Lúc Phó Yểu Yểu tỉnh lại thì thấy mây đen cuồn cuộn, xung quanh toàn là núi, rừng sâu vô tận dưới ánh trăng đỏ giống như một con thú khổng lồ đang há cái miệng đẫm máu, trong gió đều là mùi thối rữa vô cùng khó chịu. 
 
Nàng sững sờ nhìn xung quanh, kinh ngạc phát hiện ra mình không chỉ đang bay, mà còn bay trong lòng đại ma đầu! Bách Lý Hưu ôm nàng trên không trung giống như đang đi bộ dưới mặt đất, dịch chuyển tức thời, chớp mắt đã tới nơi cách xa ngàn dặm. 
 
Nghe Hùng Thanh Thanh nói, bọn họ dùng pháp bảo phi hành đuổi theo, từ thành Tứ Phương đến phía nam của vực sâu tăm tối cũng phải mất một ngày, nhưng trước mắt chẳng qua chỉ trong vài hơi thở, vực sâu tăm tối đã lộ ra dưới biển mây. 
 
Ở đây không có ánh đèn như trong thành, giống như được bao phủ bởi một bộ lọc trong phim kinh dị, màu đỏ của máu. 
 
Nàng chỉ nhìn xuống dưới một cái đã nhanh chóng vùi mặt vào trong lòng của đại ma đầu. 
 
Bách Lý Hưu: “Thế này mà cũng sợ?” 
 
Phó Yểu Yểu: “... Ngại quá, ta sợ độ cao.” 
 
Bách Lý Hưu mở miệng lại muốn mắng nàng là cái thứ vô dụng nhưng nghĩ tới dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi của nàng, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng. May mà vực sâu tăm tối đã ở dưới chân, hắn ôm Phó Yểu Yểu vững vàng đáp xuống đất, hai chân đặt trên mặt đất rồi, trái tim treo lơ lửng của Phó Yểu Yểu mới bình tĩnh lại. 
 
Có một thời gian Bách Lý Hưu không tới vực sâu tăm tối nên hắn có chút hứng thú nhìn xung quanh một vòng, lúc quay đầu nhìn thấy Phó Yểu Yểu đang điên cuồng tìm pháp bảo bên trong bình Càn Khôn ra đeo lên người mình, hận không thể trang bị từ đầu đến chân. 
 
Hắn thật sự là chưa từng gặp người nhút nhát sợ chết như thế này! Bách Lý Hưu tức giận nói: “Có bản tôn ở đây, cần gì những thứ đồ này!” 
 
Phó Yểu Yểu dùng ánh mắt “Không phải chứ, cái này ngươi cũng muốn quản hả” nhìn hắn, hai tay âm thầm giấu ba chiếc vòng phòng ngự ra sau lưng: “Đâu phải lúc nào ngươi cũng có thể chú ý tới ta, ta đề phòng không được chắc?” 
 
Bách Lý Hưu bị dáng vẻ không có tiền đồ của nàng chọc tức đến mức sắc mặt đen sì, phẩy tay quay người đi về phía trước, Phó Yểu Yểu vội vàng đi theo. 
 
Bình Càn Khôn rung lên, có lẽ là Quán Quán ngửi được mùi rừng rậm, yêu thú trời sinh đã thích những nơi hoàn cảnh như thế này, cuối cùng tình nguyện thò đầu ra, thuận theo lồ ng ngực của Phó Yểu Yểu bò lên vai nàng, ổn định ngồi trên vai vẫy đuôi. 

 
Hôm qua nàng đã tiêu rất nhiều tiền ở chợ đen để mua bản đồ của vực sâu tăm tối.
 
Bản đồ của thế giới huyền huyễn có chút đồ, sau khi nhỏ máu nhận chủ xong liền tự động dung nhập vào biển tâm thức của nàng, lúc nào cũng có thể tìm trong đầu, còn tự động đánh dấu vị trí hiện tại. 
 
Nàng nghe thương nhân ở chợ đen nói rằng, bởi vì tìm kiếm bảo vật rất phát đạt, cho nên dần dần có rất nhiều doanh trại được xây dựng ở bên ngoài vực sâu tăm tối, không ít ma tu dựa vào việc tìm bảo vật kiếm sống đều đã định cư ở đây, khu vực này được gọi là khe Diêm La. 
 
Phần lớn các bảo vật được lưu thông ở khe Diêm La đều tới từ vực sâu tăm tối, các gia tộc lớn đều có cứ điểm ở đây, để tiện cho việc thu thập thiên tài địa bảo, sự phồn thịnh của nó không kém gì chợ đen. 
 
