Trình Lang nói xong, trong phòng thí nghiệm rơi vào im lặng. 

Tống Chân mệt mỏi cả đêm, không ngẩng mặt lên như thường ngày, cũng không để lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng Trình Lang vừa dứt lời, nàng khẽ cau mày lại, tuy rằng không có nhiều hứng thú, cảm xúc biểu lộ ra ngoài cũng rất ít, nhưng ánh mắt Trình Lang nãy giờ vẫn luôn tập trung vào mặt Tống Chân nên có thể nhìn ra được.

Khoảnh khắc tiếp theo, Tống Chân xoa trán, lại cúi đầu xuống, ánh mắt tập trung vào cuốn sổ ghi chép tình trạng của phu nhân Brown.

Một lúc sau, giọng nói Tống Chân thực mệt mỏi, hỏi: "Cô có câu hỏi nào liên quan đến chuyện bàn giao ca trực cho phu nhân Brown không?"

"Tôi..."

Tống Chân ngắt ngang lời cô, chậm rãi trịnh trọng nói, "Chuyện này ra chuyện này, chuyện kia ra chuyện kia, câu hỏi của cô tôi nghe được, nhưng tôi vừa mới thức suốt đêm, tôi có thể hoàn thành xong công việc trước không?"

Ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như dòng nước, bình tĩnh đến mức làm Trình Lang hoảng hốt.

Cô đã từng si mê đôi mắt trong sáng này.

Không, cũng không thể nói là đã từng, rốt cuộc thì hiện tại cô cũng chưa thế dứt bỏ không phải sao... 

Trình Lang không nhịn được bật cười, cũng không biết là đang châm chọc mình hay châm chọc ai, nỗi chua xót trong đó chỉ có bản thân biết được.

Nhận lấy cuốn sổ, cô biết tính tình của Tống Chân, một khi chưa xong công việc thì sẽ không nói những chuyện không liên quan khác, lần này cô nghiêm túc xem số liệu, sau đó hỏi hai câu như thường lệ, rồi nói thêm vài lời.

Nói xong, Trình Lang đóng sổ lại, ngẩng đầu lên, "Về phần phu nhân Brown, tôi không có thắc mắc gì".

Nhìn thẳng vào Tống Chân, ẩn ý rất rõ ràng.

Công việc đã nói xong, bây giờ đến lượt vấn đề của cô.

Tống Chân tinh thần thật sự mệt mỏi ngáp một cái, cũng không để ý tới Trình Lang, cởi áo khoác phòng thí nghiệm và bao tay ra. 

Đến khi cởi xong nàng mới chậm rãi mở miệng, câu chữ rõ ràng nói: "Nói thật thì"

"Hiện giờ tôi cũng không tò mò".

Trình Lang sửng sốt, cũng trong thời gian ngắn ngủi đó, Tống Chân đeo túi lên, giống như lúc nào cũng có thể rời đi, nhìn thẳng Trình Lang. 

Phản ứng đầu tiên của Trình Lang là không tin.

Nhưng Tống Chân quá bình tĩnh, cũng không sợ nhìn thẳng vào mắt Trình Lang, cũng vì thế Trình Lang có thể phát hiện RA ánh mắt của Tống Chân rất mệt mỏi, cũng chỉ có mỗi mệt mỏi, tuy rằng nàng không giấu được cảm xúc trên mặt, nhưng thay vì là kích động, nó lại là phản kháng, là... Biểu hiện của việc không muốn nói chuyện.

Hoặc là, trong tư thế và phong thái của nàng ẩn chứa một loại thúc giục thầm lặng, thúc giục Trình Lang nói nhanh lên, nói cho xong để nàng còn rời đi.

Phải mất mấy chục giây im lặng như vậy, Trình Lang mới nhận ra điểm kỳ lạ trong câu nói, khản giọng hỏi: "Hiện giờ không muốn biết là sao?"

Tống Chân khẽ thở dài một hơi.

Trong đó tồn tại một sự bất lực mà Trình Lang không thể hiểu được.

Cũng có thể là do Trình Lang không muốn hiểu.

