Mười phút nữa anh đến đó

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Nhân viên công tác tại chương trình tốt xấu lẫn lộn, trà trộn vào được khó thì không khó, mà nói là dễ dàng thì cũng không phải.

Nhưng mà có Thích Bạch Trà ở đây, mọi chuyện đều trở nên rất nhẹ nhàng.

Thầy Đặng cẩn thận từng li từng tí, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý liền lẻn vào, đánh phủ đầu, khom người, rón ra rón rén, giống y như đang đi thực hiện nhiệm vụ bí mật nào đó.

Thích Bạch Trà đi theo sau anh ta, hai tay xỏ túi quần, dáng người thẳng tắp, thong thả tản bộ.

Hành động này của thầy Đặng chẳng khác gì lừa mình dối người, mục đích của hai người họ lớn mật như thế, anh ta còn cố tình lén lút, không bị người ta chú ý mới là lạ.

Bây giờ còn chưa bị người khác phát hiện nguyên bản là do thuật pháp của Thích Bạch Trà, giảm bớt cảm giác tồn tại của hai người, khiến toàn bộ nhân viên lơ là với họ.

Thầy Đặng hiển nhiên không ý thức được điểm này.

Anh ta vui mừng nói: “Trà trộn được vào đây coi như thành công rồi! Không biết phòng trang điểm của Nhã Nhi ở chỗ nào…” Anh ta có tật giật mình, không dám tùy tiện hỏi nhân viên công tác, sợ bị phát hiện rồi bị đuổi ra ngoài.

“Này, người bên kia, qua đây hỗ trợ dọn dẹp đồ đạc!” Hai nhân viên công tác hô to với thầy Đặng.

Thầy Đặng: “Tôi?”

“Đúng vậy, nhanh nhẹn lên!”

Thầy Đặng thất thố quay đầu lại nhìn, phát hiện Thích Bạch Trà đã không còn ở đó nữa.

“Ây…… Thầy đi đâu rồi?” Anh ta giật mình, nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Thích Bạch Trà đâu.

Không có đồng bọn đi theo, thầy Đặng lập tức sợ hãi, không dám lộ tẩy, ngoan ngoãn chạy tới dọn dẹp dụng cụ thiết bị.

Thích Bạch Trà lần theo khí tức đã khiến cậu cảm thấy khó chịu, đi tới một phòng trang điểm.

Trong phòng trang điểm không một bóng người, còn phảng phất vài luồng khí màu đen, ngửi một chút đã cảm thấy ngột ngạt.

Mùi này quá khó ngửi.

Quả là một trái tim dơ bẩn.

Thích Bạch Trà khẽ nhíu mày. Cậu có khả năng nhìn thấy trái tim của kẻ ác có màu đen, nhưng chẳng qua chỉ là hiệu quả trêи thị giác. Cho dù là tội phạm tử hình không hề có ý hối lỗi, cả người tràn đầy màu đen đúa, cũng sẽ không tản ra mùi. Có khả năng hóa thành thực thể màu đen và mùi thối rữa, thậm chí nơi đi qua còn sót lại một chút tàn dư đã bốc mùi nồng nặc, điều này hiển nhiên có chỗ không đúng.

Luồng khí màu đen này chỉ có cậu mới nhìn thấy được, cả cái mùi thối rữa đó cũng chỉ có cậu ngửi thấy được.

Trong mắt người thường, Phương Nhã Nhi vẫn là người có bề ngoài sạch sẽ ngăn nắp, nữ thần quốc dân trong trắng thuần khiết, chỉ có thần mới nhìn thấy được linh hồn mục nát tàn tạ phía sau túi da hoàn hảo xinh đẹp ấy.

Phương Nhã Nhi không phải yêu ma, có thể xác định cô ta là người phàm, trêи người không có khí tức của hồn phách dị thế, có thể chắc chắn là người bản xứ, cũng không tồn tại hệ thống kiểm soát,… Thích Bạch Trà liên tiếp gạt bỏ một vài tình huống, cậu không thể liếc mắt một cái đã biết điều gì xảy ra trêи người Phương Nhã Nhi, có mục đích gì.

Phải tìm hiểu thấu đáo mới được.

Chủ đề của chương trình lần này chính là tuổi trẻ, sẽ được ghi hình liên tục một thời gian dài trong trường học, cậu phải bảo vệ tốt bọn nhỏ trong trường học này tuyệt không để chúng bị tổn thương đến.

Trong lúc suy tư, bên ngoài bỗng truyền đến một trận ồn ào náo động.

Thích Bạch Trà ẩn thân, lặng lẽ ra ngoài cửa xem xét.

Một vị khách quý khác đã tới rồi.

_

Vị khách quý thứ hai chính là Tần Dĩ Nhu, là một ca sĩ chính gốc với thực lực rất mạnh mẽ trong giới âm nhạc Trung Quốc gần đây, mỗi ca khúc phát ra đều là sản phẩm tự sáng tác, phong cách đa dạng, có được thiên phú âm nhạc và giọng ca trời ban, mỗi album mới đều được bán sạch sẽ chỉ trong vài giây.

Hơn nữa ngoại hình cũng khá xinh đẹp.

Xét về lý lịch thâm niên, Tần Dĩ Nhu không có kinh nghiệm bằng Phương Nhã Nhi, nhưng độ nổi tiếng thì gần như tương đương. Hai người một bên giới âm nhạc, một bên điện ảnh truyền hình, hai con đường khác nhau, trước đây cũng chưa từng xuất hiện chung trêи một khung hình.

Có khả năng lăn lộn kiếm được tiếng lớn trong giới giải trí đều không thuộc loại EQ thấp. Tần Dĩ Nhu vừa xuất hiện đã tươi cười đầy mặt, nhiệt tình vươn tay ra hướng tới Phương Nhã Nhi: “Chị Nhã Nhi, rất vui khi được gặp chị.”

Phương Nhã Nhi cũng đưa tay ra nắm lấy: “Xin chào Tần tiểu thư.”

“Chị gọi Dĩ Nhu là được rồi.” Tần Dĩ Nhu nói câu đầu tiên đã có ý kéo gần quan hệ giữa hai người, cô cười tủm tỉm nói, “Từ nhỏ em đã xem phim của chị. Chị thật sự rất lợi hại, có khả năng chịu khó chịu khổ để làm việc như vậy, em là thần tượng nhiều năm của chị đấy.”

Phương Nhã Nhi ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại: “Dĩ Nhu cũng rất lợi hại nha, gần đây khắp nơi đều phát ca khúc của em, có điều là người mới vẫn nên làm đâu chắc đấy, tiếp tục cố gắng nỗ lực hơn nha.”

Hai người nhìn nhau cười, đều là một bụng dao găm, không phải những lời tốt đẹp gì.

Phương Nhã Nhi thực ra chỉ hơn Tần Dĩ Nhu có một tuổi, nhưng vào nghề sớm hơn, bắt đầu leo lên từ vai diễn một con rồng. Mấy vai diễn tiếp theo đều là tỳ nữ, người qua đường, thậm chí là xác chết. Không giống như Tần Dĩ Nhu, chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã dễ dàng đứng ở vị trí có độ cao tương đương với mười mấy năm tích lũy của Phương Nhã Nhi.

Tần Dĩ Nhu nói như vậy, chính là cố ý nói móc.

Phương Nhã Nhi cũng không khách khí mà trào phúng cô ta thoáng cái đã bò tới vị trí cao, phong độ bấp bênh, coi chừng không đứng vững lại ngã.

Khách quý của chương trình này mời cụ thể gồm những ai người ngoài không biết, bọn họ trong này còn có thể không biết sao?

