Cậu yêu một phàm nhân

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Mặt trời lặn với ánh vàng như thiêu đốt, những đám mây chiều cuộn vào nhau. Nắng hoàng hôn giữa hè phả xuống trần gian, bóng cây đung đưa trêи mặt đất màu vàng rực, không khí bị bao trùm bởi một cỗ nhiệt nóng bức.

Cửa hàng bánh ngọt Sweetheart nằm ở phụ cận trường trung học tại khu một Nam thành đang nghênh thời điểm làm việc bận bịu nhất của một ngày. Trong cửa hàng chật ních những cô cậu học trò vừa tan học, tốp năm tốp ba tụ hội ở đây, tràn ngập tiếng cười đùa náo động ầm ĩ cùng những tiếng khe khẽ thì thầm.

Nhân viên quầy thu ngân cúi đầu tìm tiền lẻ, vội đến sứt đầu mẻ trán, luôn phải nâng tay lau mồ hôi đầm đìa tuôn ra như suối, ngay cả thời gian dừng lại ngẩng đầu cho bớt mỏi nhức cũng không có.

Ngày nắng mạnh, ông chủ keo kiệt đến mức có điều hòa mà tiếc rẻ không thèm bật, nhân viên chỉ có hai người không nhiều hơn, bảo sao không bận rộn.

Cô gái đang hận chính mình không thể có tám tay như con bạch tuộc, trong cửa hàng bỗng nhiên ngầm ăn ý mà an tĩnh lại, trong nháy mắt cả tiếng hít thở đều nghe được rõ ràng.

Theo tiếng bước chân rất khẽ khàng, một giọng nam mát lạnh động lòng người từ đỉnh đầu rơi đến bên tai.

"Xin chào, tôi tới để lấy bánh sinh nhật đặt trước vào trưa nay."

Nhân viên thu tiền sửng sốt, vừa ngước mắt lên đã chạm phải một đôi mắt dịu dàng như nước.

Thanh niên với khuôn mặt tựa như băng tuyết điêu khắc tạo thành, so với mấy đại minh tinh thấy trêи TV hàng ngày còn đẹp hơn gấp bội. Màu da trắng đến mát lạnh, khí chất thanh lịch tao nhã, toàn thân toát ra một cỗ xuân thủy nhu hòa, lại giống như băng tuyết xa vời không thể với tới.

Nhân viên thu tiền dường như chết lặng, sự nhiệt tình trêи người nháy mắt rút cạn, trong phòng mát mẻ cứ như điều hòa đang bật phả ra một luồng gió lạnh.

Khách hàng khác đang đứng có cũng có biểu tình tương tự. Thanh niên này tựa như trời sinh đã có năng lực hấp dẫn mọi người, mặc kệ ai thấy cũng phải liếc mắt một lần, ngưng lại một hồi.

"Cô gái?" Thấy cô dại mặt ra không phản ứng, vẻ mặt thanh niên cũng không lộ ra tia tức giận, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một lần nữa.

"À, vâng." Chị gái thu tiền phục hồi tinh thần, vội vã kiểm tra đơn đặt hàng giữa trưa, "Ngài là Thích tiên sinh phải không?"

Thích Bạch Trà gật đầu: "Phải."

"Xin chờ một chút, bánh gato đã chuẩn bị xong, tôi đi lấy cho ngài." Nhân viên thu tiền xoay người, cảm giác hai má mình bị thiêu đến lợi hại, trong lòng không kiềm nổi một đàn nai con đang chạy loạn.

Đây là lần đầu tiên cô gặp một đẳng cấp soái ca ở hiện thực à nha!

Thích Bạch Trà đợi tại chỗ, các vị khách khác cũng hoàn hồn trở lại, tiếp tục đi chọn đồ ngọt cho mình, chỉ là không ít nữ sinh vẫn đang lén lút liếc trộm người đàn ông cao lớn tuấn mỹ này, cũng có mấy người dũng cảm giơ điện thoại lên chụp ảnh tung vào nhóm bạn bè.

