Lập Trình suốt từ đầu đến cuối trưng bộ mặt lạnh lùng, khó ưa chàng trai ở rể này.
Ông nhìn liếc qua Đinh Thừa Phong một lượt, từ trong túi áo lấy ra một sợi dây chuyền bắt mắt.

Điểm nhấn ở đây chính là hình hài của cây thánh giá, nó được làm từ ngọc phỉ thuý trị giá đắt đỏ.
Lập Trình đưa sợi dây truyền đến trước mặt người đàn ông.
Đinh Thừa Phong nhìn kỹ mới thới thấy trên mặt cây thánh giá có vài tia máu đỏ mờ nhạc, nhưng khi tia nắng chiếu qua tán lá rọi thẳng vào thì bỗng nhiên mặt ngọc phỉ thuý thay đổi, từ màu xanh ngọc bích chuyển sang màu đỏ tươi như máu.
"Đây chính là vật đính ước của Bạch gia dành cho con rể."
Đinh Thừa Phong do dự nhận chiếc vòng từ tay quản gia.
Lập Trình liếc nhìn hắn một cái, hai tay chắp sau lưng, tiếp tục nói.
"Đây chính là vật đính ước do đích thân lão gia chế tạo ra.

Nếu như cậu nhìn kỹ trên mặt cây thập giá có vài tia li ti màu đỏ giống như máu, đó chính là máu của tiểu thư.
Cậu cũng biết đó, tiểu thư chúng tôi bị mắc căn bệnh hồi nhỏ, di chứng để lại đó chính là không còn giọng nói, đã thế còn mồ côi mẹ từ nhỏ.


Lão gia rất thương cô cháu gái này, bao nhiêu yêu thương đều dành cho cô ấy.

Ông ấy còn lo sợ sau này tiểu thư không tìm được tình yêu đích thực của đời mình, sợ chàng trai tiểu thư lấy về sẽ có mưu đồ bất chính với Bạch gia.

Vậy nên ông cụ đã quyết định làm ra chiếc vòng có chứa lời nguyền này, yểm bùa lên chàng trai nào sẵn sàng bước chân vào ngưỡng cửa nhà họ Bạch, chấp nhận ở rể.
Lời nguyền sẽ ăn sâu vào trong máu của đối tượng, thấm nhuần vào xương tuỷ.

Nếu như trong ý nghĩ của cậu không trong sạch, muốn Bạch gia bán gia bại sản thì bùa chú yểm trên người cậu sẽ phản tác dụng.

Cậu sẽ cảm thấy toàn thân đau nhức như hàng nghìn chiếc kim đâm sâu vào da thịt, hàng đêm bị bóng tối dày vò.

Lâu ngày sẽ nhiễm bệnh, không tìm được ra phương thuốc cứu chữa sẽ dẫn đến não bại liệt, tử vong chỉ trong vài tháng ngắn ngủi."
Đinh Thừa Phong nghe quản gia có ý nhắc nhở, hắn trước giờ cũng chẳng bao giờ tin vào những chuyện tâm linh, yểm bùa hại người như này.
Trong tiềm thức của hắn nhận định, rằng kiếp này hắn sống vì báo thù, chết cũng phải báo thù cho gia tộc của mình.
Hắn trở về để lấy máu rửa thù.

Không hoàn thành nhiệm vụ có làm ma cũng quyết không qua cho bọn chó má đã huỷ hoại gia tộc của hắn.

Dăm ba mấy chuyện tâm linh nhảm nhí này, hắn không thèm bỏ vào tai.

Ngoài mặt thì giữ nét sợ hãi, tay cuống cuồng cất chiếc vòng vào trong túi áo một cách cẩn thận nhưng sâu trong nội tâm, hắn đang thầm cười khinh bỉ những lời cảnh báo này.
Lập Trình đã sống được hơn năm mươi năm, đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống.

Chỉ cần ông liếc mắt nhìn qua cũng có thể biết đối phương đang nghĩ cái gì, và định nói cái gì.

Ông không để cho Đinh Thừa Phong lên tiếng, tiến lại gần hắn thêm vào bước, tốt bụng nhắc đến đôi chút chuyện trong quá khứ.

"Tôi nghĩ cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Đừng nên cứng đầu mà chống đối lại thứ bùa ma thuật này.

Bởi vì trong quá khứ, cụ thể là mười năm về trước, đã từng có một gia tộc hùng mạnh nhất ở thành phố này, chỉ vì chủ quan về lời nguyền gia tộc dẫn đến cả dòng tộc bị thiêu rụi trong vòng một đêm.

Hơn năm mươi người, bao gồm năm thế hệ cùng với người hầu, họ hàng thân cận đều bị lửa thiêu rụi."
Nghe đến đây, thái dương của Đinh Thừa Phong lập tức hằn lên những vệt gân xanh trong rất hung tợn.

Hai tay của hắn cuộn thành đường quyền, lòng bàn tay phải siết chặt lấy cây thập giá như muốn bật máu.
"Nhưng cũng may dòng tộc đó không bị đưa vào danh sách tuyệt chủng! Một phần nhờ vào hậu duệ cuối cùng sống xót và thậm chí còn lập ra những chiến công hiển hách.

Không những vậy, anh ta đã quay trở lại, đang lên kế hoạch từng bước trả thù cho kẻ đã từng hại gia tộc của hắn!"
Nói xong, Lập Trình không quay nhướng mày với người đàn ông một cái.

Sau đó ông quay lưng rời đi, bỏ lại Đinh Thừa Phong một mình ở phía sau.

Đinh Thừa Phong nghe xong càng xung huyết, hận không kiếm đại một thứ gì đó để trút cơn giận này.

Lão già kia đang nói ám chỉ đến gia tộc của hắn, lẽ nào Bạch gia năm đó cũng tham gia vào mối liên sự tiêu thủ nhà họ Ảnh sao?
Như vậy, chẳng khác nào Bạch gia đã dẫn sói về nhà?
Mọi chuyện không hề đơn giản đến như vậy.

Vụ việc chấn động mười năm trước chắc chắn rất huyền bí, khó tìm ra đáp án cuối cùng.
Đinh Thừa Phong cố nuốt trôi cục tức vào bụng, sải bước chân về phía chiếc xe, mở cửa ngồi vào bên cạnh Bạch Tú Sa.

Một ngày vô ích đối với Đinh Thừa Phong cứ thế trôi qua ngoài lang thang trong biệt thự rộng rãi này ra, hắn còn chuẩn bị dụng cụ vẽ vời, luyện lại tay nghề của mình đã lãng quên hơn mười mấy năm qua.

Bận rộn, đến tối hắn lại bận tay chân cùng giúp việc chuẩn bị đồ ăn, sau đó giúp vợ mình chuẩn bị quần áo để tắm.

Lau sạch phòng ngủ của Bạch Tú Sa, căn chỉnh đồ vật trong căn phòng sao cho ngay ngắn, đến cả cây đàn guitar hắn cũng cẩn thận lau sạch sẽ và để gọn lên kệ giúp cô.
Bạch Tú Sa vừa bước ra khỏi phòng tắm, thấy người đàn ông cặm cụi sắp xếp sách vở lên bàn, sau đó lại quỳ gối xuống dưới đất, hai ray thoăn thoắt gấp gọn những bộ quần áo phơi khô trên giường.