CHƯƠNG 75: THI ĐẤU CÁ NHÂN.

Sáng hôm sau, mười giờ Đường Trì mới tỉnh.

Vừa tỉnh, lập tức cảm giác phần eo kịch liệt đau nhức, cái mông cũng rất đau.

Lần đầu làm với Nghiêm Ngộ Sâm, đã là từ rất lâu, hơn nữa lần đó bởi vì mình mông xuân cho nên mới không cẩn thận làm chuyện kia, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

Nhưng cho dù như vậy, coi như cậu vẫn có kinh nghiệm, nhưng vì cái gì lần này so với lần trước còn đau hơn vậy? Giống như bị xé rách.

Lẽ nào đàn ông bị làm lần hai đau hơn lần đầu sao?

Đường Trì vừa định vươn mình, lại bị Nghiêm Ngộ Sâm từ phía sau ôm lấy.

Đường Trì cau mày: "Chồng, anh đừng ôm em chặt như vậy, mông em đau quá."

Tối qua, Nghiêm Ngộ Sâm rời khỏi bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu chuyển đổi nào.

Bác sĩ nói, sau khi ký ức được liên hệ, cơ chế chuyển đổi cũng phát sinh sinh biến hóa tương ứng, hẳn là nguyên nhân này.


Nếu vẫn ổn định như thế thì tốt rồi, cũng không đến nỗi gần một tháng mới lăn giường một lần, còn cẩn thận lăn từng li từng tí, chỉ lo đồ vật kỳ kỳ quái quái gì đó lăn ra.

"Bảo bối." Nghiêm Ngộ Sâm ghé sát tai Đường Trì, đột nhiên trầm giọng nói: "Tối qua, rốt cuộc là lần thứ mấy của em?"

Đường Trì không hiểu sao anh lại hỏi vấn đề này: "Lần thứ hai, sao vậy?"

Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Em chắc chắn?"

Đường Trì bật cười: "Lần đầu không phải đã sớm cho anh rồi sao, giữa hai chúng ta sao có thể chưa lăn giường, tối qua không lần thứ hai, vậy là thứ mấy?"

Nghiêm Ngộ Sâm trầm mặc một lúc, thấp giọng nói: "Anh cảm thấy em là lần đầu."

Đường Trì sửng sốt: "Sao có khả năng."

Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Thật, cảm giác không giống, nơi đó của em quá... quá chặt."


Đường Trì: "Lần đó em nằm mơ, không phải anh đã làm em..."

Còn chưa nói hết, Nghiêm Ngộ Sâm thuận tiện nói: "Lần đó anh căn bản không động vào em."

Đường Trì còn tưởng mình nghe lầm: "Anh nói cái gì?"

Cậu đã sớm nhắc mình không còn là xử nam trong chuyện này, hiện tại đột nhiên nói cho cậu biết, trước đêm hôm qua, thật ra bông cúc non nớt chưa từng nở, đây là chuyện kinh dị phải không?

Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm chỉnh nói: "Anh nghĩ em biết chứ."

Đường Trì nuốt nước miếng, nhịn thân đau khiếp sợ nhìn Nghiêm Ngộ Sâm: "Cho nên, nói cách khác, tối qua là lần đầu của em?"

Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng.

Đường Trì thiếu chút nữa bất tỉnh: "Lần đầu, anh không mang bao."

"..." Nghiêm Ngộ Sâm không rõ: "Đây là chuyện rất nghiêm trọng sao?"

Đường Trì: "Dĩ nhiên! Nơi đó của nam rất yếu, anh không mang bao em sẽ đau bụng."


Nghiêm Ngộ Sâm: "Vậy bây giờ em có thấy đau bụng không?"

Đường Trì sờ bụng dưới của mình: "Tối qua đã lấy ra toàn bộ, hiện tại tạm thời không có cảm giác."

Nghiêm Ngộ sâm: "Thế không phải chúng ta nên chúc mừng chút sao?"

Vốn là, Nghiêm Ngộ Sâm cảm thấy vào cái lần anh uống nhiều kia đã lấy đi lần đầu của Đường Trì, thế nhưng sau khi trải qua thực chiến tràn đầy sảng khoái vào tối qua, anh mới bừng tỉnh ý thức được, ngày đó anh căn bản chưa làm gì Đường Trì.

