Tan họp, sau khi xử lý xong một số việc quan trọng, Nghiêm Ngộ Sâm đẩy bữa trưa xuống, quay lại trại huấn luyện.

Trên đường, Nghiêm Ngộ Sâm mở lịch ra xem: "Sắp tới là ngày 6 tháng 5, cậu thường tặng quà gì cho người yêu vào ngày sinh nhật?"

Bành Nghiêu lắc đầu: "Tôi không biết, tôi còn chưa kết hôn."

Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Tôi biết còn hỏi cậu làm gì."

Nhưng không hỏi Bành Nghiêu, vậy hỏi ai bây giờ?

Mặc dù các giám đốc cấp cao của công ty đã kết hôn, nhưng canh nước trong như nước lọc, không giống với loại tình cảm cuồng nhiệt mặn nồng như mình, có vẻ như không có giá trị tham khảo.

*Canh nước trong như nước lọc - 清汤寡水: Mô tả có các món ăn có quá nhiều nước, thô và không có vị. Ám chỉ cuộc sống khó khăn thiếu thốn, cơm canh đạm bạc.

Nhưng trừ bọn họ ra, xung quanh anh dường như không có cặp đôi mới cưới nào.

Nghĩ ngợi hồi lâu, ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm dừng lại trên cái tên cuối danh bạ - Trương Trình.

"Nghe nói hai năm trước Trương Trình cây già nở hoa, vừa kết hôn, đúng không?" Nghiêm Ngộ Sâm hỏi Bành Nghiêu.

*Cây già nở hoa - 老樹開花: Nguyên là cây chu sa hiếm khi nở hoa, cây cổ thụ từ 20 đến 30 tuổi mới có thể nở hoa, nên gọi là "cây sắt ngàn năm mới nở hoa một lần", nay dùng để chỉ sự phát triển mới của những điều cũ. [ Nguồn: Baidu ]

Bành Nghiêu ừm một tiếng: "Không sai, hình như hắn kết hôn sớm hơn Nghiêm tổng ngài một tháng."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Vậy quan hệ của hắn với vợ thế nào?"

Bành Nghiêu: "Nghe nói Trương đạo rất sủng vợ, có vẻ như quan hệ rất tốt."

"Chính hắn." Nghiêm Ngộ Sâm gọi điện cho Trương Trình.

Điện thoại vừa tiếp nối, bên kia liền truyền đến âm thanh chào hỏi bằng giọng Thiên Tân của Trương Trình.

*Thiên Tân - 天津: Là một trực hạt thị, đồng thời là thành thị trung tâm quốc gia và thành thị mở cửa ven biển lớn nhất ở phía bắc của Trung Quốc.

"Nghiêm tổng, ngài có chuyện gì sao?" Trương Trình nói.

Nghiêm Ngộ Sâm bấm bấm mi tâm: "Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn quan tâm một chút cuộc sống nhân viên thôi, tình cảm sinh hoạt vợ chồng của anh có tốt không."

"???" Trương Trình ngơ, ông chủ anh khi nào rảnh rỗi vậy? "Vậy thì thật cảm ơn Nghiêm tổng quan tâm, quan hệ của tôi với vợ rất tốt."

"Vậy thì tốt." Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Có chút chuyện muốn hỏi Trương đạo."

Nghe thấy danh xưng Trương đạo này, Trương Trình thiếu chút nữa đứng không vững.

Thời điểm Nghiêm Ngộ Sâm trở thành ông chủ của hắn, cũng là người lãnh đạo trực tiếp kiêm kim chủ ba ba của trại huấn luyện viên, dường như đều gọi thẳng tên, rất ít khi nể tình gọi hắn là Trương đạo

"Nghiêm tổng, ngài có điều gì muốn nói cứ việc nói thẳng, tôi chịu được." Trương đạo chủ động đem tâm thái của mình ném thẳng vào mười tám tầng địa ngục.

