Ngôn Án không tin nổi, vội lấy hợp đồng ra lật xem.

Quả nhiên, trong các điều khoản phụ còn có điều này.

Trong giới giải trí, chuyện nghệ sĩ có mối quan hệ tình cảm bị lộ ra thật sự sẽ gây nên ảnh hưởng rất lớn. Bất kể là nam hay nữ minh tinh.

Hồi ấy, sở dĩ Kỳ Duyên đưa ra đề nghị ly hôn cũng là vì người đại diện của hắn lúc đó yêu cầu hắn phải làm như vậy, hơn nữa còn phải giấu kín.

Chỉ có làm vậy thì Khang Hằng mới đồng ý ký hợp đồng với Kỳ Duyên, cho hắn tài nguyên, để hắn xuất đạo.

Phải biết rằng ba năm trước, Kỳ Duyên chỉ là một kẻ nghèo tay trắng. Sau khi kết hôn, chỗ ở của bọn họ cũng là thuê.

Vậy nên trong hợp đồng có điều khoản này, Ngôn Án ngẫm lại cũng cảm thấy không sao cả.

Cô lại cất hợp đồng đi, nhìn về phía Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên dựa vào bên bàn làm việc, khoanh tay trước ngực, tầm mắt thâm trầm nhìn cô.

Ánh mắt vừa đánh giá, vừa tìm tòi nghiên cứu, còn có chút nghi hoặc rất nhỏ.

Không hiểu cảm xúc vừa rồi của mình từ đâu mà đến.

Cô ấy nói: "Về sau tôi có người yêu cũng sẽ nói với anh, chia sẻ cho anh biết."

Những lời này khiến hắn vô cùng khó chịu.

Tựa như ba năm trước, hắn đưa ra đề nghị ly hôn, cô chẳng hề do dự gật đầu đồng ý, cảm giác như thể đồng ý chậm một chút là hắn sẽ đổi ý vậy. Thật khó chịu.

Cô không nên có phản ứng như vậy, không nên nói ra lời như vậy.

Trong mắt Ngôn Án hẳn là chỉ có mỗi hắn mới đúng. Từ lúc bắt đầu đã vậy, về sau tất nhiên cũng nên vậy.

Đôi mắt đen như mực nhuốm âm u, nhìn cô đến mức Ngôn Án tự nhiên cũng thấy sợ.

Cô dời mắt đi, nghĩ nghĩ rồi cẩn thận nói: "Tôi xem điều khoản rồi. Anh cứ yên tâm, trong vòng năm năm tôi nhất định sẽ không yêu đương."

Kỳ Duyên thu lại tầm mắt, ngữ khí đạm mạc: "Biết thì tốt."

Ngôn Án khẽ chép miệng: "Vậy... Kỳ lão sư, không còn chuyện gì thì tôi về trước đây."

Hắn đứng dậy: "Tôi đưa em về."

"Không cần không cần." Ngôn Án từ chối, "Tôi tự về là được rồi, anh bận ——"

"Bận xong rồi." Kỳ Duyên ngắt lời, cầm di động và chìa khóa xe, tiến thẳng về phía cửa văn phòng trước, "Đi thôi."

Ngôn Án thở dài, đành phải căng da đầu đuổi theo.

Kết quả, ngay thời điểm mở cửa văn phòng thì đột nhiên nghe được tiếng ồn.

"Cô Ôn Dạng, sao cô lại lên đây? Không phải chúng tôi đã nói rằng Kỳ lão sư không có ở công ty rồi sao? Cô Ôn Dạng!" Nữ thư ký của Kỳ Duyên giữ chặt lấy Ôn Dạng, mắt nhìn về phía nhân viên công vụ và bảo an vừa đuổi tới, ý bảo nhanh kéo người đi ngay.

Không hiểu sao dưới tình thế bị nhiều người ngăn cản như vậy, một người chưa từng đến Khang Hằng lại có thể thuận lợi lên thang máy. Hơn nữa còn biết chính xác đường đi đến trước cửa văn phòng của Kỳ Duyên.

