Mẹ Thường Nhạc nhiệt tình bày rất nhiều món ăn vặt trên bàn, giữ Xảo Muội ở lại ăn trưa.Những món ăn vặt này dường như chỉ có thể thấy khi Tết đến, Xảo Muội biết đây là cố tình mua cho Tuệ Tuệ.

Cô ấy ăn mấy miếng tượng trưng, rồi đứng dậy nói: “Thím ơi, lần sau cháu lại đến ăn nha, mẹ cháu đang ở nhà nấu cơm rồi ạ.”Mẹ Thường Nhạc vội vàng lấy mấy nắm hạt dưa, đậu, cương quyết nhét vào trong túi áo của Xảo Muội.Tuệ Tuệ nhai bánh táo chua, ở bên cạnh cười nói: “Cầm đi Xảo Muội, hôm nay may mà có em ở cùng chị, lần sau tới nhà chị ăn cơm nhé.”Xảo Muội phát hiện mình không từ chối nổi mẹ Thường Nhạc, lại sợ túi áo bị xé rách, lúc này mới không từ chối nữa: “Được rồi, hôm khác em lại tới chơi với chị.”“Ừ, bây giờ trời nóng, lại là lúc thu hoạch và trồng vụ mới.

Em cứ lo chuyện trong nhà trước đi, chị ở nhà không có chuyện gì đâu.” Tuệ Tuệ đưa cô ấy ra cửa, dặn dò.Xảo Muội lên tiếng đồng ý, cô ấy cảm giác Nhạc Bảo có hơi thay đổi, hiện giờ chị ấy có vẻ chững chạc hơn sự đơn thuần hồn nhiên trong quá khứ nhiều.Nghĩ đến đây, cô ấy không khỏi quay đầu lại, đều do Lữ tú tài làm tổn thương trái tim Nhạc Bảo.


Hắn thật sự còn tệ hơn cả Trần Thế Mỹ trong thoại bản.Tuệ Tuệ thấy cô ấy nhìn mình một cách kỳ lạ, lại có cảm giác chột dạ khó hiểu.

Người ta nói các chị em nhạy cảm nhất đối với sự thay đổi của nhau, chẳng lẽ cô ấy phát hiện mình đã khác?Cũng may kiểu ánh mắt chết chóc này rất nhanh đã kết thúc, Xảo Muội vẫy vẫy tay với Nhạc Bảo rồi lon ton về nhà.Tuệ Tuệ hậm hực đóng cửa lại, xem ra là nàng suy nghĩ nhiều rồi.

Cho dù tính tình của mình và nguyên chủ Thường Nhạc có chút khác biệt nhưng người bình thường cũng không nghĩ đến chuyện nàng thay đổi hồn xác.

Dù sao chuyện như vậy, kỳ dị và đáng sợ biết bao.***Mặt trời giữa trưa rất gắt, cha Thường Nhạc bảo những người làm nông trở về ăn trưa nghỉ ngơi, đợi đến giờ Mùi rồi lại bắt đầu làm việc.Lúc cả nhà ăn cơm trưa, Tuệ Tuệ đang do dự có nên nói chuyện của Lữ tú tài cho cha mẹ nghe không, bỗng cha Thường Nhạc lên tiếng: “Mẹ đứa nhỏ, chờ Nhạc Bảo sinh em bé xong, tôi sẽ đưa hai người rời khỏi thôn.

Chỗ ở tôi đã tính rồi, hàng năm tôi gửi ngân lượng đến cho hai người.”Tay đang cầm đũa của mẹ Thường Nhạc khựng lại: “Xảy ra chuyện gì ư?”Thường Anh nói: “Hôm nay nhà Lữ tú tài dọn đi rồi nhưng tôi luôn có cảm giác hắn sẽ còn quay lại.


Nếu tên súc sinh này trở về, chắc chắn không phải chuyện tốt!”Tuệ Tuệ nhíu mày nói: “Cha, cha định ở lại một mình sao ạ?”Thường Anh nghiêm túc gật đầu, nói: “Ngày hôm qua cha mang theo mấy người chú Đại Canh đến nhà Lữ tú tài, vốn định làm chứng, miễn cho đám người trong thôn không tin, tưởng rằng cha vu oan giá họa.”Ông thở dài nói: “Nhà họ Thường chúng ta đã làm liên lụy đến nhà Đại Canh, cha không thể bỏ đi một nước được.

Phải ở lại, xem như giúp đỡ cho mấy anh em họ.

Nhạc Bảo, con sắp làm mẹ rồi, về sau cũng phải nhắc nhở bọn nhỏ, làm người phải ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất.”Tuệ Tuệ nói: “Cha, chúng ta sẽ dọn đi nhưng không phải là sau khi con sinh con rồi cùng với mẹ rời khỏi để tránh nạn, mà là cả nhà chúng ta chuyển đến châu phủ.”“Trước mắt chúng ta không cần di chuyển, vị trí của thôn họ Lữ đặc biệt, tiếp giáp với quận huyện và châu phủ.

Nếu Lữ tú tài lấy quyền để ức hiếp, chúng ta đi cáo trạng cũng không khó.


Dù sao người phạm tội chính là hắn, chứng cớ đều lưu giữ ở đó.

Ngoài ra, hắn là sĩ tử bần hàn, cho dù bước vào con đường làm quan cũng rất khó thăng chức đến độ một tay che trời chỉ trong thời gian ngắn.”Thường Anh vẫn ủ rũ mặt mày: “Chỉ sợ sau này hắn sẽ ra tay với đứa nhỏ.”Tuệ Tuệ nói: “Cha, chuyện mấy năm sau không nói chắc được, triều đại thay đổi là chuyện thường, huống chi là quyền thần trong quan trường chìm nổi bất ổn.”.