Hốc mắt Trình Lang nóng lên, Tống Chân cúi đầu xuống, không nhìn cô.

Lại thêm một hồi im lặng khó xử, Tống Chân nói bằng giọng điệu bình tĩnh, thậm chí không có chút gợn sóng nào: "Là tôi không còn muốn biết nữa".

Câu này tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng lại giống như một con dao sắc nhọn, đâm thẳng vào đáy lòng Trình Lang, làm cho những ảo tưởng trong lòng cô nháy mắt tan tành, nỗi đau đớn trong thân thể như núi gầm biển rú, khiến từ đầu đến chân cô đều hỗn loạn.

Hốc mắt Trình Lang nhanh chóng đỏ lên.

Tống Chân vẫn cúi đầu không ngẩng lên, thuận theo lòng mình nói: "Tôi đã cho cô cơ hội, là tự cô từ chối".

"Tôi đã cho cô, thậm chí không chỉ là một lần, nhưng mà, Trình Lang, tất cả đều bị cô từ chối".

Trình Lang há miệng không nói nên lời.

Hai người cùng nhau lớn lên, Trình Lang hỏi vấn đề này, Tống Chân rất rõ cô đang suy nghĩ cái gì.

Tống Chân trả lời nói: "Lần đầu tiên là sau khi phát hiện cô ngoại tình, tôi chờ cô chủ động... Tới tìm tôi, tôi cảm thấy có lẽ cô sẽ nói cái gì đó với tôi..."

"Nhưng cô không có".

"Sau đó cô lại gọi điện cho tôi, thông báo cô sẽ tới Quân khu III, cô nói tôi bình tĩnh, nói cả hai đều cần bình tĩnh một chút".

"Lần đó tôi chủ động hỏi cô, hỏi rất nhiều lần rằng vì sao..."

Vào ngày tiếp theo sau phân hóa, sau khi Trúc Tuế rời đi, Tống Chân nhận được điện thoại của Trình Lang, nàng vẫn còn nhớ rất rõ.

Ngữ khí của đối phương lạnh băng, từng câu từng chữ không hề có chút ấm áp nào.

"Cô nói là do cô lúc còn niên thiếu suy nghĩ quá đơn giản, nói Alpha và Omega vốn dĩ nên ở bên nhau, như vậy có đúng không?"

"Tôi..." Trình Lang khàn giọng.

Tống Chân vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng giơ tay lên ra hiệu cho Trình Lang im lặng, để cho nàng tiếp tục nói.

"Thật ra lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, tôi chỉ cảm thấy cô thiếu tôi một lời giải thích, tôi cũng chỉ muốn một câu giải thích, cho dù có thô bạo cũng được, nếu cô không có gì để giải thích, vậy thì một câu "xin lỗi" cũng được".

"Nhưng cô đã nói gì, cô nói cô tuổi trẻ không biết suy nghĩ, còn bảo tôi đừng làm loạn..."

"Hai người chúng ta từ khi được vài tuổi đã quen biết nhau rồi, Trình Lang, cô cảm thấy cô có thể lừa gạt ai, cô không giải thích được thì cứ nói thẳng là không được, dựa vào những gì cô biết về tôi, cô thấy tôi có lúc nào công tư bất phân ở nơi công cộng làm loạn gây chuyện chưa? Còn cả quan hệ của chúng ta nữa, năm đó khi khoa Tuyến tố được thành lập, cô nhập quân tịch ở Quân khu I, kiểm tra lý lịch trước khi xuất ngoại".

"Mấy ngày trước khi cô đi, chúng ta đi đăng ký kết hôn, cô nói xem cuộc hôn nhân này có được mấy người biết đến, cấp trên của cô, người trong Viện nghiên cứu khoa học, thậm chí ngay cả Phó viện Trưởng Vinh cũng đều chỉ biết cô đang trong tình trạng độc thân, không một ai biết trước kia chúng ta từng có quan hệ như thế nào".

"Tôi có nói cái gì không, tôi có phàn nàn với cô không, tôi có từng đứng trên đỉnh cao đạo đức nhục mạ đả kích cô không?"