Lúc này, một đám học sinh đẩy cửa bước vào, thấy Thích Bạch Trà đứng ở quầy thu ngân, nhao nhao lộ vẻ mặt phấn khởi. Nữ sinh dẫn đầu ngạc nhiên nói: "Ơ, thầy Thích, thầy cũng đến mua bánh ngọt sao?"

Thích Bạch Trà ngoảnh đầu nhìn, thì ra là học trò mình.

Cậu đơn giản đáp một tiếng: "Ừ."

Thanh âm lành lạnh dễ chịu, mới có một chữ đã khiến lỗ tai người ta hoài cảm giác mềm mại ôn nhu.

Chị gái thu tiền xách theo một hộp đựng bánh ngọt quay trở lại, nghe thấy tiếng "thầy Thích", trong lòng ngạc nhiên đến lạ lùng. Bộ dáng thanh niên này quá trẻ, nếu thay trang phục giáo viên xuống, nói là học sinh trường trung học khu một cô cũng không tin, không nghĩ tới cậu ta lại là một thầy giáo.

Tuổi trẻ như vậy đã là giáo viên trung học, quả thật có tài có sắc.

Với sự tán thưởng giá trị về nhan sắc và tôn sùng tài hoa, cô đưa hộp bánh ngọt qua không khỏi nhiều lời thêm một câu: "Chúc ngài sinh nhật vui vẻ."

Thích Bạch Trà cười cười: "Cảm ơn. Có điều không phải sinh nhật tôi, hôm nay là sinh nhật đằng ấy nhà tôi."

Nhân viên bán hàng bị nụ cười này trực tiếp quật trúng, mạch máu không thông, thế nên chờ thời điểm cô nuốt trôi thông tin chàng thanh niên này có người trong lòng, Thích Bạch Trà đã xách hộp bánh gato đẩy cửa đi xa.

Thanh niên trước khi ra ngoài cửa vẫn cẩn thận dặn dò đám học sinh: "Không được la cà trêи đường quá lâu, về nhà sớm một chút."

Đám học sinh cũng ngoan ngoãn đáp lại: "Vâng, thưa thầy Thích."

Nhân viên thu tiền bỗng nhiên có chút buồn vô cớ, nam nhân trẻ tuổi như vậy, thế mà đã tráng niên tảo hôn mất rồi. (*) tráng niên tảo hôn: đang mới ở độ tuổi trẻ trung sung sức thế nhưng đã kết hôn sớm.

Cũng không biết cô gái ấy bộ dáng như nào mới có thể xứng đôi với người đàn ông tuấn mỹ này...

Khi mấy nữ sinh kia ra thanh toán, cô mới tò mò hỏi một câu: "Người ban nãy là thầy giáo của các em sao?"

"Đúng vậy, là thầy chủ nhiệm của bọn em, giáo viên đẹp trai nhất trường đó!" Một nữ sinh tự hào nói, "Các lớp khác thèm muốn còn không được."

"Hơn nữa, thầy Thích không chỉ có bề ngoài bắt mắt, tính cũng tốt, trình độ học vấn cao, tốt nghiệp một trường đại học hàng hiệu nha!" Một nữ sinh khác bổ sung, "Thầy ấy là giáo viên dạy sử, điểm bình quân môn sử lớp em luôn luôn nhiều lần đứng nhất khối."

"Có điều hôm nay tụi em cũng mới biết thầy Thích đã kết hôn, thầy Thích đẹp như vậy, sư nương nhất định cũng rất đẹp..."

Nói đến độ hoàn hảo của thầy Thích, mấy nữ sinh này có nói hơn trăm câu cũng chẳng hết.

Chị gái thu tiền nghe nghe nghe rồi lại nghe, ánh mắt từ ao ước hâm mộ trở thành kính phục, cuối cùng thoải mái cười. Người đàn ông khôi ngô tuấn tú như này dù sao cũng có khả năng hấp dẫn hàng ngàn ánh mắt của các cô gái chưa lập gia đình, nhưng vĩ đại tựa thần tiên đến vậy, đương nhiên không thể khinh nhờn.