Cho nên, nếu tối qua đều là lần đầu của hai người, lẽ ra nên chúc mừng, tối thiểu, Nghiêm mỗ tổng cảm thấy nên như vậy.

Đường Trì suy nghĩ chút, luôn cảm thấy chỗ nào đó sai sai: "Chúc mừng? Chúc mừng cái gì? Chúc mừng em bị anh thượng sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Bảo bối, sao em có thể nói như vậy?"
Đường Trì: "Em nói đâu có sai."

( Không, hai người không sai, chúng tôi sai. )

Nghiêm Ngộ Sâm bất đắc dĩ nói: "Thôi, không chúc mừng thì không chúc mừng, ngược lại sắp đến sinh em rồi, đến lúc đó tiện thể chúc mừng cũng không muộn."

Đường Trì vỗ đầu Nghiêm Ngộ Sâm: "Thời điểm sinh nhật em, trại huấn luyện còn chưa kết thúc, em muốn luyện tập, chúc mừng cái quỷ ấy."

Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Em có thể xin nghỉ mà, anh đều nghĩ cả rồi, đến sinh nhật em chúng ta đến hòn đảo nhỏ chơi."

"Anh nghĩ muốn đi liền đi được vậy." Đường Trì: "Chẳng phải em nói muốn xuất đạo sao, nếu như vì ra ngoài chơi mà không tiến vào trận chung kết được, em còn xuất cái gì đạo nữa."

Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Kia rất đơn giản, tuần sau là phần thi cá nhân, em chỉ cần lấy được hạng nhất có thể nhảy qua phần thi khiêu chiến, trực tiếp tiến vào chung kết.""
"Anh nói dễ quá nhỉ, những học viên kia cũng không phải tầm thường, em lấy nổi hạng nhất sao? Đường Trì nói.

Nghiêm Ngộ Sâm ôm Đường Trì, há miệng cắn một ngụm: "Em yên tâm, anh có niềm tin em sẽ đạt được hạng nhất, chỉ cần bảo bối nhà anh nghe lời là được."

Đường Trì ha ha: "Chỉ cần bộ dáng mỗi ngày thèm muốn thân thể em của anh, ba ngày lại muốn làm em một lần, đừng nói hạng nhất ở trại huấn luyện, đệ nhất thận hư e rằng em cũng có khả năng lấy được."

Nghiêm Ngộ Sâm: "..."

Thế mà lại thấy có đạo lý.

"Hơn nữa, cơ chế chuyển đối bây giờ của anh phi thường không ổn định, em cũng không biết khi nào bọn họ sẽ xuất hiện, tâm mệt." Đường Trì rũ mắt: "Kỳ thực có lúc ngẫm lại, ly hôn với anh cũng tốt, không đi cùng anh, tâm không cần mệt như vậy nữa."
Nghiêm Ngộ Sâm khẩn trương nói: "Không được, em đã đáp ứng anh sẽ không rời khỏi anh rồi."

Đường Trì hừ tiếng, sau đó cười đâm mặt Nghiêm Ngộ Sâm: "Ngốc cẩu, nếu em thật sự mệt đã rời đi ngay khi vừa thấy anh chuyển đổi nhân cách rồi, sao có khả năng ở lại đến bây giờ."

Nghiêm Ngộ Sâm cúi đầu cọ Đường Trì, trầm giọng thếp kém nói: "Xin lỗi, anh cũng không muốn như vậy."

"Có gì đâu mà xin lỗi, không phải anh sai." Bất quá, nói đến đây Đường Trì thật tò mò: "Anh... năm đó đã xảy ra chuyện gì?"

Nghiêm Ngộ Sâm ôn thanh nói: "Chờ đến khi có cơ hội anh sẽ nói cho em biết, nhưng chưa phải hiện tại."

Đường Trì: "Tại sao không thể bây giờ??"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Bởi vì anh sợ em khó chịu."

Trước đó không nói, bởi vì chính Nghiêm Ngộ Sâm vẫn chưa bước qua cái rào cản đó, nhưng bây giờ không nói, vì anh biết, chính mình ở trong lòng Đường Trì có bao nhiêu trọng yếu, anh cũng biết, nếu như Đường Trì biết năm đó mình phát sinh chuyện gì, nhất định sẽ rất khó chịu.
Anh không muốn vậy.

Sau khi rời giường, Đường Trì như thường lệ đến phòng luyện tập.