Dừng một chút, Tống Chân hít sâu, thở ra một hơi nói, "Tôi không có".

"Còn cái lý do thời niên thiếu không biết nghĩ của cô nghe thật nực cười, Trình Lang, cô chưa từng thực sự giải thích với tôi, cô chỉ đơn giản là nói cho có lệ mà thôi..."

Thậm chí, nó còn nằm ở mức độ thấp nhất của lấy cớ cho có lệ.

Yên lặng trong chốc lát, Tống Chân cười lên, không biết nàng đang cười cái gì, có lẽ cảm thấy Trình Lang buồn cười, cũng có lẽ là cảm thấy cuộc đời này thật nực cười.

Tống Chân thở ra, sau đó lần nữa nhấn mạnh nói, "Tôi cho cô cơ hội, nhưng cô đã từ chối nó, khoảng thời gian mà tôi còn muốn biết đã qua, bây giờ tôi đã buông bỏ, hiện tại tôi không muốn biết, cũng không cần biết".

"Chân Chân..." Trình Lang đột nhiên gọi nhũ danh của Tống Chân, âm thanh chứa đầy đau đớn.

Tống Chân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Trình Lang đứng trước mặt nàng, đuôi mắt đỏ hoe, trong mắt chứa một tầng nước mắt mỏng manh, trong trẻo, giữa mày nhíu lại, biểu cảm đau khổ.

Tống Chân lại không bị cảm động, nàng chỉ cảm thấy, có chút chết lặng.

Thức cả một đêm, đầu óc của Tống Chân cũng trở nên chậm chạp.

"Cô cũng không cần phải nói nữa". Tống Chân kết luận.

"Thứ nhất, chúng ta đã ly hôn".

"Thứ hai, cô nói thì cũng được ích lợi gì, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi... Hãy để cho nó qua đi".

Trình Lang nghe xong mấy câu trước, đến câu cuối cùng lại bỗng nhiên kích động tột độ: "Em nói cái gì mà để cho nó qua đi?!"

Tống Chân hơi cau mày, "Chuyện của cô và Đồng tiểu thư, tôi nghĩ tôi cũng không cần phải nhắc lại..."

Tống Chân nói chuyện rõ ràng, suy nghĩ thông suốt, là như vậy, luôn là vậy...

Trình Lang đột nhiên nắm chặt tay lại, giống như không thể chấp nhận nổi, bùng nổ nói: "Em vẫn là như vậy, vĩnh viễn luôn là như vậy..." 

Tống Chân lùi một bước nhỏ, có chút mất kiên nhẫn, thức một đêm mệt mỏi không muốn nói chuyện.

Trước kia nàng rất không thích Trình Lang như vậy, luôn tự giấu nỗi buồn một mình, tự mình làm chính mình bùng nổ, bây giờ quan hệ đã không còn như trước, chỉ có thể khiến không thích càng thêm khó chịu, nàng rất nhiều lần cảm thấy tính tình này của Trình Lang đối với người bên cạnh là một loại tra tấn, hiện tại, nàng không còn là người bên cạnh của Trình Lang, vì vậy nàng không muốn chịu đựng loại tra tấn tinh thần này mà không có lý do!

"Tôi lại làm sao nữa?" Đối mặt với sự trách móc của Trình Lang, Tống Chân cũng có chút chán ghét, không muốn ứng phó.

Trình Lang đau đớn, lời nói như rít từ kẽ răng ra, nói từng chữ một, "Tính cách của em luôn là vậy, nếu tôi nói cho em sớm hơn thì em sẽ tha thứ cho tôi sao, nhất định là không, chuyện đã xảy ra không thể vãn hồi, em vẫn luôn lý trí như vậy, luôn phân biệt rõ ràng như vậy..."

Tống Chân thật sự bối rối, "Cô không nói với tôi thì chuyện sẽ bé đi sao?"

"Tôi không muốn mất em!" Trình Lang gần như hét lên.

