*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Một tràng lời nói của Trương Kỳ Nhiên quả thực là tuyên truyền giác ngộ(*), ăn nói khí phách.

(*) Nguyên văn — 振聾發聵: Kêu lớn tiếng làm thức tỉnh người ngu dốt.

Trong khoảng thời gian rất dài, phòng ăn yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mà phòng phát sóng trực tiếp giống như gáo nước lạnh đỏ vào chảo dầu nóng, đã bùng nổ từ lâu.

Trên khu bình luận tràn đầy dấu hỏi chấm và dấu chấm than, còn có tiếng "a" không ý nghĩa.

"Đợi đã, đây là tình huống gì vậy?"

"Trương Kỳ Nhiên vừa nói cậu ấy sẽ không thích Tống Triết Hàm nữa đúng không? Cậu ấy nói như vậy đúng không! Tôi không nghe lầm đúng chứ?"

"Đúng vậy......... Cậu không nghe lầm đâu."

"Nhưng bọn họ chẳng phải là đối thủ sao?"

"Không phải thường xuyên đăng tin thông báo hắc đối phương sao?"

"Trương Kỳ Nhiên có khả năng sẽ thích Tống Triết Hàm sao?"

"Tôi có hơi nghe không hiểu tiếng mẹ đẻ rồi."

"Cảm giác đầu tôi bị người ta cướp đi rồi abaaba........"

(*) Nguyên văn — 阿巴阿巴: Nó được sử dụng trong trò chuyện trực tuyến. Nó không chính thức. Nhiều bạn trẻ không biết nó ra đời như thế nào mà chỉ dùng nó như một cụm từ để bày tỏ sự cạn lời. Nhưng đó là bắt chước người câm điếc. Thật là thô lỗ với người câm điếc.

"Cho nên Tống Triết Hàm và Trương Kỳ Nhiên cầm kịch bản tương ái tương sát sau lưng fans và mọi người?"

Fans Trương Kỳ Nhiên xem đến đây lập tức không yên tĩnh được nữa:

"Không thể nào?"

"Bọn họ cầm kịch bản tương ái tương sát, vậy chúng tôi là cái gì?"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Chẳng lẽ định nói người dơi tìm được một tên hề ở đây rồi ha ha ha!"

(*) Nguyên câu — 告诉蝙蝠侠我们找到小丑了: Cụm từ này đã trở thành một ngôn ngữ ẩn dụ hoặc một gợi ý dùng để châm biếm ai đó hoặc điều gì đó quá lố bịch. ( Tui tìm mãi mới tìm được giải nghĩa T_T)

Fans Trương Kỳ Nhiên phản ứng mạnh mẽ, so với fans Tống Triết Hàm thì chỉ nhìn chứ không lên tiếng.

Có cư dân mạng không nhịn được mỏ mic hỏi: "Fans Tống Triết Hàm các cậu không nói chuyện à?"

Fans Tống Triết Hàm:

"Các cậu nói cái gì cơ?"

"Có gì để nói đâu?"

"Không phải từng nói với các cậu, Câu Sử lão sư xảy ra chuyện tự mình gánh rồi hay sao?"

"Đúng đúng, chuyện của chính chủ xin đừng cue fans vào."

"Đúng! Bọn tôi tin tưởng Câu Sử lão sư có năng lực xử lý tốt cục diện rối rắm này."

"Giao cho Câu Sử lão sư đi!"

Dù sao đám fans bọn họ sẽ không quan tâm, cũng quản không được, chuyện này trực tiếp giao cho Tống Triết Hàm tự mình xử lý đi!

Fans bọn họ yên tĩnh ăn dưa xem trò hay là được!

He he.

Fans của Trương Kỳ Nhiên quả thật bị fans Tống Triết Hàm làm cho tức cười, nhưng mặc kệ bọn họ nói gì, fans Tống Triết Hàm vẫn im lặng.

Trái lại các cư dân mạng khác không nhịn được gia nhập trong đó, càng thảo luật càng kịch liệt.

Trong phòng ăn, Trương Kỳ Nhiên bởi vì cảm xúc quá mức kích động, bước chân đột nhiên có chút không vững, loạng choạng lùi về sau một bước.

Chu Tử Kiện vội vàng đứng dậy đỡ y: "Không sao chứ?"

Lời vừa dứt, bầu không khí căng thẳng của toàn bộ phòng ăn dịu đi trong giây lát.

Diệp Lạc Dao vẫn luôn quan sát Tống Triết Hàm, thấy biểu cảm thay đổi của Tống Triết Hàm, cậu xác thực không nhịn được cong khóe miệng.

【 Không ngờ không ngờ, thật không ngờ có một ngày mình lại có thể nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt Tống Triết Hàm. 】

Đương nhiên, cả phòng ăn cũng không chỉ có mình Diệp Lạc Dao nhìn Tống Triết Hàm, các khách mời có mặt đều không nhịn được hướng ánh mắt về phía Tống Triết Hàm.

Nhìn Tống Triết Hàm rồi lại quay đầu nhìn sang Trương Kỳ Nhiên.

Trương Kỳ Nhiên chính là một tên ma men.

Toàn bộ cảm xúc của y đều viết lên trên mặt.

Hai mắt y lúc này hồng đến mức y như con thỏ, nước mắt lách tách lách tách rơi xuống, không cầm cự lại được, vừa nhìn liền biết là bi thương quá mức.

Thậm chí Hạ Dương và Tiền Duyệt vừa thất tình cũng không biểu hiện khoa trương như Trương Kỳ Nhiên.

