Từ vực Bắc Nguy đến vực Bắc Nữ, dùng thuyền Nguyệt Lượng của Phó Yểu Yểu cũng phải mất một ngày đường nhưng Bách Lý Hưu chỉ dịch chuyển một cái đã đến nơi.
 
Người khác thì say xe, còn nàng choáng váng vì thuật dịch chuyển của hắn, Phó Yểu Yểu nắm lấy cánh tay của Bách Lý Hưu cũng không thể đứng vững. Nếu là trước kia Bách Lý Hưu đã mắng nàng là phế vật nhưng hiện tại dường như hắn đã chấp nhận sự thật nàng chính là một phế vật, hắn cau mày, áp lòng bàn tay mình lên gáy rồi truyền linh lực sang cho nàng.
 
Đầu Phó Yểu Yểu lập tức cảm giác tỉnh táo, mắt sáng hơn, không còn choáng váng nữa, chân cũng không còn mềm nhũn, tinh thần phấn chấn, nàng bắt đầu quan sát vùng đất khô cằn sỏi đá trong truyền thuyết này.
 
Thật ra vực Bắc Nữ chính là một vùng hoang mạc, ở thời hiện đại thì nơi này cũng chỉ là một loại địa hình của trái đất, nhưng ở nơi đây vùng đất này lại được xưng là vùng đất bị thần lãng quên. Bởi vì khi Bàn Thần hiến tế đã chiếu cố các nơi, máu thịt và xương cốt của hắn ta rải khắp các ngóc ngách trong thiên địa nhưng lại chỉ có vực Bắc Nữ này là bị lãng quên. Thế nên nơi này không có một cành cây ngọn cỏ nào, linh khí khan hiếm, ngàn dặm cũng không thấy được một bóng người.
 
Bão cát lướt qua, Phó Yểu Yểu dùng linh khí tạo cho mình một lớp mặt nạ thông khí, tránh để bão cát làm trầy xước da thịt. Trần Tùng Dương nói mỗi lần ma tu sẽ giao dịch với hắn ta ở những nơi khác nhau, những ma tu xảo trá này cũng hiểu được đạo lo trước tính sau, nên mỗi lần đều sẽ chờ hắn ta đến Bắc Nữ vực, sau đó mới cho quạ đen dẫn đường phía trước.
 
Chẳng qua Bách Lý Hưu có thần thức mạnh mẽ nên chỉ cần quét mắt nhìn một vòng đã có thể cảm nhân được tất cả vùng sỏi đá khô cằn này.
 
Phó Yểu Yểu lấy Quán Quán ra, hoang mạc không dễ đi nên nàng định cưỡi Quán Quán đi dạo một vòng, chờ cho Bách Lý Hưu tìm ra chỗ những kẻ kia ẩn núp thì sẽ đi đến đó. Bây giờ Quán Quán đã co dãn dáng người, sau khi biến lớn lên, nó dùng móng vuốt của mình đào cát một cách điên cuồng, giống như một chú mèo to có được một bồn cát siêu to nên vui vẻ không thôi.
 
Chờ khi hai người đã ngồi lên, Quán Quán giống như chó hoang thoát xích mà phóng về phía trước như điên. Thú Vân Xuyên rất phù hợp để chạy nhanh ở giữa rừng núi, dù vùng đất cát vàng này làm giảm tốc độ của nó nhưng ngược lại đã khiến nó càng hưng phấn hơn. Phó Yểu Yểu còn chưa ra lệnh, dường như nó đã biết được đích đến nên đón lấy bão cát càng chạy càng nhanh.
 
Trong lòng Phó Yểu Yểu nghi ngờ lẽ nào vật nhỏ này đã đánh hơi được thiên tài địa bảo gì đó? Thế nhưng trong hoang mạc mênh mông, bão cát đầy trời này làm sao có bảo bối nào ở đây?
 