Trước khi tới nàng còn rất hưng phấn, dự định đi dạo một vòng, kết quả lúc này mở bản đồ ra nhìn, phát hiện bọn họ đã ở một nơi sâu bên trong vực sâu tăm tối, cách vùng trung tâm rất gần. Nghe nói bên trong trung tâm vực sâu tăm tối thì cứ mười bước lại có một con yêu thú, chỉ cần hơi không chú ý là sẽ đi xuống hoàng tuyền, Phó Yểu Yểu vội vàng chạy hai bước nhỏ đi theo Bách Lý Hưu. 
 
Dường như đại ma đầu rất quen thuộc với nơi này, dẫn nàng rẽ trái rẽ phải trong khu rừng toàn những cây cổ thụ cao vút che đi ánh nắng mặt trời. Vốn dĩ ở Ma giới đã không có ánh mặt trời nhưng nơi này cũng không có một chút ánh sáng nào, bên dưới những chiếc lá khô mục nát là xương trắng dày đặc, cũng không biết là người hay là yêu thú. 
 
Phó Yểu Yểu kinh hồn táng đảm, nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn là không chịu được, cúi người ôm chặt lấy y phục màu đen của Bách Lý Hưu đang kéo lê trên mặt đất. 
 
Bách Lý Hưu: “?”
 
Hắn quay đầu nhìn một cái, thấy Phó Yểu Yểu đang cuộn tròn y phục của hắn ôm vào trong lòng, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc “Có phải ngươi bị bệnh không hả?” 
 
Phó Yểu Yểu có lý chẳng sợ nói: “Ngươi nhìn dưới đất bẩn biết bao! Vừa là máu vừa là bùn, ta giúp ngươi ôm, như vậy sẽ không bị bẩn nữa, hì hì.” 
 
Bách Lý Hưu không nói chuyện, giống như âm thầm cho phép hành vi thiểu năng của nàng, tiếp tục đi về phía trước. Cầm thứ gì đó trong tay nhất thời Phó Yểu Yểu cũng yên tâm hơn rất nhiều, hơn nữa nếu như có yêu thú đột ngột xông tới, nàng cũng có thể kịp thời tránh nguy hiểm. 
 
Không biết có phải Bách Lý Hưu đã nhìn thấu ý đồ của nàng hay không, hắn thờ ơ nói một câu: “Chỗ này không có yêu thú.” 
 
Thần thức mạnh mẽ mà hắn thả ra đã sớm quét sạch khu vực này, yêu thú tránh còn không kịp, căn bản không dám lại gần. Phó Yểu Yểu phản ứng lại, trong lòng nói khó trách đi lâu như vậy rồi đến một con côn trùng cũng chẳng thấy. Thế là nàng quả quyết buông tay, y phục lại rơi xuống đất. 

 
Bước chân của Bách Lý Hưu đột nhiên dừng lại, quay đầu u ám nhìn nàng chằm chằm: “Nhặt lên, ôm lấy.” 
 
Phó Yểu Yểu: “...” 
 
Đại ma đầu này! Phiền quá đi mất!
 
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng mấp máy không ra tiếng, chấp nhận số mệnh làm tiểu đồng ôm lấy y phục cho hắn. Cứ ôm lấy y phục đi một đường, Phó Yểu Yểu đi đến đau cả chân, cuối cùng Bách Lý Hưu cũng dừng lại. Trước mắt xuất hiện một vách đá, vách núi dựng thẳng đến tầng mây đen, dây leo mọc um tùm chắn ngang đường đi. 
 
Phó Yểu Yểu ngẩng đầu nhìn không thấy đỉnh núi, nhỏ giọng hỏi: “Ma tôn đại nhân, chúng ta bay lên đó hay là đi đường vòng?” 
 
Bách Lý Hưu nhàn nhạt nói: “Tối nay ngươi ở đây.” 
 
“Ở đâu? Trên cây à?” Trên vách núi đến một hang động cũng không có! 
 
Vừa dứt lời, thấy khí đen trong tay áo của hắn nổi lên, rất nhanh đã ngưng tụ thành một quả cầu điện, ném về phía vách núi. Phó Yểu Yểu há miệng to như quả trứng ngỗng, ngay lập tức những tảng đá vụn rơi xuống, sau khi nổ tung thành tro bụi, trước mắt liền có một sơn động rất lớn xuất hiện. 
 
Được thôi, ngươi giỏi. 
 
Bách Lý Hưu đi vào trước, đợi Phó Yểu Yểu đi theo, phẩy tay tạo ra một kết giới ở cửa sơn động. Sau lưng truyền tới giọng nói kinh ngạc của Phó Yểu Yểu: “Đây là cái gì? Thế mà ở đây lại có một dòng suối! Ngươi xem, đang có nước chảy này!” 
 