Lại nhìn Tống Triết Hàm, hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ là tay đặt trên bàn ăn nắm chặt nhưng rất nhanh buông lỏng. Chân mày xinh đẹp của hắn nhíu chặt, hiếm khi quên che giấu biểu cảm trên mặt mình, trong đôi mắt hồ ly tràn đầy kinh ngạc, nghi ngờ mà nhìn Trương Kỳ Nhiên ở bên kia bàn ăn.

Sau khi Chu Tử Kiện mở miệng đã trôi qua vỏn vẹn nửa phút, Tống Triết Hàm mới cau mày nói: "Trương Kỳ Nhiên, cậu uống rượu uống đến mức uống luôn não rồi à?"

Trương Kỳ Nhiên đã thoát khỏi Chu Tử Kiện lại lần nữa ngồi trên ghế, nghe thấy câu này, y phản ứng mạnh mẽ quay đầu nhìn sang, âm thanh tức giận lại không che được tiếng khóc nức nở: "Anh mới không có não! Tôi có não!"

Vừa nghe câu này liền biết là lời nói trong lúc say.

Chân mày nhíu chặt của Tống Triết Hàm rốt cuộc cũng buông lỏng chút, hắn hơi ngả lưng ra sau, hơi thả lỏng sống lưng, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ: "Cậu có não vậy thì sao còn nói ra lời này? Tôi và cậu trước kia vốn dĩ không quen biết, cậu có phải nhận nhầm người rồi không......."

"Anh hóa thành tro tôi cũng nhận ra!" Trương Kỳ Nhiên không chút nghĩ ngợi ngắt lời Tống Triết Hàm, đôi mắt thỏ đỏ hoe hung dữ trừng hắn, khi Tống Triết Hàm nhìn tới lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Khóe miệng Lê Tư Viễn hơi cong lên, đột nhiên nghiêng đầu nói với Tống Triết Hàm: "Tôi thấy mặc dù Tiểu Trương uống say nhưng cũng không giống như nhận nhầm người."

Sắc mặt Tống Triết Hàm trực tiếp lạnh, dùng ánh mắt ngưng băng quét qua Lê Tư Viễn, trong giọng tràn đầy lạnh lẽo: "Cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu muốn nói tôi bội tình bạc nghĩa với cậu ta?"


Lê Tư Viễn vội vàng xua tay: "Này này này, tôi không nói nha, là tự bản thân cậu nói."

Nói xong, hắn còn xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn mà cười hai tiếng.

Cả người Tống Triết Hàm đều đang toát ra khí lạnh.

Nhưng cố tình Lê Tư Viên như người rảnh rỗi, tự rót cho mình một cốc rượu, vui sướng uống một ngụm lớn, cười vui vẻ nói với Diệp Lạc Dao ở bên cạnh: "Em xem cậu ta kìa, giống như bị đâm trúng phế quản rồi đúng không? Trước đó anh chưa từng thấy cậu ta tức giận như vậy!"

Diệp Lạc Dao khụ khụ hai tiếng, hạ giọng nói: "Anh bớt nói hai câu đi."

【 Tống Triết Hàm hiển nhiên rất tức giận. 】

【 Anh chọc ảnh tức giận có lợi gì cho chúng ta sao? 】

【 Hơn nữa, mình thật sự muốn biết quá khứ của ảnh và Trương Kỳ Nhiên, nhưng mà...... nhìn bộ dáng này của Tống Triết Hàm, hình như thật sự không nhớ Trương Kỳ Nhiên? 】

【 Chẳng lẽ ở giữa còn có loại mất trí nhớ cẩu huyết gì đó sao? 】

Hoắc Yến đưa mắt nhìn Trương Kỳ Nhiên ngồi cạnh mình, y vẫn trừng hai mắt tức giận mà nhìn Tống Triết Hàm. Nhưng Tống Triết Hàm lúc này lòng dạ rối bời, đã sớm nhìn đi chỗ khác.

Thật lâu cũng không nhận được hồi đáp, hai mắt Trương Kỳ Nhiên càng đỏ hơn.

Một lúc sau, y chợt cúi đầu xuống.

Theo động tác cúi đầu của y, Hoắc Yến ngồi cạnh nhìn thấy rõ hai giọt nước mắt nóng hổi rơi uống từ khóe mắt y.

Hoắc Yến: "......"

Bộ dáng cực kỳ bi thương này, ai nhìn vào mà không nghĩ nhiều!

Cho nên rốt cuộc là chuyện gì?

Hoắc Yến nhìn sang Diệp Lạc Dao.

Tầm mắt của Diệp Lạc Dao vẫn đặt trên người Tống Triết Hàm.

Suy nghĩ một lúc, Diệp Lạc Dao tìm được đột phá, hỏi: "Ban nãy nghe Trương Kỳ Nhiên nói từng tặng anh bánh kem, anh thích ăn bánh kem?"

Tống Triết Hàm lúc này tâm tình cực kỳ không tốt, bộ dạng như nếu có ai đó mở miệng thì hắn sẽ phản công lại người đó.

Nhưng thấy người nói là Diệp Lạc Dao, cho dù tâm tình Tống Triết Hàm rất không tốt, nhưng không thể mắng Diệp Lạc Dao, chỉ dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Không có, em thích buôn chuyện như vậy chẳng lẽ không biết anh dị ứng với sữa bò? Anh lớn bằng này chưa từng ăn bánh kem hai lần, cũng chỉ có hồi cấp 2 một học sinh khóa dưới từng tặng anh bánh kem sữa dê......"

Tống Triết Hàm bỗng nhiên dừng lại.

Con ngươi Diệp Lạc Dao trừng lớn.

【 Xuất hiện rồi! 】

【 Manh mối xuất hiện rồi! 】

Tống Triết Hàm hơi nghiêng đầu, trùng hợp đối diện đôi mắt trừng lớn của Diệp Lạc Dao.

