Nghe vậy, Tiếu Dương gật đầu, anh ta vuốt cằm nhìn chằm chằm mặt sông như có điều suy nghĩ.

Đan Thần Huân nhìn Tô Cẩn, cô gái này đứng quay lưng về phía ánh đèn khiến khuôn mặt đeo khẩu trang mơ hồ không rõ.

Cô lẳng lặng đứng đó như mặt nước phẳng lặng, dường như mọi thứ xung quanh đều không thể ảnh hưởng đến cô, cô không thuộc về thế giới này.

Hành động kỳ quái, tính cách lập dị, thái độ kiêu ngạo và tự tin, cô gái này như một bí ẩn không thể nhìn rõ.

Sự phân tích của cô khác với anh, nhưng có thể chắc chắn công cụ gây án đang ở dưới sông đã rất đáng gờm, cho thấy cô là người có khả năng quan sát tỉ mỉ, suy nghĩ thấu đáo.

“Có năng lực quan sát như vậy, thật đáng tiếc khi làm pháp y.


” Đan Thần Huân đi về phía bờ sông hai bước, ngồi xuống lấy một vốc nước sông.

Hạ Bân vừa nói chuyện điện thoại xong nghe được câu nói này hơi cau mày, khóe môi nhếch lên.

Có rất ít người được sếp khen ngợi, cô bác sĩ pháp y này… ghê thật!
Tô Cẩn cũng nghe ra ý của anh, cô không nhìn anh: “Tôi làm pháp y vì không muốn các anh mất việc.


Ý là, nếu cô đi làm cảnh sát, bọn họ sẽ thất nghiệp hết.

Nói xong câu đó, cô quay người rời đi, bóng lưng màu trắng như một bóng ma trong đêm tối lạnh lẽo.

Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, Tiếu Dương nhìn Tô Cẩn rồi lại nhìn Đan Thần Huân, ngửi thấy mùi thuốc súng trong không khí.

“Đội trưởng Đan…” Anh ta đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông, cẩn thận dò hỏi: “Có phải anh đã làm mếch lòng pháp y Tô rồi không?”
Đan Thần Huân nhìn sang, ánh trăng chiếu xuống khiến khuôn mặt đẹp trai càng sắc nét hơn, đôi mắt sắc bén sâu thẳm khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tiếu Dương lúng túng cười, lựa chọn im lặng…
Nửa tiếng sau, đội trục vớt thành phố đến hiện trường, bọn họ được trang bị đầy đủ thiết bị chuyên nghiệp, chỉ tốn hơn mười phút đã tìm thấy công cụ gây án và một nửa xác chết ở dưới đáy sông.

Hung khí là một con dao rựa dài khoảng hai mét, nặng đến 30kg, loại dao này vô cùng sắc bén, có thể cắt nát cả những lá sắt mỏng, rất dễ dàng cắt đứt da xương con người.


Một nửa xác chết và nửa thân dưới, cùng với xác chết phát hiện trong kho hàng đều được đưa về bộ phận Pháp y Thành Nam.

Tô Cẩn giải phẫu ngay trong đêm, đến ba giờ sáng Trì Triệt đã đưa báo cáo khám nghiệm thi thể đến tổ trọng án trong đồn cảnh sát bên cạnh.

Nửa thân dưới và xác chết vớt dưới sông thuộc về cùng một người, thời gian chết khoảng tám giờ tối nay, xác chết trong kho hàng đã chết khoảng mười ngày, bởi vì vấn đề thời tiết nên rất khó xác định chính xác thời gian.

Hai xác chết được tìm thấy trong vòng một ngày, người chết đều là nữ, hơn nữa cách thức gây án tương tự với vụ án phân xác trước đó, đây rõ ràng là một vụ án giết người liên hoàn.

Cân nhắc đến mức độ nghiêm trọng của vụ án, đồn cảnh sát Thành Nam họp ngay trong đêm, cuối cùng đã quyết định mời tổ trọng án thành phố cùng tham gia, do Tiếu Dương dẫn đội dốc sức phối hợp với Đan Thần Huân, cùng nhau điều tra vụ án này.

Tiếu Dương nổi tiếng tùy tiện, anh ta không thích bị người khác điều khiển, Đan Thần Huân lại là đội trưởng trong vụ án lần này, muốn anh ta nghe lệnh người khác thà giết anh ta luôn cho xong.

Vì vậy anh ta rất khó chịu, vừa họp xong đã cáu kỉnh, lãnh đạo phải làm công tác tư tưởng cả tiếng đồng hồ, anh ta mới miễn cưỡng nhận nhiệm vụ.

Thế nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, buồn bực.


Ngược lại, đám cấp dưới đang vui vẻ đến phát điên, dù sao Đan Thần Huân cũng là nhân vật thần thoại trong giới cảnh sát, có thể làm việc chung với anh là việc tốt hiếm có.

Những cảnh sát nam muốn đi theo học hỏi năng lực điều tra phá án của anh, những cảnh sát nữ thì có thể ngắm nam thần mỗi ngày.

Ngoại trừ Tiếu Dương, tất cả mọi người đều thích thú…
Lúc đi ra từ đồn cảnh sát, đường chân trời đã trở nên trắng xóa.

Đan Thần Huân không về ngay mà đi sang sở Pháp y.

(Editor: haha, tui bị thích câu nói của chị Cẩn! )