"Tôi thật sự có chuyện cần tìm Kỳ lão sư, các người đừng cản tôi, nói xong chuyện tôi tự khắc sẽ đi." Ôn Dạng đeo khẩu trang, ngữ điệu kiều nhu nhưng trong ánh mắt lại mang theo vài phần mất kiên nhẫn.

Cô khẳng định Kỳ Duyên ở trong văn phòng. Lúc nãy ở dưới lầu, cô đã dùng kỹ năng "đọc tâm" của hệ thống với nhân viên công tác đang khách khí khuyên cô rời đi và biết được vị trí của Kỳ Duyên.

Sau đó dùng công năng "né tránh" của hệ thống tránh khỏi sự ngăn cản của bảo an và nhân viên công tác, đi vào thang máy, thuận lợi đi lên đến tầng cao nhất.

Vậy mà lại bị thư ký này ôm chặt.

Công năng "né tránh" của hệ thống có thời hạn, vừa mất đi hiệu lực. Hơn nữa, mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần. Cô cố sức giãy giụa khỏi thư ký phiền phức này nhưng lại giãy không ra. Đang nghĩ cách thì thấy Kỳ Duyên đẩy cửa ra. Cô lập tức vui vẻ, nhưng thấy Ngôn Án phía sau, bao nhiêu vui sướng mất sạch.

Ngôn Án này đúng là âm hồn bất tán!

Mọi người ở đây cũng thấy Kỳ Duyên đẩy cửa ra. Một đám người cung kính hô: "Kỳ lão sư."

Kỳ Duyên quét mắt qua Ôn Dạng rồi dời mắt, dừng trên người nhân viên công tác phía sau, nhíu mày, sắc mặt lộ rõ không vui: "Sao lại thế này?"

Trong lòng nhân viên công tác phía sau chợt căng thẳng: "Xin lỗi Kỳ lão sư, không ngăn người lại được."

Ôn Dạng nhẹ nhàng đẩy ra nữ thư ký đang ngăn mình ra, sắc mặt cũng thong thả lại, dùng giọng nói mềm mại nói: "Kỳ lão sư, anh đừng trách bọn họ, là tại em cố chấp muốn lên đây. Lần này em tới, chính vì muốn trả lại tiền cho anh."

Nói rồi, cô lấy từ trong túi ra một phong bì hơi hướm cổ phong ra, đi đến bên cạnh Kỳ Duyên, đưa cho hắn.

Ôn Dạng ngẩng đầu, đảm bảo đây là góc độ xinh đẹp nhất của mình: "Đây là tiền bồi thường anh bảo trợ lý đưa cho em. Tiền này, bất luận thế nào em cũng không thể nhận được."

Cô cầm phong bì trong tay hơi run run, hơn nữa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đợi Kỳ Duyên giơ tay ra sẽ bất cẩn đụng chạm.

Từ sau khi nhiệm vụ được kích hoạt lúc nhìn thấy Kỳ Duyên, nhiệm vụ này vẫn luôn lặp đi lặp lại.

Mỗi lần đều gia hạn 48 giờ. Sau 48 giờ mà chưa hoàn thành, trên mặt cô sẽ mọc ra một cái mụn cóc. Sau đó bắt đầu đặt lại 48 giờ.

Từ khi ghi hình đến giờ, trên cằm cô đã có hai cái mụn rồi. Một trái, một phải, vô cùng cân xứng, cảm giác tồn tại cực lớn. Cho dù cô hoá trang che đi cũng không che được. Hơn nữa, cái mụn thứ ba cũng sắp mọc lên rồi.

Từ khi ra mắt đến nay, Ôn Dạng có thể nhận được ngoại hiệu tình đầu quốc dân, có fandom lớn như vậy cũng là nhờ khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết này.

Ngày mai cô còn có một hoạt động phát trực tiếp.

Cô tuyệt đối không thể mang mụn cóc lên sân khấu!

Cho nên hôm nay bằng mọi giá Ôn Dạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ nắm tay này, xoá sạch mụn trên mặt.

Chuyện này so với chuyện công lược đối tượng nhiệm vụ Kỳ Duyên còn khẩn thiết với cô hơn.

Hơn nữa, hôm đó sau khi hệ thống sửa bug xong đã thêm vài kỹ năng mới, vừa hay cô có thể dùng được.