Tổ chương trình mời tới đều là những nhân vật có tên tuổi lớn trong giới trẻ hiện nay. Không chỉ có ảnh đế Thôi Hạo, nữ thần quốc dân Phương Nhã Nhi, idol đang hot nhất hiện tại Giang Nghiên, còn có tiểu thiên vương trong giới ca nhạc Lưu Khải Thanh, nữ ca sĩ đang nổi tiếng Tần Dĩ Nhu, vương tử của giọng hát cá heo Dư Âm, mỗi người đều có vô số fan, đội ngũ phi thường xa hoa tráng lệ.

Chính xác mà nói, chương trình này chính là để ba diễn viên chính của đoàn phim 《Tiên duyên》 tận dụng độ hot để mở ra một làn sóng khác, bộ ba giới ca nhạc nhân cơ hội quảng bá ca khúc mới để nâng cao tiếng tăm, còn bên tổ chương trình sẽ lợi dụng danh tiếng của đoàn khách mời để tăng lượt rating, mọi người đều vui vẻ.

Trong sáu khách mời chỉ có hai nữ minh tinh, cho dù con đường đi khác nhau, nhưng trong tiết mục chương trình sẽ không tránh khỏi cạnh tranh đọ sắc, bị truyền thông và quần chúng nhân dân so sánh soi mói.

Ngay từ đầu đã đậm mùi thuốc súng.

Hai vị nữ minh tinh khẩu Phật tâm xà, ngoài mặt đều vô cùng nhiệt tình niềm nở, lần đầu tiên gặp mặt đã như chị em tám trăm năm không gặp, hai người họ là lời giải thích hoàn hảo cho thứ được gọi là plastic hoa tỷ muội.

(*) Plastic hoa tỷ muội: hội chị em bạn dì tình cảm như hoa giả băng nhựa, hàng giả 100% nhưng vẫn luôn tươi không tàn, bên ngoài thân thiết nhưng bên trong đấu đá không ngừng. (cre từ một page fan Ma Đạo)

Tận cho tới khi Thôi Hạo đến mới phá vỡ không khí thương mại giữa hai người bọn họ.

Thôi Hạo năm nay 30 tuổi, là tân ảnh đế năm nay, chính là vị có tên tuổi lớn nhất và có kinh nghiệm nhất trong chương trình lần này. Hắn và Phương Nhã Nhi từng hợp tác làm nam nữ chính nên rất quen thuộc. Hắn vừa đến, Phương Nhã Nhi liền rời khỏi Tần Dĩ Nhu, đi qua vươn hai tay: “Anh Thôi.”

“Nhã Nhi đến sớm vậy.” Thôi Hạo cũng đáp lại bằng một cái ôm.

“Đúng vậy, hôm nay em là người đến sớm nhất đó. Sau sự kiện lần trước liền không gặp được nhau, gần nửa tháng rồi nhỉ?”

“Lộ trình mấy ngày gần đây có chút vội vàng, diễn ra hoạt động từ thiện ở thành phố B, em gần đây thế nào?”

“Em không có vấn đề gì, cảm ơn anh Thôi…”

Hai người quen nhau đứng hàn huyên, Tần Dĩ Nhu một bên không chen vào được, lộ ra vẻ xấu hổ. Cô là ca sĩ, nhân mạch đều ở bên giới âm nhạc, đối với vị ảnh đế họ Thôi này rất xa lạ.

Phương Nhã Nhi cố ý xem nhẹ Tần Dĩ Nhu, sau một hồi lâu hàn huyên với Thôi Hạo, mới vờ như đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, giới thiệu với anh một chút, đây là Dĩ Nhu.”

Tần Dĩ Nhu cười trừ: “Chào anh, thầy Thôi. Em là Tần Dĩ Nhu.”

Thôi Hạo gật gật đầu, khách khí nói: “Chào em.”

Loại phân biệt đối xử này càng khiến cho Tần Dĩ Nhu xấu hổ. Cô chỉ có thể tự an ủi rằng một nhà người ta từng cùng hợp tác quay chụp một bộ phim, thân thiết với không thân thiết khác biệt, mấy vấn đề này không là gì cả.

Cũng may Lưu Khải Thanh tới nơi rất nhanh đã hóa giải tình cảnh xấu hổ của cô.

“Tôi đến muộn sao?” Lưu Khải Thanh vừa tiến vào liền cười nói, “Sao mọi người đã tới hết rồi.”

“Không không, là bọn em đến sớm.” Tần Dĩ Nhu vội vã trả lời.

“Dĩ Nhu?” Mặc dù đã sớm biết danh sách khách quý, Lưu Khải Thanh vẫn lầm bộ rất chi là kinh ngạc, “Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp, thầy Lưu.” Tần Dĩ Nhu hơi hơi cúi người.

Thôi Hạo hỏi: “Hai người quen nhau sao?”

“Lúc mới ra mắt em từng hợp tác với thầy Lưu.” Tần Dĩ Nhu ngượng ngùng nói, “Thầy Lưu đã giúp đỡ em rất nhiều, là Bá Lạc của em.” Bọn họ từng song ca một bài hát tình yêu, tên là 《Lưu luyến》, cũng chính là ca khúc được coi là bản hit khiến cô một lần đã trở nên nổi tiếng. Về phần lý do tại sao cô là người mới đã được tiểu thiên vương giới âm nhạc coi trọng, cũng là bởi vì sáng tác của cô được Lưu Khải Thanh tán thưởng, do đó bắt được cơ hội hợp tác, bước lên chín tầng mây.

(*) Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể

“Đó là do thực lực mạnh mẽ của Dĩ Nhu.” Lưu Khải Thanh nói, “Cũng đừng gọi thầy này thầy nọ nữa, mọi người trong chương trình đều là học trò với nhau thôi.”

Mọi người đều bật cười.

Chương trình này là một chương trình thực tế, tất cả khách mời đều phải làm học sinh, cùng đi học và lên lớp giống như các học sinh bình thường. Khách mời chia thành hai nhóm để cạnh tranh so tài, chính là tổ âm nhạc và tổ diễn xuất. Chương trình được quay trực tiếp tại lớp học, hoạt động lên lớp và hoạt động trong ký túc xá, gắn liền với camera liên tục hai mươi tư tiếng đồng hồ. Mỗi môn học đều sẽ phải kiểm tra, cuối cùng dựa theo tổng điểm để tìm ra tổ chiến thắng, tổ giành chiến thắng có thể nhận được các phần thưởng vô cùng phong phú.

Mấy ngôi sao tại đây còn có người nào thiếu những phần thưởng hậu hĩnh ấy, nhưng để có cơ hội cọ sát tăng độ nổi tiếng, cớ sao không tự nguyện?

Nhóm minh tinh này tốt nghiệp cũng đã lâu, hầu như toàn bộ kiến thức văn hóa trung học đều đã chữ thầy trả thầy, đương nhiên không thể thật sự cho bọn họ làm đề kiểm tra của học sinh trung học bình thường. Sau khi tổ chương trình sắp xếp nhiều phương án khác nhau, quyết định giảm độ khó của các môn học chính như tiếng Trung, Toán, tiếng Anh,… tập trung chủ yếu vào môn âm nhạc và diễn xuất, bên cạnh đó còn có những hạng mục thú vị của môn thể ɖu͙ƈ.

Môn âm nhạc và diễn xuất sẽ mời những bậc thầy chuyên môn trong âm nhạc và diễn xuất tới chỉ đạo và hướng dẫn. Đối với các bộ môn khác, để chương trình thực tế càng gần sát với cuộc sống sinh hoạt bình thường, tổ chương trình quyết định sử dụng thêm nhân tố.

Mà nhân tố này cụ thể là ai còn phải cần bàn bạc với bên nhà trường, sau đó tìm kiếm trong đội ngũ giáo viên của trường.