Giọng nói rơi xuống, phòng thí nghiệm cũng theo đó chìm vào im lặng.

Cảm xúc trong mắt Tống Chân cuồn cuộn, trở nên vừa phức tạp vừa mãnh liệt, ở ngay lúc Trình Lang cho rằng Tống Chân sẽ nói gì đó, Tống Chân lại khẽ lắc đầu, cảm xúc trở lại bình tĩnh một cách kỳ lạ. 

Tống Chân không chút gợn sóng nói: "Những gì mà cô làm chỉ sẽ càng đẩy tôi ra xa hơn thôi".

Giọng điệu thong thả, không sắc nhọn, nhưng nội dung bên trong lại quá chân thật.

Sự chân thật làm Trình Lang đờ người tại chỗ.

Làm Trình Lang im lặng, không nói nên lời.

Sự chân thật này không khác gì một thanh kiếm sắc bén, Tống Chân một lần nữa dùng toàn bộ lưỡi kiếm của thanh kiếm sắc bén này, đâm vào tâm can của Trình Lang.

Đau.

Ngôn từ đôi khi còn sắc bén hơn so với đao kiếm, tuy không thể làm tổn thương bên ngoài nhưng đủ để lăng trì nhân tâm.

Tống Chân cũng không buông tha cho cô, bồi thêm một câu, "Trên thực tế thì cô cũng đã làm được rồi".

Đồng tử co rút lại, cực kỳ khó chịu, Trình Lang cúi người ho khan.

Tống Chân đứng ở một bên, vẻ mặt trống rỗng.

Trúc Tuế và một thành viên nhóm nghiên cứu của khoa Tuyến tố đẩy cửa vào, nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.

Biểu cảm trên mặt Tống Chân rất lạnh lùng, ngoại trừ mệt mỏi, gần như không có loại cảm xúc nào khác, loại lạnh lẽo này giống như sương sớm trong khe núi, như một vùng trắng xóa bao phủ cả đất trời. 

Còn Trình Lang thì đang khom lưng, cúi đầu xuống ho khan dữ dội, Tống Chân vừa không quan tâm, vừa không đi đến vỗ lưng cho Trình Lang, cũng không thèm rót cho Trình Lang một ly nước.

Thành viên nhóm sững sờ.

Trúc Tuế thấy vậy tuy rằng khó hiểu, nhưng phản ứng rất nhanh, lớn tiếng hỏi, "Tiến sĩ Trình, cô không sao chứ, tôi rót cho cô một ly nước nhé?" 

Trúc Tuế nói là làm, thật sự rót một ly nước đưa cho Trình Lang, Trình Lang cúi đầu nhận lấy, cũng không ngẩng đầu lên.

Thành viên kia cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng hỏi han Trình Lang như thế nào, cho đến khi nhìn Trình Lang uống nước xong, xua xua tay, mới cảm thấy nhẹ nhõm.

"Sao mọi người lại tới đây, phu nhân Brown xảy ra chuyện gì sao?"

Sau khi Trình Lang không ho nữa, Tống Chân mới mở miệng, trọng tâm câu hỏi cũng đang đặt trên người thai phụ, như thể Trình Lang hoàn toàn xa lạ.

Thành viên nhóm cũng cảm thấy ở đây có gì đó không đúng, gãi gãi đầu, nở nụ cười cố gắng làm dịu bầu không khí: "Không, không có gì".

"Chỉ là tiến sĩ Trình và cô Tống mãi vẫn chưa quay lại, tôi sợ phu nhân Brown xảy ra chuyện nên..."

Đã hiểu, hai người rời đi lâu quá, làm bọn họ lo lắng. 

Một ca trực có ba người, bao gồm hai thành viên nhóm nghiên cứu và một người sáng lập thuốc thử Z.

Việc bàn giao của Tống Chân và Trình Lang mất quá nhiều thời gian.

Động tác uống nước của Trình Lang đông cứng lại, Tống Chân gật đầu, niết giữa mày, "Không có việc gì, đã bàn giao xong rồi, chút nữa tiến sĩ Trình sẽ qua với hai người". 

