- Càn Kình, Càn Kình ...

La Lâm đuổi theo Càn Kình, nói:

- Ta nói này, dù gì ngươi cũng là học viên được lão sư La Đức khen ngợi, chẳng lẽ lại sợ tên trâu điên Lỗ Địch kia sao?

- Sợ?

Càn Kình xoay mặt nhìn tên béo này, đưa tay vỗ vào vai hắn nói:

- Nói thật, nếu đưa cho ta và tên trâu điên đó mỗi người một cái gậy tiến hành so tài thực chiến từ hệ chiến sĩ, ta còn có thể một tay cầm gậy chiến đấu với hai tay cầm gậy của hắn, vẫn có thể đánh hắn thành đầu heo không biết đâu là đông nam tây bắc. Hoặc là cho ta một thanh đao, cho dù có hai tên Lỗ Địch kết cục cũng chỉ có một, ta giết hắn! Nhưng nếu chỉ đơn thuần so về dùng lực cổ tay ngươi nói đúng rồi, ta thực sự không thắng được hắn!

La Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn Càn Kình. Hắn cũng biết Càn Kình nói vậy cũng có lý. Nhưng tất cả nam nhân trong lớp đều đã bị tên Lỗ Địch đó đánh bại. Hiện giờ trong lớp chỉ còn một mình Càn Kình chưa xuất chiến!

Đến lúc này, việc thắng thua của lớp nhất ban đã không còn quan trọng nữa. Thứ quan trọng chính là không thể ngay cả khí phách so đấu cũng không còn!

- La Lâm, ngươi tìm người khác đi. Lúc nào tên trâu điên đó muốn thực chiến ngươi cứ gọi ta một tiếng. Ta cam đoan sẽ biến hắn thành người xấu nhất của học viện Áo Khắc Lan này!

Càn Kình xoay người lại, lắc đầu nói:

- Vật tay? Mấy gia hoả các ngươi làm sao hiểu được cảnh khốn cùng như ta? Ta còn phải lo lắng vấn đề mua ga giường, còn các ngươi lại đi lãng phí khí lực vào trò vật tay vô bổ đó?

- Mua ga giường?

La Lâm đang có chút thất vọng, đột nhiên hai mắt sáng rỡ, bước nhanh tới bên cạnh Càn Kình, vỗ vai hắn, nói:

- Càn Kình, ngươi đang thiếu tiền mua ga giường đúng không? Vậy tham gia vật tay đi. Chúng ta vật tay có đặt tiền cược. Nếu thua tính lên người ta, thắng ngươi lấy. Ngươi thấy thế nào?

Đánh bạc? Thắng? Tiền?

Vừa rồi Càn Kình còn kiên định bước đi, đột nhiên giống như bị trúng phải Thạch Hoá thuật của Ma pháp sư, trong đầu nhanh chóng tự hỏi:

- Thắng có tiền, thua cùng lắm chỉ mất chút mặt mũi mà thôi. Dù sao mấy hôm trước cũng đã mất mặt vì cái vụ tướng mạo phạm tội. Cái mặt đã sớm ném đi mất. Bây giờ còn sợ thua mất mặt sao? Nói không chừng sau khi tên trâu điên kia vật tay với nhiều người đã không còn bao nhiêu khí lực, mình có thể chiếm tiện nghi. Nếu may mắn thắng sau khi mua ga giường có lẽ còn dư được chút tiền.

- Nhớ lời ngươi nói đó, ta thắng, tiền là của ta!

Sau khi Càn Kình ném lại một câu, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng. Cũng không phải hắn vội kiếm tiền mà hắn sợ chậm chân tên trâu điên kia có thêm thời gian nghỉ ngơi, lúc đó cơ hội thắng của hắn sẽ hoàn toàn xa vời!

- Ồ, lại có thêm một người tới! Hình như là ngươi cuối cùng trong lớp các ngươi phải? Ngươi không phải là cái tên xui xẻo tướng mạo phạm tội sao? Sao vậy? Cảm thấy còn chưa đủ mất mặt nên tới đây để Lỗ Địch của chúng ta sỉ nhục ngươi thêm một lần nữa, mới cảm thấy thoả mãn sao?