Trên mặt đất đột nhiên có một mắt nước to bằng nắm tay xuất hiện, nước đó hơi có màu xanh ngọc, trong hang động này đặc biệt trong veo.
 
Bách Lý Hưu nói: “Nước Trường Sinh.” 
 

Phó Yểu Yểu: “?” 
 
Cái gì? Loại bảo vật tuyệt thế một giọt đáng giá ngàn vàng trong truyền thuyết cứ như vậy bị nàng tìm thấy rồi? Không đúng, là Bách Lý Hưu. Hắn biết nơi này có nước Trường Sinh, cho nên mới lựa chọn mở tường ở chỗ này. 
 
Phó Yểu yểu thật sự không nghĩ tới chuyến đi tìm bảo vật này lại dễ dàng như vậy, nàng nằm bò dưới đất nghiên cứu nước Trường Sinh màu xanh ngọc một lúc, phấn khích lấy tiên phẩm từ trong không gian giới tử ra ngâm vào trong. Rễ tiên thảo vừa tiếp xúc với nước Trường Sinh, hoa lá vươn lên, hương thơm ngập tràn, ngay lập tức xum xuê. 
 
Quán Quán ở trên vai cũng nhảy xuống, tò mò li3m vài cái, ngay lập tức sướng đến mức vẫy đuôi, lao đầu vào uống ừng ực đến no. 
 
Bách Lý Hưu nhìn xung quanh, chắc chắn không có vấn đề gì hài lòng quay người nói: “Đêm nay ngươi ở đây...” 
 
Biểu cảm của hắn trở nên khó hiểu: “Ngươi đang làm cái gì vậy?” 
 
Phó Yểu Yểu đang lấy một chiếc giường lớn từ bên trong bình Càn Khôn ra. Sơn động vừa còn trống rỗng lúc này đã đầy ắp đủ thứ đồ, bàn ghế thì không nhắc tới nữa, thế nhưng còn có cả bát đũa ấm chén! 
 
Phó Yểu Yểu lén lút di chuyển giường đi một chút: “Không phải chúng ta qua đêm ở đây sao?”
 
Nhóc con vô dụng này thật là đi đến đâu cũng không để bản thân chịu thiệt thòi. Bách Lý Hưu nghĩ trong lòng, bỏ đi, nàng quen như vậy, mặc nàng vui vẻ là được. 
 
Phó Yểu Yểu thấy hắn không có ý kiến, thả lỏng người ngồi lên giường hỏi: “Ma tôn đại nhân, vậy khi nào chúng ta đi tìm đất Vô Ngần và Huyễn Trĩ?” 
 
Bách Lý Hưu: “Ngày mai sẽ đi. Đêm nay ngươi đợi ở đây, đừng có chạy lung tung, nếu tự ý rời khỏi kết giới gặp phải yêu thú, bản tôn sẽ không nhặt xác cho ngươi đâu.” 
 
Hiếm khi hắn nói nhiều như vậy, Phó Yểu Yểu có chút kinh ngạc: “Ngươi không ở đây sao? Ngươi muốn đi đâu?” 
 
Bách Lý Hưu liếc nàng một cái: “Chuyện của bản tôn không đến phiên ngươi quản.” 
 
Nói xong, hắn để lại cho nàng một bóng lưng mạnh mẽ, quay người đi ra khỏi sơn động. Phó Yểu Yểu vội vàng chạy qua, vẫn muốn hỏi hắn lúc nào thì trở lại nhưng người đã biến mất ở cửa động rồi. 
 
Mặc dù biết rằng hắn đã để lại kết giới nhưng đại ma đầu vừa đi Phó Yểu Yểu đã cảm thấy bất an, nàng không vui đá mấy viên sỏi trên mặt đất. Quán Quán uống đủ nước Trường Sinh đang nằm trên đất ngủ say, Phó Yểu Yểu ôm nó vào lòng rồi nằm lên giường. 
 

Ôm bộ lông ấm áp trong lòng, tâm trạng của nàng cũng đã dần thả lỏng hơn. Bỏ đi, kết giới đại ma đầu đích thân bố trí, nhất định không có yêu thú nào dám xông vào, ngủ một giấc là sẽ qua thôi. Chiếc giường do Phách Thiên cốc chế tạo này tự động bật chế độ phòng thủ, không chỉ ngăn chặn côn trùng, còn có thể ngăn chặn âm thanh ở bên ngoài. Vốn dĩ tối qua Phó Yểu Yểu ngủ không ngon, hôm nay còn có thể ngủ quên trong lòng đại ma đầu, chứ đừng nói đến hiện tại. 
 