Dù sao ông chủ sẽ không vô duyên vô cớ khách khí với cậu, hơn nữa mặt sau. ủa lời nói khách sáo này, thường câu trả lời sẽ là - bạn rất xuất sắc, nhưng không phù hợp cách làm việc của tôi, vì vậy tốt hơn là nên tìm công việc khác.

Cho nên muốn sa thải tôi?

Đạo diễn Trương đã căng thẳng muốn chết rồi, nhanh chóng nhớ lại những sai sót nhỏ mình đã phạm phải từ khi trở thành đạo diễn của trại huấn luyện đến nay, lúc đó cảm thấy không đáng là gì, nhưng giờ nghĩ lại đúng thật là sự kiện chết tâm a.

Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh chớ khẩn trương."

Trương Trình: "Được rồi, tôi không khẩn trương."

Chuyện này không có khả năng, sắp căng thẳng chết rồi.

Nghiêm Ngộ Sâm: "Tôi chỉ muốn hỏi anh, vào ngày sinh nhật của vợ anh, anh sẽ tặng quà gì?"

"A?" Trương Trình còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: "Sắp đến sinh nhật Đường Trì, anh cũng biết, tôi lần đầu kết hôn."

Trương Trình: "..." Nói được lắm, ai mà không phải lần đầu kết hôn.

Nghiêm Ngộ Sâm: "Tôi không có kinh nghiệm gì, không biết tặng quà gì mới tốt, cho nên muốn hỏi anh một chút."

Mỗi thế thôi? Trương Trình lo lắng đề phòng: "Vậy trừ chuyện này, còn có vẫn đề khác không?"

Nghiêm Ngộ Sâm thành thật nói: "Không có, sao vậy? Anh cảm thấy tôi còn vấn đề khác muốn nói với anh?"

Trương Trình vội vàng nói: "Không phải không phải."

Nghiêm Ngộ Sâm tiếp tục nói: "Tôi nghĩ, cảm thấy việc tặng quà tay quá bình thường, nhưng nếu mua quà bằng tiền lại cảm thấy quá cứng ngắc, không thể hiện được tâm ý của tôi, anh có gợi ý nào tốt không?"

Trương Trình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nói: "Nếu không mua nhà đi, trên danh nghĩa Nghiêm tổng ngài sở hữu nhiều bất động sản như vậy, tùy tiện mua cho cậu ấy một căn nhà, sau đó tự tay trang trí, liền thể hiện được tâm ý của ngài."

Trương Trình cảm thấy chủ ý này của mình cũng không tệ lắm, nhưng lập tức bị Nghiêm Ngộ Sâm bác bỏ.

"Không được." Nghiêm Ngộ Sâm nói năng hùng hồn: "Tôi sao có thể mua nhà cho em ấy? Tôi có nhà, em ấy ở cùng nhà với tôi không được sao, mua căn nhà khác cho em ấy chẳng phải đang nguyền rủa chúng tôi ly hôn, quá không may mắn."

Trương Trình lau mồ hôi: "Nếu không mua xe thể thao đi? Tôi nghe nói lúc trước vào ngày sinh nhật của Cố ảnh đế, Đường Trì tặng cậu ta một chiếc xe thể thao giá năm triệu, tuy chưa thấy Cố ảnh đế lái nó lần nào, nhưng nghĩ đến khẳng định rất hoành tráng."

"..." Nghiêm Ngộ Sâm cau mày lạnh lùng nói: "Trương Trình, tôi hiện tại có chút hối hận khi hỏi anh vấn đề này, anh hết chuyện để nói đúng không?"

Trước kia, Cố Chiêu Lương nhiều lần nhấn mạnh với anh, vợ mình luôn nhớ đến cháu trai mình.

Hiện tại, mà cái người Trương Trình này lại không có mắt nhìn ở trước mặt mình nhắc đến chuyện Đường Trì vay tiền mua xe tặng Cố Chiêu Lương, muốn chết à?

Hắn biết, khoản nợ kia của Đường Trì, hiện tại chính anh là người trả giúp không?

Nghiêm Ngộ Sâm càng nghĩ càng giận: "Tôi sao có thể coi tiền như rác như thế?"