Nhưng mà Kỳ Duyên căn bản chẳng có ý định giơ tay ra nhận. Ngược lại, hắn còn lùi ra sau mấy bước, đứng bên cạnh Ngôn Án, liếc mắt quét qua nữ thư ký một cái.

Nụ cười của Ôn Dạng cứng ngắc, tay cầm tiền cũng muốn phát run.

Giọng cô mang theo vài phần cầu khẩn: "Kỳ lão sư, em biết ngài không thèm để ý chút tiền này nhưng em thật sự không thể nhận." Vừa nói, cô vừa định bước tới lần nữa, ngang ngược nhét phong bì vào tay Kỳ Duyên.

Sau đó lại bị thư ký đột nhiên phản ứng lại can ngăn.

Nữ thư ký chắn trước người Kỳ Duyên, giật lấy phong bì trong tay Ôn Dạng: "Cô Ôn Dạng, tiền này Kỳ lão sư của chúng tôi xin nhận. Nếu không còn chuyện gì khác thì xin mờ cô đi cho."

Phong bì bị lấy mất, trong tay Ôn Dạng cũng chẳng còn lại gì.

Cái cớ cho cô nắm tay đã không còn. Kỳ Duyên vậy mà thật sự để cho người khác nhận thay?!

Ôn Dạng nghiến răng đành phải nghĩ cách tiếp.

Cô nhìn về phía Ngôn Án.

Người còn đang mở to mắt lặng lẽ xem diễn là Ngôn Án đây nhận thấy ánh mắt của Ôn Dạng.

Hả? Dường như có dự cảm không tốt lắm.

Quả nhiên, Ôn Dạng mở miệng: "Ngôn Án, hôm nay cô cũng tới tìm Kỳ lão sư sao? Thật trùng hợp, tôi vốn định sau khi trả lại tiền cho anh ấy xong sẽ đi tìm cô."

Vẻ mặt Ngôn Án khó hiểu, tự chỉ vào mình: "Tìm tôi á?"

Ôn Dạng cười: "Phải. Tôi định xin lỗi cô. Chuyện vali hành lý hôm đó là do tôi mất kiểm soát bản thân."

Ôn Dạng hơi cúi đầu, sờ khẩu trang: "Bây giờ cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, để tỏ lòng biết lỗi, tôi mời cô và Kỳ lão sư đi ăn bữa tối, được không?"

Ngôn Án nhíu mày, nghiêng đầu, đánh giá Ôn Dạng.

Mới nãy trong văn phòng, cô còn tưởng rằng Kỳ Duyên có một chân với Ôn Dạng.

Hiện tại xem ra cũng không giống lắm. Như thể là Ôn Dạng muốn có một chân với Kỳ Duyên nhưng Kỳ Duyên lại không muốn vậy.

Vậy nên bây giờ, Ôn Dạng đang muốn mượn mình làm cớ để ăn tối cùng Kỳ Duyên, bồi dưỡng cảm tình?

Loại chuyện tốn công vô ích thế này cô không thèm làm đâu.

Sơn trúc ngọt như vậy, về nhà ăn sơn trúc không tốt sao?

Mấy đứa nhóc trong nhà đáng yêu như vậy, về nhà chơi với chúng nó không vui sao?

Ngôn Án ho khan, nghiêm mặt nói: "Lời xin lỗi của cô, tôi nhận. Bữa tối thì không cần đâu. Nhà tôi còn có chuyện, đi trước. Nhưng mà ——"

Cô nhớ tới chuyện Kỳ Duyên muốn đưa mình về nhà, nhanh miệng để lại một câu: "Cô và Kỳ lão sư có thể ăn cùng nhau!"

Nói xong, cô nhấc chân muốn đi luôn.

Chẳng qua là sau cổ áo bị người bên cạnh túm lại.

Ngôn Án vừa chạy hai bước, phảng phất như bị vận mệnh bóp chặt cổ kéo về.

Cô túm lấy cổ họng mình, vội nói: "Kỳ lão sư, tôi sắp không thở được rồi! Kỳ lão sư..."

