Rũ mắt vài giây, ngẩng đầu dứt khoát nói: "Tôi vẫn nên đi."
Câu trả lời nằm ngoài dự kiến của Trúc Tuế, cô ấy nâng mi lên, ngồi thẳng dậy, "Vâng?"
Âm điệu đè nặng, không thể tin.
Tống Chân thở dài một hơi, nhìn về phía Trúc Tuế, nghiêm túc nói: "Vấn đề kia, trước đây đã nói qua chúng ta sẽ......!Khoảng thời gian trước trạng thái của tôi không tốt, cũng không biết thực hiện lời hứa thế nào.
Chẳng qua, nếu đã kết hôn, ở cùng một chỗ, quan hệ bên kia của cô, trước sau gì tôi trốn cũng không thoát.
Tôi cảm thấy......!Tôi nên tích cực đón nhận."
Tống Chân lộ ra nụ cười thoải mái, thoạt nhìn như thật sự đã nghĩ thông suốt.
"Chỉ trốn được một thời gian, tránh không khỏi một đời.
Về sau còn muốn gặp cả bố mẹ của cô nữa!"
Mang thai có thế không thấy được, nhưng sau này có con thì có trốn cũng không thoát.
Đuôi lông mày Trúc Tuế nhếch lên, kinh ngạc nói, "Chị suy nghĩ thật xa."
Tống Chân phát ngượng.
Trúc Tuế biến hóa thành bộ dạng khác, cô ấy để lộ ra nụ cười đầy tinh nghịch, xen lẫn chút gian tà, hỏi, "Em có thể cả gan hỏi một câu được không? Chị nói thực hiện lời hứa, ý là, tiếp xúc thân mật đó ạ?"
Các cô bàn bạc xong xuôi cả rồi, trước ở cùng một chỗ, chậm rãi tìm hiểu thói quen của nhau, đến việc tiếp xúc thân thể, lại......!đợi đến thời điểm thích hợp sẽ sinh con.
Tống Chân không nắm được ý của Trúc Tuế, không lùi bước, da đầu căng chặt, gật đầu.
Khoảng thời gian này đều là Trúc Tuế chăm sóc cho cô, làm một bên đương sự khác, thật sự là cô, không thực hiện nổi quá nửa lời hứa của chính mình.
Không nói đến các thói quen, kỳ thật, cô còn kháng cự hành động tiếp xúc bình thường của Trúc Tuế, nhưng Trúc Tuế cũng không có ý kiến gì......
Trúc Tuế lại cười lên, nụ cười đạm mạc, nhưng đáy mắt hệt như có sao, rất sáng.
Duỗi tay ra, đốt ngón tay thon dài.
Tống Chân ngơ ngẩn, cũng duỗi tay ra, tay Tống Chân bị nắm lấy, nhiệt độ cơ thể tiếp xúc với tiết tấu chậm, một loại thân mật không biết diễn tả ra sao.
Ý cười của Trúc Tuế không giảm: "Xin tự giới thiệu, em là Trúc Tuế, chào mừng chị tiến vào thế giới này, hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau trải qua cuộc sống hôn nhân tốt đẹp."
Tống Chân ngẩn ra, đáp lại bằng một nụ cười, nắm lấy tay của đối phương, "Tống Chân, tôi cũng rất hi vọng, chúng ta sẽ sống chung với nhau thật tốt."
Dứt lời, Trúc Tuế vẫn không buông tay, trái lại nói quá, "Lần đầu tiên em được cầm tay của chị."
Tống Chân cứng lại, muốn rút tay về, lại không rút được.
Trúc Tuế cứ nhìn cô như vậy, cô cảm thấy khí tức của đối phương rất mạnh, ánh mắt như có ý gì đó.
Giây lát, Trúc Tuế: "Chị, mặt của chị rất đỏ."
*
Bời vì Trúc Nghi mang thai mới mở tiệc, mời bạn bè, người thân của cô ấy tới, người tới đây không giàu thì cũng có địa vị.
Tống Chân bối rối, Trúc Tuế lại rất tự nhiên, khiến Tống Chân cảm thấy áp lực, đi theo cô ấy, cô ấy là người dắt Tống Chân đi gặp hết người này người kia.