Vừa mới tốt nghiệp cấp ba, một đoàn giáo viên dạy năm ba cấp ba không có tiết dạy, có thể dùng được trong chương trình. Tiêu chuẩn chọn giáo viên rất đơn giản, ngoại hình chỉn chu, tâm lý vững vàng, không thể nhìn thấy minh tinh mà nói những điều không nên nói.

Lưu Khải Thanh và Tần Dĩ Nhu đứng chung một chỗ, Thôi Hạo và Phương Nhã Nhi càng thêm thân thiết hơn. Bốn người tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, nhưng cũng là nhóm hai người một, phân biệt rõ ràng.

Thích Bạch Trà quan sát Tần Dĩ Nhu một hồi, sau đó dời tầm mắt, tiếp tục theo dõi Phương Nhã Nhi đang nói cười nhàn nhã.

Trong khi bốn người đang tán gẫu, khách quý thứ năm cũng đã tới hiện trường.

Đó là một chàng thiếu niên có ngoại hình thanh tú bắt mắt.

Cậu là khách mời phù hợp nhất với chủ đề chương trình này. Dư Âm, năm nay mười tám tuổi, đúng chuẩn độ tuổi thanh xuân. Cậu được nhà đạo diễn nổi tiếng Tôn Kiếm Bân nhìn trúng, bắt đầu có danh tiếng khi hát ca khúc chủ đề của bộ phim 《Hải yêu》, thanh âm tựa như hải yêu chân thực.

Giọng của Tần Dĩ Nhu vốn đã rất ưu việt, nhưng vẫn có thể nghe ra dấu vết của tiếng người. Khi Dư Âm ngâm xướng ở những nốt cao, đó mới chính là những cú khϊế͙p͙ sợ đánh vào linh hồn, khiến da đầu tê dại, phảng phất như tiếng gọi về từ biển cả.

Có điều tính cách của Dư Âm hướng nội, trong giới chỉ có đạo diễn Tôn nâng đỡ, nhân mạch không rộng rãi. Cậu có được giọng hát tốt, nhưng khả năng sáng tác nhạc và viết lời không mạnh, tổng thể so ra thực lực vẫn kém hơn Tần Dĩ Nhu.

—— Điều này không quan trọng, cậu dựa vào giọng hát và khuôn mặt cũng có thể kiếm ra hàng vạn fan.

Lý lịch của Dư Âm rất mỏng, trẻ tuổi nhất, ba người có mặt ở đây đều được coi là tiền bối, người có lý lịch không sâu như Tần Dĩ Nhu cũng hơn cậu vài tuổi. Cậu vừa đến, bốn người kia đều không hẹn mà cùng chấm dứt cuộc trò chuyện, dự định chờ cậu qua đây chào hỏi bọn họ rồi mới đáp lại, thậm chí còn chọn lựa từ ngữ thân thiết để gọi đệ đệ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Thế nhưng chàng thiếu niên trẻ đến liếc mắt cũng không thèm liếc đến họ môt cái, trực tiếp đi thẳng vào phòng trang điểm của mình.

Thôi Hạo: “......”

Phương Nhã Nhi: “......”

Tần Dĩ Nhu: “......”

Lưu Khải Thanh: “......”

Trợ lý bên cạnh điên cuồng hạ giọng nhắc nhở: “Tiểu tổ tông ơi là tiểu tổ tông, mấy người Thôi tiên sinh ở bên kia kìa! Vừa rồi dọc đường đi tôi chưa nhắc nhở cậu sao? Tới nơi nhất định phải chào hỏi với bọn họ đầu tiên, không thể không lễ phép!”

Dư Âm dừng bước chân.

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm. Tiểu tổ tông có thể thông suốt rồi, bọn họ cũng không thể vừa mới ngày đầu tiên đã làm phật lòng tất cả khách mời ở đây.

Đứa nhỏ này không biết chui từ nơi nào ra, một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không hiểu, thời điểm khi được đạo diễn Tôn mang về, đến nói còn chả buồn nói.

Dư Âm dừng lại, nhưng không có ý định quay đầu chào hỏi.

Cậu thiếu niên rũ mắt: “Dây giày, lỏng.”

Trợ lý: “..... Hả?”

Dư Âm: “Giúp tôi, thắt lại.”

Nếu không thắt lại, cậu đi đường sẽ bị ngã sấp mặt.

Trợ lý: “......”

Ông trời quả thực rất công bằng, cho đứa nhỏ này nhan sắc và một giọng hát hoàn mỹ, đồng thời cũng lôi đi toàn bộ trí thông minh và cảm xúc của nó.

_

Dư Âm ngoảnh mặt làm ngơ bọn họ để lại một tình cảnh vô cùng xấu hổ. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, vẫn là Lưu Khải Thanh khéo léo lên tiếng giảng hòa: “Đứng dưới nắng mặt trời nóng quá, chúng ta vẫn nên quay về phòng trang điểm của mình nghỉ ngơi thì hơn.”

Phương Nhã Nhi nói: “Còn có một vị chưa tới…”

“Chắc cậu ta kẹt xe trêи đường đi rồi, không đợi cậu ta nữa.” Vẻ mặt Thôi Hạo vô cùng vi diệu, nhưng ngữ khí lại rất bình thường.

Hắn đương nhiên sẽ không thích Giang Nghiên. Trong 《Tiên duyên》, Giang Nghiên thể hiện kỹ năng diễn xuất quá mức hùng hổ, hoàn toàn đoạt đi hào quang nam chính của hắn. Trước khi quay phim, hắn từng nghĩ hắn có thể bóp nát cái bình hoa đó bằng kỹ năng diễn xuất của mình, kết quả thành ra chính hắn là người bị đè ép.

Bộ phim truyền hình này được hot bởi nam thứ, nơi nơi trêи mạng đều nói “Nam chính là của nữ chính, nam thứ là của đại gia ta”, thậm chí không hề ít fan gốc của hắn sau khi xem phim liền trực tiếp chuyển hướng sang Giang Nghiên. Thôi Hạo sao có thể phớt lờ.

Hơn nữa tính cách và tính khí của Giang Nghiên vô cùng cởi mở, vừa tự luyến vừa tức người, cả ngày cứ y như con chim khổng tước. Thôi Hạo ngẫm lại liền đau đầu, căn bản không muốn gặp tên kia một chút nào.

Thôi Hạo đi thẳng về phòng trang điểm của mình, Tần Dĩ Nhu và Lưu Khải Thanh thấy thế, từng người cũng tự quay về phòng mình.

Phương Nhã Nhi lưu luyến đưa mắt nhìn cửa ra vào, không thấy được thân ảnh mình muốn gặp, thất vọng trở về.

Thích Bạch Trà ung dung chứng kiến tất cả.

...... Có chút thú vị.

Cậu hiện thân, vừa mới đi ra khỏi chỗ ẩn náu, thầy Đặng một thân đầy mồ hôi lập tức hai mắt sáng chói, vội vàng chạy đến bên cạnh cậu: “Thầy Thích!”

Thích Bạch Trà quay đầu nhìn bộ dạng ướt ẫm mồ hôi của anh ta, nói: “Có vẻ thầy cần nghỉ ngơi một lúc thì hơn.”

Thầy Đặng thở phì phò, khoát tay: “Còn, còn đi được. Thầy vừa chạy đi đâu vậy?” Anh ta lui tới chỗ này nửa ngày, nữ thần còn chưa gặp được, đã phải lết xác đi làm cu li cả buổi.

Anh ta là một giáo viên bình thường đều ngồi trong văn phòng không vận động mấy, công việc này quả thực làm khó anh ta.

Thích Bạch Trà mặt không đổi sắc nói dối: “Đi vệ sinh.”