Tần Diệu và Hoắc Yến đồng thời nhìn về phía hai người.

Manh mối?

Tống Triết Hàm nghĩ ra cái gì rồi, hay là Diệp Lạc Dao biết được cái gì?

Sau nhìn nhau một lát, Tống Triết Hàm bỗng ngẩng đầu nhìn sang bên kia bàn ăn.

Trương Kỳ Nhiên thật sự cảm thấy tủi thân, lúc này gục đầu khóc đến mức bả vai nấc lên, vừa khóc vừa nói: "Tống Triết Hàm không phải thứ tốt lành gì...... hắn thật quá đáng!"

"Tôi....... Hu hu hu hu, anh ta là tên khốn hu hu hu hu......"

Chu Tử Kiện và Văn Tương Nguyệt đứng hai bên sườn y, trên mặt hai người đều là không biết phải làm sao.

"Nếu không liên hệ với người đại diện của cậu ấy?" Tiền Duyệt không nhịn được nói.

Trương Kỳ Nhiên nghe thấy lời này, trực tiếp ngẩng đầu: "Không cần! Tôi chỉ khóc....... Tôi chỉ khóc một chút là được, không cần làm phiền người đại diện, nếu tôi lại liên lạc với anh ấy nữa, anh ấy sẽ tức giận....... Hu hu hu......"

Uống say rồi còn biết không thể làm người đại diện tức giận.

Nhưng cho dù bọn họ chủ động liên lạc với người đại diện của Trương Kỳ Nhiên, có lẽ người đại diện của Trương Kỳ Nhiên sẽ không thể chủ động liên lạc với y ngay, nói không chừng còn vội vàng chạy thẳng đến hiện trường quay.

Diệp Lạc Dao nhân lúc Tống Triết Hàm dời tầm mắt, nhanh chóng lấy điện thoại ra.

【 Cấp 2........ Cấp 2, cốt truyện miêu tả thời cấp 2 của Tống Triết Hàm..... 】

【 A, tìm được rồi! 】

Hai mắt Hoắc Yến lập tức sáng lên.

Mau lên mau lên!

Hắn đã không chờ được nữa rồi!

Diệp Lạc Dao đọc nhanh cốt truyện, càng xem càng nhịn không được cảm khái.

【 Thì ra là vậy, chẳng trách Tống Triết Hàm nói ảnh không quen Trương Kỳ Nhiên! 】

【 Mặc dù hồi cấp 2 Trương Kỳ Nhiên và Tống Triết Hàm là bạn bè nhưng anh ấy của khi đó quả thực hoàn toàn khác với anh ấy của hiện tại! Khi học cấp 2 Trương Kỳ Nhiên chính là một cậu bé trắng trắng mập mạp, hai mắt có chút lớn, bây giờ anh ấy........ ừm, vào giới giải trí lại là một anh đẹp trai cao 1m8, hơn nữa quan trọng hơn là, Trương Kỳ Nhiên khi đó không phải cái tên này, trước đây anh ấy tên Hướng Dương. 】

【 Hai điều kiện đều không phù hợp...... Cũng không thể trách Tống Triết Hàm không nhận ra anh ấy. 】

Cho nên rốt cuộc hai người bọn họ quen biết nhau thế nào?

Diệp Lạc Dao tiếp tục lướt xuống, khóe miệng đột nhiên cong lên:

【 Hê hê, chẳng trách Trương Kỳ Nhiên có thể nhớ nhung Tống Triết Hàm nhiều năm như vậy, thì ra thời cấp 2 Tống Triết Hàm đã anh hùng cứu mỹ nhân..... 】

【 Khi Trương Kỳ Nhiên lên cấp 2, cha mẹ vừa ly hôn, cộng thêm sức khỏe không tốt, vì lý do uống thuốc thêm tâm lý nên dẫn đến cân nặng của ảnh tăng lên mạnh mẽ. Cũng là bởi vì nguyên nhân cân nặng, Trương Kỳ Nhiên trở nên nhạy cảm tự ti, trong lớp bị rất nhiều bạn học bắt nạt. 】

【 Có một lần anh ấy bị bạn học nhốt trong nhà vệ sinh, trùng hợp Tống Triết Hàm bước vào. Vì vậy từ lúc đó, sau lưng Tống Triết Hàm có thêm một tay sai mũm mĩm. 】

Hoắc Yến nghe đến đây đột nhiên hiểu rõ.

Một em trai khóa dưới học cùng cấp 2, sau nhiều lăm sửa tên đổi họ còn thay đổi thành bộ dáng khác, đừng nói là Tống Triết Hàm, ngay cả Hoắc Yến cũng có khả năng không nhận ra người ta ngay.


Chỉ là —————

Cho dù Tống Triết Hàm không nhận ra Trương Kỳ Nhiên ngay, chẳng lẽ Trương Kỳ Nhiên không hiểu sao?

Tần Diệu cũng nghi ngờ, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tống Triết Hàm.

Diệp Lạc Dao tiếp tục xem cốt truyện.

【 Trương Kỳ Nhiên rất nhạy cảm khi học cấp 2, cho nên năng lực nhận biết cảm xúc đối với anh ấy mà nói là chuẩn nhất, sau khi anh ấy phát hiện Tống Triết Hàm chính là người mặt lạnh tâm nóng, anh ấy bắt đầu quấn chặt lấy Tống Triết Hàm. Sau này quan hệ của hai người trở thành bạn bè có quan hệ rất tốt, chỉ là cảnh đẹp không kéo dài......... 】

【 Không lâu sau cha của Trương Kỳ Nhiên bởi vì bệnh mà qua đời, anh ấy được đưa về nhà mẹ đẻ, đương nhiên cũng chuyển trường, mất liên lạc với Tống Triết Hàm. 】

【 Cho đến một năm trước, Tống Triết Hàm ra mắt......... 】

【 Vậy nên chỉ có mình Trương Kỳ Nhiên âm thầm thích nhiều năm như vậy?! 】

Cốt truyện đến đây thì không còn nữa.

