không để cho nàng cử động nửa phần, nhẹ nhàng cười khổ nói: "Nhị Nhi ngốc của ta, không cần khổ sở thương tâm nữa, nàng xem, phò mã của nàng không phải đã bình an chạy nhảy ở đây rồi sao! Bản hầu sao có thể chết dễ dàng như vậy!"

Vĩnh Ninh công chúa nhợt nhạt hít mũi, y y nha nha nói: "Chúng ta hiện tại phải nói rõ, phò mã, phò mã sau này không được hù dọa Nhị Nhi như vậy nữa, cả đời cũng không được..."
Giang Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, ôn nhu nói với người trong lòng: "Bản hầu cam đoan, quyết không có lần sau..."

Giang Trí Viễn tâm tình phức tạp nhìn một đôi tân hôn yến nhân đau khổ ôm nhau trước mắt, trong lòng vô cùng chua chát.

Nàng không biết bản thân nên khóc hay cười, nên bi hay hỉ, nàng đi ròi, mà nàng ấy đã trở lại, nàng nhớ đến người cùng nàng bầu bạn hơn mười ngày kia, nhưng lúc này, rồi lại cảm thấy đó chỉ như một giấc mộng đẹp, chỉ tiếc, vì sao nàng lại tỉnh mộng sớm như vậy!

Nàng ấy chung quy vẫn không thuộc về nàng.

Phía sau một thân cây, một đôi chủ tớ lẳng lặng đứng, Nam Cung Diễm xa xa nhìn đôi bích nhân đang ôm lấy nhau, âm thầm rơi lệ.

Kỳ thật, chỉ cần nàng ấy không có việc gì là tốt rồi, chỉ cần nàng ấy không quên nàng là tốt rồi, hết thảy trôi qua thì hãy cho nói trôi qua đi...
Màn đêm buông xuống, một đôi tân hôn yến nhân vẫn còn nhẹ giọng triền miên trong hoa viên, Vĩnh Ninh công chúa kiều mỵ vạn phần tựa vào lòng bạch y phò mã, nùng tình mật ý nói: "Phò mã, trời đã tối rồi, chúng ta vẫn nên trở về phòng đi."

Giang Ngọc nhướng mày, nhẹ nhàng liếc nhìn Vĩnh Ninh công chúa chỉ trong nhấy mắt đã biến hóa, dính sát vào nàng, ám chỉ như vậy, nàng thế nào lại không rõ...

Trong phòng ngủ, Giang Ngọc thân mặc tiết y, nhấc chân lên, lại dựa vào mép giường, nghiêng mắt nhìn Vĩnh Ninh công chúa đang tắm rửa sau bình phòng, trong lòng lại không biết đang suy nghĩ gì...

Vĩnh Ninh công chúa thay một bộ quần áo lụa mỏng đầy mị khí, nhu thuận ngồi xuống bên cạnh người kia.

Giang Ngọc cong khóe môi, cười khẽ, duỗi tay thoải mái ôm lấy tiểu nữ nhân vào lòng mình, cúi đầu cười xấu xa nói: "Nhị Nhi nhớ ta sao?"
Vĩnh Ninh công chúa sắc mặt ửng đỏ, nghiêng mặt đi, gắt giọng: "Nhớ cái gì, có cái gì đáng nhớ, nàng cũng không nhớ Nhị Nhi!"

Giang Ngọc cười khanh khách nói: "Nhị Nhi làm sao biết ta không nhớ nàng?" Dứt lời, nàng tiện thể nâng dung nhan đỏb ừng kia lên, nhìn thẳng vào mắt của tiểu nữ nhân, tay kia nhẹ nhàng mơn trớn vòng eo thanh mảnh, nói: "Bản hầu nhớ Nhị Nhi, rất nhớ..."

Dứt lời, đôi môi anh đào đỏ bừng không chút do dự mà dán sát vào đôi môi của người đang thẹn thùng trong ngực, nhu tình như nước mà chiếm hữu, mang đến vô tận nhu nhuyễn...

Hương khí nồng đậm quen thuộc khiến Vĩnh Ninh công chúa lâm vào trạng thái thần hồn điên đảo, nàng rốt cuộc biết, thì ra cả đời nàng chờ đợi chính là người này, nàng đã không thể mất đi nàng ấy được nữa, nếu như không có nàng ấy, vậy nàng sống cũng sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Sa trướng đỏ thẫm cho dù muốn che dấu thế nào cũng không che dấu được xuân sắc bên trong, một đôi ngọc thể trắng sáng như ngọc đã sớm dây dưa không rõ, vô cùng ám muội...