Cũng may có mặt nạ linh khí che chắn, ban đầu nàng còn có thể nhìn thấy một vài chòm cỏ nhỏ nhưng dần dần đã không còn thấy bất kỳ một cái cây khô nào nữa, chỉ còn lại bão cát. Không biết đã chạy được bao lâu, có lẽ khi đã xâm nhập vào phạm vi vực Bắc Nữ, cuối cùng Quán Quán đã dừng lại giữa một biển cát, nó lắc lông đi đến một đồi cát nhỏ.
 
Ở giữa đồi cát như lộ ra thứ gì đó màu đỏ.
 
Phó Yểu Yểu cũng đi đến: “Chắc không phải thật sự là một bảo bối gì đó chứ?”
 
Bách Lý Hưu sau lưng nàng đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
 
Phó Yểu Yểu còn đang cảm thấy kỳ lạ, không biết sao đại ma đầu này lại không vui thì đột nhiên bão cát ở bốn phía đã lớn mạnh hơn, dưới lớp đất cát này dường như có vật gì đó đang di chuyển nhanh chóng, ngay sau đó đất cát đã bị nổ tung, đồi cát dưới chân họ bỗng nhiên xoáy xuống, xuất hiện một cái hang lớn sâu dưới lòng đất.

 
Với tốc độ phản ứng của Phó Yểu Yểu mà nói, chắc chắn nàng sẽ không tránh thoát khỏi tốc độ của cát lún, chờ cho đến khi nàng lấy lại tinh thần thì cơ thể đã tung bay lên không trung, dưới chân nàng là mấy đóa hoa sen đen phóng điện, đó chính là Tam Thiên Nghiệt Khí của Bách Lý Hưu. Sau lưng họ là Quán Quán đã thu nhỏ cũng bay lên không trung, nó đang tò mò lăn qua lăn lại bên trong nghiệt khí.
 
Nàng nhìn xuống dưới, trước đó còn là một đồi cát nhỏ nhưng chỉ trong nháy mắt tất cả đã bị vùi lấp sâu xuống mấy trăm mét, bốn phía của vòng xoáy cát vẫn đang không ngừng rót vào một cái động màu đen không thấy đáy một cách điên cuồng. Cách đó không xa, một con bò cạp đỏ khổng lồ đang không ngừng vung vẩy chín cái đuôi che giấu gai độc, mỗi lần vung đuôi là một trận mưa bò cạp đầy trời lập tức phóng đến chỗ Bách Lý Hưu.
 
Giống như những cây đinh phóng lên tấm sắt làm phát ra những tiếng vỡ vụn, ngàn vạn con bò cạp cũng không thể công phá được những tia chớp màu đen bao quanh lấy Bách Lý Hưu, chỉ cần vừa tiếp xúc với nghiệt khí đã lập tức nổ thành mảnh nhỏ, bọ cạp bị đứt gãy rơi dày đặc trên mặt đất thế này là nỗi ám ảnh lớn nhất của người mắc chứng ám ảnh sợ hãi.
 
Phó Yểu Yểu chỉ nhìn thoáng qua bên dưới một cái rồi lập tức thu hồi tầm mắt.
 
Bò cạp khổng lồ kia phát hiện nó không phải đối thủ của người đến nên lập tức muốn bỏ chạy nhưng sao Bách Lý Hưu có thể để nó thoát như vậy chứ? Hắn giơ tay nắm lấy cái đuôi đầy gai độc của bò cạp, nghiệt khí lưu chuyển khắp cánh tay, kéo đứt một cái đuôi của nó.
 
Phó Yểu Yểu: … Quá hung tàn!
 
Bò cạp khổng lồ kia hét lên một tiếng kêu thảm thiết long trời lở đất, miệng nó lại phun ra tiếng người: “Tha cho ta! Bụi hoa Hoàng Tuyền Cửu Chuyển này là của ngươi!”
 
Dứt lời, một đóa hoa Hoàng Tuyền Cửu Chuyển cực kỳ lớn với những cánh hoa đỏ như máu đã bay về phía Bách Lý Hưu.
 