“…Ờ, vừa rồi hình như có rất nhiều người nổi tiếng đến đây, phía trước ồn ào lắm.” Thầy Đặng lau mồ hôi, “Tôi đã hỏi được phòng trang điểm của nữ thần, ngay bên kia kìa, chúng ta cùng đi xem đi.”. TruyenHD

Ban nãy Thích Bạch Trà vừa đi qua phòng trang điểm tạm thời của Phương Nhã Nhi, nhưng mà hiện tại cậu cũng không ngại đi thêm lần nữa.

Hai người đi tới của phòng trang điểm của Phương Nhã Nhi, cửa khép hờ, có thể chứng kiến rõ ràng hình ảnh bên trong.

Phương Nhã Nhi đang phát cáu nhìn vào gương.

“Con tiện nhân Tần Dĩ Nhu đó, ở trước mặt bà đây mà dám dở trò gì chứ?” Phương Nhã Nhi cầm một thỏi son môi, thoa một chút lên môi, soi gương, rồi đột nhiên bẻ gãy, “Cái màu khỉ gì đây, xấu kinh khủng, còn không biết xấu hổ đưa cho tôi dùng?”

“Rất xin lỗi… rất xin lỗi…, chị Nhã Nhi, nếu chị không thích em đổi cho chị một thỏi khác.” Nhân viên trang điểm của tổ chương trình vội vàng xin lỗi.

“Còn gọi là chị Nhã Nhi!” Vẻ mặt Phương Nhã Nhi càng thêm cáu kỉnh, cầm một bảng phấn mắt ném vào đầu nhân viên trang điểm.

“Dạ, rất xin lỗi… Phương tiểu thư.” Nhân viên trang điểm đầu dính đầy bột phấn, khóc nức nở xin lỗi.

“Khóc cái gì mà khóc? Trang điểm cho tôi khiến cô tủi thân lắm à?” Phương Nhã Nhi quát lớn.

Nhân viên trang điểm cúi đầu: “Không, không phải…”

“Cút!” Phương Nhã Nhi tức giận nói.

Nhân viên trang điểm không dám nói một lời, xoay người đi ra ngoài.

Với già vị (*) của Phương Nhã Nhi, chỉ cần một câu nói cũng có thể khiến tổ chương trình sa thải cô, thậm chí còn có thể khiến cô không thể tìm kiếm việc làm.

(*) già vị: địa vị của ngôi sao trong ngành giải trí, ngôi sao có địa vị gọi là già vị. Già vị càng cao, sức ảnh hưởng càng lớn.

Nhân viên trang điểm cố kìm nước mắt, ra khỏi cửa liền oán hận xì một tiếng khinh miệt: “Nữ thần dịu dàng hòa nhã cái qq, căn bản chính là một mụ đàn bà chanh chua!”

Trong phòng trang điểm, Phương Nhã Nhi nhìn khuôn mặt trong gương, càng nhìn càng thấy chướng mắt, gạt hết mỹ phẩm trêи bàn xuống đất, chai chai lọ lọ vỡ tan tành thành nhiều mảnh.

“Phương Nhã Nhi Phương Nhã Nhi, tất cả đều là Phương Nhã Nhi… Tôi rõ ràng là…” Cô ta đột nhiên ngừng lại, tự mình hoảng sợ suýt chút nữa lỡ miệng nói hết ra.

Cô ta sửa miệng: “Đúng, tôi chính là Phương Nhã Nhi.”

Gương mặt người phụ nữ trong gương dần trở lại kiên định, tựa như thôi miên hết lần này đến lần khác cố thuyết phục bản thân mình.

“Tôi mới là Phương Nhã Nhi. Tôi chính là Phương Nhã Nhi… Tôi là Phương Nhã Nhi… Tôi là Phương Nhã Nhi…”

_

Từ lúc nhân viên trang điểm đẩy cửa bước ra, Thích Bạch Trà và thầy Đặng liền trốn vào trong gian phòng trang điểm duy nhất còn trống.

Thích Bạch Trà hỏi: “Thầy ổn không đấy?”

Vẻ mặt thầy Đặng tràn đầy thất vọng.

“Tại sao lại… Cô ấy rõ ràng là người dịu dàng lương thiện như thế, tại sao có thể…” Thầy Đặng thì thào lẩm bẩm.

Thích Bạch Trà: “Thầy Đặng?”

Thầy Đặng liên tục lẩm bẩm: “Không có khả năng, cô ấy không phải như thế, nữ thần của tôi không phải như vậy…”

Thích Bạch Trà: “......”

Ok, thầy Đặng thoạt nhìn có vẻ không ổn lắm.

Màn filter (bộ lọc) vỡ nát, phát hiện ra thần tượng không hề hoàn mỹ như trong tưởng tượng, quả thật đã tạo thành đả kϊƈɦ vô cùng lớn.

Cậu nghĩ nghĩ trong giây lát, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo mở miệng an ủi một câu: “Người bình thường còn tồn tại hai mặt, huống chi đại bộ phận các ngôi sao trong giới đều có thiết lập nhân vật, không cần quá chân thành xúc động đến vậy đâu.”

Thầy Đặng kϊƈɦ động biện minh cho thần tượng: “Không! Nhã Nhi nhất định không phải là người như thế! Tôi sẽ không nhìn lầm. Hôm nay cô ấy nhất định là do tâm tình không tốt, hoặc có thể do nhân viên trang điểm kia làm chuyện gì sai trái khiến cô ấy không vui, còn có Tần Dĩ Nhu kia nữa, Nhã Nhi nói cô ta quái gở, chắc chắn là Tần Dĩ Nhu đã làm điều gì đó với cô ấy!”

Anh ta sử dụng một loạt câu khẳng định và chắc chắn, tựa hồ làm thế sẽ có thể thuyết phục chính bản thân mình.

Có phần giống đám fan não tàn trêи mạng.

Có khả năng làm mấy loại hành vi như đeo bám quay chụp này, vốn đã không phải fan hâm mộ lành mạnh bình thường. Cho dù sự thật đã phơi bày trước mắt, không tiếp thu được thiết lập nhân vật của thần tượng bị đổ nát, cũng sẽ không ngừng tìm hàng tá những lý do lý trấu đắp trát lên thần tượng của mình, chứng minh rằng thần tượng không hề sai.

Chứng minh bản thân mình không có sai.

Thích Bạch Trà nghĩ thầm, thật đúng không còn gì để nói.

Chuyện của thầy Đặng vốn chẳng liên quan gì đến cậu, cậu chẳng qua chỉ tới đây để điều tra.

Thần minh thương xót thế gian, nhưng cũng chỉ lo tới thân mình.

“Tôi không tin! Tôi không tin!” Tâm tình thầy Đặng kϊƈɦ động, từ phòng trang điểm xông ra ngoài, hoàn toàn không quan tâm có bị người ta để ý hay không.

Thích Bạch Trà không rảnh rỗi mà quản anh ta.

Cậu cúi đầu suy tư về mấy người nhìn thấy ban nãy.

Thật trùng hợp.

“Xem ra nơi này chính là phòng trang điểm của tôi rồi.” Một giọng nam hoa lệ lười biếng truyền đến bên tai, một người đàn ông với khuôn mặt đẹp theo kiểu yêu nghiệt diêm dúa đẩy cửa bước vào.

Thích Bạch Trà ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải đôi mắt hồ ly câu hồn kia.

Giang Nghiên híp híp mắt, như đang tới gần kẻ địch, trong con ngươi lóe lên một tia hung ác.

Thích Bạch Trà mặt không đổi sắc bắt đầu tích tụ thần lực trong lòng bàn tay, chỉ chờ đối phương ra tay, cậu liền đánh trả.

Nhưng Giang Nghiên không có ý đồ tấn công.