Kỳ Duyên lạnh lùng liếc mắt quét cô một cái, buông tha áo cô, chuyển sang giữ chặt ống tay áo, đề phòng cô lại chạy.

Sau đó hắn nhìn về phía thư ký, ra lệnh: "Đuổi người đi."

Kiên nhẫn đã sớm cạn kiệt. Hắn nghĩ đến lúc ghi hình chương trình, cái người đàn bà Ôn Dạng này đã rất phiền, luôn lắc lư trước mặt hắn như ruồi bọ.

Trên đời này, hắn ghét nhất là ruồi bọ.

Đáng lẽ đã quên mất rồi mà hiện tại, cô ta lại tự tìm tới cửa.

Kỳ Duyên kéo tay áo Ngôn Án đi vào thang máy, mặc cho Ôn Dạng kêu to đến thế nào, hắn đều không có chút phản ứng.

So đo với một con ruồi bọ làm gì? Giẫm chết là được rồi.

Trong thang máy, Kỳ Duyên buông Ngôn Án ra, rút di động định gọi điện thoại, đá Ôn Dạng ra khỏi chương trình "Nhân gian pháo hoa vị."

Nhưng mà hắn dừng một chút, mắt nhìn Ngôn Án bên cạnh.

Ngôn Án đang cúi đầu sửa sang lại áo bị hắn kéo nhăn, nhỏ giọng thầm thì.

Không nghe rõ là đang nói gì nhưng đại khái hẳn là đang mắng hắn.

Kỳ Duyên nhìn ngắm di động trong tay, hỏi: "Em còn muốn tiếp tục quay chương trình sao?"

Ngôn Án ngẩng đầu: "Gì cơ?"

"Bộ phim của Lục Đông Dương rất nhanh sẽ khai máy, thời gian sẽ xung đột với "Nhân gian pháo hoa vị". Sớm muộn gì em cũng phải ra quyết định. Chọn chương trình hay là phim điện ảnh." Giọng nói của Kỳ Duyên vẫn nhàn nhạt.

Muốn vững chân trong giới giải trí, tác phẩm mới là mấu chốt. Ngôn Án tất nhiên nghiêng về phía phim điện ảnh.

Vừa rồi sở dĩ cô đồng ý ký hợp đồng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc cũng là vì muốn diễn phim điện ảnh.

"Nhưng như vậy có phải không ổn lắm không? Tôi đã ghi hình một kỳ rồi, thù lao cũng đã đưa hết cho tôi." Ngôn Án nhấp môi, có chút băn khoăn trong lòng. Hai ngón tay bắt đầu cọ vòng vòng.

Kỳ Duyên đã nghe ra ý của cô, môi cong nhẹ: "Nhân gian pháo hoa vị" là sản phẩm của Khang Hằng."

Sản nghiệp của hắn, nên không sao cả. Thiếu đi hai khách mời thì tìm người bổ sung vào là được.

"Nếu đã vậy, chúng ta rời khỏi chương trình. Quy trình cụ thể, Dương Thân sẽ thông báo cho em. Em cứ nghe cậu ta. Chờ có thời gian, tôi mang em đi gặp Lục Đông Dương một chút. Mấy ngày này, em hãy ——" Kỳ Duyên nhìn về phía cô, thu lại ngữ khí, "xem nhiều phim điện ảnh một chút, xem người ta diễn như thế nào."

Ngôn Án ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Ăn tối xong, Kỳ Duyên đưa Ngôn Án về "cửa nhà cô", cũng chính là tiểu khu Trường Thanh.

Ngôn Án sắc mặt như thường đi vào tiểu khu, ba bước gộp làm hai đi thẳng. Sau khi qua một cái cây đại thụ thì vèo một cái trốn vào, chui vào giữa bụi cây, lén lút nhìn từ hàng rào sắt của tiểu khu.

Xe của Kỳ Duyên đỗ lại một lát. Lúc Ngôn Án phát bực vì sao hắn còn chưa đi, xe mới bắt đầu di chuyển.

Siêu xe xa hoa khiêm tốn chậm rãi rời đi. Mười giây sau đã biến mất khỏi tầm mắt.

Cô khẽ thở phào, ở lại chờ thêm một phút, xác định không có vấn đề gì mới ra khỏi bụi cây.

