Không phải anh không được

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Bọn họ triền miên dây dưa hôn môi, lại bỏ lỡ mất một tấm lòng. Vòi hoa sen vẫn mở, dòng nước tí tách tí tách làm ướt nhẹp mái tóc và tấm lưng của hai người, chảy xuôi theo độ cong hơi sâu của cột sống. Thích Bạch Trà ngửa đầu, đôi mắt khép hờ nhiễm một tầng hơi nước mỏng manh, bị hôn đến động tình.

Thân thể cậu ửng hồng đến lợi hại, không chỉ bởi hơi nóng bốc lên từ trong phòng tắm. Cậu biết rõ Phó Minh Dã lúc này cũng đang có đồng cảm giác, hô hấp của bọn họ đều giống nhau, tần suất khác xa so với thời điểm bình thường.

Một dấu tay rõ ràng được in trêи lớp hơi nước đọng trêи lớp thủy tinh bao quanh phòng tắm, Thịch Bạch Trà chống người trêи tấm kính, nghe được động tĩnh khi đóng vòi hoa sen phía sau cơ thể mình, hơi hơi rũ mắt xuống, chuẩn bị tốt công tác nghênh đón sự chiếm giữ của Phó Minh Dã.

...... Sau đó, cậu cảm giác được ma sát thô ráp truyền đến từ khăn mặt sau lưng mình.

Phó Minh Dã tự động lau lưng cho cậu.

Lau lưng?!

Thích Bạch Trà mở mắt ra, xoay người, mang theo một tia hoang mang: "Anh..."

"Không lau khô nước sẽ nhiễm lạnh, em không lạnh à?" Phó Minh Dã tỉ mỉ lau hết toàn bộ bọt nước trêи người cậu, "Bị cảm sẽ khổ đến chính em."

Thể chất của con người rất yếu ớt, hắn phải cố gắng chăm sóc Trà Trà cho tốt.

Thích Bạch Trà thầm nghĩ cậu là một Tuyết Thần sợ lạnh gì chứ, cậu không từ bỏ ý định: "Anh không muốn cùng em..." Không muốn cùng em giải mã địa đồ mới sao?

"Nâng cánh tay lên một chút." Phó Minh Dã mặt không đổi sắc, "Lau không tới chỗ này."

Thích Bạch Trà nâng cánh tay, vẻ mặt có chút khó tin: "Thực sự một chút ý nghĩ anh cũng..."

Phó Minh Dã đổi khăn bông: "Cúi đầu, tóc cũng phải lau khô."

Thích Bạch Trà cúi đầu, thuận tiện đưa mắt nhìn trộm hạ thân Phó Minh Dã.

Thực sự một chút phản ứng cũng không có.

Thích Bạch Trà: "......"

Tức chết thần rồi.

Thích Bạch Trà được Phó Minh Dã nghiêm túc tẩy rửa từ đầu tới chân, lau khô tóc, bọc lên khăn tắm, hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà đưa ra khỏi phòng tắm, sau đó đóng cửa lại tự mình tắm sạch sẽ.

Trong phòng tắm lần nữa truyền đến tiếng nước chảy rào rào.

Thích Bạch Trà bị ném ngoài cửa: "......"

Thích Bạch Trà từ khi sinh ra đã thanh tâm quả ɖu͙ƈ, sau khi lay động lòng người thì chính là băng giá mùa đông hóa dòng nước mềm mại của mùa xuân. Từ lâu có thói quen thân mật cùng Phó Minh Dã, bị chọc ghẹo một nửa rồi bỏ xuống, tư vị này không tốt chút nào.

Cậu cầm lấy chiếc gương trêи tủ đầu giường soi soi chính bản thân mình. Chàng thanh niên vừa tắm xong da dẻ vô cùng mịn màng, sắc mặt hơi ửng đỏ diễm lệ phiếm tình, từ trêи xuống dưới không có chỗ nào không phảng phất sức quyến rũ.

