Chỉ có ngươi mới tin

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Kỳ Dạ nghiêm túc nhìn viên thần cách không màu trong suốt trong tay một lát, sau hồi lâu không nhìn ra được thuộc tính, dứt khoát ném về trong tay thanh niên áo đen: “Không hiểu. Dung hợp với thần cách khác, nếu thuộc tính tương phản, ta chết ngay tại chỗ thì sao?”

Không phải đồ của hắn, hắn cũng sẽ không tuỳ tiện nhận lấy, trời mới biết mục đích của đối phương là gì. Nếu có thể lấy được thần cách, ít nhất đã chứng minh được thanh niên áo đen này từng gϊếŧ một vị thần.

Tuyệt đối không có ý tốt.

Nhưng như vậy thì sao. Kỳ Dạ không hề có hứng thú muốn biết đối phương là ai, hiện tại hứng thú duy nhất của hắn chính là Thích Bạch Trà.

“Thích cho ai thì cho, dù sao ta cũng không cần.” Kỳ Dạ thản nhiên xoay người rời đi, tại khoảnh khắc xoay người đó vẻ mặt hắn lập tức lạnh xuống, lặng lẽ tăng nhanh tốc độ bước chân.

Hắn không phải đối thủ của thanh niên áo đen kia.

Thanh niên áo đen không nói gì, dường như đã đoán được Kỳ Dạ sẽ không nghe lời. Hắn dịch chuyển tức thời, dễ dàng bắt lấy Kỳ Dạ, Kỳ Dạ đang định quay đầu phản kích, đông tác của thanh niên áo đen còn nhanh hơn, một chưởng vỗ chụp nửa viên thần cách vào trán Kỳ Dạ.

Kỳ dạ còn chưa kịp phản ứng lại, ý thức liền chìm vào hư vô.

. . . . . .

Kỳ Dạ nhắm mắt nằm giữa núi rừng, cau mày, dường như đang luân hãm trong thống khổ.

Tà Thần vốn dĩ nên có một viên thần cách thuần đen. Nhưng khi thanh niên áo đen đem nửa viên thần cách không màu kia dung hợp vào thần hồn Kỳ Dạ, có thể nhìn thấy rõ, thần cách của chính bản thân Kỳ Dạ cũng không màu trong suốt.

Hơn nữa, cũng chỉ có một nửa.

Nửa viên thần cách vốn có không ngừng dung hợp với nửa viên thần cách của thanh niên áo đen áp vào, giao nhau giữa thần hồn Kỳ Dạ, đánh tan khe nứt kia, tạo thành một viên thần cách trong suốt hoàn chỉnh.

Quá trình nghe có vẻ đơn giản, nhưng chờ tới khi thực sự kết thúc, đã là đêm của bảy ngày sau.

Kỳ Dạ chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bầu trời đầy sao, trăng tròn treo cao, hắn nằm giữa bãi cỏ, đóm đóm lượn lờ xung quanh.

Hắn ngắm nhìn bầu trời sao hồi lâu.

Đôi mắt đen nhánh đã rút đi sự u ám tà nịnh ngày xưa, như hồ sâu giếng cổ, không hề gợn sóng. Tựa như thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, tất cả đều được thu hết vào đôi mắt đen ấy.

“Tỉnh rồi cũng đừng giả chết.” Thanh niên áo đen lạnh lùng nói.

Hắn ta ngồi trên một tảng đá lớn bên cạnh. Kỳ Dạ nằm bao lâu, hắn liền ngồi chờ ở chỗ này bấy lâu.

Kỳ Dạ ngồi dậy, vô số ký ức chen vào não, khiến hắn khó có thể tiêu hoá trong chốc lát, phần lớn ký ức đều rách nát hỗn loạn. Nhớ được rõ ràng nhất chính là bốn năm vừa rồi, từng mảng hình ảnh nối liền, sinh động ấn tượng sâu sắc.

Đôi con mắt sâu thẳm vắng lặng bỗng dâng lên một chút ấm áp.

Hắn nhớ rõ, hắn đến nhân gian, yêu một vị Tuyết Thần.

Trà Trà.

Trà Trà còn đang ở thần điện chờ hắn.

Nghĩ đến vài chuyện mình phạm phải khi đang trong giai đoạn mất trí nhớ, khuôn mặt bình tĩnh của Kỳ Dạ xuất hiện vết nứt, đứng dậy muốn đi.

Phải nhanh chóng quay về tìm Trà Trà để giải thích nhận sai!!!

Thanh niên áo đen ngồi trên tảng đá như một pho tượng điêu khắc lại bị hắn hoàn toàn phớt lờ thêm lần nữa.

Giọng nói mát lạnh của thanh niên áo đen lần nữa truyền tới: “Muốn cậu ấy chết thì trở về ngay đi.”

