Chín giờ sáng là giờ ngủ của cô, là thời gian được định sẵn, dù chỉ sớm hơn một phút thì cô cũng không ngủ được.
Tô Cẩn nằm ngủ luôn trên ghế sofa, chất lượng giấc ngủ của cô rất tốt, cả quá trình không hề tỉnh lại, ngủ đến tận sáu giờ tối.
Một giấc ngủ đủ chín tiếng giúp con người tràn đầy năng lượng, thức dậy rửa mặt thay quần áo, bữa tối vẫn là bò bít tết, đúng tám rưỡi đi ra ngoài…

Đến sở Pháp y, Tô Cẩn nhận ra có khá nhiều người ăn mặc như phóng viên đi qua đi lại ở cửa, bọn họ cầm máy ảnh tìm kiếm ở khắp nơi.
Hiển nhiên một vài bên truyền thông đã biết về cái chết của Lục Chính Hùng, đám người bên ngoài đều ngửi thấy mùi tin tức mới mò đến.
Trong bãi đỗ xe có mấy chiếc xe cảnh sát treo biển số Tổng cục thành phố, còn có hai chiếc xe sang, nhìn thương hiệu ít nhất cũng khoảng trăm vạn.
“A…”
Nhà xác nằm ở tầng một, vừa bước vào sảnh của sở Pháp y đã nghe thấy tiếng khóc lóc đau đớn, tiếng gào hét chói tai.

Tình cảnh người nhà khóc lóc gào theo khi nhận xác thường xuyên diễn ra ở sở Pháp y.
Sau đó một đám người đi ra từ nhà xác, hai nam ba nữ đều ăn mặc quần áo màu đen trang trọng.
Người phụ nữ trung niên lớn tuổi nhất đi chính giữa khóc đến mức khuôn mặt đỏ bừng, dáng vẻ như sắp ngất.
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, phải giữ gìn sức khỏe.” Cô con gái đứng bên cạnh vừa khuyên vừa vỗ lưng giúp bà dễ thở hơn.

“Niệm Niệm, phải làm sao đây? Ba con không còn nữa, chúng ta phải làm sao đây!? Phải làm sao…” Người phụ nữ không ngăn được nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.
“Mẹ còn có con, có Lâm Lâm, còn có…” Cô gái xinh đẹp tên Lục Niệm ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp rung động lòng người nhìn bóng dáng cao lớn đang đỡ lấy mẹ mình ở phía bên kia: “Còn có anh Huân nữa.

Bọn con sẽ ở bên cạnh chăm sóc mẹ, mẹ đừng lo lắng!”
“Đúng vậy, còn có bọn con mà!” Đôi mắt Lục Lâm đong đầy nước mắt, cô đi theo phía sau, cánh mũi đỏ bừng, nắm chặt ống tay áo mẹ.
Nhìn hai đứa con gái hiếu thảo, bà Lục càng khóc nhiều hơn, bà nắm chặt tay phải của Đan Thần Huân: “A Huân, cháu nhất định phải bắt được hung thủ, đừng để thầy cháu chết không rõ ràng!”
Ánh mắt người đàn ông u ám, vẻ mặt lạnh lùng, anh thoáng im lặng rồi nói: “Chúng ta đi về trước đã.”
Bọn họ vẫn chưa biết nguyên nhân cái chết của Lục Chính Hùng, nếu biết được sự thật, chắc chắn sẽ sụp đổ.
“Đúng vậy, mẹ ơi, chúng ta về nhà trước đã, mẹ cần nghỉ ngơi…” Lục Niệm vội vàng khuyên nhủ, cô thấy sắc mặt mẹ càng lúc càng tái nhợt, lo lắng bà không chịu được sẽ ngất xỉu: “Lục Lâm, đỡ…”
Lục Lâm vội vàng bước đến đỡ cánh tay mẹ mình.
Đan Thần Huân và Hạ Bân đi sau lưng bọn họ bước ra sảnh, cả đoàn người gặp Tô Cẩn ở trước cửa.
Cô gái này mặc áo khoác trắng rộng rãi, quần bò đen, trên mặt vẫn đeo khẩu trang màu trắng chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy, sáng ngời, tinh nhanh như một con thú nhỏ.
Cô nhìn bọn họ… Không, có lẽ là nhìn chằm chằm Đan Thần Huân, ánh mắt đầy vẻ uy hiếp, cả người tràn ngập sự cảnh giác và đề phòng như một con nhím đang giơ gai lên, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Hạ Bân thấy cô cũng hơi ngạc nhiên, dù cách bảy tám mét vẫn có thể cảm nhận được vẻ hung ác trên người cô.
Cô bác sĩ pháp y kỳ quái này như một hồn ma, chỉ im lặng đứng ở đó cũng có thể dọa chết người!
Đan Thần Huân lại như không thấy cô, anh nhìn thẳng về phía trước, sải chân rời khỏi sảnh.
Tô Cẩn nheo mắt, bả vai thả lỏng nhanh chóng đi lên lầu.
Phòng giải phẫu số 1 là phòng làm việc của cô, cô không thích tiếp xúc với người khác nên không sắp xếp một văn phòng riêng như hai bác sĩ pháp y còn lại, mà đặt luôn bàn làm việc trong phòng giải phẫu.
Vì bị dị ứng ánh nắng nên cô cũng không thích ánh đèn quá mạnh, ngoại trừ đèn mổ trên bàn giải phẫu thì trong phòng chỉ lắp đặt mấy bóng đèn nhỏ, tuy không sáng nhưng vẫn thấy rõ mọi thứ.
Thay sang quần áo làm việc, Tô Cẩn đọc sách giải phẫu, trong lúc tập trung lại có người gõ cửa.
“Pháp y Tô, cô đi với tôi một lát.” Trì Triệt đẩy cửa, thò nửa người vào.
Tô Cẩn bình tĩnh tập trung vào trang sách, yên lặng khoảng nửa phút mới nói: “Tôi sẽ đi với anh nếu có xác chết cần khám nghiệm, việc khác thì không cần nói nữa.”
Cô không tham gia bất kỳ công việc gì không liên quan đến khám nghiệm tử thi.
Trì Triệt mỉm cười: “Xin hãy đi theo tôi.”
Anh ta luôn rất khách sáo, ngay cả khi cô gặp khó khăn trong giao tiếp và không coi anh ta là cấp trên, bởi vì anh ta rất ngưỡng mộ cô.
Cô có năng lực, có sự can đảm, được gọi là đứa con cưng của giới pháp y, tuy tính cách lập dị nhưng không thể phủ nhận sự thật cô là một thiên tài.