Hắn căm giận nói: “Đáng ghét, như thế nào lại có người còn đẹp hơn cả tôi thế này.”

Thích Bạch Trà: “......”

Thế tấn công trong lòng bàn tay nháy mắt tiêu biến.

Khách mời của tổ chương trình này thực sự ngọa hổ tàng long, quả thật khiến cậu hoài nghi rằng đám này hẹn nhau đến trường học để kiếm thêm việc cho cậu. Thích Bạch Trà đau đầu nghĩ.

Một cái linh hồn mục nát thối rữa, một người mang theo hệ thống, một nhóc đến từ biển sâu, một đứa sinh ra với chín cái đuôi.

_

“Cậu là khách quý tổ chương trình mời đến sao?” Giang Nghiên vuốt cằm, mắt mang theo nghi hoặc, “Tôi không nhớ trong giới giải trí có người như cậu nha.”

Giá trị nhan sắc của hắn đã đứng đầu trong giới giải trí, nếu người trước mắt này debut, sẽ không còn chuyện gì đến tay hắn nữa.

Thích Bạch Trà: “Tôi không phải khách quý.”

Giang Nghiên cả kinh: “Vậy cậu là nhân viên trang điểm tổ chương trình sắp xếp cho tôi? Không thể nào, cậu là nhân viên trang điểm á? Quả thật quá lãng phí, gương mặt này của cậu nên đi đóng phim, hưởng thụ toàn bộ sự theo đuổi của nhân loại…”

Thích Bạch Trà: “Tôi cũng không phải nhân viên trang điểm.”

Cách màn hình TV nhìn không ra, người thật đứng trước mặt, cậu liếc mắt một cái liền nhận ra bản thể của Giang Nghiên là một con cửu vĩ hồ tu hành ngàn năm, lông đỏ.

Khó trách ngoại hình diêm dúa lòe loẹt đến vậy, hồ ly vốn sẵn mị hoặc, huống chi là cửu vĩ hồ. Vị này đứng trong Hồ tộc, cũng được gọi là hoàng tộc có huyết mạch cao quý.

Giang Nghiên nhận bộ phim 《Tiên duyên》 kia lại chính là diễn xuất theo bản năng có sẵn.

Trêи người đối phương không có tà khí, trái lại linh khí dồi dào, là do hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa tu luyện mà thành. Cũng chính vì lý do này, miễn là Giang Nghiên không chủ động công kϊƈɦ người khác, Thích Bạch Trà sẽ không có ý định thu phục hắn.

Vẫn là Phương Nhã Nhi đáng để tâm hơn. Thứ cần cậu giải quyết không phải là yêu, mà là ác.

Về phần những người khác… Thích Bạch Trà thở dài.

Còn phải giải quyết từng cái một.

Tại sao lượng công việc lại nhiều đến vậy. Mấy trăm năm trước, khó khăn lắm mới gặp được một hệ thống bám theo kí chủ, gần đây thì cứ một người nối tiếp một người, chẳng lẽ hệ thống của bọn họ đang bán buôn bán sỉ sao?

Tuyết Thần cường đại hơn nhiều so với hồ yêu, Giang Nghiên không nhìn thấu thân phận của Thích Bạch Trà, chỉ nghĩ rằng cậu là một con người bình thường.

Chỉ là ngoại hình không quá giống với con người bình thường.

Quá đẹp.

Đẹp đến mức hắn có chút ghen tị.

Giang Nghiên chua xót nghĩ.

Hồ tộc vốn đã tự luyến với vẻ đẹp đến mê người, Giang Nghiên lại càng tự luyến đến cực hạn, cảm thấy chính mình có khuôn mặt đẹp nhất thiên hạ, độc nhất vô nhị. Ngay cả hắn cũng phải thừa nhận Thích Bạch Trà có ngoại hình đẹp hơn hắn, có thể thấy rằng Tuyết Thần quả là ‘phong hoa tuyệt đại’.

Giang Nghiên hỏi: “Vậy cậu là ai?”

Thích Bạch Trà lễ độ nói: “Tôi là giáo viên ở trường này.”

Giang Nghiên sửng sốt.

Hắn tỉ mỉ đánh giá ngoại hình Thích Bạch Trà từ trêи xuống dưới, vẻ mặt viết rõ bốn chữ chói lọi: phung phí của trời.

“Lãng phí là hành vi đáng xấu hổ!” Hắn đau lòng nói.

Cái thân thể đẹp như này, nên mang đến màn ảnh lớn cho toàn bộ thế giới thưởng thức, mê hoặc hàng ngàn hàng vạn nam nữ, mới được tính là tận dụng đến tận cùng.

Giang Nghiên xuất đạo với tư tưởng tâm lý chính là “Tôi đẹp như này tôi nhất định phải khiến hàng vạn con người thưởng thức gương mặt xinh đẹp của tôi”. Bất luận thế nào hắn cũng không thể lý giải nổi rõ ràng có người dựa được vào khuôn mặt để kiếm cơm, mà tại sao cứ nằng nặc đòi theo con đường tài năng.

“Người anh em nghe tôi khuyên một câu, cậu như thế này quả thực quá đáng tiếc, cậu hẳn nên debut, cam đoan so với với tôi còn hot…” Giang Nghiên cậy mình đẹp nên kiêu ngạo, nhìn thấy ai cũng cảm thấy xấu, miệng không biết giữ dám ở trước mặt người ta chê người ta xấu, tính nết thường ngày tùy tiện bừa bãi đã đắc tội không ít người. Nhưng khi gặp người đẹp hơn hắn, sau sự căm hận ban đầu, nháy mắt liền hóa thân thành nhan cẩu trung thành.

Xét cho cùng thì bản chất tự luyến của hồ ly chính là yêu sắc đẹp. Hắn cảm thấy trêи đời này không có ai đẹp hơn hắn, cho nên chỉ có thể thưởng thức chính mình, hiện tại bắt gặp người đẹp hơn, đương nhiên liền phải di tình biệt luyến, có mới nới cũ.

“Không có tài nguyên cũng không có nhân mạch sao? Không ngại, tôi có, tôi có thể liên hệ với mấy công ty quản lý cho cậu…”

Ngoài phòng trang điểm đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh lớn, là giọng nói của thầy giáo Đặng.

Thích Bạch Trà lập tức bước nhanh ra ngoài.

“Thật đó, công ty quản lý tùy cậu chọn lựa, điều kiện của cậu quả thực rất tốt…” Giang Nghiên còn đang lải nhải đẩy mạnh tiêu thụ, nhìn lại đã không thấy người đâu, vội vã đuổi theo, “Ây, nghe tôi nói hết đã chứ!”

_

“Người này là ai? Tại sao lại trà trộn vào đây?”

“Không biết, tôi vừa trông thấy hắn lén la lén lút, còn trộm thỏi son chị Nhã Nhi đã dùng qua, bị người bắt tại trận…”

“Trời ạ, thật ghê tởm, tại sao lại có người như thế cơ chứ, khác gì một tên thần kinh đâu.”

Các nhân viên công tác có mặt tại hiện trường vây quanh cùng nhau thảo luận sôi nổi, chỉ chỉ chỏ chỏ người đàn ông đứng ở giữa.

Thầy Đặng cúi đầu, thân thể run như cầy sấy.

Xong đời, bị phát hiện rồi, việc này nếu như đến tai hiệu trưởng, bát cơm của anh ta khẳng định khó giữ.

Hiệu trưởng đã biết.

“Hiệu trưởng Ngô, chuyện này là làm sao đây? Người này đang lén lút tại địa điểm công tác của chúng tôi, căn bản không phải nhân viên công tác của chúng tôi. An ninh trong nhà trường đã từng nói như thế nào? Những người nhàn rỗi bên người trường học cũng có thể trà trộn vào đây sao?” Tổ chương trình vô cùng tức giận, “Không an toàn thế này, chúng tôi làm sao có thể yên tâm ghi hình trong đây.”