_

Thích Bạch Trà xách hộp bánh gato đi bộ đến vị trí đỗ xe cách đó không xa, mở cửa chiếc xe Chevrolet màu trắng tuyết, trước khi lên xe ngoảnh đầu nhìn khung trời chiều nhiễm một màu đỏ rực.

Trong tầm mắt của những con người bình thường, bầu trời mỹ lệ như khoác một tấm áo màu vàng lục nhạt mỏng manh, và khi hoàng hôn bao phủ, ánh sáng hào quang tỏa khắp mọi hướng. Nhưng thứ Thích Bạch Trà nhìn đến là một khoảng trời mây mù dày đặc ám màu lục thẫm trêи góc Đông Bắc của khuôn viên trường, hình dạng cổ quái, tản ra mùi tanh hôi tởm lợm khiến thần minh chán ghét vô cùng.

Gần đây, tà khí trong trường học phát ra nồng đậm. Phải tìm thời gian trống đi điều tra rõ ràng mới được.

Cậu thu hồi tầm mắt, đặt bánh gato trêи ghế phó lái, khởi động xe, dứt khoát rời đi.

Chiếc xe chạy băng băng qua phố xá sầm uất, dần dần tiến vào một khu dân cư thưa thớt, cảnh vật chung quanh thanh tịnh mà thơ mộng, là khu của những con người tư bản lắm tiền nhiều của. Sau bức tường mê cung tràn ngập hoa tường vi là một tòa biệt thự xa hoa đẹp đến nhức mắt.

Thích Bạch Trà đánh xe vào gara dưới lòng đất, ở chung với một đám vô cùng xa xỉ, Lamborghini, Maserati, Rolls-Royce, Ferrari đắt tiền, Chevrolet giá trị mấy chục vạn có vẻ phá lệ rất khó coi.

Nhưng mà cũng chẳng sao, toàn bộ gara ngầm này đều của nhà cậu.

Là một giáo viên, một người dạy bao người khác, nên biết khiêm tốn.

Về đến nhà, Thích Bạch Trà đặt hộp bánh gato lên trêи bàn. Trong phòng khách vắng vẻ trống không, Phó Minh Dã vẫn chưa về.

So với thân phận giáo viên phổ thông trung học của Thích Bạch Trà, thân phận của Phó Minh Dã đậm mùi phong cách hơn nhiều, tổng tài một công ty niêm yết, một con người đứng vị trí Number One trong những con người giàu nhất Trung Quốc, đó là lí do khiến anh lúc nào cũng bận rộn ngập đầu.

Rất nhiều người tiếc nuối rằng với bằng cấp của Thích Bạch Trà lại lựa chọn con đường làm một giáo viên trung học bình thường có phần mai một, Thích Bạch Trà thực ra không cảm thấy như vậy. Cậu đã sống quá lâu, từng là Hoàng đế, từng là Thừa tướng, từng là Tướng quân, từng nếm trải qua hàng trăm trạng thái cuộc sống khác nhau, tuổi thọ thần minh vẫn y nguyên như vậy, vô cùng bất tận. Người giàu có nhất hay tên khất cái, đối với cậu chúng chẳng khác gì nhau.

Mấy lão bằng hữu của cậu sống từ thời viễn cổ đến vương triều phong kiến, đều lựa chọn trầm miên (tương tự như ngủ đông) bởi cuộc sống bất tử chẳng có gì thú vị. Thích Bạch Trà được coi như một vị thanh niên trẻ trong đám thần linh thời viễn cổ, không có ý định lãng phí thời gian cho mỗi giấc ngủ, cho nên cùng hai ba vị bằng hữu chí cốt ngoan cường tiếp tục đắm mình chạy trong cuộc sống. Cách vài thập niên lại đổi tên cá nhân một lần, đi tới một địa phương khác để chiêm nghiệm cuộc sống mới.

Cứ như vậy đã đi qua không ít địa phương, từng đổi không ít tên, quen biết rất nhiều người, cũng tạm biệt rất nhiều người.

