Tôi hỏi anh: "Em rốt cuộc là cái gì?"
Rõ ràng là tôi đã biết đáp án, nhưng vẫn nuốn biết đáp án từ trong miệng Phỉ Nhược Thanh.

Tôi đoán tôi đã không thể được xem như là con người nữa, vậy tôi là cái gì?
Là quỷ sao? Giống Phỉ Nhược Thanh, là quỷ sao?
Nhưng tôi ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết, tôi biết ký ức của tôi khẳng định có vấn đề, nhưng không tìm ra được chỗ nào sai.

Phỉ Nhược Thanh không muốn nói với tôi, tôi thấy được mà.

Như việc anh không muốn nói cho tôi biết phần ký ức mà tôi quên mất rốt cuộc là gì, anh cũng không muốn trả lời câu hỏi này với tôi.

Nhưng hiện tại, người duy nhất biết chân tướng chỉ có anh, người tôi có thể hỏi, có thể xin giúp đỡ cũng chỉ có anh.


Tôi ôm mặt anh không cho anh xoay đầu đi, "Nhược Thanh, em biết anh không muốn nói, nhưng đây là chuyện của em, em có quyền được biết, anh không được lừa gạt em.

"
Tôi nghĩ là vì anh muốn bảo vệ tôi, nên mới vẫn luôn lảng tránh.

Vô luận tôi có nháo loạn tới cỡ nào, anh vẫn cứ ôn nhu, bao dung đối đãi tôi.

Nhưng tôi không muốn được bảo hộ dưới cánh chim của anh mãi, ngốc nghếch chẳng hay biết gì.

"Nhược Thanh, anh hiểu em mà, cái em muốn chính là sự thật, anh nói cho em biết, có được không?"
Phỉ Nhược Thanh rũ mi, không nói gì.

Tôi cũng không tiếp tục truy hỏi.

Tôi hiểu anh, biết đây không phải là anh đang im lặng cự tuyệt, mà là đang do dự tự hỏi.

Anh trầm mặc thật lâu, lại như chỉ trong chớp mắt, anh lần nữa giương mắt nhìn tôi, nói: "Xin lỗi, Cửu An, anh không thể nói cho em biết.

"
Trong mắt Phỉ Nhược Thanh là ảnh ngược của tôi, rõ ràng là anh nghiêm túc như vậy, toàn tâm toàn ý nhìn tôi, nhưng vẫn không muốn nói.

Trong lòng không khỏi ủy khuất, tôi biết anh không phải không thèm để ý tôi, nhưng cố tình lại cảm thấy, tôi đã cầu hỏi như vậy rồi mà anh vẫn không muốn nói, hoặc có lẽ là thật sự không thèm để ý, không đặt tôi ở trong lòng.


Tôi nén giận, buông tay lùi lại hai bước, bây giờ, tôi không muốn nhìn thấy Phỉ Nhược Thanh.

Thôi, không muốn nói thì thôi.

Tôi cảm thấy tôi cách chân tướng không xa lắm, nếu con đường này bắt tôi phải lăn lê bò lết, tôi cũng sẽ mình tự đi tới, đi đến cùng.

"Bây giờ em! ! " Tôi liếc nhìn Phỉ Nhược Thanh, "Anh không nói thì thôi, bây giờ em muốn ở một mình một lát, được chứ?"
"Em không có giận anh, em chỉ là! ! " Tôi cũng không biết mình chỉ là cái gì, có lẽ chỉ là có chút cố tình gây sự, chỉ là có chút việc cần làm.

"Em ra ngoài một lát, sẽ nhanh chóng về ngay.

"
Nhưng tôi còn chưa kịp xoay người, Phỉ Nhược Thanh liền vội vàng giữ chặt tôi.

"Cửu An!" Phỉ Nhược Thanh kéo cổ tay tôi, hơi dùng sức, nhưng không đến mức làm tôi thấy đau.

Hầu kết anh lăn lăn: "Không phải anh không muốn nói, là do anh không thể trực tiếp nói cho em được, em phải tự mình nhớ ra.

"
Phỉ Nhược Thanh nói: "Em chỉ có thể tự mình nhớ lại, lấy được đáp án của bản thân, mới có thể bước đi trên con đường thuộc về em.

"
Anh nói nghe thật mơ hồ, tôi nửa hiểu nửa không hiểu, muốn hỏi tại sao, nhưng cũng biết, có hỏi nữa thì anh cũng không thể cho tôi một câu giải thích xác đáng.


Nếu có thể, Phỉ Nhược Thanh đã không dùng mấy câu nói mơ hồ này trả lời tôi rồi.

Tôi lúc này mới đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì mình vừa gây rối vô cớ: "Xin lỗi.

"
Phỉ Nhược Thanh ngẩn ngơ, lát sau mới hiểu tôi xin lỗi chuyện gì, cười nhéo mũi tôi: "Không sao, cái tính ấu trĩ của em anh đã sớm nằm lòng rồi.

"
Tôi lại cảm thấy có chút biệt nữu, rõ ràng là tôi cũng lớn như Phỉ Nhược Thanh, nhưng vẫn luôn bị anh dỗ dành như đứa nhỏ.

Tôi nhào đến ôm anh, giống như chó con mà gặm miệng anh.

Phỉ Nhược Thanh không kịp phòng bị, ôm eo tôi lùi vài bước, ngã mông ngồi vào sofa.

Anh vừa vặn đè trúng nút mở điều khiển, mở TV.

Tin tức buổi sáng đang phát lại, tôi nghiêng đầu liếc qua lại thấy được một cảnh tượng vô cùng quen thuộc.

.