Đại thụ ở giao lộ gần chốt an ninh. Bảo vệ nhìn cô một cách kỳ quái.

Ngôn Án cảm thấy nếu mình không phải là một cô gái mà là một tên đàn ông thì chú bảo vệ này khả năng sẽ nghi ngờ cô là ác đồ rồi bắt cô đi mất thôi.

Vừa nghĩ thầm cô vừa cười ngọt ngào: "Chú tuần tra vất vả quá, cháu mới nhìn thấy có một con mèo hoang chạy vào..."

Chú bảo vệ thu tầm mắt lại: "Cô gái ơi, buổi tối đừng có chui bậy vào bụi cỏ, cẩn thận gặp người xấu đó."

"Vâng, vâng, cảm ơn chú!" Ngôn Án phủi phủi lá cỏ dính trên người, chạy ra khỏi tiểu khu Trường Thanh, đi đến trạm đón xe buýt trước khu.

Đây là nguyên nhân vì sao cô không muốn Kỳ Duyên đưa cô về nhà.

Thật sự quá phiền toái orz

Trên xe buýt không có ai. Ngôn Án tuỳ ý chọn một chỗ sát cửa sổ, lấy di động ra.

Là tin nhắn của Lương Bạch Vũ. Lúc nãy cô không có thời gian trả lời.

Ku ku ku: Cuối cùng là cậu ký hay không ký?

Án Án rất cần tiền: Ký......

Ku ku ku: Haiz, tớ sẽ nhớ nhặt xác cho cậu.

Án Án rất cần tiền: Cậu cút đi! Kỳ Duyên không có đáng sợ như cậu nói đâu.

Ku ku ku: Chậc chậc chậc, làm sao cậu biết? Cậu mới quen người ta bao lâu? Giờ đã bắt đâu nói đỡ cho người ta rồi hả?

Án Án rất cần tiền: Hiện tại anh ấy là ông chủ của tớ, tích cực giữ gìn hình tượng của ông chủ là nghĩa vụ của công nhân.

Ku ku ku: Rồi nhé, đừng có mà than thở với tớ. Đúng rồi, buổi chiều quên hỏi cậu, đứa con mới nảy mầm của cậu là gì?

Án Án rất cần tiền: Là sơn trúc [vui vẻ xoay vòng.jpg]

Ku ku ku: Sơn trúc à...... Rất tốt, về sau sẽ kết quả, đừng quên cho tớ ít sơn trúc ăn nhé.

Án Án rất cần tiền: Hắc hắc hắc

Ku ku ku:? Cậu cười cái gì mà đáng khinh vậy hả?

Án Án rất cần tiền: Nói thật cho nhà ngươi biết nè, bảo bối sơn trúc của ta đã biết kết quả rồi đó [đeo kính râm hút thuốc.jpg]

Ku ku ku: Cái gì??? Không phải mới ba tuổi sao???

Án Án rất cần tiền: Trời sinh thiên tài, không có biện pháp.

Xe buýt đến trạm, Ngôn Án kiêu ngạo gửi tin này xong liền nhảy xuống xe.

Cô vừa đi vừa nhìn di động, không để ý phía sau xe buýt, xe của Kỳ Duyên bám theo đến giờ.

Vẫn còn đang tám nhảm với bạn tốt.

Ku ku ku: Mịa! Chỉ số thông minh này của cậu mà sinh ra được thiên tài á?

Ngôn Án nhìn tin nhắn Lương Bạch Vũ trả lời, tức điên, gõ chữ như bay, suýt nữa thì đụng đầu vào cây cột ven đường.

Bên kia đường, Kỳ Duyên dừng xe dưới một tàng cây, thấy vậy mắt cũng co rút lại, bật ngồi thẳng lên, suýt nữa thì tiếng cẩn thận đã bật thốt ra miệng.

May là Ngôn Án đã tự nhận ra không ổn nên kịp thời dừng lại.

Cô nhìn cây cột trước mắt, vỗ vỗ ngực mình, vẻ mặt kiểu may mắn sống sót sau tai nạn.

Kỳ Duyên lắc đầu, ánh mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Trên xe buýt thì dùng di động suốt đoạn đường. Xuống xe rồi vẫn còn dùng.