Một tên học viên nhị ban ngồi trên giường gần cửa ra vào, bộ dáng xấu xí, nói năng cay nghiệt, thiếu chút nữa đã khiến Càn Kình muốn tìm gậy đập cho hắn một trận.

Cũng có không ít người ngồi trên giường đồng thời cười lớn. Mấy người trong lớp Càn Kình ủ rũ nhìn hắn.

Mặc dù mới học cùng chưa tới một năm nhưng tất cả mọi người đều hiểu năng lực của Càn Kình. Càn Kình đã cầm chắc một chân trong mười người đứng đầu về thực chiến tại hệ chiến sĩ năm nhất. Nhưng nếu nói về man lực, Càn Kình có thể lọt vào năm mươi người đứng đầu hay không, cũng khó nói được.



Trâu điên Lỗ Địch được xem là một trong ba nhân vật đứng đầu về man lực của năm nhất. Thậm chí khí lực của hắn còn mạnh hơn rất nhiều người ở năm hai! Cho dù Càn Kình có được ma pháp Man Ngưu tăng thêm lực, chỉ sợ khí lực cũng không chắc có thể thắng được Lỗ Địch.

Lỗ Địch có quái lực trời sinh nhưng xuất thân từ một gia đình bình dân, nên có người hoài nghi hắn có phải có huyết thống của Man nhân ở phương bắc hay không?

- Tiểu tử, ngươi muốn đấu vật tay với ta sao?

Lỗ Địch ngồi ở một bên đầu bàn, xoay bả vai không kém hơn so với đùi của Càn Kình bao nhiêu. Khuỷu tay thúc lên mặt bàn phát ra một tiếng nặng nề.

Cái bàn gỗ chắc chắn bị Lỗ Địch chống lên một cái, Càn Kình thấy nó đã lắc lư vài lần.

- Đến đây đi.

Lỗ Địch đưa bàn tay áp lên mặt bàn, nói tiếp:

- Có cần ta chấp ngươi hai tay không?

Càn Kình rất muốn trực tiếp đáp ứng, nhưng khi thấy ánh mắt khinh thường của đám nhị ban xung quanh, hắn liền bỏ qua đề nghị hấp dẫn này.

- Không cần!

Càn Kình ngông ngênh ngồi xuống đối diện Lỗ Địch, trong lòng lại rất hoài nghi, chẳng lẽ cánh tay của tên trâu điên này không biết cái gì gọi là mỏi sao? Vừa rồi, hắn thúc một cái, rõ ràng không hề có chút mỏi mệt nào!

Trong tình huống này, chỉ cần là nam nhân, cho dù biết rõ là thua cũng sẽ lên!

Càn Kình bất đắc dĩ chống khuỷu tay xuống bàn, đưa bàn tay nắm chặt lấy bàn tay thô ráp của Lỗ Địch.

- Ồ!

Càn Kình thoáng kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện Lỗ Địch cũng đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn. Càn Kình cảm thấy vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ tên Lỗ Địch này muốn nhường sao?

Khi đấu vật tay, hai bàn tay vừa nắm vào nhau, bình thường có thể thông qua lực nắm mà cảm giác được mức độ lực đạo của đối phương thế nào. Qua đó cũng có thể cơ bản đoán được bản thân có thể thắng được đối phương hay không.

Khi bàn tay hai ngươi nắm lại, Càn Kình rất kỳ quái phát hiện bàn tay của tên trâu điên Lỗ Địch này giống nhưng không hề dùng toàn lực vậy. Nếu chỉ với chút lực lượng như vậy, tỷ lệ thắng của Lỗ Địch không quá ba phần!

Một học viên đứng bên cạnh làm trọng tài, có chút nhàn chán ngáp một cái rồi móc mấy đồng tiền trong túi ra bỏ lên bàn, hữu khí vô lực nói:

- Ta cược trâu điên thắng!

- Ta cũng cược trâu điên thắng!

- Ta cũng cược trâu điên thắng!

Vài tên nhị ban cũng nhanh chóng ném tiền ra, sau đó nhìn qua mấy tên bên nhất ban.