Đã đến mức này rồi, lại còn có thể không có phản ứng.

Thích Bạch Trà buông tấm gương trầm tư suy nghĩ.

Hôm nay Phó tiên sinh làm sao vậy?

_

Trong phòng tắm, Phó Minh Dã vài phút trước còn tận lực giả bộ như không có chuyện gì xảy ra liền lập tức đổi nước ấm thành mức lạnh nhất, xối xuống đầu, mới dùng đến thần lực áp chế thân thể tỉnh táo lại.

Hắn làm sao có khả năng không động tâm vì Trà Trà.

Chứng kiến chàng thanh niên cao quý lạnh lùng thường ngày với tư thế nằm sấp hạ thân không tiếng động mời gọi hắn, sau khi bị cự tuyệt lại mang thần sắc vừa kinh ngạc vừa ủy khuất, động tác thổi tóc sau khi bị chọc chọc hờn dỗi... Phó Minh Dã hận không thể đem người ấn trêи tường khi dễ đến khóc mới thôi.

Nhưng hắn phải nhẫn nhịn.

Tâm lý của con người quả thực rất mỏng manh. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Trà Trà nhất định vô cùng sợ hãi, cần được nghỉ ngơi cho tốt, hắn không thể lần nữa gây sức ép với Trà Trà.

Hơn nữa thân thể của phàm nhân còn rất mảnh mai. Hắn không thể hồ đồ làm càn trong phòng tắm, khiến Trà Trà bị nhiễm cảm.

Phó Minh Dã đặc biệt tự giác mình là người thông minh lương thiện, tình nguyện khắc chế bản thân, cũng là suy nghĩ vì Thích Bạch Trà.

Hắn nhanh chóng tắm rửa xong xuôi, quấn khăn tắm rồi bước ra ngoài.

Thần minh không nhiễm một hạt bụi trần, không ăn ngũ cốc, vốn không cần rửa mặt ăn cơm. Nhưng sau khi chung sống cùng Thích Bạch Trà, càng ngày hắn sinh sống càng giống như một con người bình thường.

Phó Minh Dã một bước ra khỏi phòng tắm, Thích Bạch Trà trêи giường nghe được động tĩnh, xoay người đưa lưng về phía hắn, một tay kéo chăn lên.

Coi như không nhìn thấy hắn.

Phó Minh Dã nghĩ nghĩ có lẽ Trà Trà cũng mệt mỏi rồi, sẽ không quấy rầy cậu nghỉ ngơi. Hắn lặng lẽ thay áo ngủ, nhẹ nhàng lặng lẽ chui vào chăn, tính toán trực tiếp ngủ luôn.

Thích Bạch Trà cảm thấy, Phó tiên sinh chắc chắn phải tiến gần tới dỗ dành cậu.

Nhất định sẽ tiến lên dỗ dành cậu.

Càng lớn tuổi, càng lạnh lùng và giữ kiềm chế, khi ở cùng chồng yêu, cậu vẫn là Tuyết bảo bảo, không thể chịu đựng một chút tủi thân nào.

Thế nhưng nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh sau lưng, Thích Bạch Trà lật người, thấy Phó Minh Dã đã nhắm mắt ngủ rất bình thản.

"......"

Cái nhìn chăm chú chết lặng.

Thích Bạch Trà bình tĩnh nói: "Phó tiên sinh."

Phó Minh Dã lập tức mở mắt ra: "Làm sao vậy?"

Thích Bạch Trà nghi ngờ quan sát hắn.

Phó Minh Dã đột nhiên có một chút căng thẳng.

Trong lòng hắn quả thực có chuyện đang giấu diếm Thích Bạch Trà, vì vậy không chịu nổi ánh mắt mang hàm ý sâu sắc như vậy.

Phó Minh Dã luôn thẳng thẳng mọi chuyện với Thích Bạch Trà, chỉ có một điểm duy nhất giấu diếm cậu, hắn là một vị thần.

