Edit: Tiểu Liên Hoa

Beta: Cyane



Bên cạnh bàn dài để đủ các loại rượu là bức tường kiên cố. Một bức tường ngăn cách tất cả sự ồn ào náo nhiệt của sảnh tiệc. Những giọng nói ồn ào bên kia dường như trở nên vô cùng yếu ớt khi lọt qua lớp tường dày này.

Câu nói kia của Cố Từ rõ ràng quanh quẩn trong góc chật hẹp này, văng vẳng bên tai cô hết lần này đến lần khác.

“Nhan Lộ Thanh, như thế này mà em gọi không thích tôi sao?”

Anh cảm nhận được phản ứng của cô.

Mục đích của Nhan Lộ Thanh đã đạt được.

Cô đã thực hiện một lời tỏ tình trái với nhân đạo.

Nhưng tác dụng chậm của hành động vừa rồi, dường như bây giờ mới kịp thấm lên não cô. Cô vừa nghĩ đến chính mình đã mạnh mẽ kéo anh xuống, còn dùng sức như vậy để… hôn lại anh.

Cô lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng.

Nhan Lộ Thanh nghĩ, đây coi như là đạt được mục đích tỏ tình rồi. Nếu đã đạt được, vậy trước tiên đừng đứng gần như vậy, đứng gần Cố Từ như vậy, hô hấp của cô không thông, đầu óc không hoạt động…

Cô đang muốn lùi lại một chút, thử nói gì đó, nhưng những ngón tay Cố Từ vốn đã buông lỏng ra lại hơi siết chặt lại.

Anh hoàn toàn không cho cô cơ hội này.

Chỉ sau vài giây tách ra, nói xong câu nói kia, thì loại cảm xúc lành lạnh mềm mại này lại một lần nữa chạm lên môi cô, trong đầu cô trực tiếp bắt đầu bắn pháo hoa ầm ầm.

Cô suy nghĩ lung tung, không biết môi Cố Từ được chăm sóc như thế nào vậy? Làm thế nào mà khi hôn, nó có thể… thoải mái như vậy?

Không biết Cố Từ chọn rượu gì cho cô.

Vị đầu lưỡi giống như rượu vang đỏ thông thường, nhưng bây giờ các hương vị còn lại đang nở rộ trong miệng, chúng ngọt ngào đến bất ngờ.

Cuốn theo sự ngọt ngào nhàn nhạt này, nụ hôn của anh dường như cố tình không theo nhịp điệu, cũng không theo cách thức nào, mỗi một chỗ hôn lên, mỗi một hướng hôn tới đều khiến tim người khác đập loạn xạ.

Một lát sau, trái tim giống như muốn nổ tung, Nhan Lộ Thanh không chịu nổi nữa nên mở mắt ra. Mặc dù trước mắt tuy rằng cực kỳ u ám, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy được mặt mày của Cố Từ.

Cô cũng theo đó nhớ tới ngày đầu tiên xuyên đến đầy, nhìn anh nằm trên giường với tư thế như mỹ nhân đang ngủ rồi chậm rãi mở mắt ra, xinh đẹp cỡ nào.

Nhan Lộ Thanh híp mắt choáng váng nhìn anh, trong đầu vừa mới xẹt qua hình ảnh kia, Cố Từ giống như nhận ra cô không tập trung, mở mắt ra nhìn cô.

Con ngươi đen nhánh, khi mở mắt, lông mi giống như lướt qua làn da của cô, mang theo một cảm giác tê dại.

Cảnh tượng như được tái hiện lại, khoảnh khắc anh mở mắt trùng hợp với lần đầu tiên gặp anh trong trí nhớ của cô.

Nhưng khi đó cô chưa từng nghĩ tới sẽ nhìn thấy hình ảnh đôi mắt này bị nhiễm tình cảm thì như thế nào.

Nhan Lộ Thanh lại giơ bàn tay không cầm ly rượu lên một lần nữa, khẽ chạm vào mi mắt của anh.

Cố Từ đột nhiên hơi khựng lại bởi vì động tác này của cô.

Môi răng hai người tách ra, Nhan Lộ Thanh thở hổn hển, anh đứng thẳng dậy, cụp mắt nhìn cô.