Vừa nói xong, một cơn đau dữ dội dồn lên đỉnh đầu.

Nghiêm Ngộ Sâm biết, mình không nên kích động tâm tình, Nghiêm Đồng muốn xuất hiện.

Anh nỗ lực đè nén, nghĩ rằng chỉ cần vượt qua trận đau này, sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa, nhưng, ốc lậu thiên phù liên dạ vũ.

*Ốc lậu thiên phù liên dạ vũ — 屋漏偏逢连夜雨 (thiên: vừa, đúng lúc; nhà đã dột lại gặp đúng lúc trời mưa suốt đêm; trong một câu là 屋漏偏逢连夜雨 ,船迟又遇打头风 – Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, Thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong của Phùng Mộng Long. Vế sau có nghĩa là thuyền đã trễ lại còn gặp gió tạt đầu; tóm lại là họa vô đơn chí; by the way là thấy các bạn Tàu có vẻ hay nói là Phúc vô song chí, họa bất đơn hành). => Còn có họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai

Chuông điện thoại của Bành Nghiêu không biết từ khi nào đã đổi thành Rabbit của Matt Duke.

Khoảnh khắc giai điệu vang lên, tư duy của Nghiêm Ngộ Sâm bắt đầu mất khống chế.

Bành Nghiêu vừa nhận điện thoại xong, vừa quay đầu, liền phát hiện Nghiêm Ngộ Sâm đang nhắm mắt dựa vào cửa kính xe.

Bành Nghiêu cho rằng anh mệt mỏi, ngủ thiếp đi, cũng không gọi anh dậy.

Đi ngang qua quán trà sữa, Bành Nghiêu xuống xe mua cốc trà sữa, thời điểm quay lại xe, phát hiện ghế sau trống không, Nghiêm Ngộ Sâm không thấy đâu.

Bên này, bên trong trại huấn luyện.

Đường Trì ngồi trên sofa trong phòng đạo diễn, hoài nghi nói: "Tôi nhìn vẻ mặt anh quái quái, Nghiêm Ngộ Sâm vừa nói gì với anh trong điện thoại vậy?"

Trương Trình thở dài: "Nghiêm tổng hỏi tôi, vào ngày sinh nhật của cậu nên tặng quà gì."

Đường Trì ngạc nhiên: "Sinh nhật của tôi?"

Trương Trình gật đầu: "Sinh nhật cậu chẳng phải vào ngày 6 tháng 5 sao, còn mấy ngày nữa là đến."

Đường Trì: "Anh ấy nói chuyện với anh lâu như vậy, chỉ vì việc này?"

Trương Trình lên tiếng trả lời: "Bất quá sau đó tôi không biết tôi nói sai chỗ nào, Nghiêm tổng nổi giận, còn nói tôi hết chuyện để nói rồi à."

Đường Trì an ủi: "Đạo diễn anh đừng để ý, anh ấy chính là người như vậy, rất hiếm khi thấy anh ấy không tức giận."

Tiếp tục cùng Trương Trình nói chuyện về vấn đề phát sóng trực tiếp tối nay xong, Đường Trì trở lại tiếp tục huấn luyện.

Nhưng, cả buổi chiều đều mất tập trung, luôn cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra.

Cùng lúc đó, trong trạm tàu điện ngầm, sau khi một bóng người cao lớn vượt qua cửa kiểm tra an ninh, vẻ mặt hiền lành rút ra từ trong túi một tấm thẻ, quẹt vào cửa soát vé.

Tích - Thẻ học sinh!

Khi giọng nữ máy móc lanh lảnh vang lên, người đàn ông đi qua cửa soát vé an ninh bên cạnh suýt chút nữa quên túi hành lá vừa mua ở cửa kiểm tra.

Dưới ánh mắt tò mò của những người dân nhiệt tình, người đàn ông mặc áo vest đen cầm trong tay chú thỏ bông phấn hồng, mặt không cảm xúc nhân lúc thang cuốn lên tầng hai của tầng hầm đợi tài.

—————————

=> Chương 42: Tiểu Trì Tiểu Trì. [1]