Còn là Tà Thần.

Tà Thần chẳng qua chỉ là thần vị bình thường, nhưng chữ "Tà" vừa nghe đã thấy không bình thường. Con người là sinh vật có nhiều tà niệm nhất, nhưng khi nói về cặp từ chính tà, lại cho rằng tà mang nghĩa xấu, còn nói cái gì mà "Tà bất thắng chính", "Chính tà không đội trời chung".

Trà Trà là một con người thiện lương chính nghĩa, Phó Minh Dã rất sợ hai người vì thế mà sinh ra khúc mắc.

Thực chất hắn có chút sợ hãi, mặc dù trêи đời này cường đại nhất là Kỳ Nguyện Chi Thần, trước mặt người yêu cũng sẽ có những tự ti luôn muốn che giấu. Phó Minh Dã chán ghét tà khí, chán ghét tâm niệm bẩn thỉu của vạn vật, những linh hồn vẩn đục, nhưng bản thể của hắn so với toàn bộ tà khí trêи thế gian tồn tại trọc khí hỗn độn tối tăm hơn gấp vạn lần.

Ban đầu hắn không cảm thấy vấn đề này có gì quan trọng, nhưng sau khi gặp gỡ Thích Bạch Trà, vấn đề này liền rất có vấn đề.

Thời kỳ hỗn loạn mở ra trời đất, hóa khí trong trẻo biến thành núi sông cây cỏ, nhật nguyệt sao trời cùng những tinh hoa linh tú, nuôi dưỡng vạn vật của thiên nhiên; trọc khí ẩn nấp dưới lòng đất, nảy sinh giữa âm u hắc ám, hình thành ác niệm, không thể tồn tại giữa muôn vàn ánh sáng.

Tà Thần chán ngán thế gian, nhưng thứ hắn căm ghét nhất lại là bản thân mình.

Hắn cảm thấy chính mình... đã nhuốm đẫm linh hồn trong sáng tựa tuyết trắng vừa cao quý vừa sạch sẽ của Thích Bạch Trà, là hắn trèo cao.

Dùng lời nói của thời hiện đại ngày nay thì chính là: À, tôi quá dơ bẩn, cậu ấy quá đơn thuần quá thiện lương không hề tự phụ, tôi không xứng với cậu ấy, hức hức hức.

Huống hồ cho dù có dứt bỏ cái tên Tà Thần, giữa thần và người phàm vĩnh viễn luôn tồn tại một khoảng cách bất diệt. Đối với con người mà nói, thần quá mức cao cao tại thượng, hắn không muốn Thích Bạch Trà cảm thấy bản thân bị đặt vào thế yếu trong đoạn tình cảm này, chỉ hy vọng có thể cùng nhau bình bình phàm phàm trải qua hết một quãng đời.

Đó đều là băn khoăn của Phó Minh Dã.

Trà Trà có lẽ sẽ không... phát hiện ra đâu nhỉ?

Không phải chứ, hắn không hề để lộ bất cứ sơ hở nào, người bình thường cũng sẽ không tự nhiên cảm giác được ông xã nhà mình là một vị thần đi...

Suy nghĩ của Phó Minh Dã tung bay lên tận đỉnh trời, lại bị một câu nói của Thích Bạch Trà cứng rắn kéo chặt.

"Anh sẽ không..." Thích Bạch Trà phủ trêи lồng ngực hắn, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng sắc bén.

Phó Minh Dã ngừng thở.

"Thực ra anh không cần phải giấu diếm em." Thích Bạch Trà rũ mắt than nhẹ, "Người em yêu chính là anh, mặc kệ anh có biến thành cái dạng gì, cứ thẳng thắn với em, hà tất phải coi đó là nỗi niềm khó nói."

Quả nhiên Trà Trà phát hiện rồi!