“Biết đây là có ý gì không?”

Là chỉ nụ hôn lại của cô sao?

“…Biết.” Nhan Lộ Thanh hít sâu một hơi, nói ra những suy nghĩ sâu tận trong lòng cô: “Vừa rồi đó là em đang tỏ tình với anh.”

“…”

Cũng là sau khi nói ra những lời này, Nhan Lộ Thanh mới kinh ngạc nhận ra rằng bản thân mình đột nhiên không còn loại cảm giác bị bịt miệng nữa, loại lời nói như này dĩ nhiên cũng có thể thuận lợi nói ra rồi!

Nhan Lộ Thanh ngay lập tức nghĩ đến sự hiểu lầm gây ra bởi cái lắc đầu vừa rồi, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Cố Từ, hoàn chỉnh dùng ngôn ngữ biểu đạt một lần.

“Em thích anh.”

Đuôi lông mày của Cố Từ khẽ nhúc nhích, giống như anh có điều gì đó muốn nói.

Tuy rằng không biết vì sao cái hạn chế quỷ quái rách nát kia rốt cục cũng được dỡ bỏ, nhưng Nhan Lộ Thanh cũng không rõ lúc này không bị hạn chế có phải là do chức năng che chắn của Cố Từ tạm thời online hay không. Phù dung sớm nở tối tàn, cô giống như sợ sau này không nói được lời nào, tranh trước khi Cố Từ mở miệng lại nói lần nữa.

“Vơ…” Cảm xúc kích động, Nhan Lộ Thanh thiếu chút nữa gọi ra biệt danh yêu thương cô đặt cho anh. Cô đúng lúc phanh xe lại, nghiêm túc nhìn anh rồi lại nói lần nữa: “Cố Từ, em thích anh.”

“…”

Lời nói ra thẳng thắn lại nhiệt tình hai lần liên tục, Cố Từ có chút sững sờ.

Trong ánh sáng lờ mờ như vậy, đôi mắt của cô vẫn sáng một cách đáng kinh ngạc.

Giống như ngay từ đầu chính là như vậy, mỗi lần nghĩ đến ý định kỳ quái gì đó, ánh mắt Nhan Lộ Thanh không ngừng đảo qua đảo lại. Những ngày đầu tiên ở trước mặt anh cô còn sẵn lòng diễn, diễn cũng coi như không tệ. Nhưng mà từ sau khi cô đột nhiên rơi xuống hốc cây liền dứt khoát không diễn nữa, cả người cũng càng ngày càng thể hiện ra mặt chân thật nhất của bản thân.

Khi chút tình cảm đã bắt đầu nảy nở thì không còn cách nào quay ngược trở lại.

Nhiều lần không nói nên lời, nhiều lần chết lặng.

Cách đây không lâu, ngày hai người ngủ trong phòng cô, Cố Từ nghe thấy cô nói.

Cô nói rằng sau khi cô ra khỏi hốc cây, cô đã nói dối, cô không vui vẻ chút nào.

Nói xong những lời như vậy, vậy mà cô có thể lập tức đi vào giấc ngủ trong vòng vài phút.

Cũng chứng kiến động tác không thể đoán trước được của cô. Nhan Lộ Thanh đang ngủ rồi đột nhiên buông gối ôm trong ngực ra, xoay người rồi chính xác lăn vào trong ngực anh. Sau đó giống như lần đó ở trong động cây, không có góc chết bám vào trên người anh. 

Thấy gối ôm trên giường nhìn chướng mắt, anh liền thuận tay ném xuống đất.

Mà ngày đó sau khi trải qua loại tình huống này, phản ứng của cô vậy mà cũng có thể không khác so với trước kia là mấy.

Những ngày gần đây anh thực sự bận rộn nhiều việc, mỗi lần về đến nhà cũng là cố gắng chen chúc dành ra thời gian, Nhan Lộ Thanh cũng không có một chút hành vi khác thường nào.

Làm bộ không có chuyện gì, giả bộ làm như những động tác thân mật này đều rất bình thường.

Thậm chí mười phút trước vẫn như cũ.

Cho đến khi vừa rồi cô kéo mạnh bả vai anh xuống, nghiêm túc mà dùng sức hôn lại, suýt nữa đã đụng phải răng.

