Khi xe ngựa của Chu gia ra khỏi thành, Tín Châu đổ cơn mưa, mưa không lớn, nhưng lại tí tách đến ba ngày.

Dù vậy, dân chúng trong thành cũng không thấy mảy may chút ưu sầu nào, ngược lại trên mặt mỗi người đều mang theo vài phần vui mừng.
Từ mùa đông năm trước đến nay, các vùng ở Tín Châu, Cù Châu, Quát Châu, cùng với Nghiễm Nam và nhiều châu thành đều gặp phải hạn hán, có nhiều chỗ đã hạn một tháng, có nhiều chỗ cũng đã ba bốn tháng không có mưa.
Triều đình giảm bớt một phần thuế má, nhưng đối với việc miếng cơm dựa vào đất trời của các nông hộ mà nói thì chỉ như muối bỏ biển.
Cũng có không ít đền thần ở khắp nơi tổ chức cầu mưa, tín đồ của các đạo quán ở Tín Châu vốn nhiều, hương khói ở các chùa tự càng thêm thịnh vượng.

Nhưng dù cho dân chúng cầu Thần bái Phật đầy tâm ý ra sao, nhưng cũng không thể cầu cho Tín Châu được giọt mưa nào.
- -
Một mùa đông giá rét qua đi, khi dân chúng đã ôm tâm thế dự tính sẽ có một vụ xuân tồi tệ, thì cuối cùng trên trời cũng chịu hạ mưa, hơn nữa cũng không phải là cơn mưa giải hạn nhất thời, mà liên tục mưa đến ba ngày, đủ để cho con sông đã thấy đáy lại một lần nữa cuộn chảy ào ào.
Mây đen trên trời dần nhạt, Lý Vượng đoán chừng mưa đã sắp ngừng, hưng phấn chuẩn bị thông báo cho chủ nhân, kết quả người bên trong đã nhanh hơn một bước mà đi ra phân phó cho hắn: "Tiểu thư sắp đi trà viên, nhờ Lý quản sự chuẩn bị trước một chút."
Lý Vượng sửng sốt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Trong lòng hắn xẹt qua một chút tiếc nuối - - Có thể là tiếc nuối việc hắn còn chưa kịp phát huy năng lực của bản thân trước mặt chủ nhân, cũng có thể là tiếc nuối hắn có một tiểu chủ nhân giỏi giang lại đầy mạnh mẽ hơn cả hắn - - Tiểu thư của Chu gia.
Chút tiếc nuối ấy cũng chỉ phảng phất một cái chớp mắt, hắn không thể không đặt tâm tư vào những việc vặt chuẩn bị cho chuyến đi trà viên của Chu tiểu thư.

Chờ khi hắn đã chuẩn bị xong xuôi, lập tức vội vã đến báo cho Chu tiểu thư.
Thời điểm chờ trước trung đường (gian nhà chính), hắn gặp được chủ nhân từ sau hậu trạch đi ra trước.
Chủ nhân của hắn, Chu viên ngoại chính trực tráng niên, nhưng người lại bệnh tật triền miền hằng năm, xương cốt thập phần gầy yếu, thân hình gầy gò không nói, trên mặt cũng không có chút huyết sắc.

Trong lúc tiết trời đã bắt đầu hơi ấm dần, cũng phải khoác một kiện áo choàng thật dày.
"Thân thể A Lang đã khỏe hơn chút rồi sao?" Lý Vượng bước lên trước hỏi han quan tâm.
Chu viên ngoại nở nụ cười hòa ái với hắn, nói: "Thân thể ta khỏe nhiều rồi, ở mãi trong phòng cũng buồn, nên đi ra ngoài một chút." Nói xong, lại nhìn nước mưa đang chảy dọc từ trên mái hiên xuống, cảm thán: "Trận mưa này cũng rơi lâu thật!"
Lý Vượng nghe vậy, cũng theo đó mà lộ ra tươi cười, phụ họa theo: "Cũng không hẳn! Cơn mưa này đã ba ngày phỏng chừng cũng sẽ nhanh tạnh, không dài cũng không ngắn, đã giải đại hạn, cũng sẽ không biến thành trận mưa tai họa.