Phó Minh Dã hồi hộp đến mức trái tim nhảy nhảy liên tục.

Chẳng lẽ buổi chiều nay Trà Trà nhìn thấy hắn tiêu diệt sắc ma và quỷ đói trong kho hàng?

Trà Trà biết rõ hắn không phải con người bình thường?

Trà Trà cũng hoàn toàn không bận tâm rằng hắn không phải con người?

Trong lòng kϊƈɦ động, tay run run, hắn muốn ôm chàng thanh niên trêи người mình đến vĩnh viễn về sau.

Thích Bạch Trà nhẹ nhàng nói: "Cho dù không phải người bình thường, em cũng sẽ không vì thế mà ly hôn với anh, nhất định sẽ luôn ở bên cạnh anh."

Phó Minh Dã cảm động vô cùng.

Trái tim hắn bắt đầu điên cuồng nhảy loạn.

Thích Bạch Trà ngưng lại một chút, giọng nói nhẹ nhàng hơn nữa: "Phó tiên sinh, nói thật với em đi, không phải bệnh liệt dương của anh tái phát đó chứ?"

"......"

Trái tim quay cuồng bất tỉnh, sau đó nhảy thẳng xuống vách núi.

Phó Minh Dã trầm mặc trong chốc lát, nói: "Em yêu à, tại sao em lại nghĩ như vậy."

Thích Bạch Trà lộ ra biểu tình "Anh không cần phải giả bộ kiên cường mạnh mẽ em rất thông cảm": "Không cần giải thích, em hiểu. Với đàn ông không thể nói không được."

Phó Minh Dã: "Không phải anh không được."

"Nhưng mà trước thời điểm yêu đương nếu anh nói không được, em cũng đâu có chia tay với anh, vẫn kết hôn cùng anh chờ tới lúc chữa khỏi. Hiện tại anh lo lắng cái gì chứ?" Thích Bạch Trà khó hiểu nói.

Phó Minh Dã: "Không phải anh không được."

Thích Bạch Trà: "Em sẽ liên hệ bác sĩ tốt nhất cho anh..."

"Không phải anh không được!" Phó Minh Dã đề cao giọng, kéo vớt tôn vinh của bản thân.

Thích Bạch Trà không chớp mắt nhìn hắn.

Cậu nói: "Anh quát em."

Tuyết bảo bảo giận dỗi rồi.

Khí thế của Phó Minh Dã nháy mắt xẹp xuống, ngữ khí cũng dịu đi: "Chẳng phải hôm nay em bị bọn bắt cóc dọa sợ đấy sao?"

Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ: "Đúng vậy, lúc đó em vô cùng sợ hãi."

"May mắn anh đã đến kịp." Cậu khẽ cười.

Phó Minh Dã xoa xoa tóc cậu: "Còn không phải đang đau lòng em sao, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, đừng mệt mỏi nữa."

Thích Bạch Trà nói: "Được."

Đêm nay, hai người ôm nhau ngủ.

_

Thích Bạch Trà mau chóng nặng nề thϊế͙p͙ đi trong ngực hắn, Phó Minh Dã gạt những sợi tóc lõa xõa trêи trán cậu sang một bên, ôm cậu nhắm hai mắt lại.

Không biết có phải do lo lắng đêm nay hay không, Phó Minh Dã gặp ác mộng.

Hắn mơ thấy những biến đổi của trần gian, đảo mắt đã qua một trăm năm.

Trong mộng hắn và Trà Trà trải qua hết một quãng đời, cuối cùng Trà Trà mang mái tóc trắng toát chết trong vòng tay của hắn.

Vào khoảnh khắc khi người trong lòng say giấc ngủ, Tà Thần cởi bỏ ngụy trang khi làm người phàm, từ già nua trở về với dáng vẻ phong nhã hào hoa thời còn khôi ngô tuấn tú.

Hắn lẳng lặng ôm lấy Trà Trà, giống như mỗi buổi sáng sớm, hạ xuống một nụ hôn trêи trán chàng thanh niên... à không, ông già.