Bách Lý Hưu phẩy tay, hoa Hoàng Tuyền bay đến trước mặt Phó Yểu Yểu. Phó Yểu Yểu đưa tay nhận lấy, nàng còn chưa kịp nhìn kỹ đã nghe thấy bọ cạp khổng lồ thét lên chín tiếng kêu thảm thiết.
 
Đại ma đầu đã xé đứt chín cái đuôi của người ta.
 
Ngay lúc bọ cạp khổng lồ muốn đánh lén Phó Yểu Yểu thì đã định trước là nó sẽ không thể sống sót mà rời khỏi sa mạc này. Nghiệt khí xâm nhập vào cơ thể nó theo khúc đuôi gãy, rất nhanh sau đó cát sa mạc này đã vùi lấp những mảnh cơ thể đã bị rách toạc của nó xuống hố cát do chính nó tạo ra.
 
Biển cát yên tĩnh trở lại, Phó Yểu Yểu nhẹ nhàng bay xuống mặt đất, cảm giác dưới chân không được vững lắm. Quán Quán cũng rơi xuống đất theo nàng, nó phấn khích đến gần hoa Hoàng Tuyền Cửu Chuyển trong tay nàng, Phó Yểu Yểu không nói hai lời đã xách nó lên đánh một trận.
 
“Đánh hơi được bảo bối rồi là không cần mạng nữa, đúng không? Ngươi muốn chết sao?”
 
Nhớ lại một màn chấn động vừa rồi, suýt nữa họ đã rơi vào hố cát sâu không thấy đáy kia, Phó Yểu Yểu cảm thấy vô cùng khiếp sợ nên tay nàng càng đánh mạnh hơn.

 
Trẻ nhỏ nghịch ngợm thì phải làm sao? Đánh một trận là được rồi!
 
Quán Quán cụp đuôi kêu lên mấy tiếng meo meo.
 
Bách Lý Hưu nhíu mày bước đến xách Quán Quán ra. Trước đây đại ma đầu luôn khiến Quán Quán phải e sợ nhưng lúc này dường như hắn lại giống như chúa cứu thế: “Nó cũng có hiểu đâu, đánh nó làm gì? Có ta ở đây, còn có thể xảy ra chuyện gì sao?”
 
Quán Quán: Meo meo!
 
Đúng!
 
Vừa rồi hắn đã sớm thả thần thức ra, yêu thú trong vòng trăm dặm đã trốn đi rất xa, thế nhưng chỉ có một mình con bò cạp Đại Thừa kỳ tham lam hoa Hoàng Tuyền Cửu Chuyển mà không muốn rời đi, nó còn ẩn nấp trong cát, có ý đồ đánh lén họ, đúng là muốn chết!
 
“Ôi, con mèo nhỏ này chỉ biết ỷ thế người mạnh!” Phó Yểu Yểu chống nạnh: “Không thể nuông chiều nó như vậy! Nếu ngày nào đó ngươi không ở bên cạnh thì phải làm sao? Nhất định phải để nó biết được tính nghiêm trọng của vấn đề. Đưa ta!”
 
Bách Lý Hưu: “Ta sẽ luôn có mặt.”
 
Nói thì nói như thế nhưng hắn vẫn xách cổ Quán Quán trả lại.
 
Quán Quán: Meo? Meo meo? Meo meo meo?
 
Ngươi phải cứu mèo cứu đến cùng chứ!
 
Phó Yểu Yểu nhận lấy Quán Quán đang rụt cổ lại, nhìn nó li3m tay, cọ đầu vào tay nàng làm nũng thì rất nhanh sau đó nàng đã không còn tức giận nữa. Phó Yểu Yểu chỉ vặn lỗ tai xù lông của nó lên dạy dỗ: “Sau này không được kích động như vậy nữa, biết chưa?”
 