Diệp Lạc Dao buông điện thoại, ngẩng đầu muốn nhìn Tống Triết Hàm nhưng đột nhiên thấy Tống Triết Hàm bên cạnh đẩy ghế đứng dậy.

Hắn vừa đứng dậy, ánh mắt toàn trường đều hướng về phía hắn.

Chỉ thấy Tống Triết Hàm cầm ly rượu trước mặt mình lên, chậm rãi thong thả đi về hướng Trương Kỳ Nhiên.

Lê Tư Viễn kinh ngạc nhìn, vội vàng thò qua hỏi Diệp Lạc Dao: "Cậu ta muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ định đi qua đánh người ta?"

Diệp Lạc Dao nhớ lại câu nói vừa rồi mà Tống Triết Hàm chưa nói xong, lắc đầu: "Không, chắc anh ấy nhận ra bạn cũ rồi."

Hai mắt Lê Tư Viễn đều sáng rực: "Vậy là bọn họ có quen biết nhau trước đó thật à? Mau, nói cho anh biết!"

Diệp Lạc Dao: "........ Sao em biết được! Em chỉ cảm thấy vừa rồi Tống Triết Hàm chưa nói xong có chút ý nghĩa."

Lê Tư Viễn không tin: "Em nói nhỏ chút, chỉ nói anh nghe."

Diệp Lạc Dao vỗ vỗ vai hắn, giơ một ngón tay lên môi: "Mau mau mau, đừng nói nữa, Câu Sử lão sư đến trước mặt Trương Kỳ Nhiên rồi!"

Lúc này không chỉ có mình Lê Tư Viễn không nói nữa mà tất cả khách mời có mặt đều không nói chuyện.

Tầm mắt của mọi người hướng về hai người Trương Kỳ Nhiên và Tống Triết Hàm, yên tĩnh mà kiên nhẫn chờ đợi.

Tống Triết Hàm tựa hồ hồi phục trạng thái thoải mái nhàn nhã của hắn trước kia, dáng vẻ trạng thái vô cùng thanh thản dễ chịu, hắn mỉm cười với Chu Tử Kiện: "Chu ca, tạm thời đổi vị trí với em nhé."

Chu Tử Kiện cực dễ nói chuyện, hào phóng nhường vị trí của mình rồi nhanh chân tới bên cạnh Diệp Lạc Dao ngồi xuống.

Vị trí này cũng rất dễ xem náo nhiệt!

Phòng ăn nhất thời yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở khi có khi không của Trương Kỳ Nhiên.

Sau khi Tống Triết Hàm ngồi xuống lại không mở miệng nói chuyện mà đặt ly rượu của mình lên bàn, cầm chai rượu bên cạnh rót cho mình một ly, sau đó uống một ngụm.

Trương Kỳ Nhiên gục đầu khóc hồi lâu, lúc này tựa hồ cảm thấy có chút nản liền ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu, y liền phát hiện cạnh mình đã đổi người.

Trương Kỳ Nhiên giật mình, cơ thể hơi run lên nhưng y nhanh chóng phản ứng lại, dùng đôi mắt đỏ bừng của mình giả bộ hung dữ trừng Tống Triết Hàm, tức giận nói: "Anh qua đây làm gì? Anh cách xa tôi một chút! Tôi hiện tại không muốn nhìn thấy anh!"

Tống Triết Hàm hơi cong khóe môi, không chỉ không làm theo lời nói của Trương Kỳ Nhiên cách xa y một chút, thậm chí còn kéo cằm về phía trước: "Chẳng phải cậu nói muốn uống rượu với tôi à? Sao con người cậu hai mặt vậy? Tôi vừa qua cậu liền lật lọng?"

Trương Kỳ Nhiên mở miệng: "Nhưng, nhưng mà....... Tôi, anh......"

"Cậu cái gì mà cậu?" Tống Triết Hàm đưa tay cầm ly rượu của Trương Kỳ Nhiên lên, trực tiếp đưa lên miệng Trương Kỳ Nhiên: "Uống."

Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt.

【 Còn muốn uống với anh ấy? 】

【 Trương Kỳ Nhiên đã uống say rồi! 】

Trương Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn ly rượu bên môi, miện mấp máy.

Một lúc sau, y mới mở miệng ra.

Trong mắt Tống Triết Hàm lóe một tia ý cười rõ ràng, chính là vào lúc này, hắn đột nhiên thu tay, lại lần nữa đặt ly rượu lên bàn.

Trương Kỳ Nhiên sửng sốt.

Qua mấy giây, y mới hồi thần: "Tống Triết Hàm, anh ————."

"Cậu đã nói cậu thích tôi, vậy cách mà cậu thích tôi chính là đối đầu với tôi sao?" Tống Triết Hàm đột nhiên lạnh giọng ngắt lời Trương Kỳ Nhiên, hắn lại cầm ly rượu của mình lên uống một ngụm rượu, ý cười trên mặt đột nhiên bị hắn thu lại toàn bộ, chỉ để lại biểu cảm lạnh lùng.

Trương Kỳ Nhiên không nghe nổi khi Tống Triết Hàm nhắc đến chuyện này, vừa nhắc đến cơn tức giận trong lòng y liền không chịu được phóng ra bên ngoài: "Tôi đối đầu với anh khi nào? Chẳng phải anh là người ném thuốc tôi đưa cho anh trước hay sao?!"

