Đinh Thừa Phong cười khẩy.

Lại có một tên cáo già lòng tham vô đáy lại xuất hiện rồi.
Đúng là chưa gặp quan tài nên chưa đổ lệ.
"Em rể cũng đã đứng tuổi! Một thằng đàn ông đã ba mươi tuổi mà không có cơ nghiệp riêng thì chẳng khác nào là một thằng tồi?" Bạch Sơn Thuỷ điềm đạm nói, ánh mắt hướng về thằng rể chướng mắt.

Hai anh em nhà Bạch Phàm Tuân nhướng mày, trong lòng tỏ ra thích thú.
Không ngờ trong cái gia đình này, lại có người cùng chung chí hướng với bọn họ.
Bạch Minh Án cười đắc ý, chống tay trước cằm, nhìn về phía Bạch Sơn Thuỷ mà nói.
"Vốn dĩ em rể là một thằng đàn ông tồi rồi." Vừa nói, Bạch Minh Án cố ý nhấn mạnh câu cuối: "Chính vì lý do đó mà chấp nhận ở rể nhà ta."
Anh ta đá chân mày, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ liếc xéo về phía Đinh Thừa Phong.
"Em rể, em nghĩ sao về vấn đề kiếm thêm việc làm?"
Đinh Thừa Phong chẳng thèm nghĩ ngợi, đắn đo gì, đem những lời nói thừa thãi bọn họ vừa bàn bạc bỏ ngoài tai, trực tiếp đáp trả lại.
"Không có hứng!"
Vốn dĩ từ trước đến nay hắn vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng, không kiểm soát được lời nói dẫn đến lời vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người có mặt trong bữa cơm đều ngạc nhiên, há hốc mồm.
Bạch Tú Sa chớp chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không tin ngữ điệu vừa rồi là của hắn ta.

Đinh Thừa Phong dường như nhận ra bản thân mình sơ suất, hắn ngây lập tức lật mặt, thay đổi thái độ, ngữ điệu cũng dịu hẳn.
"Ý tôi là tôi không có hứng thú làm công việc mà mình không có đam mê.

Tôi chỉ quen việc nội trợ trong nhà cùng với đam mê vẽ."
Bạch Phàm Tuân trầm lặng, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn hắn, song không tìm ra được điểm bất thường, quay sang nói với Bạch Long Đức.
"Ông nội, Bạch gia chúng ta không thể để cho một thằng đàn ông vô dụng ở trong gia đình được.

Chẳng phải khi còn nhỏ ông đã dạy mọi người phải hoàn thiện bản thân mình thật tốt.

Trưởng thành phải cố tìm ra công việc có mức thu nhập ổn định, có thể nuôi sống bản thân của mình."
Bạch Minh Án ngồi cạnh cũng phụ hoạ theo, ngật đầu lia lịa.
"Phải đó, anh trai cháu nói chí phải!"
"Dù Đinh Thừa Phong đã trở thành thành viên trong gia đình mình, không nên vì em họ mà không cần đi tìm việc làm ngoài giờ.

Em họ cũng phải lên trường học, thời gian đó em rể cũng có thừa thời gian để tìm công việc nào đó để trang trải cuộc sống."
Bạch Long Đức nghe xong, ông không còn cách nào khác.

Vốn dĩ ông chỉ muốn Đinh Thừa Phong về đây chăm lo cho cháu gái rượu của mình, không cần có tài cán gì, chỉ cần hiểu ý và hết mực yêu thương cho Bạch Tú Sa mà thôi.

Ông cụ cũng hiểu ra tính tình giai như đỉa đói của anh em nhà Bạch Phàm Tuân.

Nếu như ông không chịu nói đỡ cho bọn họ thì nhất định bọn họ sẽ lảm nhảm đi lảm nhảm lại vấn đề này.

Vì vậy, Bạch Long Đức mới nhìn về phía Đinh Thừa Phong, hỏi ý kiến của hắn.
"Thừa Phong, cháu thấy lời của anh cả thế nào? Cháu có đồng ý không?"
"Lòng tốt của anh cả cháu luôn nhận.