Chương trình của bọn họ ngay cả quảng bá chính thức còn chưa có, nếu như bị đám chó săn vạch trần trước, tâm huyết chẳng phải sẽ đổ sông đổ bể hết sao?”

“Rất xin lỗi rất xin lỗi, là do chúng tôi không làm tròn bổn phận.” Hiệu trưởng Ngô liếc nhìn thầy Đặng đang muốn hôn mê tại chỗ, quả thực còn mặt mũi nào nói câu tiếp theo, “Có điều anh ta không phải người ngoài trường học… Anh ta là… giáo viên của trường.”

Hiệu trưởng Ngô mang cái tên họ Đặng mắng đến một vạn lần trong lòng. Một minh tinh đã tham gia ghi hình cho một chương trình tại trường học, bị lộ ra thì chính là mánh lới quảng cáo sáng giá, sẽ tăng tỷ lệ tuyển sinh của trường tư nhân này, nếu như bị họ Đặng kia khuấy đảo khiến tất cả thất bại, ông thật sự có ý muốn đánh người.

“Giáo viên?!” Đối phương bên kia cất cao giọng, “Có giáo viên nào như vậy sao? Anh ta không chỉ trộm đồ vật, còn lén chụp một đống ảnh trong di động!”

Hiệu trưởng Ngô: “......”

Hiện tại ông đang nung nấu ý chí giết người.

Hiệu trưởng Ngô cố bày ra vẻ mặt tươi cười: “Chúng tôi sẽ xử phạt anh ta thật nghiêm khắc.”

Nói là xử phạt, nhưng thật ra chính là bắt anh ta cuốn gói ra đi.

Thầy Đặng nghĩ vậy, trong lòng tức khắc nguội lạnh.

Không, không thể, anh ta không thể mất đi bát cơm này. Với vết nhơ này, về sau anh ta muốn tìm một công việc khác cũng khó khăn.

Tâm trạng thầy Đặng rối bời, liền nghĩ đến một người chịu tội thay. Anh ta cao giọng biện giải: “Hiệu trưởng Ngô, không phải tôi! Là tôi dẫn thầy giáo Thích tới!”

Hiệu trưởng Ngô không thể tin vào lỗ tai mình: “Cái gì?”

Trường học có duy nhất một giáo viên họ Thích, đánh chết ông cũng không quên được.

Đây chính là bảo bối mà vị kia nhắc nhở phải chiếu cố.

Bịa đặt được câu đầu tiên, biên ra một loạt chuyện phía sau cũng dễ dàng hơn. Thầy Đặng nói dối không cần một dòng bản thảo nào: “Là thầy Thích yêu thích Phương Nhã Nhi, bình thường ở văn phòng luôn luôn đề cập tới Phương Nhã Nhi với tôi, hôm nay cậu ta muốn đi xem, dây dưa với tôi muốn kéo tôi đi cùng, tôi không còn cách nào nên mới đi theo. Ảnh là do cậu ta lấy máy tôi chụp, cậu ta nói điện thoại mình tính năng không tốt, lấy máy tôi chụp rồi về gửi vào máy cậu ta. Còn thỏi son kia, chỉ là tôi thấy nó rơi trêи mặt đất nên muốn nhặt lên…” Càng đến cuối cùng, anh ta nói càng trôi chảy lưu loát, nói đến mức ngay cả mình cũng tin luôn, tựa như sự thật chính là như vậy.

Sau khi nghe xong, ấn tượng của mọi người về thầy giáo Thích chưa lộ diện sẽ rớt xuống tận đáy vực.

Điều này nghe qua quả thực vừa tâm cơ lại vừa độc ác, chính bản thân mình là fan riêng chưa nói, còn kéo người khác xuống nước cùng, dùng điện thoại người khác để chụp ảnh, chẳng phải chỉ chờ sự cố xảy ra rồi đổ lỗi sao?

Quả thật là một tên vô lại!

Thích Bạch Trà: “......”

Tuy rằng đã sớm biết thầy Đặng kéo cậu tới đây để phòng ngừa có sự vụ gì sẽ tìm cậu làm đệm chống lưng, nhưng khả năng đổi trắng thay đen của con người vẫn khiến cậu mỗi lần đều phải thở dài tiếc nuối.

Hiệu trưởng Ngô hận không thể bịt kín miệng của thầy Đặng.

Tên họ Đặng này ở đây nói hươu nói vượn cái khỉ gì vậy hả? Thầy giáo Thích là người có thể làm ra mấy loại chuyện như thế sao?

Cho dù là vậy, cũng nhất định không phải người có lỗi.

Phó tổng tuy rằng không nói rõ thầy Thích là người nào của hắn, nhưng trêи thực tế cũng không khó đoán. Điều kiện để được Phó tổng quyên cho một tòa nhà là phải đặc biệt chiếu cố ai đó, hơn nữa nghe nói Phó tổng có vợ là người đồng giới, thầy giáo Thích thoạt nhìn cũng không phải người bình thường, trong lòng hiệu trưởng Ngô đã sớm hiểu rõ.

Hai vị này… Đại khái là một cặp vợ chồng.

Ông có đủ khả năng để xúc phạm sao? Thà rằng đắc tội với tổ chương trình, còn hơn đắc tội với Thích Bạch Trà. Chưa kể đến mấy người nổi tiếng kia, chẳng qua chỉ là mấy minh tinh được công ty quản lý sau lưng và nhà đầu tư cho tổ chương trình nâng đỡ, chỉ cần Phó tổng ra lệnh một tiếng, vài phút là có thể thu mua.

Thích Bạch Trà mới chính là nhân vật rất không nên chọc vào.

Thầy Đặng nghĩ rằng tính cách của Thích Bạch Trà nhã nhặn điềm đạm nên rất dễ bắt nạt, do đó anh ta không hề ý thức được vấn đề, đổ tội lên đầu cậu, đó là một hành vi ngu xuẩn đến cùng cực.

Hiệu trưởng Ngô ban đầu chỉ định cảnh cáo anh ta nghiêm khắc, nhưng sự việc này vừa xảy ra, thì nhất định phải khai trừ.

Bằng không nếu để Phó tổng biết được anh ta là người đã từng hãm hại Thích Bạch Trà trong trường học, mạng của anh ta chắc có còn?

“Câm miệng, thầy nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Hiệu trưởng Ngô quát lớn.

Thầy Đặng vẫn không chút ăn năn: “Hiệu trưởng Ngô, tôi không bịa chuyện, những điều tôi nói đều là sự thật, thầy giáo Thích đang ở ngay nơi này, các người khẳng định sẽ tìm được cậu ta.”

“Thầy giáo Thích? Đang nói cậu sao?” Trêи hành lang, Giang Nghiên quay đầu hỏi cậu.

Thích Bạch Trà bình tĩnh đáp lại: “Hiển nhiên chỗ này có mỗi mình tôi là giáo viên.”

“Cậu thực sự là fan của Phương Nhã Nhi?” Giang Nghiên suy tư, “Ngoại hình cô ta đâu có đẹp, còn xấu hơn cậu bao nhiêu, cậu thích cô ta để làm chi?”

Thích Bạch Trà: “Tôi không thích cô ta.” Hơn nữa còn rất chán ghét khí tức của cô ta.

Trong kịch bản thì ta ngươi sống chết có nhau, ra ngoài kịch bản lập tức nói người ta xấu, con hồ ly này quả thật quá vô tình.

Diện mạo của Phương Nhã Nhi chắc chắn không xấu, nhưng trong mắt Giang Nghiên, hễ thứ nào không đẹp bằng hắn thì chính là xấu.

