Đinh Thừa Phong chợt nhớ, đêm qua hắn đã xem qua tài liệu điều tra mà Lucas gửi cho.

Hắn nhớ rõ Bạch Long Hiên đã trả qua hai người vợ.
Cố Tuyết Như, người vợ đầu của Bạch Long Hiên vì mất máu sau khi sinh đứa con thứ hai nên đã tử vong trên bàn phẫu thuật.

Sau khi người vợ quá cố qua đời, Bạch Long Hiên ngày đêm uống rượu để quên đi người vợ yêu dấu của mình.

Không may ông đã qua đêm với một người phụ nữ xa lạ, vì để chuộc lỗi Bạch Long Hiên đã lấy người đàn bà không hề quen biết về làm vợ bé.

Lạ thay, suốt mười tám năm qua Nhạc Mai Thảo không sinh cho ông một mụn con nào, trong khoảng thời gian đó bà có mang thai với ông ba lần nhưng cả ba lần đều bị xảy thai.

Bạch Long Hiên có đưa vợ mình đi khám, bác sĩ có nói, rằng cơ thể của Nhạc Mai Thảo không được khoẻ mạnh, cổ tử cung của bà quá yếu, eo cổ tử cung hở dẫn đến sảy thai do cổ tử cung không đủ khả năng giữ nguyên thai nhi nằm trong bụng mẹ.

Các bất thường của tử cung như tử cung có vách ngăn, tử cung hai sừng, tử cung một sừng… cũng có thể gây sảy thai vì thế sau này Nhạc Mai Thảo rất khó thụ thai, nếu như vô tình mang thi thì thai nhi đó nằm ngoài tử cung, khả năng giữ lại rất khó.
Nhưng điều đặc biệt nhất vẫn là cái chết của người vợ quá cố kia.
Đinh Thừa Phong không biết rằng mọi người đã phát hiện ra điều bất ổn trong cái chết của Cố Tuyết Như, nhưng hắn chắc chắn rằng có người đứng sau lưng hãm hại, kể cả di chứng căn bệnh quái đản đã cướp đi giọng nói của Bạch Tú Sa.
Thấy người đàn ông rơi vài trầm ngâm, Bạch Phàm Tuân nhếch môi cười trào phúng một cái.
"Em rể, sau này trông cậy vào em rồi!"
Mặc dù biết hắn ta lớn hơn mình hai tuổi nhưng trong mắt của Bạch Phàm Tuân, tên ở rể chả là cái thá gì.
Đinh Thừa Phong có thể cảm nhận được, ngoại trừ ông cụ già này cùng với Bạch Long Hiên ra thì những con mắt còn lại nhìn hắn chằm chằm, hệt như không ưa hắn dù chỉ một phút.
Bạch Minh Án rời khỏi chỗ ngồi của mình, tiến lại gần Đinh Thừa Phong.

Anh ta khoác tay lên vai của người đàn ông, cười cười nói nói hệt như đang quan tâm đến hắn.
"Em rể à, về làm rể nhà họ Bạch mọi người hy vọng em đối xử tốt với Tiểu Sa, tuy con bé nó ít hơn em mười hai tuổi nhưng lại bị câm nữa, sau này em vất vả thay mọi người chăm sóc nó rồi!"
Nói xong, Bạch Minh Án cố bày nụ cười thân thiện trên gương mặt đầy nham hiểm của mình.

Anh ta vỗ vào bên mặt của Định Thừa Phong vài cái, sau đó trở về vị trí ngồi của mình.
Đinh Thừa Phong thừa biết, trong mắt mọi người, Đinh Thừa Phong là một gã đàn ông không có tương lai.

Họ cho rằng hắn ta vì tiền mà bất chấp cả nguyên tắc của một thằng đàn ông mà đồng ý ở rể.
Nhưng hắn làm vậy cũng là vì lý do của hắn.

Vì gia đình, vì gia tộc đã từng hùng mạnh trong quá khứ cho nên hắn mới chấp nhận số phận ở rể này.

Đinh Thừa Phong, một tên hoạ sĩ thất nghiệp lương tháng chưa kiếm nổi một triệu lại còn đi ở rể một gia tộc giàu có, nổi tiếng nhất nhì thành phố Bế Châu.
Với thân phận thấp hèn này, hắn chỉ làm việc nhà và công việc hoạ sĩ của hắn, tiền phí sinh hoạt nhà họ Bạch chi tiêu cho chỉ có hai triệu, tất cả mọi chi phí khác đều phải thông qua sự đồng ý của người đứng đầu trong nhà.
Bạch Minh Án vẫn không chịu buông ra cho thằng em rể này, cứ hùa theo anh trai mình để mà nói kháy, nói mát.
Đương nhiên trong mắt của các chàng công tử trong gia tộc này, họ không hề ưng thằng rể quèn này.
Một thằng đàn ông không có tương lai, e rằng sau này bám váy vợ suốt đời.
Đã thế em họ của mình lại là người câm, chắc chưa chịu nổi được tính khí khó ưa của vợ, hắn sẽ nản lòng mà từ bỏ ngay.
Nhưng bọn họ đều biết, Đinh Thừa Phong từ bỏ làm rể nhà họ Bạch rất khó.

Vì ông cụ trong nhà đã ưng mắt với hắn, cộng thêm ông cũng cưng chiều cô cháu gái này.
Và một điều quan trọng hơn nữa, anh em nhà Phàm Tuân luôn đau đáu trong lòng, rằng chẳng bao lâu nữa Bạch Long Đức sẽ lập di chúc phân chia tài sản.


Bọn họ chắc chắn, đinh ninh một trăm phần trăm ông cụ này sẽ chia cho Bạch Tú Sa nhiều nhất.
Bạch Phàm Tuân không ngừng công kích khéo chàng rể này, vừa nói vừa mỉa mai.
"Sau này về nhà họ Bạch rồi, chú tha hồ mà ăn chơi.

Sướng nhất chú rồi đó!"
Bạch Minh Án còn thêm dầu vào lửa, nói Đinh Thừa Phong không ra gì.
"Không những sung sướng sống trong cái gia đình này, lại được chu cấp tiền tiêu vặt.

Đúng là không làm vẫn có cái ăn, chỉ có mấy bọn tiểu nhân thương gia phá sản mới nghĩ đến việc này."
Nghe bọn họ chửi khéo, lòng tự tôn của Đinh Thừa Phong bị đả động đến, hắn siết chặt hai tay thành đường quyền, kiềm chế cơn lửa phẫn nộ dưới đáy lòng.