Sau một quãng thời gian rất dài, trạng thái của Nghiêm Ngộ Sâm rất ổn định, không phát sinh cách chuyển đổi nhân cách nào.

Nhưng trạng thái quá mức bình thường này, ngược lại làm Đường Trì có chút bất an.

Ngày hôm qua huấn luyện, năng lực của Đường Trì tăng lên rõ như ban ngày, thế nhưng quan hệ của cậu cùng Nghiêm Ngộ Sâm bị phơi bày quá sớm, số lượng fan cp tuy lớn, nhưng tốc độ tăng trưởng lượng fan nói chung hoàn toàn không sánh bằng những người khác. Trên mạng những bình luận khen chê cậu không đồng đều, đến nay không thiếu lời đồn, nói cậu là cái bình hoa không có thực lực, mà đi đến như ngày hôm này, hoàn toàn dựa vào Nghiêm Ngộ Sâm.

Bất quá, này không đáng kể.

Đường Trì không để ý.
Chỉ là, thường ngày nếu như có truyền thông báo chí nào nhắc đến cậu, anh liền trực tiếp tự mình đánh trả.

Theo tiết tấu, quả thật muốn chết.

Liên tiếp hai tuần nhận được nhân khí vương hậu, thi đấu cá nhân chính thức kéo xuống màn che.

Lần này, các hạng mục thi đấu hoàn toàn do cá nhân tự quyết định, có thể là hát nhảy lại bài nguyên bản, cũng có thể là những bản kinh điển được cải biên, quan trọng chính là thể hiện được năng lực của chính mình.

Lần này Đường Trì biểu diễn chính là đoạn nhảy tự biên.

Thi đấu đoàn đội lần trước, Đường Trì nhảy với micro đứng liền nổi tiếng, trong lúc nhất thời, trên mảng có không ít video mô phỏng lại, một số được biểu diễn trong văn nghệ vào vào lễ kỉ niệm thành lập của trường học, đều có học sinh mô phỏng lại.
Trận thi đấu cá nhân lần này, Đường Trì liền đem khăn tay phát hỏa lên.

Xem trận so tài trước đó, khán giả hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, áo kiểu thể thao, mũ lưỡi trai, hai loại này kết hợp với khăn tay sẽ thế nào.

Nhóm vocal sẽ lên trước, sau đó là nhóm rapper, cuối cùng là nhóm dancer lên.

Trình tự Đường Trì rút thăm được tương đối thấp.

Màn trình diễn của những tuyển thủ trước đó đều khiến người kinh diễm, cũng làm cho khán giả thiết thực cảm nhận được nửa tháng này bọn họ đã biến chất.

Trước Đường Trì, người ưu tú nhất trong nhóm vocal chính là Dư Văn Nhạc, giọng hát tuyệt mỹ, trực tiếp khiến ban giám khảo chấn động, tiếp theo là Tiêu Hàn, ngón giọng tuy rằng không phải xuất sắc nhất, nhưng bản nhạc tự sáng tác chính là nhất kỵ tuyệt trần, trực tiếp thể hiện được mặt thực lực đè nặng.
*Nhất kỵ tuyệt trần 一骑绝尘: Nghĩa gốc: Trong đội ngũ rất nhiều người cưỡi ngựa, có một người cưỡi ngựa rất nhanh, tới mức ngay cả người đi ngay phía sau cũng không nhìn thấy bụi vung lên khi người phía trước cưỡi ngựa. Dùng để ví von trong số rất nhiều người cạnh tranh, có người đặc biệt nổi bật hơn xa những người khác.

Trong nhóm rapper Giản Hàng lại càng kinh người hơn, tốc độ rap gấp đôi, đọc từng chữ đều rất rõ ràng, không hề phạm vào lỗi sai, hơn nữa phân đoạn Battle tự do, vừa trải qua một nửa thời gian, đối thủ trực tiếp bị dọa kêu dừng chịu thua.

"Xong đời, những người thành đoàn cuối cùng mùa này, có lẽ đều từ lớp B mà ra." Từ Man ngồi dưới đài, có chút lúng túng nói.

Trương Đại Thạc cười nói: "Hiện tại cô biết huấn luyện ma quỷ của Nghiêm tổng có bao nhiêu hữu hiệu đi."
Nói xong, Trương Đại Thạc quay đầu nhìn Nghiêm Ngộ Sâm.