*

Nhan Lộ Thanh thấy anh vẫn đang nhìn chằm chằm mình, cũng không lên tiếng.

Trong lòng cô đột nhiên bối rối.

Môi cô vẫn còn hơi nóng vì nụ hôn vừa rồi, lúc này trong lòng chợt lóe lên rất nhiều suy nghĩ, Cố Từ sẽ không tìm cái cớ gì cho nụ hôn này chứ? Anh không phải là loại người đó phải không? Nụ hôn đã nhận còn có thể có lý do gì nữa?

Nhan Lộ nuốt nước miếng, có hơi thiếu tự tin: “Em đã tỏ tình vậy rồi, anh đang suy nghĩ gì vậy?”

“Đang suy nghĩ…” Cố Từ đột nhiên giơ tay chạm vào khóe mắt cô, môi hơi cong lên, giọng điệu kinh ngạc, lại mang theo ý cười: “Hôm nay là ngày gì, cây vạn tuế mà anh nhìn trúng vậy mà đã nở hoa rồi.”

Cây vạn tuế: “…”

Vì sao cô lại là cây vạn tuế chứ!

Ngón tay Cố Từ di chuyển đến bên tai cô, nhéo vành tai cô.

Loại động tác nhỏ này nhìn qua bình thường không có gì lạ, lại có thể khiến lòng người không yên, cả người khô nóng.

Anh hỏi: “Khi nào nó nở hoa vậy?”

Cây vạn tuế Nhan ấp úng: “…Vài ngày trước.”

Cố Từ không nói chuyện, còn đang sờ tai cô, rõ ràng còn đang chờ cô nói tiếp.

Nhan Lộ Thanh chịu đựng loại ngứa ngáy này, cố gắng ổn định giọng nói: “Lần trước khi anh đi công tác, em…”

Không nói thì không biết.

Thật xấu hổ khi kể lại câu chuyện đã thông suốt của mình.

Cô thật sự không nói được nữa, tự cắn môi, nhìn thẳng vào anh: “Thế này giống như em đang tự mổ xẻ chính mình vậy.” Nhan Lộ Thanh chớp mắt, muốn làm nũng để lăn qua cửa ải: “Xấu hổ lắm…”

Nụ cười của Cố Từ càng sâu, anh dịu dàng hỏi: “Em còn có thể xấu hổ à?”

Nhan Lộ Thanh phát hiện cô đã biết dịch những lời nói ẩn ý trong câu nói này.

Em còn có mặt mũi gì mà chưa bị mất trước mặt anh ư?

Suy nghĩ một chút, cô một lần nữa trả lời: “Em muốn sau này sẽ phân tích bản thân mình, bây giờ em muốn nghe cái khác.” Nhan Lộ Thanh không nhịn được, kéo bàn tay đang lộn xộn của anh từ bên tai mình xuống, nắm trong tay, trịnh trọng hỏi ngược lại: “Vậy còn anh thì sao?”

Cô lo lắng mình có thể lại lần nữa bị bịt miệng, nghĩ đến cái gì liền thẳng thắn hỏi ra miệng: “Em tỏ tình rồi, còn anh thì sao?”

Đương nhiên Nhan Lộ Thanh biết nụ hôn đại diện cho cái gì.

Cũng biết, mọi hành động của Cố Từ từ sau khi anh dẫn cô tới bên này đều nói rõ là gì.

Chỉ cần nghĩ đến câu trả lời đó, cô dường như vui vẻ đến nỗi có thể làm động tác xoay vòng kiểu Thomas ngay tại chỗ và lặn xuống đáy biển cho một vài con cá mập đáng yêu ăn.

Cố Từ nắm ngược tay cô lại, kéo nhẹ cô rồi dẫn cô đến bức tường cạnh bàn.

Sau lưng là phòng tiệc ồn ào, tiếng người loáng thoáng không ngừng truyền đến.

Nhưng lời nói của Cố Từ so với những thứ kia rõ ràng hơn gấp mười nghìn lần.

“Anh chỉ biết đón người mình thích tan học.”

“Anh chỉ biết ngủ với người mình thích.”

