Đan Thần Huân khởi động xe chuẩn bị rời đi, lúc này điện thoại lại kêu lên.

Anh liếc nhìn số người gọi đến, là Lục Niệm.

“Lục Niệm! ”
“Anh Huân, có rất nhiều phóng viên đứng trước cửa nhà, em không về nhà được!” Điện thoại vừa kết nối đã vang lên một giọng nữ hoảng sợ.

“Đừng sợ, bây giờ em đang ở đâu?” Người đàn ông lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, chạy về phía nhà họ Lục.

“Em đang đỗ xe gần nhà! ” Lục Niệm nghe thấy giọng anh thì lập tức bình tĩnh lại.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có anh mới có thể mang đến cảm giác an toàn cho cô.

“Ngồi yên trên xe, anh sẽ cho người đến xử lý.

” Người đàn ông tắt điện thoại, sau đó lại gọi điện dặn dò vài câu, cuối cùng ném điện thoại lên ghế phụ.

Anh đang lái xe cảnh sát, chiếc xe việt dã màu đen không quá nổi bật nhưng biển số cảnh sát vẫn khá bắt mắt.


Từ khi rời khỏi đồn cảnh sát Thành Nam, Đan Thần Huân đã phát hiện có một chiếc xe khả nghi bám theo sau, trong quá trình anh gọi điện thoại, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm kính chiếu hậu.

Chiếc xe màu đen phổ thông bám theo cả một quãng đường, luôn duy trì một khoảng cách nhất định, có lẽ người khác không chú ý đến nhưng anh là cảnh sát, năng lực phản trinh sát rất mạnh, chỉ liếc nhìn đã biết có phải theo dõi hay không.

Đan Thần Huân bình tĩnh lái xe đi vài vòng ở khu Thành Nam, anh không cố gắng cắt đuôi chiếc xe phía sau, chỉ lái lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng còn dừng lại.

Chiếc xe bám theo anh sau rất khó chịu, mấy lần suýt chết máy, sau mấy lần như vậy đã nhận ra mình bị phát hiện nhưng vẫn bám theo sau.

Đan Thần Huân không cho bọn họ cơ hội phản ứng, đột nhiên tăng tốc ở một đường giao nhau, lái vào con đường một chiều, cắt đuôi người theo dõi.

Tốc độ xe hơi nhanh, lúc anh rẽ vào con đường này mới phát hiện đường khá hẹp, chỉ đủ cho hai chiếc xe đi qua.

Đúng lúc có một chiếc xe đạp phóng đến từ phía đối diện, xe đạp còn chưa kịp băng qua đường, đang lao thẳng về phía xe của anh.

Thấy sắp đâm thẳng vào nhau, Đan Thần Huân phanh gấp, đánh tay lái sang một bên.

Hai chiếc xe sượt qua nhau chỉ cách 0,5cm, dù không đâm trúng nhưng vì tốc độ quá nhanh, phản ứng đầu tiên của xe đạp cũng là quay đầu xe, theo quán tính đổ xuống đường cái.


Xe đạp trượt ra mấy mét đâm vào lề đường, người đạp xe ngã giữa đường!
Đan Thần Huân dừng xe ở ven đường, vội vàng xuống xe xem xét.

Dưới đèn đường, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn hơi gầy nằm ở trên đường, bóng lưng mảnh khảnh hơi quen mắt.

Cô gái mặc áo khoác dài màu be, quần dài rộng màu đen, mái tóc ngắn gọn gàng.

Cô chống hai tay ngồi từ dưới đất dậy, quay sang nhìn anh, khẩu trang màu trắng rất nổi bật, còn có đôi mắt đen láy như con thú nhỏ!
Lại là cô!
Tô Cẩn chịu đựng cơn đau đớn ở bàn tay, trợn mắt nhìn người gây ra tai nạn, đôi mắt bực tức sáng ngời: Lại là anh ta! Lại là anh ta!!
Dai như đỉa!
“Có đau lắm không?” Người đàn ông đang định đến gần, thấy là cô thì vội vàng dừng cách bước cách đó bốn năm mét.

Tô Cẩn nắm tay lại, trên bàn tay có một chỗ bị xước da, không to nhưng lại rớm máu.

Cô không thèm quan tâm, đi đến ven đường dựng xe đạp.

Cô ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra một lượt xe, không hỏng mà chỉ bị tróc một ít sơn, nhưng điều này đã khiến cô đau lòng.

Cô đã dùng số tiền lương đầu tiên để mua chiếc xe này, là thương hiệu tốt nhất trong các dòng xe đạp leo núi, giá thị trường hơn một vạn.

Đương nhiên giá cả không quan trọng, quan trọng là chiếc xe này đã theo cô trải qua gió táp mưa sa, nó cũng như người nhà của cô vậy.

Tô Cẩn rất trân trọng nó, tuần nào cũng phải rửa sạch sẽ rồi bảo dương, bị tróc một lớp sơn như đang làm xước da cô, đâm vào thịt trong lòng cô!