Vì sao phải đổi tên? Tất nhiên là vì mỗi lần cậu hoán đổi thân phận, đều là đại nhân vật danh chấn một phương, thậm chí còn lọt vào sử sách, hiển nhiên không thể dùng lại tên cũ.

Thời dân quốc, một bằng hữu tốt Vũ Thần rốt cuộc cũng lựa chọn trầm miên, từ đó đến nay, cậu chính là vị thần cuối cùng của thế gian.

Ngày ấy, tại nhân giới, cậu chứng kiến Vũ Thần an giấc ngàn thu, không ngủ đến mức thương hải tang điền cảnh đời đổi mới, e rằng sẽ không tỉnh lại.

Vị thần cuối cùng cảm thấy thập phần cô đơn và trống vắng.

Cậu đi tới một quán trà náo nhiệt nhất của trần gian, chọn bàn ngồi xuống, lúc này thực sự quá cô độc. Có người nhìn thấy cậu phong nhã tài hoa, tiến lại gần bắt chuyện, hỏi họ tên cậu là gì. Vừa vặn vị khách bàn bên yêu cầu phục vụ lấy một bình bạch trà, tâm cậu khẽ động, nói ra một cái tên mới: "Thích Bạch Trà."

Bên người cậu chẳng còn lão bạn già chí cốt nào nữa, mọi niềm hứng thú rã rời, không còn ý chí chiến đấu rạng danh thiên hạ, chọn bừa một công việc không mấy tiếng tăm mà trải qua cuộc sống sinh hoạt, cái tên này lại êm đẹp dùng đến tận bây giờ.

Về phần tên thật khi cậu là thần, không đề cập tới cũng được, ai biết đến cũng đều rúc vào ngủ đông cả rồi, sẽ không còn người có thể gọi lại lần nữa.

Sau thời dân quốc, Thích Bạch Trà cũng muốn ngủ một giấc, một vị thần bất tử quả thực quá nhàm chán. Chỉ là nhất niệm chi soa, liền chờ đến một Trung Quốc mới được thành lập, chờ cho khoa học kỹ thuật phát triển như vũ bão..... đến khi cậu yêu người kia.

Cậu yêu một phàm nhân.

Hiện tại chính là chồng cậu.

Chồng cậu, tên Phó Minh Dã.

_

Trước khi gặp gỡ Phó Minh Dã, Thích Bạch Trà chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc yêu một người, hơn nữa lại là một phàm nhân.

Thần giới chân chính không cấm thất tình lục ɖu͙ƈ như trong thoại bản của đồng nghiệp, thần tiên ra ra vào vào có đôi có cặp nhiều như cá diếc bơi sông, số lượng chơi tiên phàm luyến, tiên yêu luyến cũng không ít. Năm đó Thích Bạch Trà áp đảo từng vị nữ thần đẹp như hoa, vinh quang lấy được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân thần giới, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng có người theo đuổi.

Không phải nguyên nhân nào khác, Thích Bạch Trà là thần minh từ tuyết đọng trêи đỉnh tuyết sơn vạn năm kết tinh mà thành. Khi hóa hình tạo ra một thân thể thiếu niên băng thanh ngọc khiết, dung nhan tuyệt sắc. Dù cho có lẫn trong một đám thần tiên đồng dạng không dính khói lửa phàm tục, cậu cũng quá mức trong trẻo lạnh lùng.

Băng Tuyết Chi Thần, Băng Sơn Mỹ Nhân, Cao Lãnh Chi Hoa, vô số vương miện ngự trêи đầu Tuyết Thần, chỉ cần là thần tiên thần linh hay thần thánh gì đó cũng không thể khinh nhờn cậu.

Sau khi phát hiện Tuyết Thần thực ra là một tiểu khả ái mềm mại dịu dàng, nhóm các nữ thần biến cậu thành con trai để nuôi dưỡng, không ai cùng cậu nói chuyện yêu đương.