Có điềm lành này, thì một năm tiếp theo, nhất định mưa thuận gió hòa."
Đôi mày hơi nhíu lại của Chu viên ngoại cũng buông một chút, môi giật giật: "Bên chỗ trà viên..."
Lý Vượng biết hắn suy nghĩ điều gì, lập tức đáp: "Vừa rồi tiểu thư phân phó tiểu nhân chuẩn bị cho chuyện đi trà viên, lát sau sẽ đến trà viên xem xét tình hình bên đó.

Có trận mưa này, bên chỗ trà viên, A Lang cứ yên tâm."
Trận đại hạn ở mùa đông này, không chỉ có hoa màu của dân chúng là gặp tai ương, còn có cả trà viên của Chu gia.

Mặc dù Chu gia có biện pháp lấy nước tưới tiêu cho trà viên, nhưng nếu hằng năm đều không đổ mưa thế này đối với trà viên thậm chí là Chu gia sẽ tạo thành tổn thất rất lớn.
Đang nói, có hai bóng dáng bước ra từ hậu trạch, ánh mắt Lý Vượng nhanh chóng đảo qua hai bóng dáng kia, vừa xác nhận người đi phía trước chính là Chu tiểu thư, vội cúi đầu nói: "Tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong, cũng đã cho người báo với bên trà viên rồi."
Cho dù hắn không tỉ mỉ quan sát Chu tiểu thư, thì trong đầu hắn cũng hiện lên rõ ràng thân ảnh của Chu tiểu thư, dù sao hắn làm việc ở Chu gia cũng đã nhiều năm, từ ngày hắn bắt đầu đến Chu gia làm việc, người chỉ dẫn hắn chính là vị Chu tiểu thư này.
Đừng thấy Chu tiểu thư chỉ là một nữ lưu, trên thực tế mấy năm nay người quản lý sản nghiệp của Chu gia chính là vị tiểu thư này.

Hơn nữa Chu gia từ một tiểu thương dựa vào việc kinh doanh lá trà, đến bây giờ đã là một đại thương hộ trà viên, ngoại trừ việc Chu viên ngoại kinh doanh bên ngoài ra, cũng không thể thiếu việc trong nhiều thời điểm mấu chốt nàng ấy nhiều lần ra tay quyết đoán hóa giải nguy cơ, lại nắm bắt cơ hội thừa thế phát triển.
Không nói đến điều kiện gia thế của nàng, chỉ nhờ vào tài kinh thương kinh doanh gia nghiệp, đã giúp trên dưới Chu gia không có ai dám khinh thường, làm việc dưới trướng của nàng tất nhiên Lý Vượng cũng không dám khinh thị chậm trễ nàng.
Lý Vượng suy nghĩ nhiều, nghĩ đến chút loạn thất bát tao, cho đến khi người trước mặt nhẹ nhàng lên tiếng: "Lý quản sự vất vả rồi." Lúc này mới hồi phục lại tinh thần.
Thanh âm của Chu tiểu thư không kiều mị như nữ nhi gia, nhưng cũng không cứng ngắt lạnh lùng, mà là nhu hòa lại rõ ràng.

Đều nói tiếng sao người vậy, Lý Vượng nghĩ, khi tiểu thư không tức giận, thì rất ôn nhu lại ân cần.
Ví như lúc này, sau khi Chu tiểu thư thăm hỏi Lý Vượng, liền đến bên cạnh Chu viên ngoại, giọng nói lại ôn nhu săn sóc rất nhiều: "Phụ thân, hôm nay đã uống thuốc chưa?"
Chu viên ngoại thấy nữ nhi, trên mặt tự nhiên mà nổi lên ý cười, nhưng sau một phen đánh giá nữ nhi, lại phụng phịu nói: "Uống rồi, nhưng mà con, trời vẫn đang mưa đã vội vàng muốn đến trà viên rồi, cũng không sợ bị phong hàn sao! Sau trận mưa này, sợ là lại rét tháng ba, con xem con ăn mặc đơn bạc vậy đây...!Chu Châu, mau vào lấy áo choàng cho tiểu thư."
Nha đầu đi theo sau Chu tiểu thư Dạ một tiếng, vội vàng chạy vào bên trong.
"Sao không đợi tạnh mưa rồi hẵng đi?" Chu viên ngoại lại nhìn nữ nhi nhà mình.
"Đến trà viên, mưa cũng ngừng rồi."