Nghiêm Ngộ Sâm đang nghiêm túc ghi chép những khuyết điểm của mỗi học viên, nghe vậy nhàn nhạt ừm một tiếng: "Không khiêu chiến cực hạn, bọn họ sẽ không biết mình ưu tú đến đâu."

Từ Man thở dài nói: "Xem ra chờ thi đấu kết thúc, tôi cũng phải yêu cầu nghiêm túc một chút."

Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Một mực bắt ép nghiêm túc không có tác dụng, nhất định phải căn cứ vào mỗi tính đặc biệt không đồng của mỗi người, hướng dẫn bọn họ phát triển theo phương hướng khác nhau."

"Thí dụ như Dư Văn Nhạc lớp B, trước đây từng học mỹ thanh ở Berkeley, bản thân cậu ấy cũng thích mỹ thanh. Mà trong số những bài hit của cô bây giờ, cơ bản mỹ thanh không thu hút được đại chúng, bởi vĩ cách biệt thẩm mỹ quá lớn. Nhưng lúc này, nếu để cậu ấy hoàn toàn vứt bở năng khiếu mỹ thanh, đi theo thẩm mỹ của đại chúng, đối với cậu ấy mà nói, căn bản không thể." Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Cho nên, cô muốn dẫn dắt cậu ấy, phải để chính bản thân cậu ấy làm ra sự thay đổi, để cậu ấy đi tìm phương pháp thay đổi, nếu như đem mỹ thanh kết hợp với nguyên tối lưu hành, phát huy toàn bộ sở trường của mình, điểm ấy rất trọng yếu. Lại ví dụ như..."
Nói một nửa, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên không lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu.

VJ cũng đặc biệt biết tận dụng thời cơ, trực tiếp đem ống kính kéo gần đến Nghiêm Ngộ Sâm quay cận cảnh.

Trận thi đấu này cũng là phát sóng trực tiếp, giờ khắc này, fan cp ẩn nấp trong phòng phát sóng đã lâu nhạy cảm ý thức được, con nhà mình sắp ra sân, trong nháy mắt toàn bộ nhảy ra.

Tác giả có lời muốn nói: ε=(? ο'*))) Ai, sợ bị khóa, liền tóm tắt toàn bộ. Mấy ngày trước viết được tiểu kịch trường, quên đăng.

Nghiêm Nhất Tự: Rõ ràng là bộ phim của bốn người, vì sao tôi không được gọi tên? [ bởi vì tôi không làm ]

Nghiêm Đồng cười chết: Đại thúc, chú dám làm tôi bò cho chú xem.

Nghiêm Ngộ Sâm: Hai người các cậu dám làm? Tôi sẽ đóng băng thẻ ngân hàng, nghèo chết mấy người!
———————————————

CHƯƠNG 76: VỢ QUẢN NGHIÊM.

【 A a a a a a a a hành động này của người quay phim, quá hiểu tôi! 】

【 Vẻ mặt này, khà khà, có chuyện nha. /hất đầu/ /hất đầu/ 】

【 Chậc chậc chậc, Nghiêm tổng, ví dụ như đâu? Tại sao anh không nói nữa? Anh nhìn thấy gì? Hừ hừ— 】

【 Là Đường! Các chị em! Là Đường! /kích động/ /kích động lăn lộn/ 】

【 Nhìn thấy vẻ mặt này của Nghiêm tổng, tôi dùng ngón chân cũng biết người ra trận kia là ai. /đắc ý/ /đắc ý/ 】

Phòng trực tiếp, fan điên cuồng tặng quà, hiện trường, trong giây phút âm nhạc vang lên, nhóm fan giơ bảng lead tên Đường Trì toàn bộ rít gào, không ngừng hô tên Đường Trì.

Trên sân khấu, Đường Trì một thân mặc bộ đồ thể thao vàng đen xen lẫn, đỉnh đầu đội mũ lưỡi trai, tuy quần áo thập phần giống giang hồ đầu đường, nhưng cũng không mang loại lỗ mãng kia, ngược lại làm cho người khác cảm thấy đặc biệt dương quang.
Một chiếc khăn lụa màu đen siêu khốc được cuốn quanh trên cổ tay phải của cậu. Đến phần sau, Đường Trì quỳ một chân trên mặt đất, lòng bàn tay phải cách mặt đất khoảng chừng gần 3 cm, dùng vai làm trục, hình quạt mở lớn, làm động tác mở bài đặc biệt bá khí. Cánh tay cấp tốc thu hồi, tháo ra khăn lụa trên cổ tay, trong nhát mắt vẫy ra, chếch bước xoay người, đầu ngón tay túm lấy đầu khăn lụa còn lại trong không trung vòng qua dưới thân sau lưng.