Cô ấy đang làm gì vậy chứ? Chơi game hay là đang nói chuyện phiếm với ai?

Dương Thân nói chiều nay chuyện hợp đồng, cô ấy có dò hỏi qua ý kiến một người bạn, sau đó mới muốn đổi ý.

Người bạn kia là ai? Hiện tại người đang nói chuyện phiếm với cô không phải là cùng một người chứ?

Kỳ Duyên cau mày lại, trong mắt mang theo khói mù mà chính hắn cũng không biết.

Bên kia đường, Ngôn Án không hề phát hiện những chuyện này.

Soạn tin xong, cô thở phì phò ấn gửi.

Dám nói cô chỉ số thông minh này cũng có thể sinh ra thiên tài sao?

Án Án rất cần tiền: Lương bồ câu, cậu chết với tớ. Vốn đang định gửi cậu ít sơn trúc ăn, giờ thì đừng có mơ!

Ku ku ku: Thật sự biết kết quả?

Án Án rất cần tiền: Đúng vậy, tớ lừa cậu làm gì?

Ku ku ku: Nói đi, rốt cuộc cậu đã song tu với thứ gì?

Ngôn Án cầm di động, vừa trả lời vừa đi về phía ngõ nhỏ.

Kỳ Duyên trong xe thấy vậy, định xuống xe đi theo cô.

Cô vẫn luôn kháng cự chuyện đưa về nhà. Trong nhà e là có miêu nị.

Chỉ là xuống trước xe, hắn lại khẽ nhíu mày.

Không mang theo mũ và khẩu trang, cứ vậy mà đi ra rất dễ gặp fans.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi như vậy, bóng dáng Ngôn Án đã mất tăm.

Kỳ Duyên ngồi trong xe một lát, nhìn thật sâu vào đèn đường, trong hẻm nhỏ loanh quanh lòng vòng như ruột dê, cô đi mất rồi.

Án Án rất cần tiền: Đã bảo là tớ sinh sản vô tính rồi mà!

Ku ku ku: Có ngu mới tin ấy. Một cây cỏ đồng tiền như cậu, sinh sản vô tính ra một đống rau dưa củ quả ấy hả?

Án Án rất cần tiền: Thời thế thay đổi, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Ku ku ku: Ha ha, sau khi xuyên một tháng cậu mới sinh hạt giống.

Án Án rất cần tiền: Đúng vậy, một tháng đó tớ dốc lòng nghiên cứu con đường sinh sôi nảy nở, cuối cùng đã thành công.

Ku ku ku: Không nói thì thôi, tớ thèm vào quản cậu.

Ku ku ku: Đúng rồi, cháu trai tuổi nhỏ đã biết kết quả vậy cậu gửi ít sơn trúc cho tớ đi, bảo nó hiếu kính người cậu này một chút.

Ku ku ku: Sơn trúc giá hơi đắt, dạo này bồi thường nhiều quá không còn nổi tiền mua nữa rồi.

Án Án rất cần tiền: Tớ đây còn chẳng đủ ăn! Tạm biệt!

Ngôn Án hừ một tiếng, nhét điện thoại vào túi, rẽ trái rẽ phải trong ngõ nhỏ như mê cung, nhảy nhót đi về nhà.

Ban đêm kết giới còn có thể tụ quang, vậy nên ánh trăng trong kết giới cũng sáng hơn bên ngoài rất nhiều.

Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, mặt cỏ, lung linh lộng lẫy.

Ba đứa bé ngồi trong bụi cỏ chơi đua xe.

Ngôn Mông Mông cầm điều khiển từ xa, triển lãm kỹ thuật cho hai em.

Món đồ chơi xe đua chạy trê mặt cỏ, nghe theo sự điều khiển, đi thẳng, rẽ trái, rẽ phải rất linh hoạt.

Còn con gà trống thì tò mò đi sau xe, quang quác kêu.

Ngôn Trúc Trúc đang ngưng thần xem xét, tay khoanh trước ngựa, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc.

Ngôn Khốc Khốc thì đang ăn sơn trúc bên cạnh.