Chu viên ngoại khuyên bảo không được, lại không thể làm nàng thay đổi chủ ý, lại cùng nàng hàn huyên chút việc nhà.
Lý Vượng thừa lúc này, cũng lén ngẩng đầu đánh giá Chu tiểu thư.
Năm nay Chu tiểu thư vừa mới 19, tuy rằng trong mắt thế nhân tuổi này đã có thể làm mẹ người ta rồi, nhưng nàng vẫn là khuê nữ như trước, với mái tóc được chải theo kiểu tam nha kế này thì tất nhiên chỉ cần liếc mắt một cái người ta có thể nhận ra ngay.

Nhưng thứ làm nàng trở nên rực rỡ cũng không phải là búi tóc hay giọng nói, mà là vẻ ngoài xuất sắc của nàng.
Khi còn bé Chu tiểu thư giống Chu viên ngoại, tướng mạo đoan trang, nhưng tuổi càng lớn, ngũ quan cũng nảy nở theo, khuôn mặt như trứng ngỗng, mắt như thủy hạnh, làn da oánh nhuận, chiếc váy hẹp ở phần trên và rộng ở phần dưới làm tôn lên dáng người uyển chuyển của nàng.
Mặc dù vóc người của nàng không thể so với Chu viên ngoại, nhưng trong số nữ tử ở Giang Nam đã thuộc kiểu cao gầy xuất chúng, trong một nhóm nữ tử, nàng duyên dáng yêu kiều như hạc trong bầy gà, giữa những tôi tớ ở trong nhà, nàng tựa như một điểm đỏ giữa vạn điểm xanh, làm cả ngôi nhà tràn ngập màu sắc.
- -
Giống như có cảm ứng với ánh mắt đánh giá này, Chu Thư nhẹ nhàng quét mắt khắp bốn phía.

Ánh mắt nàng không chút để ý, nhưng Lý Vượng lại giật nảy mình, vội vàng thu lại ánh nhìn, ánh mắt hạ xuống vẻ cung kính.
Ánh mắt Chu Thư ngừng trên mặt hắn một chút liền thu hồi lại.

Nàng chưa nói gì, sau khi nha hoàn mang áo choàng đến cho nàng, liền bung dù giấy đi ra ngoài.
- -
Xe ngựa ra khỏi thành, đi hơn hai mươi dặm về hướng Bắc, đường theo đó cũng lầy lội hơn, tốc độ cũng chậm lại.
Lý Vượng nhìn về trước trong màn mưa mờ sương mông lung hiện lên chút sắc xanh rõ nét, vội nói với Chu Thư bên trong xe ngựa: "Tiểu thư, đến đình trà trà sơn rồi."
Xe ngựa dừng lại, Lý Vượng bất chấp bị nước mưa làm ướt đẫm vạt áo, vội vội vàng vàng nhảy xuống, bung dù giấy lên đến phía sau xe ngựa.

Nhưng hắn vẫn chậm một bước, Chu Thư đã sớm xuống xe, đầu nàng đội đấu lạp, khoác áo tơi, che dù giấy, bước chuẩn xác về hướng trà viên.
Đường lầy lội, phần lớn là vũng nước, nơi Chu Thư đi qua đều tóe lên nước bùn, vốn chiếc áo choàng sạch sẽ rất nhanh đã xuất hiện nhiều vệt bẩn.

Nhưng chủ nhân chiếc áo cũng không chút nào để ý, nàng không nhanh không chậm bước về trước, dần dần hòa làm một cùng với gió xuân mưa phùn.

Lý Vượng thấy vậy đuổi theo nha đầu Chu Châu, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ vì nịnh nọt bất thành.