“Vậy là do tên ma lem xấu xí kia bịa đặt à?” Giang Nghiên vui vẻ nhướn mày, “Tến đó vu oan giáng họa cho cậu, cậu có thể sẽ bị sa thải phải không?”

Thích Bạch Trà liếc xéo hắn: “Hình như cậu đang rất vui.”

“Đương nhiên tôi đang rất vui. Nếu cậu bị sa thải, tôi lập tức yêu cầu mấy công ty quản lý ký hợp đồng với cậu, sẵn sàng đem vị trí ca ca tặng cho cậu. Miễn là mỗi ngày tôi đều có thể thưởng thức gương mặt cậu.” Giang Nghiên ăn ngay nói thật, “Cái nhan sắc của cậu mà để lại cho ngôi trường này quá là lãng phí, rất phí, phí đến vô cùng luôn.”

Hắn nhắc lại từ phí tới ba lần, ca này khó mà giải quyết được.

Thích Bạch Trà: “… Cảm ơn.”

Hai người bọn họ đứng đây tán gẫu, thầy Đặng trêи bãi đất trống còn đang biện giải: “Thật đó, nếu các người đi tìm, nhất định tìm thấy cậu ta…”

Mắt thấy thầy Đặng đã bôi nhọ cậu thành một cục than đen sì, cuối cùng Thích Bạch Trà cũng từ cầu thang đi xuống.

“Không cần tìm.”

Tất cả nhân viên công tác và mấy vị khách mời, nhà sản xuất, đạo diễn đều không hẹn mà cùng quay đầu, nhìn về phía người mới tới.

Cậu thanh niên có khuôn mặt trắng nõn được ánh mặt trời soi chiếu, thân hình thon dài, lông mày đẹp tựa tranh vẽ, đôi môi mỏng khẽ mím, lạnh lùng mà quyến rũ.

Cậu dừng bước chân, nói: “Tôi đây.”

“......”

Trong phút chốc, toàn hiện trường lặng ngắt như tờ, không một tiếng động.

Theo lý mà nói, khi thầy giáo Thích này xuất hiện, liền có thể chứng minh được lời nói của thầy Đặng là đúng, nếu không thì cũng bị coi là đồng lõa, rõ ràng đâu có đến nỗi nào.

Hãy nhìn dung mạo người thanh niên ấy đi, trong đầu mọi người lúc này chỉ xuất hiện được suy nghĩ đó.

Đẹp.

Ý nghĩ thứ hai.

Không thể nào là cậu ấy được.

Làm sao có thể là cậu ấy chứ.

Một chàng trai đẹp đến vậy, tuyệt đối không thể làm ra mấy loại chuyện đê hèn như này được. Hơn nữa, ngoại hình của cậu ấy còn đẹp gấp trăm lần so với Phương Nhã Nhi, được chứ?

Thầy Đặng thấy Thích Bạch Trà đi ra nghĩ thầm cậu tự chui đầu vào lưới, trêи mặt lộ ra vẻ ung dung tươi cười: “Các người nhìn đi, tôi nói có sai đâu?”

Anh ta nói xong mới phát hiện cả hiện trường tĩnh lặng tới đáng sợ, ngó nghiêng xung quanh, tất cả mọi người đều đang sững sờ nhìn Thích Bạch Trà.

Rất lâu sau đó, một người đàn ông trung niên tiến lên phía trước, rút từ trong túi áo ra một tấm danh thϊế͙p͙, trịnh trọng nói: “Xin chào Thích tiên sinh, tôi là nhà sản xuất chương trình 《Nơi thanh xuân không phai nhạt》, Từ Lệ, chúng tôi có một suất đang cần chọn nhân tố trong chương trình, xin hỏi ngài có ý nguyện tham gia ghi hình chương trình của chúng tôi không? Ngài yên tâm, khoản thu về nhất định không hề ít.”

Tại chương trình tạp kỹ, thứ các ngôi sao mong muốn có được là sự chú ý, còn chương trình mong muốn chính là chủ đề. Từ Lệ có thể thấy được rằng, nếu như vị Thích tiên sinh này tham gia, chủ đề chương trình nhất định sẽ bùng nổ.

Không cần tác phẩm, không cần scandal, chỉ riêng khuôn mặt này đã có thể hấp dẫn hàng ngàn con mắt.

Từ Lệ tung hoành trong giới giải trí nhiều năm, tự xưng là đã nhìn qua vô số mỹ nữ, nhân vật tuyệt vời nhất đã từng gặp được chính là Giang Nghiên, tầm nhìn đã được nâng cao thành “Dưới Giang Nghiên đã không còn tồn tại mỹ nhân nào”.

Hiện tại trình độ về tiêu chuẩn thẩm mỹ lại đang nâng cao nữa tới phát rồ.

—— Dưới Bạch Trà đã không còn Giang Nghiên.

Thích Bạch Trà suy nghĩ trong giây lát, nhận lấy danh thϊế͙p͙, nói: “Được.”

Cậu vốn không muốn lưu lại bất cứ tư liệu hình ảnh nào trêи đời, về sau sẽ khiến cuộc sống vô cùng rắc rối. Nhưng trêи thực tế, một pháp thuật đã có thể xóa sạch mọi dấu vết tồn tại của cậu.

Chẳng qua từ trước tới nay, tuy rằng cậu hành tẩu giang hồ, nhưng vẫn đem bản thân mình đặt ngoài sự tình của hậu thế, thờ ơ đứng cạnh quan sát, không bao giờ tham dự, không quá coi trọng, lại càng không nghĩ tới việc lưu lại vết tích.

Cậu đã từng một lần dung nhập vào sự náo nhiệt của thế gian, sau khi bằng hữu ra đi, liền để lại cậu cô đơn rất nhiều năm. Từ đó về sau, cậu đóng cửa tâm tư, chỉ sợ lại trải qua khó khăn một lần nữa.

Trí nhớ của cậu thật sự không dài, và cậu chỉ muốn hòa vào thế giới này vì Phó tiên sinh.

Đoàn khách mời của chương trình này có quá nhiều điều kỳ quặc, nếu muốn có đủ thời gian để điều tra rõ ràng, thì tham dự ghi hình là một sự lựa chọn tốt nhất.

Từ Lệ thấy Thích Bạch Trà đáp ứng, vô cùng vui vẻ: “Thích tiên sinh, hợp tác suôn sẻ.”

Thích Bạch Trà lễ độ gật đầu, không quá quan tâm, cậu cũng không quá vui mừng vì chiếc bánh từ trêи trời rơi xuống ngày hôm nay: “Hợp tác suôn sẻ.”

Từ Lệ càng nhìn càng thấy hài lòng, sự yêu thích đối với chàng trai này quả thực muốn trào khỏi ánh mắt.

Thầy Đặng quan sát toàn bộ quá trình: “......”

Giá trị nhan sắc là công lý, ngày hôm nay coi như anh ta mở mang đầu óc rồi.

Thân là một thẳng nam sắt thép, mỗi ngày lại đều phải làm việc trong văn phòng, thầy Đặng đã hoàn toàn quên mất dung mạo và khí chất của Thích Bạch Trà đối với những người lần đầu tiên gặp mặt cậu đã có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến nhường nào.

Không ai không thích cậu.

Thầy Đặng cũng không chán ghét cậu. Thích Bạch Trà quá mức hoàn mỹ, anh ta chỉ biết cảm thấy tự ti, ngay cả một tia ghen tị cũng không vực dậy nổi. Nhưng khi đối mặt với chức nghiệp của bản thân, anh ta vẫn ích kỷ lựa chọn bảo vệ nguyên bản thân mình, đẩy người khác xuống nước.

Cho nên, cũng phải nhận lấy một cái giá tương ứng đè lên chính thân mình.