Nghĩ đến cái gì, Trúc Tuế lại nói, nói người Thượng Kinh biết Tống Chân không nhiều, chỉ có nhóm Omega đặc biệt không sinh được con là rất tôn kính Tống Chân, khiến cô như trút được gánh nặng.
Thời gian trôi đi, ngày ấy đến thực mau.
Vì thế, Tống Chân còn phải chạy qua bên bạn thân tham khảo ý kiến, mua cái gì đó thật đặc biệt, một chiếc váy quý phái để tham dự buổi tiệc.
Cuối cùng cũng tới ngày nhập tiệc, Tống Chân không khỏi cảm khái, xem như chọn mua đúng rồi.
Cho dù Trúc Tuế có mặc cái gì cũng đều giống người mẫu, với cái khí chất đó thì đồ có xấu cũng biến thành đẹp.
Cô chỉ là một nhân viên nghiên cứu, vẫn cần dựa vào quần áo.
Chẳng qua......một phòng quần áo trong nhà Trúc Tuế không phải muốn cái gì là có cái đó......
"Bác Lý, xin chào.
Đây là cô Tống, Tống Chân, vâng, chính là người kia...."
"Chị Tống, đây bộ trưởng Bộ Quốc Phòng thứ hai, Lý......"
Hội ngộ với Alpha, Trúc Tuế như cá gặp nước, nhiệt tình giới thiệu.
Tống Chân gật đầu không ngừng, chuyên tâm xã giao, không hề lơ là.
Cứ như vậy bị động lại làm quen qua được cả tá người, Tống Chân phát hiện, ở đây, không phải Alpha thì chính là Omega, Beta chỉ chiếm số lượng rất ít, cùng giới tính trong vòng sinh hoạt của cô chiếm số nhiều, thật khác nhau.
Hơn nữa mỗi một chức vị được nói ra đều thực dọa người, Bộ Ngoại giao, Bộ Quốc phòng, Tòa án Nhân dân Tối cao......
Không hổ danh bữa tiệc của nhà quyền thế, tới đây đều là những nhân vật có cấp bậc, địa vị.
Nhân viên nghiên cứu nhỏ bé như cô xen lẫn ở trong đó có chút không hợp.
Cả trai lẫn gái trò chuyện tự do, mỗi người đều mang theo một loại cảm giác không giận tự uy, tương tác với nhau, đối nghịch, lại rất hòa hợp.
Tuổi trẻ còn tốt, một khi lớn tuổi, đối với cái loại không khí giả tạo này, tự khắc cảm nhận được đặc biệt rõ ràng.
Tống Chân cũng coi như biết khí chất trên người Trúc Tuế đến từ đâu.
Chính là từ khi còn nhỏ đã phải học cách nhìn nhận, giao tiếp, rèn luyện nâng cao kỹ năng, khí chất cao quý.
Trúc Tuế một đường đều dắt theo Tống Chân, khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi, Trúc Tuế đi lấy nước trái cây cho Tống Chân.
Phía xa, bảo mẫu của Trúc Nghi cũng vừa vặn bước tới trước mặt Tống Chân.
Tống Chân sững người, tức thì nắm bắt được tình hình.
Cái gì đến cũng sẽ đến, Trúc Nghi muốn gặp chính cô.
Cô cũng không sợ, nối gót bảo mẫu, đi thẳng tới phòng ngủ nhỏ.
Trúc Nghi đang ngồi ở trên ban công của phòng ngủ, trên người khoác một chiếc áo choàng, khí sắc so với lần trước đã khá hơn nhiều, đang xem văn bản, thấy cô tới, mặt đầy vui mừng nhanh chân đứng dậy tiếp đón.
Khi Tống Chân đến cũng có hơi lúng túng, chân chính gặp được Trúc Nghi, bản thân Trúc Nghi lại phi thường dịu dàng.
Thậm chí còn rất ôn hòa, khiến cô cảm thấy ngại.
Cô ấy không thèm để ý đến quan hệ của cô và Trúc Tuế, thân thiết lôi kéo cô hỏi đông hỏi tây, cùng cô nói một chút về quãng thời gian mang thai và nói về chuyện con cái.