Ngôn Án đứng cạnh kết giới một lát rồi mà ba đứa bé vẫn chưa phát hiện ra.

Ngay cả con gà cũng không biết.

Cô sờ mặt mình, nói lớn: "Mẹ về rồi đây!"

Không khí yên lặng một chút. Ba đứa bé và một con gà cùng nhau quay đầu lại nhìn.

Ngôn Mông Mông phản ứng lại đầu tiên, buông điều khiển từ xa trong tay xuống, đứng lên, bước từng bước ngắn đi về phía Ngôn Án: "Mẹ về rồi!"

Ngôn Khốc Khốc vẫn đang ngồi trên cỏ không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu, nuốt sơn trúc trong miệng rồi mới nói: "Mẹ ạ."

Ngôn Trúc Trúc nhìn anh cả, rồi lại nhìn anh hai, lại nhìn ánh mắt Ngôn Án đang nhìn bé, cũng nhấp môi: "Mẹ."

Sau đó bé cầm lấy điều khiển từ xa bị quẳng trên cỏ, bắt đầu nghiên cứu xe đua điều khiển từ xa.

Ba con trai đều chào, trong lòng Ngôn Án cũng thoải mái.

Cô nhìn Ngôn Mông Mông đi đến, ngồi xổm xuống xoa đầu bé: "Hôm nay ở nhà thế nào? Hai em có nghe lời không?"

Ngôn Mông Mông gật gật đầu, nhưng mà vẻ mặt có chút chán nản: "Các em rất nghe lời, chỉ là mẹ ơi ——" bé muốn nói lại thôi.

Ngôn Án nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé: "Sao vậy?"

Ngôn Mông Mông nói giọng điệu tủi thân: "Mẹ ơi, con và em hai học theo em ba cả một buổi trưa mà vẫn chưa học được kết quả thế nào."

Ngôn Án nhìn bộ dạng con cả ủ rũ cụp đuôi, trong lòng mềm nhũn.

Cô nhìn sang Ngôn Trúc Trúc bên kia, lén thì thầm vào tai con cả: "Không học được cũng là chuyện rất bình thường. Giống như Trúc Trúc mới là không bình thường."

Ngôn Mông Mông sửng sốt: "Nhưng mà em Trúc Trúc rất thông minh. Em Trúc Trúc không phải không bình thường."

Ngôn Án tiếp tục thì thầm: "Em Trúc Trúc của con là thông minh không bình thường."

Ngôn Mông Mông nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Ý là em Trúc Trúc là thiên tài sao?"

Ngôn Án gật gật đầu.

Ngôn Mông Mông cúi đầu, nhìn giày của mình: "Vậy mẹ ơi, vì sao con không phải thiên tài ạ?"

Trong lòng bé thật sự có chút tủi thân.

Ngôn Án cười, sờ sờ phiến lá trên đỉnh đầu của con: "Mẹ cũng không biết. Nhưng mẹ cũng không phải thiên tài. Em Khốc Khốc của con cũng không phải. À đúng rồi, chú bồ câu của con cũng càng không phải."

Cô buông tay: "Con xem, Mông Mông, thiên tài mới là thiểu số."

Ngôn Mông Mông chớp chớp mắt, tự tiêu hoá một chút: "Nhưng mà mẹ ơi, con còn rất chua ạ."

Ngôn Án nghĩ nghĩ: "Vậy con nghĩ khác đi một chút. Thiên tài ít như vậy mà lại là em trai con. Về sau mỗi ngày con đều được ăn sơn trúc. Có người bắt nạt con, con chỉ cần tìm em trai đánh lại người đó. Trời có sập cũng là em trai đỡ. Dù sao em cũng cao như vậy mà. Phải không nào?"

Mắt Ngôn Mông Mông vụt sáng lên, nghĩ thông suốt, trong lòng cũng không còn chua nữa.

Bé ôm chặt lấy Ngôn Án: "Cảm ơn mẹ. Nhưng mà mẹ ơi, con vẫn sẽ nỗ lực học kết quả. Con không muốn để em bảo vệ con. Con muốn bảo vệ mẹ và các em."

Trong lòng Ngôn Án chợt ngọt ngào: "Mông Mông của mẹ giỏi quá!"