Dừng một chút, Tống Chân cười, nụ cười công việc, nói chuyện theo khuôn mẫu, "Tôi và trưởng khoa Trúc chuẩn bị tan tầm, hôm nay vất vả cho mọi người rồi".

Lúc nãy ở phòng bệnh Trúc Tuế nói sẽ đưa Tống Chân về nhà, thành viên nhóm kia nghe xong cũng không thấy gì lạ, nhưng Trình Lang nhìn hai người thân thiết như vậy trong lòng lại có suy nghĩ khác.

Song thân phận của Trúc Tuế đặc biệt, Trình Lang suy nghĩ một lúc, Tống Chân cũng mặc kệ cô phản ứng như thế nào, lập tức đi ra ngoài.

Tống Chân muốn tan làm, quá mệt mỏi, nàng chỉ cần thức đêm, mệt mỏi quá độ thì tính tình cũng trở nên nóng nảy.

Trình Lang cuối cùng vẫn nuốt xuống lời sắp ra khỏi miệng.

Trúc Tuế thấy Tống Chân sắc mặt không tốt, trước khi rời đi cũng chỉ nói thêm mấy câu với hai người kia, sau đó đuổi theo Tống Chân.

Đến hầm đỗ xe, Tống Chân có chìa khóa dự phòng của xe cô, đang ngồi ở ghế phó lái, Trúc Tuế cũng lên xe ngồi xuống, thấy Tống Chân đang cụp mắt, hàng mi dài rũ xuống, biểu tình uể oải, thoạt nhìn rất bơ phờ.

Nghĩ nghĩ, Trúc Tuế thăm dò hỏi, "Chị, chị không sao chứ?"

Ai ngờ Tống Chân mệt mỏi thì ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không thèm giấu, nói thẳng: "Chị cãi nhau với Trình Lang về mấy chuyện trước kia, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, không sao".

"Bây giờ chị không có tức giận, chị chỉ mệt thôi". Tống Chân nhíu mày, "Rất mệt, thức cả đêm rồi, chị muốn ngủ".

Trúc Tuế tin câu đầu, còn câu sau thì hơi nghi ngờ.

Nhưng thấy Tống Chân thật sự không muốn nói chuyện, Trúc Tuế vẫn quyết định để cho nàng yên tĩnh một chút, dù sao hôm qua cũng thức đêm, cô về văn phòng ngủ được mấy tiếng, nhưng Tống Chân thì vẫn trực ở phòng bệnh, nàng sợ phu nhân Brown xảy ra chuyện, không thể kịp thời xử lý, càng đến gần với thành công, Tống Chân càng trở nên cẩn thận. 

Trúc Tuế gật gật đầu, không hỏi nữa, "Vậy chúng ta về..."

Nói được nửa câu, Trúc Tuế ngẩn ra, duỗi tay tìm chìa khóa xe, chậc, bỏ quên ở văn phòng rồi.

Không chỉ có chìa khóa xe mà còn có cả chìa khóa thư phòng trong nhà, Trúc Tuế đành phải quay lại lấy.

Trở lại khoa Tuyến tố, nhân viên nghiên cứu kia đã đi, nhưng Trình Lang vẫn đang đứng ở cuối hành lang, nhìn ra ngoài cửa sổ, tức giận gọi điện thoại.

"Đồng Hướng Lộ, cô gây chuyện, Quân khu I xử lý được rắc rối cho cô đã là tốt lắm rồi, cô có thể ngưng làm phiền tôi được không, cô hỏi chúng tôi làm như thế nào sao? Cô nghĩ tôi sẽ trả lời cho cô chắc, đây là thông tin cơ mật của bên chúng tôi!!"

"Tỉ lệ? Đúng, chúng tôi sử dụng tỉ lệ của cô, nhưng cô lấy đâu ra mặt mũi mà hỏi chúng tôi điều chỉnh như thế nào vậy..."

"Sau này đừng gọi nữa, giữa chúng ta không có gì để nói hết!"

Nghĩ tới nghĩ lui, Trúc Tuế khẽ nhíu mày.