Sau cùng vẫn chỉ có Tống Chân ngại ngùng, chủ động nhắc tới.
Trúc Nghi sửng sốt, ý cười không giảm, nhu mì "Cái này tôi biết, cô Tống làm sao lại đột nhiên nói như vậy, làm tôi có cảm giác......!hình như là tôi đã nói gì đó không nên nói, tôi có nói gì mạo phạm đến cô không?"
Tống Chân liên tục xua tay, "Không không, cô rất tốt.
Chính là......"
Dừng một chút, cô nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, cắn răng, đơn giản chọn lựa mới nói ra, "Nếu nói tôi là Beta, chẳng lẽ cô không cảm thấy tôi và, và Trúc Tuế chẳng phải......!chẳng phải rất không hợp sao?"
Trong mắt Trúc Nghi, Tống Chân chính là Beta, mà tạm thời Tống Chân chưa có ý định công khai giới tính thật của bản thân, không nghĩ, bởi vì giới tính mà hấp dẫn tới một ít phiền toái không cần thiết như vậy.
Trúc Nghi nở nụ cười.
Cô ấy không trả lời câu hỏi của Tống Chân, đổi lại hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chớp mắt một cái, ánh mắt mất đi tiêu điểm.
Trúc Nghi hạ giọng nói: "Cô Tống, cô biết Tuế Tuế có anh trai đúng chứ?"
Quay đầu lại, nhìn sắc mặt của Tống Chân, Trúc Nghi liền hiểu, Tống Chân cũng đã biết.
"Tuế Tuế đã nói cho cô biết sự tình vài năm trước của Trúc thiếu gia có phải hay không?"
Tống Chân chần chờ một lát, thẳng thắn nói thật, "Có nói, nói năm đó anh trai của cô ấy là bởi vì thích......"
Cơ hồ đem lời Trúc Tuế đã nói, thuật lại một lần.
Trúc Nghi nghe xong gật đầu, lại kéo chặt áo choàng, lời nói ra khiến người ta phải ngạc nhiên: "Tuế Tuế đã nói cho cô về chuyện thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ, em ấy cũng có mặt ở hiện trường hay chưa?"
Tống Chân ngây ra.
Trúc Nghi nhìn thấu qua biểu hiện của Tống Chân, câu tiếp theo lại ném ra một quả sấm sét, "Nếu em ấy chưa nói qua, nói vậy việc kia cô cũng không biết.
Khi đó, A Niên là vì bảo vệ Tuế Tuế, trước khi bị đâm xe, mạnh mẽ xoay chuyển tay lái, kết quả dẫn tới làm chính bản thân bị thương......!Thời điểm xe cấp cứu tới, mất quá nhiều máu......!Cuối cùng cứu chữa không được, cứ thế ra đi rồi?"
Tống Chân hoàn toàn không thốt lên lời.
Trúc Nghi rũ mắt, đôi mắt ánh lên một tia đau thương nhàn nhạt, kể chuyện.
"Lúc ấy, A Niên qua đời là đề tài lớn nhất của một khu, mỗi nhà mỗi người đều thảo luận về nó.
Bất quá, không phải vì A Niên mất sớm làm người cảm thấy bi thương, mà thảo luận về -- giới tính của Tuế Tuế."
"Tuế Tuế đến tận năm mười tám tuổi mới phân hoá.
Năm đó, phát sinh tai nạn xe cộ, em ấy mới chỉ mười bảy tuổi."
"Mọi người đều nói, người thừa kế nhà họ Trúc ưu tú, Alpha cấp A hy sinh vì cứu Beta, thật không đáng."
Khuôn mặt Trúc Nghi vẫn treo lên nụ cười nhạt như cũ, mắt mờ đi, bị bao phủ bởi một tầng hơi sương.
"Bọn họ đều nói, nếu A Niên không chuyển hướng sang cứu Tuế Tuế, thì có lẽ hiện tại vẫn còn sống."
Tạm ngưng đôi giây, Trúc Nghi lại nhẹ giọng, "Không biết cô Tống có hứng thú nghe tôi kể chuyện xảy ra kế tiếp hay không?"
Bốn mắt nhìn nhau, phải sau một lúc lâu, Tống Chân mới gật đầu thật mạnh..