Thời An lặng lẽ rụt về sau, quay đầu nhìn ma trùng: "Bên kia hẳn là không nhìn thấy chỗ này nhỉ?"
Khóe miệng ma trùng giật một cái: "...Đúng vậy.".

Truyện BJYX
Tất cả camera và thiết bị giám sát trong Hội đấu giá đều đã bị Thời An dùng một mồi lửa đốt trụi.

Hiện tại hình ảnh trong màn hình hẳn được điều khiển từ xa chiếu lên.
Cả quá trình Mục Hành không nói quá nhiều, thái độ lạnh nhạt nhưng nho nhã lễ độ.
Nói khái quát là, Mục Hành biết trên người Thời An có một tính đặc thù nào đó vô cùng hấp dẫn Cự Long, nhưng cũng hi vọng Cự Long hiểu rõ việc này có thể sẽ mang tới hậu quả như thế nào.

Rất hiển nhiên, Mục Hành đã biết thực lực của Cự Long vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, anh cũng biết tài bảo trong Hội đấu giá đã bị lính đánh thuê lén lút chuyển đi.

Vì thế, anh hi vọng có thể thành lập một giao dịch với Cự Long: Cự Long thả bạn của anh đi, còn anh sẽ chịu trách nhiệm trả lại số tài bảo đã bị chia cắt tại khu Ewen cho Cự Long.
Màn hình biến thành màu đen, liên lạc đã bị chặt đứt.
Ma trùng sáp tới: "Đại nhân, giờ ngài chuẩn bị làm gì?"
Khói đen nằm trên đất thở dốc một hơi, cũng nói ra suy nghĩ: "Tui cảm thấy tốt mà? Để cho đám nhân loại kia đi tìm tài bảo thất lạc của đại nhân, còn đại nhân ngài vẫn có thể nhân dịp này trở về thế giới loài người, quả thực là một công đôi việc, hoàn mĩ."
Quả thực rất hoàn mĩ.

Thời An hiểu rõ thực lực hiện tại của bản thân vẫn chưa khôi phục đến trình độ có thể đối địch với toàn nhân loại.

Bởi vì khi vừa kết thúc kì lột xác, lượng ma lực trong người sẽ lên xuống không ổn định.
Vả lại, không biết lúc nào thì dược tề đè nén kì phát tình sẽ mất hiệu lực.

Hiện tại nếu khai chiến không chỉ không thể biến Mục Hành thành vật sưu tầm để cất giữ, mà thậm chí đến cả tài bảo thất lạc của cậu cũng sẽ không tìm về được.
Vì vậy, nếu sau này cậu vẫn còn muốn dùng thân phận nhân loại Thời An thì tốt nhất là nên thuận theo bậc thang này mà xuống.* (Câu này nghĩa là đồng ý giao dịch với Mục Hành.)
Nếu không thì sau này cậu còn phải kiếm lời giải thích rằng một mình cậu làm thế nào có thể đào thoát khỏi tay Cự Long.
Thời An rủ mắt, lộ vẻ cân nhắc.
Nhưng...
Cậu không cảm thấy Mục Hành sẽ gửi gắm hi vọng cứu người lên một Cự Long tốt bụng.
***
Ở một nơi khác.
Mục Hành: "Liên hệ với tất cả thế gia, hai người nắm quyền Trần gia đã bị tôi tự tay xử tử, nếu không muốn theo gót hai người đó thì hiện tại phải phối hợp với hành động lần này."
"Trang bị ẩn giấu hơi thở đã được phân phát xuống, đội A từ phía nam áp sát Hội đấu giá, đội B mai phục ở phía tây, nghe theo chỉ lệnh của tôi."
"Không quân chờ lệnh."
"Trang bị thiết bị phản ma lực Cự Long, tiến vào từ dưới thông đạo"
Ôn Dao không ngờ liên minh sắp sụp đổ như cát chảy lúc trước lại có thể nhanh chóng lần nữa bày trận nghiêm túc.

Sự xuất hiện của Mục Hành quả thực như một liều thuốc trợ tim, dường như chỉ cần có Mục Hành ở đây, mọi chuyện đều sẽ nắm trong tay.

Dù xuất phát từ sợ hãi hay kính sợ thì dưới sự sắp xếp sấm rền gió cuốn của Mục Hành, mọi chuyện lại lần nữa tự động nâng cao hiệu suất.
Hiện tại, nhìn trưởng quan đang ra lệnh không chút do dự, cô vẫn còn nghi vấn hỏi: "Thưa trưởng quan, hiện tại ngài chuẩn bị mạnh mẽ đánh vào ạ?"
Sắc mặt Mục Hành càng tái nhợt hơn so với khi nãy, nhưng giọng anh vẫn rét lạnh và bình tĩnh: "Đương nhiên."
Làm giao dịch với Cự Long? Sao có thể?
Thân là huyết mạch Đồ Long Giả còn sót lại, không ai hiểu rõ hơn anh Cự Long xảo trá, thay đổi thất thường và tham lam đến mức nào.
Nếu suy đoán trước kia của bọn họ đúng, vậy xét theo sự cố chấp đối với vật sở hữu của mình thì Cự Long tuyệt đối sẽ không thể nào thả Thời An đi đơn giản thế được.