Đang ngủ ngon lành, Quán Quán ở trong lòng đột nhiên nhảy lên, c ắn vào cổ áo nàng kéo mạnh. Phó Yểu Yểu bị kéo tỉnh, mơ hồ vuốt đầu nó: “Quán Quán? Sao thế?” 
 
Nó không ngừng kêu meo meo, giống như đang nhắc nhở nàng. Phó Yểu Yểu hoàn toàn tỉnh táo, lập tức ngồi dậy trên giường. Lông của Quán Quán đều dựng hết lên, hai cái đuôi dựng đứng trong không trung, chóp đuôi lay động chỉ về phía suối Trường Sinh. 
 
Phó Yểu Yểu cũng nhìn qua, lỗ suối lúc trước chỉ to bằng đầu ngón tay đang nứt ra, vết nứt như những cái xúc tu nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng, mặt đất rung chuyển, giống như có thứ gì đó sắp chui ra khỏi lòng đất. 
 
Phó Yểu Yểu ôm Quán Quán nhảy xuống giường, tay giải phóng linh lực thu lại tiên phẩm đầy trên đất vào trong không gian giới tử, rồi chạy ra ngoài sơn động nhưng khi chạy đến cửa sơn động nàng lại do dự. Ra khỏi kết giới này, liệu thế giới bên ngoài có nguy hiểm hơn không? Bách Lý Hưu đáng chết, sao lại không đáng tin như vậy! 
 
Trong chốc lát nàng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đứng ở cửa động quay người nhìn thứ đồ sắp chui ra khỏi lòng đất. Đầu tiên là một chiếc xúc tu nhô ra khỏi suối Trường Sinh, trên xúc tu được bao phủ bởi những chiếc gai đỏ dày đặc, dài khoảng hai mét. Tiếp đó là một tiếng nổ lớn trên mặt đất, mặt đất nứt ra, quái vật cuối cùng cũng nhổ đầu ra khỏi mặt đất, hóa ra là một con rắn khổng lồ có xúc tu, xì xì phun ra chiếc lưỡi đỏ tươi, đầu rắn chầm chậm chuyển động, hai con mắt to như hai chiếc chuông đồng lớn khóa chặt lên người Phó Yểu Yểu cách đó không xa. 
 
Phó Yểu Yểu kêu mẹ ơi một tiếng rồi quay đầu xông ra khỏi sơn động. 
 
Con rắn khổng lồ hăm hở đuổi theo, kéo theo cơ thể dài hơn mười mét, đầu rắn ngay lập tức di chuyển tới cửa động, nhưng vào giây phút ấy lại bị kết giới chặn lại. Nó mạnh mẽ xông ra mấy lần như đều bị bật trở về, nó nóng nảy bò qua bò lại trước cửa động. 
 
Phó Yểu Yểu thấy nó bị kết giới chặn lại, thở phào một hơi, bước chân chạy trốn cũng dừng lại. Nàng không dám chạy đi xa, lui về mấy mét, run rẩy nhìn con rắn khổng lồ trong động có ý định xông ra khỏi kết giới, trong lòng thầm cầu nguyện, nhất định đừng có con yêu thú nào đến nữa. 
 
Đáng tiếc trời không toại nguyện người, khả năng là con rắn khổng lồ xuất hiện làm loạn uy áp của Bách Lý Hưu, bốn phía dần dần trở nên náo động. Mười bước một con yêu thú chẳng lẽ không phải chỉ là nói đùa thôi sao, sau lưng là rừng rậm xào xạc, Phó Yểu Yểu như một con chim bị kinh sợ, trốn ở đâu cũng không được. 
 
Một tiếng hét từ xa tới gần, gió mạnh ập tới từ sau lưng, thổi nàng ngã xuống đất. Ba chiếc vòng phòng ngự trên cổ tay cũng vỡ tan theo âm thanh đó, trên đầu có một cái bóng trùm lên, đập đôi cánh khổng lồ mang theo cuồng phong và lá rụng, một con Long Điểu dừng lại trên không trung. 
 
Một đòn không trúng, nó giơ móng vuốt sắc nhọn của mình lao về phía nàng.
 
Phó Yểu Yểu tuyệt vọng huy động toàn bộ linh lực của mình để chắn, Quán Quán đột nhiên nhảy ra từ trong lòng nàng, trong miệng phát ra tiếng gầm mạnh mẽ mà nàng chưa từng nghe thấy. 
 
Cơ thể nó nhanh chóng biến lớn, con mèo nhỏ bình thường nằm ngủ trong lòng nàng nháy mắt đã trở lên to lớn, hình dáng còn to hơn con chim kì lạ đó, nó vẫy mạnh hai cái đuôi về phía con chim lạ kia.