"Oa! ca ca! có ma!"
Hài nhi phía sau không dám ngẩng đầu, rốt cục nhịn không được lên tiếng khóc lớn.

"Hai người các ngươi hẳn là ăn mày đi, sao đã hơn nửa đêm rồi lại chạy ra ngoài thành!"
Tử Ngọc thấy y phục trên thân hai người thật sự quá rách nát, gió thổi qua còn có một mùi hôi thối.

"Ta và muội muội bị người đuổi ra, không phải ăn mày!" Nam hài quật cường nói.

Tựa như làm như vậy sẽ có thể bảo trì một phần tôn nghiêm cuối cùng.

Tử Ngọc liếc mắt nhìn màn đêm xung quanh, ngay cả một hộ để có thể tá túc đều không có, nếu ném hai hài tử ở chỗ này sợ là sẽ chết cống.

"Có dám đi theo ta hay không, dám thì lên xe la!"
"Có gì không dám, ngươi cũng không phải quỷ, còn có thể ăn ta sao!"
Nam hài nhi rụt cổ một cái, nâng muội muội lên xe la trước, sau đó tự mình bò lên kẹp muội muội ở chính giữa.

Tử Ngọc chia một nửa áo choàng của mình cho tiểu huynh muội, vẫn chậm rãi đánh xe la.

Áo choàng đột nhiên đắp xuống, thay nam hài nhi ngăn đi một phần khí lạnh, cũng sưởi ấm thể xác và tinh thần đã chịu đủ tra tấn của hắn.

Hốc mắt quật cường của hắn chậm rãi đỏ lên, nức nở nói.

"Công tử không hỏi ta là ai sao?"
"Ha hả, tiểu tử!"
"Chúng ta là bèo nước gặp nhau, một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi chỉ ở trên xe la này, chở các ngươi đi một đoạn đường mà thôi.


"
"Đừng hy vọng ta sẽ quản chuyện ăn uống các ngươi, nhà của ta rất nghèo, còn có một đệ đệ hai tuổi cần nuôi.

"
"Nếu không, cũng sẽ không nửa đêm còn bôn ba trên đường.

"
Tử Ngọc nói dối mặt không đổi sắc, nàng cũng không có tốt đến mức gặp người liền thu dưỡng, nuôi tiểu hài tử mệt chết đi được.

Khi đưa áo choàng cho hai đứa trẻ, nàng mới phát hiện đôi giày trên chân hai đứa bị thủng năm lỗ, nhưng không hỏi gì cả.


"Cha ta hai năm trước tới Vân Đô để khảo thí, mùa hè năm nay nương lại bệnh qua đời, gia gia nãi nãi cướp đi mười mẫu đất trong nhà, còn có của hồi môn của nương.

"
"Trong tộc ra mặt hòa giải, ta cùng muội muội còn có thể kiếm được một bữa cơm no mỗi ngày, nhưng sau đó Tứ thúc thành thân liền cướp luôn nhà của ta.

"
"Ta cùng muội muội hoàn toàn không có nhà, chỉ có thể xin cơm khắp nơi, thời gian dài trong thôn cũng không muốn nhìn chúng ta.

"
"Gia gia nãi nãi cảm thấy xấu hổ nên đã đuổi chúng ta ra khỏi thôn một tháng trước.

"

"Ông ấy còn nói sẽ đánh gãy chân chúng ta nếu chúng ta dám trở về thôn Mai Gia.

"
Nói đến chuyện thương tâm, hai tiểu tử kia ôm đầu khóc rống, khóc đến mức Tử Ngọc cảm thấy đau đầu.

"Vậy các ngươi đã nghĩ kỹ sẽ đi đâu chưa? Nhà ngoại tổ cách đây bao xa, nếu gần có thể đưa các ngươi qua đó.

"
Tử Ngọc chịu không nổi Ma Âm Quán Nhĩ, chỉ có thể lui một bước đề nghị, trong lòng biết cha của hai người sợ là đã trèo lên cành cao.

"Nương ta là con gái duy nhất, nhà ngoại đã sớm không còn ai rồi.

" Nam hài khóc nấc cục, trong mắt tất cả đều là mờ mịt.

Bởi vì hắn cũng không biết nên mang theo muội muội đi đâu, muốn tìm cha lại không biết Vân Đô ở nơi nào.

"Công tử, ngươi có thể mua ta cùng muội muội hay không, việc gì ta cũng đều có thể làm, chỉ cần cho ta ngụm cơm là được.

" Nam hài tử khẩn cầu nói.

Tử Ngọc không nói gì nhìn thoáng qua.

"Không mua, thêm hai miệng ăn nuôi không nổi!"
"Các ngươi có thể tới quan phủ cáo trạng, bắt bọn họ trả lại tài sản, sau khi cầm được tài sản thì bán đi rời khỏi thôn sống một mình.

"
"Vô dụng, kiện cáo người thân sẽ bị đánh 20 đại bản trước!"
Nam hài nhi chán nản đầu sắp cúi xuống đất, một mình hắn căn bản không nuôi được muội muội.

Trong đầu hoang mang, không nghĩ thông được.