Diệp Lạc Dao vẻ mặt kích động.

【 Thuốc? 】

Tống Triết Hàm cau mày, nghiêng đều liếc nhìn y: "Thuốc?"

Hai mắt Trương Kỳ Nhiên lại đỏ, bộ dáng như chịu tủi thân cực lớn, âm thanh tràn đầy nghẹn ngào: "Chính........ chính là chương trình tạp kỹ đầu tiên tôi tham gia cùng anh........ Khi đó tôi và anh không cùng một đội, chúng ta trên võ đài tạt nước lẫn nhau, tôi vốn dĩ không muốn tạt anh, tôi chỉ muốn tạt vào Lục Thành sau lưng anh......"

Tống Triết Hàm nhớ lại.

Diệp Lạc Dao cũng tìm ra.

【 Tìm ra rồi, đây là chương trình vào 8 tháng trước, còn là chương trình tạp kỹ đầu tiên Trương Kỳ Nhiên tham gia sau khi ra mắt. 】

Tống Triết Hàm cũng nhớ ra: "Chuyện của 8 tháng trước, cậu vẫn có thể nhớ rõ người sau lưng tôi là ai?"

Trương Kỳ Nhiên hừ một tiếng: "Tôi đương nhiên nhớ rõ, dù sao ai bảo Lục Thành khi đó hắn........"

"Cậu ta làm sao?" Tống Triết Hàm nhướng mày.


Trương Kỳ Nhiên mím môi không nói chuyện.

Diệp Lạc Dao lại tìm được video cut của chương trình này, hai mắt cậu lập tức phát sáng, vội vàng đưa điện thoại cho Lê Tư Viễn ngồi bên cạnh xem.

Lê Tư Viễn trực tiếp cười: "Cho nên khi đó Lục Thành không cẩn thận ôm lấy Tống Triết Hàm?"

Tống Triết Hàm hơi thay đổi sắc mặt, nhìn sang Trương Kỳ Nhiên.

Trương Kỳ Nhiên ngồi yên tại chỗ nước mắt chảy dài, giải thích nói: "Tôi không muốn tạt anh đâu, nhưng hắn vẫn luôn ở phía sau anh, hắn, còn, hắn còn ôm anh! Tôi....... Tôi chỉ muốn tạt vào tay hắn làm hắn buông anh ra....... Kết quả không ngờ......"

【 Kết quả không ngờ khách mời bên cạnh lại đụng vào tay Trương Kỳ Nhiên, chậu nước đá trực tiếp tạt Tống Triết Hàm từ đầu tới chân lạnh đến thấu tim. 】

【 Cho nên mâu thuẫn liền được kết thành từ đây! 】

Lại nhìn Trương Kỳ Nhiên, y vẫn đang khóc, quay đầu không nhìn Tống Triết Hàm: "Cũng không phải do tôi cố ý, sau khi quay chương trình xong, tôi tự mình đi mua thuốc cho anh, tôi ra ngoài chạy một vòng, thật xa mới tìm được một tiệm thuốc, một mình tôi không dám đưa cho anh nên tôi nhờ trợ lý đưa cho anh....... Đưa xong tôi còn lén lút đến xem anh, kết quả......"

Nói đến đây cảm xúc của Trương Kỳ Nhiên lại xúc động lần nữa, quay đầu hai mắt đỏ hoe trừng Tống Triết Hàm: "Kết quả anh không chỉ ném thuốc đi, anh còn nói người anh ghét nhất trong số các khách mời chính là tôi....... Tôi...."

Trương Kỳ Nhiên không nói thành lời, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình nhưng y căn bản không làm được.

Diệp Lạc Dao hiểu rõ.

【 Trong tình cảm, yêu thầm vốn dĩ chính là loại hỗn loạn của con người, mà tính cách của Trương Kỳ Nhiên lại mẫn cảm. 】

【 Anh ấy thật không dễ dàng mới lấy hết can đảm, vui vẻ chạy đến bên cạnh Tống Triết Hàm, nhưng không chờ Trương Kỳ Nhiên giới thiệu bản thân với Tống Triết Hàm, liền chính tai nghe được người Tống Triết Hàm ghét nhất chính là anh ấy. 】

【 Đổi thành người khác cũng khó mà chấp nhận được? Cũng chẳng trách Trương Kỳ Nhiên sẽ vì yêu sinh hận! 】

Cả phòng ăn lại chìm vào yên tĩnh.

Diệp Lạc Dao nhìn Tống Triết Hàm, trong lòng cực kỳ nóng vội.

【 Cho nên Câu Sử lão sư anh thật sự không định nói gì sao? 】

Ngay khi Diệp Lạc Dao xoắn xuýt có nên nhức nhở Tống Triết Hàm hay không, liền thấy Hoắc Yến ngồi cạnh Trương Kỳ Nhiên đột nhiên lấy khăn giấy, xuyên qua Trương Kỳ Nhiên đưa cho Tống Triết Hàm.

Tống Triết Hàm rõ mắt nhìn, nhận lấy hạ giọng nói cảm ơn, sau đó cầm khăn giấy giao cho Trương Kỳ Nhiên: "Đừng khóc nữa."

Trương Kỳ Nhiên không đưa tay ra, lại lần nữa quay đầu đi.

Tống Triết Hàm hiếm khi kiên nhẫn giải thích nói: "Khi đó tôi không nhận ra cậu, trong mắt tôi cậu chỉ là một người xa lạ, cậu thử nghĩ xem, lần đầu gặp mặt một người lạ không chút khách khí tạt nước lạnh lên người tôi, cậu cảm thấy tôi sẽ có ấn tượng tốt với cậu sao?"