Bước chân Kỳ Dạ phanh lại, cuối cùng cũng xoay người bắt đầu đánh giá thanh niên áo đen lai lịch không rõ này.

“Ngươi là ai?” Lúc này vẻ mặt Kỳ Dạ đã trấn định hơn rất nhiều.

“Ta đã trả lại nửa viên chủ thần cách cho ngươi, cộng thêm nửa viên cũ của ngươi, hiện tại ngươi chính là Chủ Thần.” Thanh niên áo đen dùng ngữ khí bình tĩnh nhất nói ra sự việc chấn động nhất, “Sau khi khôi phục cảnh giới Chủ Thần ngươi sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện, có điều lượng ký ức quá khổng lồ, còn cần thời gian chậm rãi nhớ tới, bây giờ có phải ngươi chỉ đang có ký ức của một vạn năm gần đây đúng không?”

Kỳ Dạ: “Cộng lại ta mới được một vạn tuổi.”

Thanh niên áo đen: “Chỉ có ngươi mới tin.”

Kỳ Dạ: “. . . . . .”

“Câu vừa nãy ngươi nói là có ý gì?” Kỳ Dạ không quên trọng điểm, nhạy bén hỏi, “Tại sao lại nói nếu ta trở về thì Trà Trà sẽ xảy ra chuyện?”

Hắn chỉ nhớ rõ hắn ngủ say vạn năm, sau đó xuống nhân gian yêu đương rồi kết hôn với Trà Trà, sau khi bị tên nghiệt súc Lê Tẫn kia ám toán mất trí nhớ, có làm một số chuyện…… quá đáng với Trà Trà.

Thanh niên áo đen trước mắt này là ai, Kỳ Dạ không hề có chút manh mối nào. Hơn nữa, vừa ngủ dậy một giấc liền biến thành Chủ Thần là sao chứ? Chủ Thần có thể đột phá dễ dàng như vậy sao? Chủ Thần một vạn tuổi quả thực là chuyện lạ nhất trần đời, còn có, vì sao hắn nguyên bản chỉ có mỗi nửa viên thần cách……

Đủ loại nghi vấn xoay vòng vòng trong đầu, nhưng Kỳ Dạ có thể cảm nhận được, cảnh giới của hắn đã khác.

Pháp tắc Thiên Đạo không còn là thứ khó có thể chạm đến, khó có thể vượt qua, vách ngăn thế giới trong mắt hắn chỉ mỏng như cánh ve. Hắn đã bình đẳng với Thiên Đạo, thậm chí còn là tồn tại phía trên áo đảo pháp tắc.

Trên trời nào có rớt xuống chuyện tốt như miếng bánh có nhân như vậy. Tới được cảnh giới Chủ Thần quá mức dễ dàng, khiến Kỳ Dạ không thể không suy nghĩ sâu xa.

Mà người có thể giải thích tất cả nỗi băn khoăn nghi ngờ này chính là thanh niên áo đen trước mắt.

Thanh niên áo đen dường như cũng rất lười nói nhảm với hắn, nhưng vẫn miễn cưỡng giải thích: “Tuyết Thần phải trải qua ba lần tử kiếp, không thể tránh khỏi, chỉ có ngươi luân chuyển thời gian trở lại quá khứ mới có thể giúp cậu ấy tránh khỏi tử kiếp. Chỉ có Chủ Thần mới có thể khống chế thời không hồi tưởng lại quá khứ, cho nên bây giờ ngươi phải quay về kịp bắt lấy cơ hội cứu cậu ấy.”

“Nếu ngươi bỏ lỡ thời cơ, cậu ấy sẽ chết ở quá khứ, không có hiện tại. Vị Tuyết Thần các hạ ngươi giấu trong thần điện kia đương nhiên cũng sẽ ngã xuống ngay tức khắc.”

“Hãy nhớ rằng, Chủ Thần có thể cứu vớt được một phàm nhân đã chết, nhưng không thể cứu được một vị thần minh đã ngã xuống. Ngươi tính chuẩn thời gian, kịp thời cứu cậu ấy trước khi thần cách cậu ấy bị huỷ. Một khi thời gian hồi tưởng xảy ra sai lầm, bị truyền tống đến thời điểm sau khi thần cách cậu ấy đã bị huỷ, Tuyết Thần lúc đó sẽ không còn cơ hội xoay chuyển trời đất. Thời gian truyền tống quá sớm cũng không được, không thể ở lại quá lâu, không thể gây nên biến động lịch sử quá lớn, không thể truyền tống thường xuyên, nếu không đều sẽ dễ dàng khiến thế giới này sụp đổ, Tuyết Thần cũng sẽ ngã xuống theo.”