Thế nhưng đã quen với tính tình của Chu Thư, hắn rất am hiểu việc hóa giải sự xấu hổ của bản thân, vội đưa dù giấy cho xa phu, nói vẻ quan tâm: "Ngươi chờ ở đây, chỉ có áo tơi thì không đủ, cầm thêm cây dù này đi."
Xa phu thụ sủng nhược kinh: "Đa tạ Lý quản sự!"
Sau đó Lý Vượng cảm nhận được cảm giác khi không có ô, ngẫu nhiên sẽ có nước mưa chảy vào các khe áo tơi làm ướt áo bên trong, chỉ là lo lắng đến hình tượng của bản thân, hắn vẫn nhịn xuống việc thân thể tiếp xúc với quần áo ướt sẽ không khỏe, vội vàng đuổi theo hướng Chu Thư.
Tốc độ của Chu Thư có hơi nhanh, Lý Vượng vất vả đuổi theo, nhưng cũng hiểu được tâm tình lúc này của nàng.
Vốn ban đầu Chu gia chỉ có hai khu trà viên nhỏ, sản lượng trà một năm chưa bằng một phần sản lượng cả năm của các trà viên lớn khác, trong các thương hộ trà viên ở Tín Châu chỉ có thể xếp cuối.

Mấy năm nay Chu gia liên tục mua lại không ít trà viên, trà sơn, lớn thì 30 mẫu, nhỏ cũng năm mẫu.
Trà viên lớn nhất là ba năm trước Chu Thư mua lại, vứt bỏ phương châm sách lược trước đó là thu mua ở trà viên khác, đổi thành do hộ của mình tự trồng tự chăm, trà viên trước mắt này vốn là một sườn đồi – Đình trà trà sơn.
Một gốc trà từ khi gieo trồng đến khi thu hoạch lần đầu tiên, cũng phải chờ đến ba năm.

Chu Thư mua lại trà viên này đã ba năm, mắt thấy chỉ ba tháng nữa đã có thể thu hoạch lá trà, lại gặp phải đại hạn vào mùa đông năm trước.

Cho dù lúc này đã có mưa, nhưng tình hình vẫn không mấy lạc quan.
Sự tình liên quan đến doanh thu một năm kế tiếp của Chu gia, tất nhiên Chu Thư đặc biệt chú trọng.
- -
Nơi đình trà trà sơn chọn là một triền núi, không dốc, chung quanh đều là núi rừng, dân cư thưa thớt, cho nên chỉ dùng hàng rào để vây lại, phòng ngừa có người xâm nhập.
Chỗ cửa vào chỉ dựng đơn giản một ít tre gỗ tạo thành cánh cửa, lúc này cửa mở rộng, có thể nhìn thấy các bóng dáng đang bận rộn giữa các gốc trà.
Người trông giữ trà viên thấy Chu Thư xuất hiện, vội vàng đi đến báo cáo tình hình ở trà viên: "Hồ đã đầy nước, hai ngày trước tiểu thư cho đào cái ao mới cũng đã xong, dù cho một tháng tiếp theo không có mưa, cũng không cần lo nữa."
Lý Vượng sốt ruột giơ chân: "PPP, nói hưu nói vượn gì vậy chứ? Gì mà một tháng tiếp theo sẽ không có mưa? Tiếp theo nhất định sẽ có mưa!"
Người trông giữ phản ứng kịp, hận không thể vả rách miệng mình: "Tiểu nhân nói bậy, năm sau nhất định mưa thuận gió hòa, cây trà cũng sẽ phát triển tươi tốt..."
Chu Thư không để ý lời hắn nói, nhưng cũng không có thời gian nghe hắn nói xong, nàng tùy tay ngắt xuống một lá trà, thấy sắc trà có chút xanh tươi, lá cứng rắn giòn, cũng không còn héo rũ như trước, rốt cuộc tâm trạng bất an có thể an định lại.
Lần trước nàng đến nơi này cũng là năm ngày trước thời điểm Lý quản sự nói với nàng không có đủ nước để tưới tiêu cho toàn bộ cây trà, lúc ấy đã có không ít cây trà xuất hiện tình trạng héo rũ.

Tuy rằng nàng đã quyết đoán loại bỏ một phần cây trà ở khu ngoài, giữ nước tập trung cho những cây trà tốt, nhưng sức sinh trưởng của những cây trà này cũng không khả quan lắm.
Trận mưa trước mắt này, những cây trà này lại một lần nữa sinh cơ, điều này làm nàng thấy được hi vọng.
Nghĩ đến những cây trà bị nàng buông bỏ, nàng mang theo chút tiếc nuối đi về bên kia.