*

Trình Lang cuối cùng cũng đi theo dõi tình hình của phu nhân Brown.

*

Trúc Tuế đưa Tống Chân về nhà, Tống Chân dựa trên ghế phụ lái nhắm mắt ngủ.

Trên đường đi bỗng nhiên nói một câu, "Hôm qua Viện nghiên cứu phát quà cho nhóm hai, có hai vé xem phim, vài ngày nữa chúng ta cùng nhau đi xem phim được không?"

Trúc Tuế ngẩn người, "Được".

"Ừm, lâu rồi chị cũng không đi xem phim..."

Âm thanh càng ngày càng nhỏ, nhìn từ trong gương chiếu hậu, Tống Chân vẫn nhắm mắt như cũ, hình như là ngủ rồi.

Đến giao lộ đèn đỏ tiếp theo, Trúc Tuế nghe được bên tai có tiếng hít thở đều đều, thực sự đã ngủ, Trúc Tuế không khỏi lắc đầu bật cười.

Về nhà bọc Tống Chân vào chăn xong, Trúc Tuế cũng không nghỉ ngơi, cô quay đầu đi vào thư phòng.

Dùng chìa khóa mở ngăn tủ.

Cô lấy một tập tài liệu có tiêu đề "Cục An ninh Quốc gia", mở ra.

Thật ra nội dung trong đó Trúc Tuế đã xem qua rất nhiều lần, nhưng trước khi báo cáo, cô muốn đọc lại một lần nữa.

Đọc, nhớ lại xong, Trúc Tuế gọi điện cho cấp trên của mình.

Cô thuộc chi nhánh thứ ba của Cục An ninh Quốc gia, tuy rằng gần đây được thuyên chuyển đến Viện nghiên cứu khoa học, nhưng hồ sơ và quan hệ tổ chức của cô vẫn ở Cục An ninh Quốc gia.

Ban đầu, khi nhận được nhiệm vụ điều nhiệm, cấp trên của cô Vưu  đã yêu cầu cô điều tra sự việc rò rỉ thông tin thuốc thử Z. 

Chẳng mấy chốc điện thoại đã được kết nối.

Trúc Tuế: "Vưu đội, lúc trước đã từng có nghi ngờ phòng thí nghiệm ở nước ngoài của dự án xảy ra sự việc rò rỉ tư liệu liên quan đến kết quả trung gian của thuốc thử Z, tôi đã đến khoa Tuyến tố để kiểm tra nhóm một, lúc đó tôi cảm thấy không có người nào khả nghi, nên đã báo cáo rằng tư liệu không phải từ khoa Tuyến tố tiết lộ ra ngoài. Bây giờ tôi xin rút lại kết luận này, tuy nhóm một không có kẻ khả nghi, nhưng có thể trong thời gian nghiên cứu phát minh ở nước ngoài, tư liệu đã bị nhóm một vô tình làm lộ..."

"Tôi đã kiểm tra, ở nơi đó, năm thứ nhất chỉ có nhóm một của khoa Tuyến tố".

"Nhưng đến năm thứ hai, Đồng gia của Quân khu III cũng đến mượn thiết bị ở cùng một chỗ, hai phòng thí nghiệm cũng ở gần nhau, chỉ cách nhau một con phố, nhân viên của hai phòng thí nghiệm cũng từng tiếp xúc với nhau".

"Vẫn như lúc trước tôi từng nói, người của nhóm một không có lý do, cũng không cần phải làm rò rỉ tư liệu, sự việc này đối với nhân viên nghiên cứu bọn họ là trăm hại không một lợi..."

"Nhưng, căn cứ vào sự việc gần đây của phu nhân Brown, nếu chúng ta xem xét lại lần nữa, chuyện này có liên quan đến Quân khu III hay không rất khó nói".

Bên kia điện thoại nói gì đó.

Trúc Tuế gật đầu xác nhận, "Vâng, ý tôi đúng là vậy".

Nghiêm túc nói: "Tôi rất nghi ngờ người của Đồng gia đã làm chuyện gì đó".