"Huống hồ." Tống Triết Hàm kéo dài âm điệu: "Cũng bởi vì cậu, ngày đó sau khi quay chương trình xong tôi trở về liền ốm."

Trương Kỳ Nhiên nghe đến đây, quả nhiên tiếng khóc dừng lại.

Hai giây sau, y chậm rãi quay đầu: "Vậy....... vậy anh không sao chứ?"

Khóe miệng Diệp Lạc Dao bỗng cong lên.

【 Trương Kỳ Nhiên, anh đừng có yêu quá! Thế này liền hết dỗi rồi? 】

Tống Triết Hàm không còn gì để nói: Cậu ngốc à, đây đã là chuyện khi nào rồi?"

Trương Kỳ Nhiên gục đầu: "Ò."

"Vậy anh nhận ra tôi khi nào?" Trương Kỳ Nhiên hỏi.

Tống Triết Hàm không đổi sắc mặt: "Vừa."

Trương Kỳ Nhiên kinh ngạc, âm thanh kích động: "Cho nên lâu như vậy rồi, anh vẫn luôn không nhận ra tôi?"

Tống Triết Hàm buồn cười: "Cậu thay tên đổi họ, ngay cả khuôn mặt này của cậu cũng gầy hơn trước rất nhiều, cậu nói tôi nhận ra kiểu gì?"

Trương Kỳ Nhiên sửng sốt ngay tại chỗ.

Bộ não tê liệt vì rượu bắt đầu chậm rãi chuyển động suy nghĩ.

Sau khi nghĩ một hồi, Trương Kỳ Nhiên mới giống như phản ứng lại: "Phải ha, hình như cũng phải...... vậy là khi đó tôi nên giải thích với anh......"

Tống Triết Hàm tức cười: "Cậu còn vẫn ngốc như thời cấp 2."

Tống Triết Hàm lại đưa khăn giấy qua, lần này Trương Kỳ Nhiên nhận lấy, chỉ là động tác của y rất cẩn thận.

Dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ khăn giấy rồi nhanh chóng kéo tờ khăn giấy vào tay mình.

"Tôi không ngốc." Trương Kỳ Nhiên giọng nói rất nhỏ.

Tống Triết Hàm chỉ xem như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Nói tiếp đi."

Trương Kỳ Nhiên lau nước mắt trên mặt mình, rượu làm cho lối suy nghĩ của y có chút chậm chạp, nghe vậy khó hiểu hỏi: "Nói cái gì?"

"Nói tại sao cậu muốn đi theo con đường hình tượng thiết lập như tôi, ngăn đại ngôn và vai diễn của tôi?" Tống Triết Hàm cầm cốc rượu lên, nhìn bong bóng trong ly từng cái một biến mất: "Mặc dù tôi không nhận ra cậu nhưng cậu nhận ra tôi, tại sao còn muốn làm như vậy?"

Diệp Lạc Dao hít một hơi.

【 Xem ra, Tống Triết Hàm chuẩn bị chậm rãi tính toán từng cái một với Trương Kỳ Nhiên rồi? 】

Lê Tư Viễn cũng không nhịn được chậc chậc hai tiếng: "Thật thù dai."

Trương Kỳ Nhiên sửng sốt nhìn Tống Triết Hàm.

Trên mặt Tống Triết Hàm không có biểu cảm thừa thãi nào, nhưng Trương Kỳ Nhiên nhạy bén cảm nhận được Tống Triết Hàm tức giận.

Y không nhịn được chỉnh ghế dựa dịch sang bên cạnh.

Mới vừa động một cái Tống Triết Hàm liền vươn tay tới, giữ lưng ghế của y: "Trốn cái gì? Cậu không muốn giải thích rõ với tôi?"

Trương Kỳ Nhiên mím môi, âm thanh không lưu loát: "Tôi....... tôi muốn nói rõ với anh, nhưng tôi xác thực có cướp đại ngôn và vai diễn của anh, cho nên tôi không có gì để nói."

Trong đầu Diệp Lạc Dao tràn đầy dấu hỏi chấm.

【 A? Anh thật sự cố ý? 】

【 Chẳng lẽ anh muốn dùng cách này thu hút sự chú ý của Tống Triết Hàm? 】

【 Không nên như vậy, trông Trương Kỳ Nhiên không ngây thơ như vậy. 】

Tống Triết Hàm cũng bị câu nói của Trương Kỳ Nhiên chọc cười, giọng nói có phần lạnh lùng: "Tôi đương nhiên biết cậu cướp đại ngôn và vai diễn của tôi, cái tôi hỏi là nguyên nhân, mặc dù chúng ta không liên lạc nhiều năm nhưng cấp hai cậu cũng từng nói tình huống trong nhà với tôi, vì bối cảnh gia đình, không đến mức cậu phải ở trong giới giải trí cướp vai diễn và đại ngôn của tôi?"

Trương Kỳ Nhiên ừm một tiếng, xoắn xuýt một hồi vẫn mở miệng: "Tôi....... Tôi thật ra cướp một vai diễn của anh, đại ngôn thì xác thực có hai cái, nhưng cái thứ hai cũng không tính là tôi cướp, là chúng ta cạnh tranh với nhau nhưng anh thất bại....... Nhưng, nhưng không phải lần nào anh cũng thất bại! Gần đây tôi không thể cạnh tranh với anh."

"Vậy nguyên nhân cậu cướp vai diễn và đại ngôn của tôi thì sao?" Tống Triết Hàm hỏi: "Hay là cậu không có lý do giải thích, hoặc là thật sự giống như cậu đã nói, cậu chỉ là muốn cướp. Bởi vì tôi không nhận ra cậu, oán giận trong lòng, hay là vì trước đó tôi đã ném thuốc của cậu, nói cậu là người bắt chước, nên —————."