- -
Mưa liên tục ba ngày cũng dần dần ngừng, mây đen từng bao phủ trên bầu trời Tín Châu như bị gió mưa gột rửa, biến thành đóa bạch vân.

Gió mát thổi đến, cả vườn trà dường như tản ra hương thơm ngào ngạt chỉ thuộc về nó.
Những cây trà vốn nên xuất hiện trạng thái suy tàn thì lúc này lại xanh um tươi tốt hiển hiện trước mặt nàng, xanh tươi non mềm, những hạt mưa như hạt châu đọng trên lá trà như nói lên sức sống mãnh liệt của nó.
Chu Thư cũng không ngờ vốn nàng đã buông bỏ chúng, không người chăm bón cư nhiên có thể kiên cường sống sót, hơn nữa còn sinh trưởng mạnh mẽ không thua gì những cây trà khác.
"Ta đã nói trận mưa này là điềm lành mà, nhìn xem, những cây trà này đều hoàn hảo!" Lý Vượng cũng thật sự vui sướng
Chu Thư đang định nói gì đó, thì cách đó không xa đột nhiên hàng rào ngã xuống, mấy con heo con thân mình đen trắng từ chỗ kia chạy thẳng một đường về trước, sau đó nhấm nháp cắn xuống những bụi trà thấp.
Nhóm người Chu Thư bị một màn bất chợt này dọa sợ, sau khi Lý Vượng lấy lại tinh thần, vội chạy đến gọi người: "Vài người các ngươi nhanh đến đây, có heo xông vào!"
Vài người làm gần đó còn tưởng rằng có heo rừng xâm nhập, cầm lấy cái cuốc, đòn gánh vội vọt đến, cho đến khi bọn họ thấy mấy chấm hoa sẫm màu trên lưng đám heo, nhất thời ũ rũ: "Đây, đây là heo của Kỳ gia, chúng ta không dám động vào bọn chúng đâu!"
Sắc mặt Lý Vượng cứng đờ, sau đó nhìn về phía Chu Thư.
Chu Thư nhíu lại chân mày, ánh mắt nhìn về phía khu rừng tầng tầng lớp lớp thấp thoáng phía xa, chỉ lộ ra góc tường viện chỗ đại trạch, nói: "Heo của Kỳ gia sao có thể ở chỗ này?"
Người trông giữ trà viên dè dặt cẩn trọng nói: "Nghe nói bốn ngày trước Kỳ tứ lang đến nơi này đạp thanh, không cẩn thận gặp phải heo rừng trong khu rừng nhà mình, bị heo đuổi dọa đến ngất, mê man cả một ngày mới tỉnh lại."
Lý Vượng hỏi: "Chuyện này với đám heo này có liên quan thế nào?"
"Kỳ gia đau lòng tôn tử của họ, vốn định cho người đuổi cùng giết tận đám heo trong rừng, lấy thịt đó ăn, không ngờ sau khi Kỳ tứ lang tỉnh lại nói món ăn thôn quê ăn cũng vô ích ngược lại lại tai hại, chẳng thà không ăn để lại nuôi.

Vì thế người Kỳ gia cho người mua chút thức ăn chăn nuôi heo về...!Bầy heo này có từ đó."
Nói xong, hắn lén lút nhìn thoáng qua Chu Thư đang trầm mặc.
Chu Thư nhíu mày lại, không nói một lời mà nhìn đám heo con đang đạp hư lá trà nhà mình, trên mặt không một gợn sóng.
Không một ai biết nàng đang nghĩ gì, lại trải qua tranh đấu tư tưởng thế nào, chỉ nghe thấy nàng khẽ thở dài một hơi, nói: "Đưa đám heo này về, sau đó cho người tu bổ lại hàng rào...!Hàng rào này làm lại cho chắc chắn một chút."
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vượng Vượng: Ta thì sao? Chương 1 sao có thể không có ta lên sàn?
Mì ăn liền: Lý Vượng cũng là Vượng, đã tính là xuất hiện rồi
Vượng Vượng: Tôi nhổ vào
Lý Vượng: Chèn icon ngượng ngùng.