Sau đó, hắn không cam lòng hạ táng Trà Trà, mà cùng nhau đắm chìm trong cuộc sống của hồi ức.

Mỗi buổi sáng hắn vẫn tặng Trà Trà một nụ hôn chào ngày mới, vẫn bón cơm cho Trà Trà đủ một ngày ba bữa, vẫn tắm rửa cho Trà Trà, buổi tối vẫn ôm lấy Trà Trà đi vào giấc ngủ.

Càng về sau đó, ngày ngày hắn hôn một bộ xương khô, bón đầy cơm cho cái miệng gắn trêи xương sọ, cẩn thận tỉ mỉ tẩy rửa bộ xương đó, ôm lấy khung xương chìm vào giấc ngủ...

Tận cho tới khi linh hồn của Trà Trà đầu thai kiếp khác.

Tà Thần chỉ có thể nghe được ác niệm của người phàm trần, từ đó biết rõ vị trí tồn tại của người nọ. Trà Trà là một linh hồn thiện lương thuần khiết, một chút ác niệm cũng sẽ không có, hắn tìm mãi tìm mãi vẫn không tìm thấy cậu. Khi thật vất vả tìm được rồi, nhưng lại chậm một bước, nhìn thấy Trà Trà kết hôn cùng người con gái kia...

"Trà Trà!"

Mơ đến đây, Phó Minh Dã trực tiếp giật mình tỉnh dậy.

Bên ngoài mặt trời đã lên cao, một dải ánh sáng dài xuyên qua cửa sổ, soi chiếu căn phòng trở nên ấm áp dạt dào.

Chàng thanh niên ngủ bên cạnh hắn, sườn mặt dưới ánh mặt trời nhu hòa đẹp đẽ.

Nghe được âm thanh của hắn, Thích Bạch Trà cũng tỉnh lại, uể oải ngồi dậy: "Anh sao vậy...."

Lời còn chưa dứt, lại bị Phó Minh Dã gắt gao ôm lấy.

Mỗi ngày đều dính người như vậy.

Thích Bạch Trà bất đắc dĩ vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn: "Gặp ác mộng sao?"

Phó Minh Dã gật gật đầu, ôm cậu không nói lời nào.

"Mơ thấy bị quỷ đuổi à?" Thích Bạch Trà hỏi.

Phó Minh Dã do dự trong chốc lát, lại gật gật đầu.

"Bằng này tuổi rồi còn sợ quỷ, nhanh chóng rời giường đi." Thích Bạch Trà phì cười, "Em đi làm bữa sáng, anh đến công ty, em cũng nên tới trường học."

Phó Minh Dã lưu luyến buông cậu ra: "Anh tới giúp em."

"Không cho phép anh vào phòng bếp." Thích Bạch Trà liếc mắt nhìn hắn, "Tài năng bếp núc của anh như thế nào trong lòng anh tự biết."

"......" Phó Minh Dã thừa nhận, khả năng nấu ăn của hắn không tốt lắm, thua xa đồ ăn ngon Trà Trà hay làm.

Nhưng trong giấc mơ, sau khi Trà Trà qua đời, hắn đã học rất nhiều cách làm món ngon. Mỗi phần gia vị đều được đặt theo thói quen của Trà Trà, chỉ vì để khôi phục lại hương vị quen thuộc.

Nghĩ đến giấc mơ kia, trong lòng Phó Minh Dã lại phủ một tầng mây u ám.

Hắn nhìn bóng dáng Thích Bạch Trà bận bịu trong phòng bếp, âm thầm hạ quyết tâm.

Không thể ngồi đây chờ chết, hắn nhất định tìm được phương pháp khiến Trà Trà trường sinh bất lão.

24/07/2020

Truyện chỉ đăng trêи s1.truyenhd.com của chính chủ (lotus_ange09):3