Toàn bộ quá trình, không có một chút khoa trương, động tác Roll gợi cảm, mà hiệu quả toàn diện đều rất tốt, đặc biệt là phần điệp khúc, màn nhảy khăn lụa kia của Đường Trì có chút bạo ngược lại có ý vị thiếu niên, quả thực khiến toàn trường một phen kinh ngạc.

【 A a a tại sao Trì Trì nhà tôi lại đẹp như vậy! 】
【 Lầu trên, còn 3 giây nữa Nghiêm tổng sẽ lên chiến trường, xin cô thức thời mau chóng chạy đi, nếu không chạy sẽ không có cơ hội. /đầu chó/ 】

【 Màn múa khăn lụa này quá đẹp trai!!!!!!!!!! 】

【 Không biết vì sao mình không có văn hóa. một câu đậu má đi thiên hạ. /đầu chó/ Đậu má nó! Đẹp trai! 】

【 Nhìn đoạn này của Trì Trì, cảm giác rất tốt, tôi cá một đồng, đêm nay Trì Trì tuyệt đối đứng nhất. /đầu chó/ 】

【 Tê tê! Tôi đột nhiên muốn Trì Trì làm công! Nói cho tôi đây là 1 đi! 】

【 Lầu trên làm xuân thu đại mộng gì thế, Trì Trì là 0, Nghiêm tổng là mãnh 1 không thể lung lay! 】

*Xuân thu đại mộng 春秋大夢 (Theo Baidu): Thành ngữ, tên của cuốn tiểu thuyết, Giấc mộng Xuân Thu ám chỉ những ý tưởng phi thực tế, bởi vì trong thời Xuân Thu, quân vương các nước đã tranh giành quyền lực tối cao. Trong thời Chiến Quốc, mục tiêu của nhà Tần rất rõ ràng, đó là tiêu diệt sáu vương quốc và thống trị thế giới, trong khi mục tiêu của sáu vương quốc khác vẫn là trở thành vua và bá chủ, và họ vẫn đang mơ về một mùa Xuân vô nghĩa và Giấc mơ mùa thu, vì vậy có câu nói Giấc mơ mùa xuân và mùa thu. Sự khác biệt giữa tư tưởng chỉ đạo của Tần và sáu quốc gia khác là lý do cơ bản khiến Tần cuối cùng thống nhất sáu quốc gia.
【 Nghiêm tổng! Nhìn thất không? Anh đừng xem thường, xin anh hãy đứng lên, chúng ta so tài đi! 】

Đoạn nhảy này, Đường Trì tự mình chuẩn bị nửa tháng, một lần nhảy phi thường tiêu hao thể lực.

Bất quá bởi vì ngốc cẩu nhà cậu thường bắt huấn luyện chạy cự li dài, rất nhanh liền duy trì được.

MC bước tới giữa sân khấu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Đường Trì: "Bài nhảy này là chính cậu biên?"

Đường Trì một bên lau mồ hôi, vừa cười nói: "Đúng vậy."

MC: "Tôi lần đầu thấy nam sinh nhảy lấy khăn lụa làm đạo cụ khiêu vũ, hơn nữa còn nhảy đẹp như vậy. Tôi phi thường hiếu kỳ, linh cảm vũ đạo này cậu lấy nguồn từ đâu?"

Đường Trì không trả lời, trước tiên cúi đầu nở nụ cười.

【 Đậu má đậu má! Mấy người có chú ý tới không, tai Đường Trì hồng nha— 】

【 Rình mò, linh cảm này khẳng định liên quan đến Tiểu Diao (ba âm) Nghiêm tổng. /đầu chó/ 】
【 Lầu trên, tốt nhất hãy cầu khẩn Nghiêm ba ba không nhìn thấy bình luận, nếu không cô sẽ bị trừng phạt, hừ.╭(╯^╰)╮】

Sau khi Đường Trì cùng Nghiêm Ngộ Sâm giao ánh mắt vào giây ngắn ngủ, cười nói: "Linh cảm bắt nguồn từ trò chơi mà tôi cùng... chồng tôi chơi trước đây."