Thanh niên áo đen nói một hơi dài như vậy, chỉ cảm thấy mình đã đem hết cả đời này nói ra rồi.

Chuyện liên quan đến sống chết của Thích Bạch Trà, Kỳ Dạ không nghi ngờ hắn ta, nói thẳng vào trọng điểm: “Ba lần nào?” Cuộc đời Trà Trà có tới mấy vạn năm, hắn nên trở lại thời điểm nào để cứu Trà Trà?

Dù sao cũng không thể thử lần lượt từng cái một. Thanh niên áo đen cũng đã nói, Trà Trà có ba kiếp nạn, truyền tống vào khoảng sau của kiếp nạn thì Trà Trà nhất định phải chết, truyền tống đến trước kiếp nạn một khoảng thời gian dài lại sẽ gây bất ổn đến tuyến thế giới. Thế giới sụp đổ, Trà Trà cũng sẽ gặp nạn.

Cần phải truyền tống chính xác tới ngay trước khi kiếp nạn ập đến, không thể có sai sót, nếu không cái giá phải trả chính là sinh mệnh của Tuyết Thần.

Vấn đề là, Kỳ Dạ căn bản không biết ba lần tử kiếp của Thích Bạch Trà là gì, xảy ra khi nào. Vậy làm sao hắn mới truyền tống chính xác được?

Một khi thất bại, Trà Trà sẽ chết, xác suất chịu lỗi bằng không.

Hắn nghĩ rằng thanh niên áo đen kia sẽ cho đáp án, ai ngờ đối phương lạnh nhạt nói: “Làm sao ta biết được.”

Kỳ Dạ: “. . . . . .”

“Chẳng lẽ ta phải đoán mò?” Kỳ Dạ rất tức giận.

Sao có thể. Hắn sao có thể dám lấy mạng của Trà Trà ra mạo hiểm.

“Mấy năm nay các người chẳng phải như hình với bóng đó sao, chả lẽ cậu ấy không nói thông tin nào cho ngươi?” Thanh niên áo đen hoàn toàn không lo lắng cho hắn, “Đừng lo lắng nhiều vậy làm gì, nếu thất bại, lựa chọn hôm nay của ngươi coi như không có. Nếu cậu ấy chết ở bất cứ quãng thời gian nào trong quá khứ, đều sẽ không gặp được ngươi ở hiện tại. Cho nên ngươi nhất định sẽ thành công.”

Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Kỳ Dạ một chút cũng không yên.

Thời gian không thể bị trì hoãn quá lâu, hắn lại không biết phải quay về thời điểm nào.

“Đừng chậm trễ.” Thanh niên áo đen thúc giục, “Nếu không quay về cậu ấy sẽ phải chết.” Hắn ta cũng đang còn việc gấp quan trọng đây.

_

Kỳ Dạ tay không xé rách không gian, dễ như xé giấy.

Lúc này hắn mới tự mình cảm nhận được Chủ Thần là một loại cảnh giới cường đại đến mức nào.

Nhưng hiện tại không phải lúc đắc chí vì đạt được sức mạnh như mong muốn.

Kỳ Dạ đứng giữa dòng thời không hỗn loạn, tự hỏi về thời điểm truyến tống đầu tiên.

Rốt cuộc là khi nào……

Thanh niên áo đen nói không sai, Trà Trà có thể an ổn sống đến bây giờ, chìm trong tình yêu với hắn, điều đó chứng tỏ rằng ba lần tử kiếp trong quá khứ của Trà Trà đều đã thành công tránh khỏi.

Nói cách khác, ba lần phán đoán này của hắn nhất định có thể thành công. Hắn thành công trở lại quá khứ, thay đổi tương lai, mới có được bọn họ của hiện tại.

Hắn không thể hoàn toàn đoán mò, thông tin chắc chắn ẩn trong sinh hoạt hằng ngày của hắn và Trà Trà. Trà Trà đã từng gặp phải nguy hiểm nào liên quan đến tính mạng, và tại sao phải tránh……

Trà Trà chắc chắn đã từng nói với hắn.

Kỳ Dạ ép chính mình phải bảo trì bình tĩnh, hồi tưởng lại từng khung cảnh sống chung với Thích Bạch Trà.

Gần nhất là……

“Đôi mắt…… Chính là ngươi đã móc đi đôi mắt của ta!”

“Ngươi đã chết từ thời thượng cổ, đến tận thời cận cổ ta mới ra đời, không cùng một thời đại, ngươi nhận nhầm thần rồi.”

“Không nhận nhầm! Ta sẽ không thể nhận nhầm hơi thở của ngươi! Chính ngươi đã gϊếŧ ta! Đã mấy vạn năm nay, năm tháng dài đằng đẵng, ta vẫn luôn tìm kiếm tên hung thủ đã gϊếŧ chết ta lại còn móc đi đôi mắt của ta, chính là ngươi!!!”