Quán Quán: “Meo!”
 
Biết rồi.

 
Phó Yểu Yểu hôn lên trán nó.
 
Hoa Hoàng Tuyền Cửu Chuyển, trong [Thiên Tài Địa Bảo Toàn Thư] có ghi đó chính là tiên phẩm đã tuyệt thế, một vòng có tu vi một trăm năm, chín vòng thì tu vi chín trăm năm, chờ khi hoa Hoàng Tuyền đã hoàn toàn trưởng thành sẽ tăng lên thập chuyển và sinh ra biến chất, thì cho dù sau khi người có tu vi thế nào sử dụng, đều sẽ tiến thẳng đến Độ Kiếp kỳ.
 
Loại tiên phẩm thế này đã tuyệt chủng từ ngàn năm trước, không có ai nhẫn nại chờ nó lớn lên thành thập chuyển nên cho tới hiện tại cũng không ai được nhìn thấy hoa Hoàng Tuyền Thập Chuyển, cả đóa hoa Hoàng Tuyền Cửu Chuyển trên tay nàng cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
 
Phó Yểu Yểu không ngờ lần đến vực Bắc Nữ này còn có thể gặp được kỳ ngộ này. Nàng lại hôn Quán Quán mấy cái rất mạnh, khen ngợi nó: “Con trai ngoan của mẹ, thật sự rất giỏi!”
 
Quán Quán: Vừa rồi ngươi còn đánh ta!
 
Bách Lý Hưu lại chướng mắt: “Ngươi muốn thăng cấp, thì ta tản tu vi ra cũng đủ cho ngươi thăng lên Độ Kiếp kỳ.”
 
Phó Yểu Yểu đặt hoa Hoàng Tuyền cửu chuyển vào nhẫn không gian: “Không được đâu! Ta cảm thấy đốt cháy giai đoạn như vậy không được tốt lắm, ta vẫn nên tiến hành theo trình tự!”
 
Bách Lý Hưu trả lời nàng bằng giọng thản nhiên: “Có ta ở đây, ngươi cũng không cần luyện, có thể luôn là phế vật thế này cũng được.”
 
Phó Yểu Yểu: “Ngươi không cần một câu trước còn nói đến thâm tình nhưng câu sau đã mắng người ta thế này được không?”
 
Nàng ôm lấy Quán Quán vừa bước đi vừa thở phì phò. Bách Lý Hưu đứng yên tại chỗ nhíu mày suy nghĩ, rốt cuộc hắn đã nói câu nào không đúng khiến nàng tức giận như vậy.
 
Phó Yểu Yểu không thích khí hậu ở vực Bắc Nữ này, cứ như vậy một hồi nàng cảm nhận được mình đã mất nước rất nhanh. Tuy nhiên với tu vi của nàng mà nói căn bản sẽ không tồn tại chuyện bị mất nước nhưng vì ở lâu trong khu vực cát vàng khắp nơi thế này khiến nàng luôn có cảm giác mình cũng trở thành một cái cây thiếu nước.
 
Quán Quán bước đi trong đất cát không nhanh không chậm. Mấy con quạ đen đang nghỉ ngơi trên một khúc cây khô. Bách Lý Hưu khẽ nói bên tai nàng: “Đến rồi!”
 
Hắn lập tức ẩn mình, những ma tu này không hề phát hiện có người đến gần, rất nhanh sau đó một bản doanh nhỏ đã xuất hiện trước mắt. Xem ra đó chỉ là một điểm dừng chân tạm thời, vực Bắc Nữ dù có hoang vu thì cũng là khu vực của Tu Tiên giới nên họ không dám thường trú, trong doanh trại chỉ có năm ma tu đang trông giữ ba yêu nhân.
 
