Chưa đến giờ Mùi, Tử Ngọc đã đến thôn Sa Thạch, từ xa đã thấy một đám người đứng ngoài thôn, tất cả đều kiễng chân nhìn trông chờ nàng.

"Ha ha ha, ta đã nói tiểu công tử sẽ đến đúng giờ, các ngươi còn không tin!"
Thủy Oa nhìn thấy chiếc xe la quen thuộc, sang sảng cười to, trong lòng cũng yên tâm hẳn ra.

Các thôn dân phần lớn mặc vải bố thô, đều vá chằng vá đụp, xắn lên ống quần để lộ chân trần.

Quần áo của một số hài tử cũng ngắn cũn, tay và chân toàn lộ cả ra ngoài.

Chỉ có một lão già mặc áo bông màu xanh còn tương đối mới, trên chân cũng mang một đôi giày vải hiếm gặp.


“Hu ~”
Xe la vừa mới dừng hẳn, các thôn dân đã vội vàng bao quanh, làm lão giả khẽ quát một tiếng.


“Quá bất lịch sự, lui ra hết đi, đừng dọa tiểu công tử.


Tử Ngọc nhảy xuống khỏi xe la, chắp tay nói với mọi người: "Tiểu tử đến quấy rầy mọi người, kính xin các vị thứ lỗi.


"Không quấy rầy, không quấy rầy!"
Các thôn dân nhất thời bị cách nói năng lịch sự của Tử Ngọc làm cho có chút ngượng, đều hướng ánh nhìn ngượng ngùng về phía lão già.

"Tiểu công tử, đây là thôn trưởng của thôn Sa Thạch chúng ta, họ Nhiễm.

Chút nữa chúng ta sẽ mang đồ vật đến nhà thôn trưởng để cân, ngài thấy vậy có được không?” Thủy Oa chủ động giải thích cho Tử Ngọc.

Có người vào thôn mua hàng là việc lớn, tất nhiên là không thể làm sau lưng trưởng thôn, đừng nói thôn trưởng lại còn là lão đồng sinh duy nhất của thôn bọn họ.

"Vậy làm phiền Nhiễm thôn trưởng, thủy triều sắp xuống rồi! Ta muốn xem trước khi thủy triều xuống có thu hoạch được gì không.

"
Tử Ngọc xoay người, ôm Tiểu Lạc từ trên xe la xuống, mà muối thô trong xe, đã biến mất khi tay nàng đụng tới xe la.

Tử Lạc ngây thơ, đã được nàng cảnh cáo nhiều lần không được nói ra bí mật của hai người, nếu không hắn sẽ vĩnh viễn không gặp được ca ca nữa.

Lời đe dọa này khắc sâu trong đầu Tử Lạc, thấy thứ gì biến mất cũng đã quen nhắm mắt lại.



Tiểu gia hỏa trắng nõn đáng yêu xuất hiện ở trước mắt các thôn dân, làm cho trái tim của đám phụ nhân đều thổn thức.

Quần áo vải bông nhìn đơn giản nhưng tinh tế, ở cổ tay áo có thêu hình lá trúc, đầu nhỏ còn đội một cái mũ rộng vành.

Hắn trông ngược hẳn lại với đám hài tử đen thui mặc quần áo rách rưới trong thôn, khiến cả đám đều nhìn Tiểu Lạc chằm chằm với ánh mắt hâm mộ.

Thấy đám hài tử chất phác, chỉ biết hâm mộ, ngượng ngùng, hoàn toàn không ghen tị, Tử Ngọc không khỏi thưởng thức tâm tính tốt đẹp của người thôn Sa Thạch.

"Được, chúng ta cùng đi biển bắt hải sản, hôm nay lão phu cũng tham gia cho vui.

"
Nhiễm thôn trưởng vung tay lên, già trẻ trong thôn đều lên đường.

Sau khi thủy triều rút đi, bãi bùn rộng lộ ra, đầy những hố nông và đá sông, cá, tôm, cua bị bỏ lại ra sức rút lui theo dòng nước.

Nhím biển, hải sâm, cá tám móng, bào ngư, cua, tôm xanh, tôm hùm lớn, thạch chín công, cá lư, tôm tích, lươn biển, sò điệp, vân vân.

Chủng loại hải sản nhiều đến mức làm Tử Ngọc lóa mắt, thậm chí còn có mấy con cá không chết còn sót lại trong các hố nông, màu sắc rực rỡ.


Hào lớn bằng bàn tay người lớn bám đầy trên đá ngầm, nhưng lại không có ai để ý, các thôn dân đều chỉ chú ý nhặt cá lớn.

Chỉ có những con tôm dài bằng nửa cánh tay, cua to bằng cái bát mới có người đi nhặt, hải sâm, nhím biển đen thui trên mặt đất thì toàn bộ bị lờ đi.

Tử Ngọc không tranh với các thôn dân, mà xách theo một thùng nước lớn, cùng Tử Lạc, mỗi người cầm một cái kẹp sắt, vui sướng đi sau đoàn người, nhặt những thứ hải sản bọn họ không thích.

Tử Ngọc thỉnh thoảng lại lén cho hải sản vào không gian, hưng phấn như con chuột rơi vào vại gạo.

Đám thôn dân đi đằng trước không ai chú ý tới động tác của hai người, chỉ muốn nhặt nhiều cá để còn đổi tiền.

Ngay cả Nhiễm thôn trưởng lớn tuổi cũng không chịu tụt lại phía sau, cả đám người quét ngang qua đi, những thứ bọn họ cho rằng vô dụng bị bỏ lại đầy đất.