Thân đây đã sống ngàn vạn năm, Thích Bạch Trà chưa một lần nếm thử tư vị tình yêu. Về sau vào đời có kinh nghiệm rèn luyện, gặp qua vô số phong hoa tuyết nguyệt trong xã hội loài người, cũng chưa từng lây nhiễm tâm tưởng. Cậu từng chứng kiến kết quả của tiên phàm luyến, Hoa Thần theo đuổi kiếp sau người yêu trần gian của nàng, lúc tìm được, người khi trước từng thề non hẹn biển giờ đã cưới vợ sinh con, chỉ còn lại nàng đau đớn không thôi, đành phải lấy trầm miên làm liều thuốc chữa thương.

Thích Bạch Trà biết tuổi thọ của con người ngắn ngủi, những người bằng hữu tốt bình thường luôn tại thời điểm người kia buông mắt xuôi tay mới biết tiếc nuối khôn nguôi, nếu tình cảm chân thành, nhìn cảnh sinh lão bệnh tử này, lại không thể làm trái với số trời, vì vậy liền ôm biết bao tuyệt vọng.

Cậu tự nhắc nhở chính mình, loại tình cảm yêu mến này, đừng nên chạm vào.

Chỉ là chưa từng nghĩ tới, cuối cùng cũng chính bản thân mình đã phá giới tại một người tên Phó Dã Minh.

Tình yêu tựa con thiêu thân lao mình vào ngọn lửa, khó có thể kiềm chế, dễ dàng để hắn mất đi toàn bộ sự kiên trì.

Nhớ tới chồng yêu, Thích Bạch Trà không khỏi câu môi nở nụ cười, đôi mắt trong sáng cất giấu một tia u sầu nhạt nhẽo.

Thời điểm cậu biết đến Phó Minh Dã, Phó Minh Dã 24 tuổi. Hiện tại, Phó Minh Dã 27 tuổi.

Phàm nhân có thể có bao nhiêu cái 27 năm?

Thời gian tương lai có thể bầu bạn với hắn, càng ngày càng ít.

Nghĩ đến điểm này, Thích Bạch Trà vốn mang một tâm trạng phấn chấn đón sinh nhật cùng chồng yêu, bỗng chốc phai nhạt, trở thành một cỗ phiền muộn không nói nên lời.

Thích Bạch Trà gạt bỏ mớ suy nghĩ rối bời đó, mở bình rượu vang đỏ, đeo tạp dề, vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn. Ngón tay thon dài xinh đẹp cầm dao thái, làm ra một loạt từng món ăn đủ màu sắc lẫn hương vị: cá chép kho tàu, sườn chua ngọt, măng xuân hầm dầu, đậu phụ Mapo...

Nếu sinh mệnh của một người đủ dài, lại không quá chậm chạp, có được thời gian dài để đi học, như vậy hoàn toàn có thể trở nên toàn năng.

Thích Bạch Trà chính là như thế, tám món chính đơn giản dễ như trở bàn tay, đều có thể cướp bát cơm của Trù Thần bất cứ lúc nào.

Thực ra cậu đâu phải một Tuyết Thần hợp quy cách, không nhiễm một chút bụi trần.

Thích Bạch Trà cực kỳ thích mùi vị khói lửa của nhân gian, đặc biệt là khi cùng Phó Minh Dã ăn cơm ở nhà, trong một buổi tối bình thường, tư vị này so với quỳnh tương tiên lộ tốt đẹp hơn nhiều.

Hoàn thành một bàn đồ ăn nóng hổi thơm phức, Thích Bạch Trà bưng các thứ xếp lên bàn, cởi tạp dề, vừa khéo chờ được âm thanh xoay chìa khóa truyền đến từ cửa chính biệt thự.

Phó Minh Dã đã về.

Mụ Editor: Nhảy đi chờ chi các bợn, đợi đến mấy chap sau tâm trạng nặng nề của hai đứa lo chung một vấn đề về người kia mới thấy thặc ba chấm...

Chap này quá nhiều hãng xe, định chêm thêm mấy cái ảnh vào nhưng ngại lắm, chắc các bồ cũng biết hết mấy loại đó rồi mà (^v^)

03/07/2020

Truyện chỉ đăng trêи s1.truyenhd.com của chính chủ!!!