Nói xong, hắn chui người gọn vào trong chăn, để cho cô gái đứng hình người.
Bạch Tú Sa đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má mình, chỗ đôi môi mỏng của người đàn ông vừa chạm vào.
Bất giác, cô không tự chủ được mà mỉm cười một cái.
Nằm xuống chiếc giường mềm mại, trằn trọc không ngủ được.
Đêm nay không còn một mình cô lẻ loi trong căn phòng này, còn có thêm một người khác.
Bạch Tú Sa nhìn về phía di ảnh của người mẹ đang đặt trên chiếc tủ gỗ nhỏ kê gần đầu giường, tromg đầu thầm nói.
"Mẹ à, mẹ thấy anh đó đang thật lòng hay giả vờ?"
"Con gái của mẹ đã lấy chồng rồi! Nhưng lấy một người mà con chưa từng yêu, chưa từng hẹn hò."
"Mẹ thấy hôn nhân của con có nực cười không? Tất cả cũng do ông nội mà ra..."
"Ông rất thương con, sợ sau khi ông mất con sẽ cô đơn không ai chú ý đến, nên ông đã tìm ra một người đàn ông tốt để làm chồng con."
"Nhưng mẹ ơi, làm thế nào để con mở lòng với anh ấy đây?"
"Con rất sợ..."

Bạch Tú Sa thở dài một hơi, trong lòng có chút buồn phiền.
Cô nằm nghiêng sang một bên, nhìn về phía người đàn ông đanh nằm cuộn tròn trong chăn.
Cô đang suy nghĩ, làm thế nào để mình yêu được người đó.
Cô từ trước chưa từng rung động trước một ai đó.
Nghĩ không ra, cô đành nhắm mắt lại, tâm trạng tịnh tâm.

Nhưng chưa đến vài giây cô lại mở mắt ra.
Hôm nay trăng tròn sáng tỏ, chắc mình không gặp ác mộng đâu nhỉ.
Cô lại nằm nghiêng về cửa sổ, ngước mắt vầng trăng đang treo lơ lửng trên nền trời.
Dần dần, cảm giác lạ lẫm ấy cũng xua tan đi, cô gái nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, từ từ chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Ba mươi phút trôi qua, Đinh Thừa Phong từ từ mở mắt, lặng lẽ ngồi thẳng người dậy.
Hắn ta không có thói quen ngủ sớm, cũng không có thói quen ngủ về ban đêm.
Ban đêm...!là thời điểm hắn làm lên tội ác tày trời.
Một tội ác, cướp đi sinh mệnh sống của một người, hành động không hề ghê tay, giải quyết gọn gàng chỉ trong tích tắc.
Lúc này đã hơn mười hai giờ đêm, ánh trắng vẫn còn sáng rõ, hất vào trong cửa sổ, soi sáng một góc tối trong căn phòng.
Ánh trăng sáng phản chiếu xuống gương mặt thanh tú của người thiếu nữ, chỉ ngủ thôi mà vẫn cảm thấy xinh đẹp.
Đinh Thừa Phong đứng cạnh giường, lặng lẽ nhìn người người con gái đang ngủ.
Bỗng nhiên khuôn mặt xinh xắn nhăn nhó lại, hắn nhìn kỹ thấy trên vầng trán của cô gái đã thẫm đẫm mồ hôi.

Ngay lập tức, hai tay của Bạch Tú Sa túm chặt lấy chăn, mi tâm nhíu lại, thanh âm bật khóc nho nhỏ.
Hức...!hức...
Đinh Thừa Phong ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay ra vuốt mái tóc dính mồ hôi của cô gái.

Bạch Tú Sa không còn tỉnh táo, cô gái hiện tại đang gặp ác mộng.
Cô không ngừng giãy giụa, không ngừng ấm ức khóc than.
"Hu...!hu...!hức...!a..."
Dần dần, tiếng khóc càng lớn, tâm trạng của cô gái cũng hốt hoảng luôn.
Đinh Thừa Phong vội vàng nắm lấy cánh tay của cô, tay còn lại giúp cô lau mồ hôi trên trán.
Bạch Tú Sa vẫn còn đang nức nở, thanh âm thoát ra khỏi cuống họng ú ớ.
"Hu...!không...!không..."
Đinh Thừa Phong đứng hình vài giây, song lại lặng lẽ nhìn cô gái.
"Không...!đừng mà...!mẹ ơi...!mẹ đừng bỏ con đi...!đừng mà...!hức...!hức..."
Cô nàng xinh đẹp mọi người đều cho rằng bị câm, ấy vậy bây giờ lại nói được.
Đinh Thừa Phong rơi vào trầm mặc, bắt đầu nghĩ thầm.
Lẽ nào, cô gái này đang giả vờ bị câm sao? Hay chỉ là trong tiềm thức khi gặp ác mộng mới tuột miệng nói ra.
Nếu như cô ấy giả vờ câm, vì mục đích gì cơ chứ?
Là một vị tiểu thư cành vàng lá ngọc, sống trong nhung lụa của sự giàu sang, được mọi người trong nhà hết mực yêu thương chiều chuộng.
Ấy vậy mà lại giả vờ câm.
Trong giấc mơ, Bạch Tú Sa nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt mình, bà ấy dang hai tay ra chờ đón cô sà vào vòng tay ấm áp của bà ấy.

Bạch Tú Sa khẽ dụi mãi, nhìn kỹ mới thấy đó là người mẹ quá cố của mình.
Cô nghẹn ngào vươn tay mình ra chạm vào tay mẹ, đôi mắt xinh đẹp không kìm chế được cảm xúc mà rơi lệ.
"Mẹ...!mẹ ơi...!là mẹ sao?"
Bóng dáng mờ ảo của người phụ nữ đó cứ xuất hiện mập mở trong tầm nhìn của Bạch Tú Sa, cô vươn tay ra để níu giữ mẹ mình lại, nhìn bóng hình của mẹ cô dần dần càng mờ đi, xong rồi lại tan biến trong không gian tối đen như mực.
Bạch Tú Sa hụt hẫng, quỳ gối xuống dưới mặt nước lạnh, hai tay ông lấy mặt khóc nức nở.
Không biết đây là lần thức bao nhiêu cô gặp mẹ trong giấc mơ của mình.

Sau khi mẹ biến mất cũng là lúc cô đối diện với bốn bề bát ngát mênh mông toàn một màu đen.

Nỗi sợ hãi bên trong người cô bắt đầu phát tác, căn bệnh sợ bóng tối bắt đầu xâm nhập lấy lý trí của cô.
Toàn thân của cô không ngừng run rẩy, cái trán rịn mồ hôi, hai tay ôm chặt lấy người, thu nhỏ lại giữa một màn đen khịt không có lối thoát.