Sau khi giải quyết xong vấn đề tâm lý của con cả, Ngôn Án dắt Ngôn Mông Mông đi đến bãi cỏ ngồi xuống.

Thật ra Ngôn Khốc Khốc hoàn toàn chẳng cảm thấy gì. Dù sao với bé mà nói, một quả mướp đắng hay hai quả mướp đắng có gì khác nhau đâu.

Thiên tài và kẻ ngốc cũng có gì khác nhau đâu.

Đắng vẫn là đắng. Ngọt vẫn là ngọt.

Thiên tài vẫn là thiên tài. Kẻ ngốc vẫn là kẻ ngốc.

Vậy nên, chẳng bằng ăn sơn trúc.

Ngôn Án nhìn sơn trúc trước mặt bé, còn khoảng năm, sáu quả. Cô không hề khách khí lấy một quả, còn nói: "Khốc Khốc, ăn ít một chút, cẩn thận sâu răng đó."

Ngôn Khốc Khốc ném vỏ sơn trúc vào thùng đựng rác ướt, sửa lại cho đúng: "Mẹ à, con sẽ không sâu răng đâu."

Ngôn Án: "Ăn ngọt nhiều đều sẽ sâu răng."

Ngôn Khốc Khốc: "Nhưng con là mướp đắng bảo bảo."

Ngôn Án: "......" Cũng phải. "Nhưng em Trúc Trúc của con kết quả cũng vất vả."

Ngôn Trúc Trúc đang cùng Ngôn Mông Mông chơi đua xe, nghe thấy tên mình, quay đầu lại: "Không sao cả, không đủ thì con vẫn có thể kết thêm."

Mặt mướp đắng của Ngôn Khốc Khốc liền vui vẻ: "Cảm ơn em trai!"

Ngôn Án: "......" Cô nghĩ nghĩ rồi đứng lên, lấy ra một cái túi nylon từ trong đống đồ linh tinh, sau đó cầm túi tới trước mặt Ngôn Trúc Trúc, ngọt ngào cười nói: "Trúc Trúc, vậy con có thể kết mười quả không? Mai mẹ gửi tặng cho chú bồ câu của con."

Ngôn Trúc Trúc trầm ngâm một chút, gật gật đầu, sơn trúc trên đầu cũng lắc lư theo: "...... Có thể."

Ngôn Án vui vẻ ra mặt: "Cảm ơn con trai!"

Ngôn Trúc Trúc kết quả thật là nhanh, mười quả sơn trúc rất nhanh đã ra lò.

Cô cũng không dám để bé kết quá nhiều, sợ tổn thương thân thể. Kết xong mười quả liền ngăn bé lại, còn đưa cho be một cốc nước: "Uống nước nhiều một chút nha."

Ngôn Trúc Trúc nhận lấy cốc nước: "Vâng." Bé liếc mắt nhìn Ngôn Án một cái, nói, "Không sao, hiện giờ một ngày con kết trăm quả không thành vấn đề."

Ngôn Án: "......"

Thế giới thiên tài, cô không hiểu.

Cô chỉ biết rằng trước kia, các bạn sơn trúc đã thành niên của cô cả ngày cùng lắm chỉ có thể kết được năm mươi quả.

Ngôn Án đem mười quả sơn trúc và tất cả những quả mà Ngôn Khốc Khốc chưa ăn tới để hết vào chung với nhau, bày ra chụp ảnh.

Cô chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, lấy ảnh này là kỷ niệm chúc mừng Ngôn Trúc Trúc sinh ra.

【Hôm nay là ngày lành. Từ nay về sau tôi được hưởng phúc rồi ~】

Kỳ Duyên mới vừa về đến nhà, lướt một cái liền lướt tới bài viết này.

Ngày lành sao? Bởi vì ký hợp đồng với hắn ư?

Kỳ Duyên nhẹ nhàng cười cười, cho cô một cái like, hơn nữa còn bình luận: 【Sơn trúc rất ngọt, không tồi.】

Tác giả có lời muốn nói: Ngôn Trúc: Là bởi vì con sinh ra cơ.

Editor có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã hóng và chờ tới ngày tại hạ hết bận.