"Ca ca đưa em đến một thành thị gần biển, chúng ta sẽ ở đó một thời gian.

"
"Nơi đó còn có rất nhiều đồ ăn ngon, Tiểu Lạc nhất định sẽ thích!" Tử Ngọc nhìn sắc mặt Tiểu Lạc có chút trắng bệch nói.

Dọc theo đường đi chăm sóc cẩn thận, tiểu tử kia vẫn không mập lên được chút nào, Tử Ngọc cũng cảm giác toàn thân sắp rã rời.

Mỗi ngày một mình đánh xe, cảm giác mùa đông giá rét thật sự không khiến người dễ chịu.

Cũng may lộ trình hơn hai tháng, thường có quan binh đi ngang mới không gặp phải nguy hiểm gì.

"Ca ca, biển là gì?"
Vấn đề mà hài tử thắc mắc lần nữa khiến Tử Ngọc đau đầu, vừa rồi còn có chút đau lòng tiểu thí hài chịu khổ cả đường, hiện tại đã tan thành mây khói.

"Biển, là khu vực nước mà nhìn không thấy điểm cuối.


"
"Nước của nó mặn, trong nước biển có vô số cá tôm cua.

"
"Còn có những con cá to bằng ngôi nhà, và những con cá nhỏ bằng ngón tay.

"
Tử Ngọc chậm rãi đánh xe, nói về sự thần kỳ của biến cả với tiểu thí hài, hắn nghe mà miệng nhỏ không khép lại được.

Nước miếng chảy xuống cũng không biết, vẫn là bị Tử Ngọc cười nhạo mới lấy tay áo lau, lại mở to mắt nhìn nàng.

"Ca ca, ngươi thật thông minh!"
"Ca ca không thông minh thì làm sao có thể dân ngươi từ bắc tới nam chứ!" Tử Ngọc đắc ý nhướng mày.

"Ừm ừm, ca ca là thông minh nhất!" Tử Lạc nhìn ca ca không gì không biết của mình, vẻ mặt sùng bái.

"Phụt ~ xì!"
Một chiếc xe ngựa đi ngang qua nhấc lên một góc, tiểu nha hoàn lộ vẻ mặt xấu hổ nhìn hai huynh muội.

"Hừ, ca ca ta là thông minh nhất!" Tử Lạc không phục trừng mắt liếc tiểu nha hoàn xấu hổ.

"Không sai, dũng khí này thật đáng khen!"
"Nhưng mà, chúng ta cũng không thể chấp nhặt với tiểu nha đầu, cũng không cần phải tranh giành thắng thua với người khác.

"
Mặc dù Tử Lạc nghe không hiểu ý trong lời nói, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn không liếc mắt nhìn nữa, tiểu nha hoàn phía trước thò đầu ra.



Phủ Khánh Dương.

Giờ Thân, một chiếc xe la phong trần mệt mỏi dừng ở trước Như Ý Lâu, lầu gỗ cao ba tầng lộ ra khí thế nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng đặc biệt của phương Nam.

Mái nhà trên đỉnh là kiểu ngói hình bán nguyệt được chạm trổ các loại hoa văn, mỗi cánh cửa sổ gỗ đều là song cửa sổ chạm trổ hoa văn.

Đầu cột trên hành lang điêu khắc hoa cỏ trùng ngư, tinh xảo mà không mất đi phong cách cổ xưa.

"Khách quan, mời vào trong, ngài ở trọ hay là nghỉ chân?"
Tiểu nhị đứng ở cửa, cũng không bởi vì hai huynh đệ ăn mặc đơn sơ mà khinh thường, mà lại cung kính tiến lên chào hỏi.

"Vừa ở trọ cũng nghỉ chân, lấy một gian thượng phòng thanh tĩnh!"
Tử Ngọc giao la xe cho tiểu nhị, đồ ăn trong xe đã tiêu hao không còn, còn lại đều là một ít đồ dùng hàng ngày.

Nàng xoay người lấy ra hai cái bọc quần áo từ trên xe la, ném một nắm tiền đồng cho tiểu nhị đứng chờ ở một bên.

"Mời hai vị khách quan vào trong!"
Tiểu nhị khom người đưa tay mời hai người, nắm chặt một văn tiền thưởng trong tay, tiền này cũng không phải người nào cũng đều sẽ cho.


Tử Ngọc lấy cái giá một lượng bạc một ngày vào ở gian thượng phòng ở Như Ý Lâu, một lượng bạc này cũng không bao gồm cơm canh.

Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày, thông qua bên môi giới thuê được một gian tiểu viện ở phố Tử Hương, tiền thuê mỗi tháng tám lượng bạc.


Trạch viện gạch xanh ngói xanh yên tĩnh, chỉ có năm gian phòng lại khéo léo tinh xảo, trong sân có không ít đình đài núi giả nước chảy.

Để được giải thoát khỏi công việc nhà, Tử Ngọc lại tìm môi giới, lấy 28 lượng bạc mua một đôi phu thê mất đất mang theo một hài nhi tám tuổi.

Một nhà ba người thay ra bộ độ đầy mụn vá, lại sạch sẽ gọn gàng, chỉ có khuôn mặt trẻ tuổi kia mang theo sầu khổ cùng mê mang.

Lúc về nhà, lại mua thêm cho ba người một bộ quần áo để thay tại một cửa hàng vải nhỏ.