"Không phải!" Trương Kỳ Nhiên vội vàng ngắt lời Tống Triết Hàm, không biết những lời đó đã k1ch thích y, hốc mắt y lại có chút hồng, nước mắt ở bên trong rưng rưng: "Tôi không muốn cướp vai diễn của anh, mà là bộ phim đó...... Nữ chính của bộ phim đó, cô ấy...... lời này tôi không thể nói, bởi vì bộ phim đó của bọn tôi vẫn chưa phát sóng, mực dù tôi cũng không biết có thể phát sóng hay không, nhưng sự việc vẫn chưa xảy ra, tôi......."

Diệp Lạc Dao nghe đến đây không khỏi suy đoán: "Chẳng lẽ nữ chính của bộ phim đó có dưa, cho nên anh mới cướp?"

Trương Kỳ Nhiên giống như tìm được cứu tinh, nước mắt lập tức rơi xuống, sau đó liên tục gật đầu: "Ừm ừm ừm........ đúng đúng, tôi vào giới cũng không phải vì kiếm tiền, cho dù trễ thời gian chút cũng không sao, cho nên tôi liền cướp."

Nói xong Trương Kỳ Nhiên nhanh chóng nhìn sang Tống Triết Hàm, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa tôi cũng không phải không bồi thường cho anh, sau đó chẳng phải cậu liền nhận được một bộ phim sao? Tôi nói đạo diễn liên lạc với anh!"

Diệp Lạc Dao che miệng.

【 Trương Kỳ Nhiên! Tôi nên nói gì mới tốt đâu, anh mới là đỉnh cấp luyến ái não! Anh thậm chí còn luyến ái não còn hơn anh hai tôi, ít nhiều anh hai tôi còn chưa từng đưa vai diễn nào cho Tô Thụy! 】


Hoắc Yến: "........"

Tật bổ đao mọi thời khắc của Diệp Lạc Dao vẫn chưa thể khỏi được à?"

Diệp Lạc Dao không biết ý nghĩ của Hoắc Yến, tầm mắt cảu cậu lúc này không rời khỏi Tống Triết Hàm.

Biểu tình trên mặt Tống Triết Hàm nhìn như không hề thay đổi, nhưng tay cầm cốc rượu của hắn hơi siết chặt.

Một lúc sau, Tống Triết Hàm mới nói: "Đại ngôn mà cậu cướp không lâu sau hình như bị lộ ra vấn đề vệ sinh thực phẩm?"

Trương Kỳ Nhiên mặc cho nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, gật đầu: "Ừm, cho nên sau đó tôi không ký hợp đồng với bọn họ nữa."

"Vấn đề cuối cùng." Tống Triết Hàm nói: "Hình tương thiết lập và thông cáo hắc là chuyện thế nào?"

Trương Kỳ Nhiên vốn đãng im lặng khóc, nghe thấy lời này y chợt quay đầu, nước mắt lập tức chảy ra càng dữ dội hơn: "Cho nên, trong lòng anh, tôi vẫn là một người bắt chước? Anh cảm thấy hình tượng của tôi chính là sao chép hình tượng trước đó của anh phải không?"

Tầm mắt của Tống Triết Hàm rơi vào trong mắt Trương Kỳ Nhiên, trong nháy mắt nhìn đi nơi khác: "Ít nhất, tôi thấy chính là như vậy."

Trương Kỳ Nhiên tức khắc không chịu được nữa, bỗng nhiên đứng bật dậy, bát đũa trước mặt y cũng bị y làm đổ theo, loang choang rơi trên sàn.

Chu Tử Kiện vội mở miệng: "A, Tiểu Tống chuyện này nếu không......."

"Tôi không có học theo anh!" Giọng nói của Trương Kỳ Nhiên rất lớn, trực tiếp chặn Chu Tử Kiện, y tức đến mức cả người đều run rẩy, nước mắt như vòi nước không tắt được: "Tôi không học theo anh! Tôi không có! Tôi không có! Còn có xác thực đoàn đội tôi từng đăng thông cáo hắc, nhưng chẳng phải chính đoàn đội các anh đăng trước hay sao?"

"Anh không biết bài đăng thông cáo mà các anh đăng kia khó nghe đến mức nào, nói tôi là người bắt chước, nói tôi giống kẻ ngốc mô phỏng theo anh, nhưng......." Trương Kỳ Nhiên âm thanh nghẹn ngào, tủi thân vô cùng: "Nhưng những thứ này chẳng phải trước đây chính anh đã nói với tôi sao? Nói tôi nên cười nhiều, phải học cách giúp đỡ bạn học, chỉ cần tôi làm như vậy, sau này tôi khẳng định sẽ có thật nhiều bạn bè........"

"Anh nói Hướng Dương chính là đi theo ánh dương......"

"Tôi nghe lời anh, dựa theo mà làm, kết quả anh nói tôi là kẻ bắt chước......"

"Hu hu hu, Tống Triết Hàm, anh chính là tên lừa gạt! Anh cái gì cũng không nhớ, chỉ có mình tôi nhớ!"

Trương Kỳ Nhiên càng khóc âm thanh càng lớn, sau đó đẩy ghế định chạy ra ngoài.

【 A này này ——— 】

Diệp Lạc Dao gấp gáp trực tiếp đứng dậy, Tống Triết Hàm động tác nhanh hơn cậu, bắt lấy cánh tay của Trương Kỳ Nhiên: "Cậu muốn đi đâu?"