MC thâm ý khác ồ lên một tiếng, cue Nghiêm Ngộ Sâm: "Vậy người còn lại trong cuộc có biết chuyện này không?"

Nghiêm Ngộ Sâm cười khẽ nói: "Không biết, vũ đạo này tôi không chỉ đạo em ấy, cho nên dàn ý còn có linh cảm cũng chưa từng hỏi."

【 Rầm rì, Nghiêm Nghiêm anh cái gì cũng không hỏi, anh không quan tâm vợ anh, quá kém. 】

【 Nghiêm tổng, anh còn nhớ anh đã nói gì ở Hồ Đạm Đài không, chuyện của bảo bối nhà anh biết rõ hơn bản thân anh? 】

【 Lầu trên, cô cứ việc nghe hắn thổi đi, những thứ khác không rõ, nhưng Nghiêm tổng mắc bệnh vợ quản nghiêm thời kì cuối là thật. 】
"Cho nên, linh cảm cụ thể là gì?" Nghiêm Ngộ Sâm vẻ mặt mong đợi nhìn Đường Trì.

MC bất đắc dĩ nói: "Các người có phát hiện ra không, tôi đứng trên cái sân khấu này, cảm giác rất dư thừa."

Từ Manh ngồi bên dưới, ồn ào nói: "Anh mới biết sao, anh mau xuống đây đi."

Đường Trì ngượng ngùng nói: "Không có không có, không dư thừa, anh ấy là như vậy không cần quản anh ấy."

"Nhưng hắn là ban giám khảo, sao có thể không quản." MC trêu ghẹo xong, trở lại chuyện chính: "Tiểu Trì cậu có thể trả lời chút câu hỏi kia không?"

Trước mặt công chúng bị cue như thế, dù Đường Trì da mặt dày, cũng có chút không chịu nổi, cậu xấu hổ sờ cổ: "Lúc đó tôi kết thúc huấn luyện, buổi tối không ngủ được, sau đó liền lôi kéo anh ấy đánh bài poker, bộ dáng anh ấy chia bài thật sự rất đẹp trai."
MC líu lưỡi: "Cho nên linh cảm này của cậu nảy ra từ việc hắn đẹp trai?"

Toàn trường quay cười ha ha.

Mặt Đường Trì càng đỏ hơn: "Anh biết không cần nói ra đâu, có chút xấu hổ."

MC "à" lên một tiếng thật dài: "Này có gì đâu mà xấu hổ, chồng cậu lớn lên đẹp trai, chia bài đẹp như thần bài, cậu xấu hổ cái gì?"

Đường Trì nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, không nhịn được nói: "Đẹp thì có lợi ích gì, bài anh ấy thối lắm, thối đến mức anh không thể tưởng được đâu, anh ấy dĩ nhiên... Thôi, không nói nữa, mất mặt."

MC vẻ mặt bát quái nói: "Thật sự thối vậy sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm sắc mặt không đổi nói: "Mùi thối tràn vào nhà, em ấy chính là hình dung tôi như thế, cậu nói xem."

Toàn trường quay lần thứ hai cười vang, bùng nổ khu bình luận.

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha đầu trẫm đâu rồi? Người đâu! Giúp trẫm nhặt đầu lên! 】
【 Bị vợ ghét bỏ vậy, bài anh rốt cuộc thối đến mức nào vậy Nghiêm tổng ha ha ha ha ha! 】

【 Lẽ nào chỉ có mình tôi get được trọng điểm kỳ quái sao? Kết thúc huấn luyện, buổi tối không ngủ được, kéo Nghiêm tổng đánh poker, điều này cho thấy gì? Cậu phẩm, cậu phẩm thử đi— 】

【 Đậu má! Một lời của lầu trên thức tỉnh tôi từ trong mộng! Buổi tối không ngủ được kéo nhau đánh poker, đây có nghĩa là ở chung a! 】

【 Ồn ào cái gì, lầu trên ồn ào cái gì? vừa nhìn liền không giống cẩu độc thân như chúng ta /doge/, kết hôn hai năm, ở chung thì tính là gì, so với chuyện này quá hơn là đã làm rồi— 】

【 Ship nhiều cp như vậy, lần đầu cảm nhận được chân thực nội dung trong thịt văn là như thế nào. /đầu chó/】

【 Ban ngày gọi bảo bối, buổi tối gọi bảo bối, chậc— thật sự làm khó Trì Trì, ban ngày mệt mỏi như vậy, buổi tối trên giường còn phải cùng Nghiêm tổng, đàn ông kết hôn không dễ dàng mà. 】
MC bào căn vấn đề: "Vậy rốt cuộc là thối đến mức nào?"