Ánh mắt Kỳ Dạ ngưng lại.

Đúng rồi, là long châu.

Hắn vốn dĩ không phải thần minh ra đời ở thời thượng cổ, con ác long kia lại khăng khăng rằng hắn đã gϊếŧ chết nó, còn móc đi đôi mắt của nó.

Lúc ấy hắn cảm thấy con rồng kia bị thần kinh rồi.

Bây giờ nghĩ đến, chính là thời điểm cần hắn trở về!

Ký ức dần rõ ràng.

Kỳ Dạ nhớ lại khi hắn và Thích Bạch Trà vừa mới biết được thân phận thật sự của đối phương, lúc đó mới hiểu rõ lai lịch của đôi nhẫn cưới, còn từng có một đoạn đối thoại như này——

"Cho nên, nước mắt giao nhân này cũng không phải do anh nhặt được trên bờ biển đúng không?"

"Anh dùng một nguyện vọng để đổi với giao nhân."

"Vậy long châu kia cũng không phải viên bi thủy tinh em nhặt được?"

"Con rồng đó là do em gϊếŧ."

. . . . . Trà Trà nói, em ấy gϊếŧ con rồng kia.

Lúc ấy Thích Bạch Trà nói nhẹ nhàng bâng quơ, vậy nên Kỳ Dạ đã bỏ qua, đó là một con ác long, không hơn không kém đám hung thú thượng cổ.

Hung thú thượng cổ đã từng tàn sát rất nhiều thần minh, sức chiến đấu vô cùng cường hãn.

Mấy ngày nay Kỳ Dạ vẫn luôn triệu hoán tàn hồn hung thú thượng cổ ở đại trận thiên nhiên coi thành bao cát để đánh, biết được những hung thú đó hung tàn đến nhường nào. Tàn hồn còn như vậy, bản thể thời thượng cổ phải cường đại như thế nào.

Trà Trà không phải thần minh thiện chiến, hoàn toàn có khả năng gặp phải nguy hiểm tính mạng trong khí đối chiến với hung thú.

Trà Trà không đề cập với hắn, có lẽ không muốn hắn buồn lo vô cớ, dù sao chuyện đó cũng đã trôi qua mấy vạn năm.

Long châu.

Thật trung hợp, bởi thời gian gần đây thường xuyên tìm đến tàn hồn hung thú thượng cổ để làm phiền, Kỳ Dạ đều đã rất rõ năm sinh năm mất của đám hung thú này.

Biết ngươi biết ta, bách chiến bách thắng.

Hắn đã biết lần truyền tống đầu tiên nên vạch vào thời điểm nào.

Kỳ Dạ xác định thời điểm của lần truyền tống đầu tiên, lập tức tiến vào đường hầm thời không.

Một giây trước khi tiến vào lại có chút do dự.

Trà Trà có được long châu, thứ đó có liên quan đến ác long kia, nhưng Trà Trà từ đầu tới cuối đều không hề nói rằng, tại thời thượng cổ cậu gặp được một vị thần có gương mặt tương tự như Kỳ Dạ.

Điều này chứng tỏ Trà Trà chưa từng gặp hắn xuyên không về quá khứ, hoặc chưa nhìn thấy chân dung của hắn.

Người đến từ tương lai không nên tồn tại ở quá khứ, bất kỳ sự thay đổi nhỏ nào cũng đều sẽ tạo thành hiệu ứng cánh bướm, đều có khả năng khiến tuyến thế giới bị chệch đi một biên độ lớn, nếu vì vậy mà thế giới sụp đổ, nỗ lực của hắn sẽ thất bại trong gang tấc.

Nếu năm đó Trà Trà chưa từng nhìn thấy chân dung hắn, hiện tại hắn cũng không thể cứ như vậy trực tiếp trở về cứu Trà Trà, điều này tương đương như thay đổi lịch sử, khiến biến số tăng lên.

Kỳ Dạ nghĩ nghĩ, cũng học theo thanh niên áo đen, khoác cho mình một lớp áo đen, che đi ngoại hình.

Có điều thao tác lấy mũ áo choàng che khuất mặt này khiến Kỳ Dạ cảm thấy vô cùng ngu ngốc, hắn chọn lấy một mặt nạ hoa lệ bằng bạc rồi đeo lên, trông thế này có vẻ cao cấp hơn.

Nhỡ đâu gặp được Trà Trà, ấn tượng đầu tiên dành cho Trà Trà nhất định phải đủ ngầu.

Chuẩn bị xong xuôi, Kỳ Dạ nhảy vào đường hầm thời không.

+++++++

28/09/2021

Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️🅰️.d của chính chủ