Không biết anh cả đây có công việc gì muốn giới thiệu cho thằng em rể bất tài này sao?"
Đinh Thừa Phong trong lòng cảm thấy phiền toái.


Trước kia kẻ nào khiến hắn phải phiền lòng, ngay lập tức trong đêm đó kẻ ấy ngay lập tức bị đưa xuống địa ngục tối tăm.

Bạch Phàm Tuân cười xoà, cuối cùng mục đích của hắn đã đặt được.

Hắn ta chép miệng, nhìn về Đinh Thừa Phong mà nói.
"Công việc nhẹ nhàng, chỉ cần chú chăm chỉ là mỗi tháng kiếm được chuyên cần, khéo có khi được ưu tiên lĩnh lương trước."
Vừa nói, Bạch Phàm Tuân xoa xoa hai tay: "Chẳng là một người bạn của tôi đang tuyển shipper giao đồ ăn cho khách hàng.

Ngày đi hàng nghìn đơn, mà shipper chuyên chạy khu vực Long Cư này lại xin nghỉ vì tuổi cao.

Bạn tôi vẫn chưa tìm được người thích hợp nên mới nhờ tôi tìm hộ, vừa hay chú không có công việc ổn định, muốn giới thiệu chú nhập cuộc, không biết ý chú thế nào? Về tiền lương thì chú cứ yên tâm, mỗi tháng chú có thể kiếm được từ sáu đến mười lăm triệu, đó chưa tính tiền thưởng.

Chỉ cần chú chăm chỉ, nhiệt tình thì đối với mức lương cao như vậy quả thật kiếm rất dễ.

Còn hơn số tiền sinh hoạt mà Bạch gia cung cấp, gấp năm lần tiền lương hoạ sĩ bèo bọt của chú."
Bạch Phàm Tuân giới thiệu Đinh Thừa Phong vào công việc làm shipper này đương nhiên có lý do cả.

Đây chính là bước đầu của kế hoạch huỷ hoại hình tượng hắn trong mắt Bạch lão gia.

Chỉ cần con mồi cắn câu, trở thành kẻ giao hàng, khi ấy Bạch Phàm Tuân sẽ cấu kết với chủ nhà hàng, thuê vài chục người order thực đơn trên app rồi thức ăn đến giở thói boom hàng.


Những đơn boom này sẽ bị tổn thất vốn nặng nề, chủ nhà hàng sẽ có lý do trừ lương của hắn, vắt kiệt sức lao động, hoặc có khi số tiền lương trở thành âm lúc nào không hay.

Đinh Thừa Phong không đủ tiền bồi thường sẽ tìm đến Bạch lão gia xin tiền sinh hoạt, từ đó ông có cái nhìn khác về Đinh Thừa Phong.

Chỉ cần thực hiện vài cái bẫy nữa là Đinh Thừa Phong sẽ bị đá ra khỏi Bạch gia, ra đi với hai bàn tay trắng, khéo có khi mà ôm một khoản nợ từ trên trời rơi xuống.

Cơ mà dăm ba mấy chiêu trò trẻ ranh chưa vắt sạch mũi này, Đình Thừa Phong chỉ cần nghe ra đã đánh hơi được mùi nguy hiểm rồi.
Bạch Phàm Tuân nhiệt tình tư vấn công việc một tràng dài, nhưng đáp lại sự nhiệt tình của hắn ta là một cái lắc đầu đầy phũ phàng đến từ Đinh Thừa Phong.
"Nhàn quá cũng không có hứng thú!"
"Cái gì?"
Chiếc muỗng trên tay của Bạch Phàm Tuân mất trọng lực rơi xuống đập vào đĩa thức ăn.

Hắn ta trợn trắng mắt nhìn Đinh Thừa Phong, trong lòng trào lên một cảm giác phẫn nộ vô cùng.
Mỏi miệng giảng dạy cho hắn ta biết, ai ngờ hắn ta lại trả lời hết sức ngắn gọn, súc tích, dễ hiểu.