Mãi cho đến khi đi đến trước trướng, tiếng thở phì phò của Quán Quán mới khiến họ chú ý đến. Đột nhiên có người ngoài xuất hiện trong phạm vi hoang mạc, trong nháy mắt trong đầu những ma tu này đã vang lên tiếng cảnh báo lớn. Ban đầu họ còn cho rằng người của Tu Tiên giới tìm đến nên đang chuẩn bị làm một trận lớn, mãi đến khi một người trong số họ nhìn thấy một nam tử mặc hắc bào ngồi trên lưng thú Vân Xuyên.
 
Chân hắn mềm nhũn, trong lòng không dám sinh ra một chút ý định phản kháng, hắn quỳ rạp xuống, trong thoáng chốc những người đi cùng với hắn tức giận không thôi. Họ còn chưa đánh cơ mà, sao lại quỳ xuống như thế?
 
Nhưng sau đó chợt thấy hắn dập đầu nói: “Bái kiến Ma Tôn đại nhân!”

 
Bốn người còn lại: “...”
 
Lần lượt quỳ xuống: “Bái kiến Ma Tôn đại nhân!”
 
Bách Lý Hưu cảm thấy hứng thú nhìn ma tu quỳ xuống đầu tiên: “Ngươi đã từng gặp bản tôn?”
 
Ma tu kia vẫn quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói: “Thuộc hạ chưa từng gặp tôn thượng nhưng thuộc hạ từng nghe nói lúc tôn thượng xuất hiện ở khe Diêm La tăm tối không lâu trước đó, cũng đã cưỡi thú Vân Xuyên, trong lòng… Trong lòng còn có một vị tiên nữ.”
 
Hiện tại Vân Xuyên thú, tiên nữ, đại ma đầu đã trở thành cách nhận biết khi Ma Tôn hiện thân và đã lưu truyền khắp Ma giới.
 
Huống hồ người khác sẽ không thể ngụy trang được khí chất chỉ cần liếc mắt đã khiến người ta phát rét kia của đại ma đầu, vì vậy người đến không phải là tu tiên giả kẻ thù của họ nhưng lại khiến họ sợ hãi hơn tu tiên giả. Bách Lý Hưu không nói lời nào nên họ vẫn quỳ như thế mà không dám động đậy, mồ hôi lạnh to như hạt đậu đã nhỏ xuống cát vàng, lập tức bị thấm hút ngay.
 
Sau một lát, các ma tu kia mới nghe hắn hỏi: “Các ngươi làm gì ở đây?”
 
Giọng nói của Ma Tôn đại nhân tuyệt đối không đáng sợ, hơn nữa dường như rất dễ nghe. Người cầm đầu kia đã lập tức trả lời một cách cung kính: “Hồi bẩm Tôn thượng, thuộc hạ… Thuộc hạ bắt được mấy yêu nhân, chuẩn bị bán cho tu sĩ Tu Tiên giới.”
 
Bách Lý Hưu lại hỏi: “Yêu nhân bắt được ở Bắc Vực sao?”
 
Cơ thể người này run lên, hắn ta cắn răng, vùi đầu càng thấp hơn: “Vâng.”
 
Trên đầu hắn ta vang lên tiếng cười của Bách Lý Hưu.
 
Đột nhiên lại có vài tiếng trầm đục đến bên cạnh hắn ta, ma tu quỳ xuống trước tiên kia chỉ cảm thấy có một chất lỏng ướt át gì đó văng tung tóe lên người mình, thân thể be bét máu thịt đã xuất hiện trên cát vàng, ngay dưới mí mắt hắn ta.
 
Không một tiếng gió, Phó Yểu Yểu vùi mặt mình vào ngực Bách Lý Hưu, khẽ nôn khan.
 
Mùi máu tươi đã phiêu tán theo gió cát ở bốn phía, chỉ có ma tu duy nhất còn quỳ trên mặt đất cảm nhận được thần thức đang khống chế cơ thể hắn ta. Hắn ta nghe thấy một giọng nói thản nhiên, giống như Diêm La muốn lấy mạng mình: “Ngươi dẫn đường cho bản tôn đi!”