"Anh quản tôi đi đâu làm gì?" Trương Kỳ Nhiên cổ họng khàn khàn, ra sức giãy giụa: "Anh buông tôi ra! Mau buông tôi ra! Tôi quả nhiên vẫn nên ghét Tống Triết Hàm nhất....."

"Anh không biết, Tống Triết Hàm đáng ghét đến mức nào, anh ta rõ ràng không nhớ tôi, còn nói ghét tôi nhất, kết quả người này vậy mà còn mời tôi tới tham gia chương trình......"

"Cố tình con người tôi không có khí phách, tôi còn tới tham gia, kết quả tên khốn này vậy mà lại nói muốn nhìn tôi mất mặt trên chương trình....... Anh ta thật sự rất quá đáng!"

"Hu hu hu hu....... Tôi sẽ không thích anh ta nữa!"

Tống Triết Hàm kéo tay Trương Kỳ Nhiên, Trương Kỳ Nhiên đứng yên tại chỗ, ngửa mặt khóc lớn.

Khóc lóc đến mức đứng không vững, cơ thể ngã thẳng về phía Tống Triết Hàm.

Tống Triết Hàm chỉ có thể đỡ lấy người, sau đó Trương Kỳ Nhiên ôm nửa người Tống Triết Hàm tiếp tục khóc.

Các khách mời khác bốn mắt nhìn nhau.

Tiền Duyệt dẫn đầu mở miệng: "Còn nói không thích nữa......"

Hạ Dương gật đầu theo: "Cái này nếu gọi là không thích, vậy tôi có thể không cần đi quay phim thần tượng nữa."

Diệp Lạc Dao nói: "Rõ ràng là yêu sâu đậm, bắt đầu lừa mình dối người rồi."

Diệp Lạc Dao không nhịn được xem biểu cảm của Tống Triết Hàm, chỉ liếc mắt một cái, Diệp Lạc Dao liền che miệng quay đầu đi,

Lê Tư Viễn cũng đưa mắt nhìn, không khỏi bật cười: "Chậc chậc chậc, xem ra Câu Sử lão sư của tôi đau đầu rồi, tối nay ít nói hơn hẳn."

Ai nói không phải chứ?!

Diệp Lạc Dao cũng thấy đủ rồi, dưa cũng đã ăn xong, các vị khách mời đều mãn nguyện.

Mà Trương Kỳ Nhiên cũng khóc mệt rồi, lúc này ủ rũ tựa đầu lên vai Tống Triết Hàm, nhắm hai mắt.

"Nếu không đỡ cậu ấy về phòng trước đi?" Hạ Dương nói.

Chu Tử Kiện đi qua: "Tôi giúp cậu."

Ba người đỡ Trương Kỳ Nhiên đang suy vào thang máy.

Chu Tử Kiện đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn Tống Triết Hàm: "Đúng rồi, hình như Trương Kỳ Nhiên cùng phòng với cậu?"

Diệp Lạc Dao không nhịn được cười, cười đặc biệt khoa trương.

【 Đúng ha! Không chỉ chung phòng, còn là Câu Sử lão sư của chúng ta đích thân mời! 】

Các khách mời khác nghĩ đến chuyện này cũng không nhịn được cười, trực tiếp cười thành tiếng.

Sắc mặt của Tống Triết Hàm lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.

Tần Diệu cười mấy tiếng rồi dừng lại: "Tôi đã nhờ người liên lạc với trợ lý và người đại diện của cậu ấy, tối nay để bọn họ chăm sóc cậu ấy nhiều chút."

Tống Triết Hàm chấp nhận số phận nhắm mắt, gật đầu nói: "Làm phiền rồi."

Sau đó liền nghe Tần Diệu bổ sung: "Nhưng mà trước khi người đại diện và trợ lý tới, vẫn cần làm phiền đến cậu, dù sao cậu chung phòng với cậu ấy."

Lê Tư Viễn phát ra một tràng cười điên: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——."

Tống Triết Hàm phóng mắt sắc qua, tiếng cười của Lê Tư Viễn vẫn không dừng.

Thang máy nhanh chóng đi xuống, bóng dáng của bốn người biến mất trong phòng trực tiếp.

Diệp Lạc Dao và những khách mời khác cũng bắt đầu dọn dẹp đóng bừa bộn, đợi dọn dẹp xong, đồng hồ đã chỉ đến 12 giờ.

Hôm nay ghi hình có chút mệt, cộng thêm tối nay ăn được dưa lớn, Diệp Lạc Dao lẽ ra sẽ ngủ ngay nhưng cậu thật sự không ngủ được nên vừa vào phòng liền mở weibo.

Số lượng chữ của chủ đề no.1 hotsearch hơi nhiều, nhưng cực kỳ thiếu đạo đức mà thú vị ————

#Trương Kỳ Nhiên sau khi tỉnh rượu sẽ đăng xuất khỏi trái đất sao?#

Khóe miệng của Diệp Lạc Dao giơ cao hơn cả trời.

Khẳng định rồi!

Không chỉ say rượu, còn "thâm tình tỏ tình" với Tống Triết Hàm trước mặt rất nhiều người.......

Cố tình hôm nay không phải là ngày cuối cùng ghi hình chương trình, ngày mai còn có một buổi ghi hình nữa.

Ai yo ôi!!

——————

Cảm giác bà tác giả bị dí dl hay sao á, mấy chương cuối càng lúc càng dài. (⁠╥⁠﹏⁠╥⁠) Nay lạnh đến mức ra khỏi chăn là tui run, trưa ngồi ở bàn dịch chịu không nổi lại chuyển vào giường, động vào nước cái cảm giác thật bơ phệch

Mà mí bà, tui mới tìm được game siêu đẹp trai, các anh ngon xỉu (⁠〃゚⁠3゚⁠〃⁠)