Đường Trì: "Thối đến mức anh ấy đánh lung tung tùng beng anh biết không? Một hai ba liên tục đánh, tôi cũng kinh hãi."

Nghiêm Ngộ Sâm: "Đó là anh nhường em, anh sợ em thua rồi thi không ngủ được."

"Anh thôi đi." Đường Trì theo bản năng nói: "Đừng ngụy biện cho mình nữa."

Lời này vừa nói ra khỏi miệng, liền biết cái miệng nhanh nhảu.

Đường Trì xấu hổ xoay người: "Để tôi yên tĩnh chút."

Từ Manh không nhịn được cười nói: "Thì ra địa vị của thầy Nghiêm ở nhà thấp như vậy ha ha ha ha ha!"

Nghiêm Ngộ Sâm mặt không cảm xúc nói: "Cô Từ ba mươi tuổi vẫn còn độc thân, muốn bị đánh cũng không có cơ hội, hơn nữa đánh là thương, mắng là yêu, chưa từng nghe sao?"

Lời bản thân nói không có vấn đề, nhưng đàng hoàng trịnh trọng mặt không cảm xúc nói như thế cũng rất có vấn đề.
Trương Đại Thạc nhịn không được, mặt cười đến biến hình.

【 Thầy Trương, cười đi đừng nhịn, để bọn em nghe thanh âm của anh! 】

【 Nguyên lai đây chính là cuộc sống thường ngày của hào môn? Mỗi ngày bị vợ bạo hành ha ha ha ha ha. 】

【 Nghiêm tổng: Tôi thật khổ ε=(ο'*))) Ai. 】

【 Từ mỹ nhân vô tội đến đáng thương, người chưa kết hôn. /thấp kém.jpg/ 】

【 Chương trình tuyển tú một giây liền biến thành chương trình gia đình - tràng dữ dội, không ai khác ha ha ha ha. 】

MC hiếu kỳ: "Muốn hỏi thầy Nghiêm một chút, anh thật sự... bị đánh sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm thở dài: "Thường bị đánh, không thì em ấy lại vặn tai tôi, ở trên giường thì dùng chân đạp ngực."

MC khiếp sợ nhìn Đường Trì: "Tiểu Trì cậu bạo lực vậy sao?"

Đường Trì vội vàng giải thích: "Tôi không đánh anh ấy, hơn nữa mỗi lần đều là anh ấy nợ tôi trước tôi mới đánh, tôi nhất thời không nhịn được liền thay trời hành đạo."
MC: "Cuối cùng gia bạo giải quyết thế nào? Là thầy Nghiêm chủ động nhận sai sao?"

Đường Trì khổ sở nói: "Chúng ta ngày hôm nay là chương trình tuyển tú, không phải là cuộc phỏng vấn gia đình đi."

MC: "Cậu có thể biến nó thành phỏng vấn gia đình."

Đường Trì: "..."

Đường Trì chậm chạp không trả lời, MC liền cue sang Nghiêm Ngộ Sâm.

Nghiêm Ngộ Sâm ngược lại rất thản nhiên: "Cuối gia bạo đương nhiên là giải quyết bằng vài chuyện không thích hợp với trẻ em, một lần không được, vậy thì lại tiếp tục lần nữa."

Nhìn mọi người cười ha ha, Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm chỉnh nói: "Mấy người cười cái gì, tôi nói sai sao?"

Những người này, tuyệt đối đang đối kị anh hơn cẩu độc thân.

"Anh câm miệng lại đi." Đường Trì cắn răng nói.

Tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng danh xứng với thực vợ quản nghiêm, Nghiêm tổng vẫn rất bé ngoan ngậm miệng lại.
Tác giả có lời muốn nói: Ở nhà, Nghiêm tổng da mặt mỏng, ra ngoài, Nghiêm tổng biến thành mặt thép.