Chỉ có trời mới biết lý do tại sao Đinh Thừa Phong lại nói dối trắng trợn như vậy.

Bởi vì bàn tay mà Nhạc Thảo Mai định chạm vào đang bị thương.

Nếu như mà bà ta sờ vào, chắc chắn trên tay bà sẽ bám một lớp phấn, từ đó Nhạc Thảo Mai sẽ sinh ra cảnh giác, nghi ngờ động thái của Bạch Tú Sa hơn.
Nhạc Thảo Mai ngượng nghịu, chỉ à một cái.

Định nói với Bạch Tú Sa câu gì đó lại bị tên ở rể này chắn họng.

"À phải rồi, đã đến giờ con phải dẫn vợ đi mua sắm rồi! Xin phép con đưa vợ đi trước."
Nói xong, Đinh Thừa Phong nắm lấy bên tay không bị thương của Bạch Tú Sa, dắt cô rời khỏi phòng ngủ của mình.
Sau khi thấy bóng lưng của hai người rời đi, nét mặt của Nhạc Thảo Mai lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ.


Chỉ thấy bà ta rón rén đi về phía cửa phòng, ngó dương đông kích tây như đang tìm thứ gì đó.

Cảm thấy không có điểm gì bất thường, bà ta đóng cửa phòng lại, còn mình bước về phía bàn trang điểm của Bạch Tú Sa.
Phải nói đồ vật trang trí trong phòng đứa cháu độc nhất vô nhị nhà họ Bạch thật đắt đỏ.

Chỉ là chiếc bàn trang điểm thôi mà cũng được làm từ chất nhựa cứng đắt tiền, bền bỉ, thiết kế nhiều ngăn kéo.
Nhạc Thảo Mai lục lọi hai ngăn kéo cuối cùng, thấy không phải đồ mình cần thì ngay lập tức để lại vị trí cũ.

Đến ngăn kéo thứ ba, Nhạc Thảo Mai cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình cần tìm.

Chỉ thấy bà ta cầm lọ thuốc vitamin lên, ngắm nghía xung quanh lọ thuốc, sau đó mở lắp ra mà ngửi.
Nhạc Thảo Mai cười gian xảo một cái, từ trong túi áo lấy ra một lọ vitamin cùng nhãn mác, chỉ khác viên thuốc bên trong có màu sắc vàng nhạt hơn nguyên bản gốc, thay thế vào chỗ của lọ thuốc thật.
Sau khi làm việc mờ ám xong, Nhạc Thảo Mai cất lọ thuốc của Bạch Tú Sa vào trong tay áo, chậm rãi mở cửa bước ra ngoài.
Cũng may bên ngoài không có ai đi ngang qua, bà ta thuận lợi rời khỏi phòng ngủ của Bạch Tú Sa.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước cổng lớn khu trung tâm thương mại.
Nhìn thấy chiếc xe đắt đỏ dừng đột ngột ở đó, bảo vệ đã trạc năm mươi tuổi đi đến, gõ vào cửa kính xe.
"Xin chào quý khách! Mời quý khách lái xe vào trong!"
Đinh Thừa Phong nắm tay Bạch Tú Sa đang ngồi ghế phụ, cô theo phản ứng của cơ thể mà rút tay lại.
Nhóc con này vẫn chưa quen sự nhiệt tình của hắn.

"Tú Sa, hay là chúng ta vào đây mua sắm? Mấy trung tâm thương mại khác anh sợ họ không nhiệt tình như ở đây!"
Bạch Tú Sa im lặng, mắt nhìn về cửa sổ xe.
Cô nàng căn bản không có hứng thú đi mua sắm, nhưng do tình huống bắt buộc nên Bạch Tú Sa miễn cưỡng đồng ý đi.
Đinh Thừa Phong được bảo vệ chỉ lối vào chỗ đỗ xe thích hợp.


Sau đó hắn cùng cô gái bước vào bên trong trung tâm thương mại.
Bởi vì sợ người ngoài chỉ trích, Bạch Tú Sa miễn cưỡng khoác tay người đàn ông, bước theo anh ta vào bên trong.

Trung tâm thương mại Trạch Thiên Lục vốn nổi tiếng nhất nhì thành phố, được chia làm ba khu, khu một dành riêng cho siêu thị, khu hai dành cho khu ẩm thực, giải trí, rạp chiếu phim, còn khu ba là trung tâm thời trang, tất cả mẫu mã đa dạng, bắt mắt đều là hàng nhập khẩu cao cấp, giá của đồ hàng hiệu cũng đắt đỏ vô cùng.

Dù là nơi sinh ra dành cho quý tộc, nhưng trung tâm thương mại Trạch Thiên Lục ngày ngày đến có rất nhiều khách khứa đến đây vui chơi, công tử tiểu thư nhà quyền quý đến đây mua đồ, cũng có người tài chính không cao vẫn đến đây, trông cực kỳ náo nhiệt.

Khu vực ba nằm ở trên tầng năm, Đinh Thừa Phong đưa cô gái đến thang máy.

Cũng may không phải vào giờ cao điểm nên thang máy ít người dùng đến, chủ yếu những thang máy kia vẫn có đông người dùng đến hơn.
Trung tâm này rất rộng nên thang máy lên các tầng đếm sương sương đã hơn chục cái rồi.
Đinh Thừa Phong biết cô nàng này không thích ở nơi đông người nên hắn nhìn ra thang máy ít người đi lại nhất.
Đi cùng hai người là một đôi vợ chồng trung niên đã hơn năm mươi tuổi.

Đình Thừa Phong vươn tay, bấm số lên tầng năm.

Ting!

Chưa đến một phút, cầu thang máy đã đưa hai người đến đúng điểm.
Bước vào sảnh lớn, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người.

Trong thành phố này không ai là không biết cháu gái đích tôn nhà họ Bạch chỉ là một con câm, ngày hôm qua Bạch gia lại công bố nhận một chàng trai không tài cán gì về làm rể đã chấn động dư luận, làm cho các nhà báo tốn không ít giấy mực để đưa tin đến mọi người.

"Nhìn kia, một con câm đi cùng một thằng đàn ông vô dụng kìa."
Bỗng nhiên có một giọng nói không biết từ đâu truyền đến, làm cho tất cả những người có mặt đều dùng ánh mắt kỳ thị nhìn về phía cặp đôi nam nữ vừa tới.
Bạch Tú Sa theo phản xạ của bản thân mà vội vàng nép mình sau cơ thể cường tráng của người đàn ông.
Đây là lần đầu tiên cô phải hứng chịu nhiều ánh mắt miệt thị đến như vậy! Đã thế lại không có người thân ở bên cạnh.
Đó chính là lý do vì sao, Bạch Tú Sa rất hiếm khi đến những nơi đông người như vậy, đặc biệt là có những con người không kiểm soát được ngôn từ của mình.
Đinh Thừa Phong thấy cô gái phút chốc trở thành mít ướt yếu đuối, hắn liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó vỗ vai an ủi cô.

"Đừng sợ! Có anh ở đây!"