Vì vậy, lần liên lạc này của Mục Hành cũng chỉ vì để xác nhận vị trí của Cự Long, hơn nữa để kéo dài thời gian mà thôi.
Mục Hành tiếp nhận găng tay chiến thuật màu đen mới toanh trong tay Ôn Dao, chậm rãi đeo vào.

Anh giương mắt, nhìn chăm chú Hội đấu giá nằm trên dãy núi cách đó không xa, ánh mắt tối lại.
Mục Hành chưa bao giờ trông chờ Cự Long có thể thỏa hiệp.
— Người của anh, anh muốn tự tay cướp về.
***
Thời An nằm trong đống phế tích, nhìn khói đen, hít sâu một hơi: "Làm đi!"
Ma trùng ngồi xổm bên cạnh, nhíu mày nhìn Thời An nằm gần đó: "Ngài chuẩn bị dùng tư thế này hả?"
Thời An: "???"
Ma trùng như có điều suy nghĩ nói: "Công chúa trong cổ tích chẳng phải là nên nằm trên giường lớn hoa lệ, hai tay đặt trên bụng, sau đó đợi kị sĩ tới đánh thức bằng nụ hôn sao..."
Thời An: "..."
Dưới ánh nhìn chăm chú chết chóc càng ngày càng rét lạnh của Thời An, giọng ma trùng càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi không nghe được chữ nào.
Nó xám xịt lui về sau hai bước, kinh hãi nói: "Đại nhân ơi, tui sai rồi, tui không nói nữa."
Thời An nhìn khói đen: "Nhanh lên."
Khói đen: "Hả! Đến ngay!"
Nó bay lên trên Thời An, chậm rãi phun ra một làn khói mù mịt lên người thiếu niên trước mặt.

Ngay sau đó, mí mắt Thời An dần cụp xuống, cuối cùng rơi vào giấc ngủ sâu.
— Tuy nhiên, loại trạng thái say giấc này chỉ là cho người ngoài nhìn thấy thôi.
Tuy đang ngủ say nhưng ý thức của Thời An vẫn tỉnh táo, hơn nữa cậu còn có thể thông qua khống chế lượng ma lực để quyết định bản thân mình tỉnh lại khi nào.
Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì kế hoạch của cậu không hề có chút sơ hở.
Đây cũng không phải lần đầu tiên ma trùng mô phỏng hình rồng của cậu, hơn nữa lần này còn có khói đen giúp đỡ thi triển ảo cảnh và ám thị, muốn tạo ra một tiết mục bị ép bỏ chạy dễ dàng hơn lần trước nhiều.
Có điều, vì lần này khoảng cách gần hơn lần trước rất nhiều, trực giác của Mục Hành lại vô cùng mẫn cảm, thế nên vì để phòng ngừa xuất hiện sơ suất, Thời An vẫn nhịn đau cứa cổ tay, cống hiện một phần máu rồng.
Là một công chúa sắp được giải cứu, bản thân Thời An chỉ cần nằm trong đống phế tích giả bộ hôn mê là được.

Thế nhưng, vừa nghĩ tới nhân vật của mình là công chúa, Thời An liền không nhịn được cơn giận siết chặt nắm tay.
...!Các người chờ đó cho ta!
Thời An nằm trong đống phế tích, vô cùng buồn chán chờ đợi.
Tuy nhắm mắt nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng mặt đất đang chấn động, nghe thấy tiếng rơi xuống của bụi bặm và đá vụn.

Chấn động ma lực mãnh liệt bên ngoài khiến cả tòa nhà này bắt đầu run rẩy.

Hai cánh Cự Long dấy lên cuồng phong gào thét, tiếng gầm thét và tiếng kêu cứu của nhân loại hòa vào nhau, khiến Thời An có chút khó có thể tưởng tượng rốt cuộc bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Như chỉ vừa qua có mấy phút, lại như đã qua cả một thế kỉ.
Bên ngoài trở nên yên tĩnh.
Trong lòng Thời An có chút thấp thỏm không yên, cậu không nhịn được mà bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Đám ma trùng có thành công không?
Đến cùng cái trò hôn mê này có hữu dụng không? Tuy ma trùng nói mấy lần được giải cứu lúc trước cậu đều đang hôn mê, nhưng lần này có thể lừa gạt như mấy lần trước không?
Quan trọng nhất là —
Sao cậu lại chọn nằm trong đống phế tích này hả!!!!.