“Anh chỉ biết cùng người mình thích…” Cố Từ dừng một chút, âm cuối kéo dài: “Hôn môi.”

“…”

Nhan Lộ Thanh còn chưa kịp nói gì, Cố Từ lần thứ hai đưa tay nhẹ nhàng nhéo mặt cô, cúi người nói: “Há miệng.”

“…Hả?”

Nhan Lộ Thanh khó hiểu nhất thời mở to mắt, không biết là nghe anh nói hay là bởi vì kinh ngạc, khóe miệng khẽ mở.

Một giây sau, trước mắt tối sầm lại, cả người lại lần nữa bị hơi thở trong trẻo của anh vây quanh.

Cô cảm thấy môi lưỡi hai người quấn quýt nhau, cảm nhận bàn tay kia của Cố Từ đặt trên eo cô, nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt. Nghĩ đến lượng người khổng lồ bị ngăn cách bởi một bức tường phía sau, những bữa tiệc của những người nổi tiếng hào nhoáng, còn hai người đang làm những việc thân mật như vậy trong góc chật chội này.

Nhan Lộ Thanh ngẩng đầu chịu đựng, vô cùng xấu hổ, so với trước còn nóng hơn, nóng đến mức muốn nổ tung.

Lúc sắp không thở nổi, Cố Từ lại hơi lui ra.

Giọng nói mang theo nụ cười nhắc nhở cô: “Hít thở.”

Nhan Lộ Thanh vốn không muốn, nhưng quả thật cô không có kinh nghiệm, vừa hồi hộp vừa kích thích, nghẹn đến nỗi có hơi gấp, không phản bác gì mà hít liền mấy hơi.

Sau đó chờ cô nghỉ ngơi hồi phục xong rồi, một nụ hôn cực kỳ mãnh liệt khác lại đến.

Nhưng lần này chỉ kéo dài một chút.

Cuối cùng, anh giống như trấn an hôn lên môi cô một cái, lại rời đi, chạm một lần nữa, lại rời đi.

Mỗi lần đều chỉ chạm nhẹ, loại cảm xúc chạm môi nhẹ nhàng này tốt đẹp đến nỗi khó có thể hình dung được.

Chỉ là mặt khác của sự vui sướng cực độ, đáy lòng Nhan Lộ Thanh lại loáng thoáng toát ra một sự lo lắng kỳ lạ.

Cô… vẫn chưa nói cho Cố Từ biết bí mật của mình.

Cô không phải Nhan Lộ Thanh mà anh luôn biết.

Cô thậm chí còn không phải là con người của thế giới này.

Tuy rằng lúc trước thiếu chút nữa đã lỡ miệng nói ra, nhưng bởi vì cái gọi là cơ chế bảo mật của hệ thống, cô thật sự cũng không nói ra một chữ nào.

Cho nên nhất định Cố Từ sẽ không biết phải không?

Nhưng sau đó cô lại nghĩ đến, lúc thôi miên mình đã hỏi Cố Từ, anh cảm thấy cô có bị bệnh tâm thần hay không.

Anh nói không.

Nếu anh không bị thôi miên và tỉnh táo, thì những gì anh nói có phải là những gì anh thực sự nghĩ không?

Anh không coi cô là bệnh nhân tâm thần… Vậy ở trong mắt anh, chẳng lẽ mình là Nhan Lộ Thanh đã từng bị bệnh tâm thần, sau khi bình phục thì thay đổi tính cách thôi sao?

Nhan Lộ Thanh càng nghĩ lòng càng loạn, loạn thành một đống.

Cô vừa lo lắng không biết nên nói với anh như thế nào, vừa bị anh nhẹ nhàng hôn khiến cô cảm thấy hạnh phúc.

Chờ rốt cuộc Cố Từ cũng hoàn toàn chấm dứt trận thân mật này, trong lúc hỗn loạn trầm mê, giọng nói của anh cũng truyền đến bên tai cô.

“Cuối cùng anh nói lại một lần nữa.”

Nhan Lộ Thanh: “…” Nói gì?

“Em nghe cho kỹ.”

“Người anh thích.”

“Là em xuất hiện trước mặt anh vào ngày 17 tháng 09.”

Từ trước đến giờ vẫn luôn là em.