Thầy Đặng cuối cùng bị sa thải. Kết quả này không ngoài dự đoán, anh ta ủ rũ thất vọng, có chút không cam lòng, nhưng cũng hiểu rõ được một đạo lý.

Chưa nói tới hôm nay anh ta hãm hại Thích Bạch Trà, cho dù có thật sự là lỗi của Thích Bạch Trà, sau cùng thì nhà trường và tổ chương trình vẫn sẽ chọn anh ta làm vật hi sinh.

Thích Bạch Trà không hề thanh minh lấy một lời, chỉ đứng nguyên tại chỗ, trong lòng mọi người cũng sẽ đều hướng về cậu.

Xã hội chính là không công bằng như vậy. Thích Bạch Trà có giá trị hơn anh ta, không phải sao?

Thầy Đặng cười tự giễu, hồn bay phách lạc rời đi.

“Từ từ.” Thích Bạch Trà nói.

Thầy Đặng dừng chân, châm biếm: “Tôi đã bị sa thải, thầy Thích cũng đã có cơ hội tham gia ghi hình, lập tức sẽ trở thành một đại minh tinh, còn có gì cần nói với tôi sao?”

Lời anh ta thốt ra vô cùng chua chát, chua tựa như số phận khác biệt giữa hai con người.

“Còn chứ, tôi vẫn còn muốn biện giải cho mình một chút.” Thích Bạch Trà đưa tay vào túi lấy ra một cây bút ghi âm, nhấn nút mở, âm thanh bên trong phát ra rõ ràng.

“Phương Nhã Nhi! Nữ thần của tôi!! Bọn họ nói rằng nữ thần của tôi đang tới đây! Đáng tiếc lúc tôi đi xuống không nhìn thấy gì cả, cô ấy có lẽ đã đi thẳng tới khu Bắc ghi hình rồi.”

“Ừ… Cho nên?”

“Thầy Thích có thể cùng tôi tới khu Bắc xem được không?”

“Thầy Đặng tự đi không được à? Tôi muốn ở đây sửa bài tập…”

“Tôi sửa hộ thầy! Thầy Thích, cầu ngài thương xót giúp tôi được không…”

“Thầy Đặng, chụp ảnh là hành vi không lành mạnh.”

“Chẳng phải thầy Thích giữ bí mật cùng tôi là được rồi sao.”



Sắc mặt thầy Đặng càng lúc càng trắng. Ánh mắt những người khác nhìn thầy Đặng từ nghi ngờ dần dần trở thành hoàn toàn khinh thường.

Vốn dĩ việc này còn chưa rõ ràng, chân tướng cuối cùng làm sao có thể tùy tâm kiểm chứng, nhưng hiện tại nghe xong đoạn ghi âm này, còn ai không biết được chân tướng thì quả là ngu ngốc.

Tình trạng lúc này của thầy Đặng chính là mồ hôi tuôn như suối.

Chết tiệt, con mẹ nó có ai đi đâu cũng tùy thân mang theo bút ghi âm chứ?!

Đương nhiên Thích Bạch Trà không mang theo bút ghi âm làm vật tùy thân, nhưng cậu là thần, cậu có thể biến ra được.

“Bình thường khi soạn giáo án, tôi thích sử dụng bút ghi âm để ghi lại nội dung bài giảng, hôm nay quên mất chưa tắt, vừa vặn có thể chứng minh tôi trong sạch.” Thích Bạch Trà gật đầu nói, “Hiện tại thầy có thể đi rồi.”

Cậu không muốn đuổi tận giết tuyệt, như vậy khác nào vác thêm nồi của người khác.

Đối phương ngược lại cũng không thể giả vờ mang phong thái của người bị hại buồn bã rời khỏi hiện trường.

Thầy Đặng mấp máy môi, vội vàng xoay người, chật vật rời đi.

_

Vụ việc này đã đến lúc kết thúc, Thích Bạch Trà có được cơ hội ghi hình, người vui vẻ nhất chính là… Giang Nghiên.

“Tôi đã nói rồi mà, người anh em! Cậu đẹp như này hẳn phải nên được phát sáng trêи màn ảnh! Là vàng chung quy lại sẽ phát sáng!” Giang Nghiên hận không thể khua chiêng gõ trống, chạy khắp nơi reo hò.

Thích Bạch Trà không đếm xỉa đến con hồ ly bên cạnh, bình tĩnh cúi đầu gửi tin nhắn.

Tham gia ghi hình chương trình đương nhiên phải báo với Phó tiên sinh.

Phó Minh Dã trực tiếp gọi một cuộc qua đây.

“Quay chương trình nào vậy?” Giọng nói của người đàn ông cách ống nghe truyền qua, từ tính mà êm tai.

Thích Bạch Trà nói: “Một chương trình thực tế quay tại trường tụi em, gọi là 《Nơi thanh xuân không phai nhạt》, đang thiếu một vai, em thấy thú vị, nên nhận luôn.”

“Em thích là được.” Phó Minh Dã nói, “Anh nhớ trước đây em không thích xuất hiện trước mặt công chúng lắm mà.”

“Lộ diện với thân phận cá nhân của em thì còn được, chứ lấy thân phận là vợ anh thì phiền phức lắm.”

“Phiền phức? Cái gì phiền phức?” Giang Nghiên tò mò sáp lại gần. Hiếm lắm mới thấy được một mỹ nhân đẹp hơn cả hắn, vì vậy hắn dành vô vàn hảo cảm với Thích Bạch Trà.

Giọng nói của Phó Minh Dã lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Tại sao anh lại nghe thấy bên đó có giọng của đàn ông vậy?”

Thích Bạch Trà vội vàng nói: “Là khách quý của tổ chương trình…”

“Hi, tôi là Giang Nghiên!” Giang Nghiên từ trước tới nay vốn rất dễ làm thân, lập tức bay đến chào hỏi, “Anh là bạn của Trà Trà sao? Yên tâm đi, ở tổ chương trình tôi sẽ chiếu cố Trà Trà thật tốt.”

Đầu dây bên kia trầm mặc ba giây, có một khoảng yên tĩnh trước khi bão tố ập tới.

Trái tim Thích Bạch Trà trùng xuống, cậu nhỏ giọng giải thích: “Không phải…” không phải vì Giang Nghiên mà cậu tham gia chương trình, mà là vì Phương Nhã Nhi và cái người mang theo hệ thống kia…

Lần này là lần thứ ba rồi, tại sao cậu với Giang Nghiên vô cùng vô cùng trong sạch mà bị Phó tiên sinh hiểu lầm tới tận ba lần!

“Anh biết là em thấy hắn ta nên rất vui.” Phó Minh Dã bình tĩnh nói.

“Mười phút nữa anh đến đó.”

Sau đó ‘ba’ một tiếng cúp điện thoại.

Thích Bạch Trà: “......”

Giang Nghiên hỏi: “Cậu với bạn cậu cãi nhau à?” Có vẻ tâm trạng người đẹp không tốt lắm.

Thích Bạch Trà mặt không chút thay đổi liếc nhìn hắn.

“Không, có điều tôi đang rất muốn tẩn cậu một trận.”

Giang Nghiên: “......?”

Mụ editor có điều muốn nói:

Kính thưa toàn thể nhân dân...

Không phải tôi than thở đâu, nhưng mà mọi người ạ, chap này nó hơn 9300 từ ó...

Muốn vỡ òa lắm í...

Khuyên mọi người khi nào tôi ra chương mới thì có lẽ nên đọc lại chương trước ấy:)))))) nhỡ đâu quên hết tình tiết mất 😂

Thôi... Hết cái nhảm rồi:))))))

27/12/2020

Truyện chỉ đăng trêи s1.truyenhd.com của chính chủ (lotus_ange09)