Tô Cẩn sinh ra để làm pháp y.
Tô Cẩn nhướn mày, dù không vui vẫn gấp sách lại.
Trừ khi có chuyện quan trọng, nếu không Trì Triệt không bao giờ làm phiền cô.
Cô đi theo anh ta ra ngoài, hai người đi một trước một sau giữ nguyên khoảng cách ba bốn mét rời khỏi sở Pháp y, đi thẳng đến đồn cảnh sát ở bên cạnh.
Tối nay, đồn cảnh sát Thành Nam rất bận rộn, hơn chín giờ tối vẫn còn rất nhiều người đi lại, đèn điện sáng trưng.
Liên tục xảy ra hai vụ án mạng khiến tổ trọng án trở nên bận rộn, phải điều tra suốt đêm.
Tô Cẩn rất ít rời khỏi tòa nhà Pháp y, đây là lần đầu tiên cô đến đồn cảnh sát, trên đường đi đã thu hút vô số sự chú ý.

Nhất là ánh mắt của đám cảnh sát nam khiến cô cảm thấy cả người khó chịu, cánh tay và bả vai căng cứng, lông tơ dựng đứng.

Con ngươi của cô co lại, làn da lộ ra ngoài trắng bệch như xác chết trong nhà xác.
“Là pháp y Tô kìa!”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy đây, trông trẻ thật, cứ như trẻ vị thành niên ấy!”
“Cô ấy 24 tuổi nhỉ?”
“24 tuổi? Không phải những bác sĩ pháp y được tốt nghiệp đều gần 30 sao? Đúng là cô gái thiên tài!”
“Nghe nói chỉ số IQ 160, đáng tiếc tính cách hơi kỳ lạ, hình như mắc bệnh tự kỷ…”
“Suỵt suỵt! Nói nhỏ thôi…”
Ba cô cảnh sát mặc thường phục tụ tập bàn tán, tuy giọng nói không lớn nhưng Tô Cẩn vẫn nghe rõ từng câu từng chữ.
Cô vẫn rất bình tĩnh, không biết từ khi nào bên ngoài bắt đầu có tin đồn cô bị bệnh tự kỷ.

Cũng giống như ba cô gái kia, ánh mắt bọn họ tỏ vẻ kỳ lại nhiều hơn là ngưỡng mộ, ngôn ngữ cơ thể vô cùng xa cách, thậm chí còn coi cô như quái vật.
Tô Cẩn không thèm quan tâm, ở trong mắt cô, bọn họ mới là quái vật.
Thích tụ tập, thích tám chuyện còn thích loại sinh vật là phái nam.
Vừa nghĩ đến việc bọn họ sẽ ôm ấp, môi kề môi với đàn ông, cô đã cảm thấy ghê tởm, cả người nổi mẩn đỏ.
Trì Triệt cũng nghe thấy, anh ta liếc nhìn bọn họ, cong môi khẽ cười.
Làn da anh ta trắng trẻo, mày rậm mắt to, đường nét khuôn mặt sắc sảo đẹp trai, lúc cười, đôi mắt hoa đào tràn ngập vẻ quyến rũ, đúng chuẩn một anh chàng hấp dẫn.

Đám “tiểu thịt tươi” trong làng giải trí mà so với anh ta cũng phải cam chịu nhận thua.
Nhất là lúc anh ta mỉm cười như gió xuân ấm áp khiến người đối diện cảm thấy rung động, khí chất tao nhã ôn hòa rất giống công tử nhà giàu thời xưa.
Nhóm cảnh sát nữ trợn to mắt, cả ba cặp mắt đổ dồn về phía anh chàng đẹp trai, đâu rảnh nhìn người khác nữa?
“Pháp y Tô, hai cái xác tìm được đêm qua đã nhận xác xong, cũng đã xác định thân phận, nhưng còn vài điểm đáng nghi cần cô giải đáp.” Trì Triệt ngoảnh lại cẩn thận giải thích với Tô Cẩn.
“Tôi có thể cung cấp văn bản báo cáo.” Ý là, không cần cô tự đến đây.
“Gặp mặt giao lưu có thể tránh hiểu lầm.” Trong lúc đang nói chuyện, hai người đã đi đến tổ trọng án ở tầng một.