Giang Ngọc thở dốc ôm hôn đôi môi đỏ mộng kia, cánh môi của các nàng quấn quýt giao triền, một lần lại một lần mút lấy lẫn nhau, giống như muốn đem đối phương hòa nhập vào trong thân thể, câu hồn nhiếp phách...

Các nàng nằm nghiêng trên giường, gắt gao ôm lấy đối phương, hai chân đan vào nhau, nơi mềm mại nhất ma sát lẫn nhau, thắt lưng chậm rãi chuyển động, giao quấn...

Giang Ngọc chậm rãi từ đôi môi kiều diễm hôn đến nơi mỹ cảnh hương vị ngọt ngào kia, môi lưỡi từng chút hôn xuống phía dưới, cho đến giữa hai ngọn núi mượt mà, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy tách đôi chân vô lực, ẩm ướt của người kia ra, thân thể phủ phục lên ngọc thể mềm mại kia, yêu thương, động tình hôn lên đôi nhuyễn phong, nàng tình không tự mình khống chế được mà vùi mặt vào giữa hai ngọn núi, gắt gao áp lên mảnh đất mềm mại kia, bụng dưới nóng rực, dĩ nhiên là bị thiêu đốt một cách điên cuồng...
"Umh..." Vĩnh Ninh công chúa ngẩng mặt lên, nhìn phò mã đang thật sâu mà yêu thương nàng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác cũng làm cho tình triều kéo đến, thân thể càng thêm càng rỡ giãy dụa, nàng khẽ vặn eo, phối hợp với động tác của phò mã đang sủng ái nàng, một đợt thủy triều ập đến, ái nhân đang ngậm lấy khỏa mềm mại lại đồng tình dùng răng nanh cắn nhẹ lên nụ hoa trên đỉnh núi...

" A....Đau..." Vĩnh Ninh công chúa vươn tay bắt lấy lỗ tai của người kia, thiên kiều bá mị mà kêu ra tiếng...

Giang Ngọc dùng đôi mắt mờ đục nhìn Vĩnh Ninh công chúa đang thân ngâm, môi lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm hôn nụ hoa phấn mỹ đứng thẳng trên đỉnh núi, thở dốc nói: "Đau không? Ngọc Nhi rất yêu nàng, sao có thể làm đau nàng?"

Nói xong liền thấy nữ tử tóc dài tuấn mỹ theo cần cổ thon dài xinh đẹp của nữ tử một đường liếm xuống, chọc cho giai nhân dưới thân không ngừng ngâm khẽ...
Hoa phù dung trong trướng phù dung,

Mật phù dung trong hoa phù dung.

Mật phù dung giữa cánh phù dung,

Khiến đóa phù dung mất hồn.

Trời sáng, Giang Ngọc dang hai tay, tùy ý vị thê tử xinh đẹp thay nàng buộc thắt lưng, ngọc quan thúc phát, nàng bỗng nhiên nghiêng đầy mỉm cười nhìn Vĩnh Ninh công chúa: "Cưới thê tử quả thật có nhiều lợi ích, nếu biết sớm ta liền cưới mười tám ngươi, không chỉ có thể ấm giường, còn có thể hầu hạ thể thiếp!"

Vĩnh Ninh công chúa vừa nghe những lời phóng đãng của người kia, trong lòng tức giận, tay hung hăng nhéo lỗ tai của người nào đó một cái, tức giận nói: "Có phải nàng sức lực dư thừa không chỗ nào sử dụng? Nếu như nàng dám cưới thêm một người, để xem bản công chúa có băm nàng thành thịt vụn cho chó ăn hay không!"

Nói xong, trong lòng dường như lại nghĩ đến chuyện gì đó, lại ngẩng đầu ưu sầu nói: "Nếu như nàng thực sự muốn cưới, nhiều nhất chỉ cho nàng cưới thêm một người!"
Giang Ngọc đang nâng tay ôm lấy cái lỗ tai bị thương, chợt nghe công chúa nói thế, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Vĩnh Ninh công chúa, khó hiểu hỏi: "A? Công chúa đang nói cái gì? A, hôm nay mặt trời đúng là mọc hướng Tây, công chúa đại nhân thế như lại cho phép ta cưới người khác? Vậy nàng nói ta nên cưới ai thì tốt?"