—Lễ mọn nghèo hèn, thiếp lấy hồng sa mua son môi—
Đã qua nửa canh giờ mà Hề Tương Lan vẫn chưa về, Thịnh Tiêu không nói gì đứng dậy đi ra ngoài.
Ứng Trác lạnh lùng nói: “Sư huynh kêu chúng ta đợi ở đây.”
Thịnh Tiêu không quan tâm, bước ra ngoài như một cơn gió.
Ứng Trác nhìn bóng lưng của hắn, âm thầm nghiến răng ken két.
Với bản lãnh của Hề Tương Lan sợ là đã xông lên tầng ba, Thịnh Tiêu hờ hững tìm được cầu thang dẫn lên tầng ba, muốn cất bước đi lên.
Ba thiếu niên ngồi chờ đến gật gà gật gù trong góc tối dưới chân cầu thang, thấy vậy liền xông tới cản hắn lại.
“Nè nè! Khoan đã! Vị đạo hữu háo sắc kia ơi!”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn sang.
Ba người nọ hơi sửng sốt, bị ánh mắt rét buốt đó làm cho đồng loạt run lập cập.
Thịnh Tiêu coi kiếm ý của Liễu Trường Hành là không khí, áo bào tung bay bước thẳng lên tầng ba.
Ba thiếu niên trợn mắt nhìn nhau, sôi nổi cười gượng.
“Ha ha ha ha chắc chắn đây là đại năng! Còn là Hư cảnh!”
“Khủng bố quá đi, chắc chắn không phải do chúng ta nhát gan!”
“Đúng đúng đúng, có khi là lên tới Đại thừa kỳ.”
Thịnh đại năng bình tĩnh đi lên tầng ba, còn chưa đi được hai bước thì đã bị luồng kiếm ý mạnh mẽ đánh thẳng tới, tia sáng lạnh lóe lên va chạm vào tầng cấm chế phòng hộ quanh thân của Thịnh Tiêu, tạo ra vòng gợn sóng ác liệt làm chấn vỡ ly trà trên bàn thành vụn phấn.

Ánh mắt của Thịnh Tiêu không nhúc nhích lấy một lần, hắn giơ ngón tay cái bắn ra kiếm ý Đông Dung.
‘Keng’ một tiếng giòn giã.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Hề Tuyệt đâu?”
Liễu Trường Hành đã xuất kiếm khỏi vỏ, khuôn mặt phủ đầy ý lạnh trông như tia nắng cuối cùng của trời chiều, hắn lạnh nhạt nói: “Lâu rồi không gặp, ngươi không muốn ôn chuyện cũ với bạn cùng trường sao?”
Thịnh Tiêu hoàn toàn hết kiên nhẫn.
Đông Dung mới rút ra một nửa chợt phát ra một trận ong ong đinh tai nhức óc, cho dù là kiếm ý nhưng cũng mang theo lôi văn màu lam lẫm liệt, cuốn màn giường bay phần phật dữ dội.
“Ong—”
Bên tai phát lên tiếng ong ngân vang.

Ngọc quan búi tóc của Liễu Trường Hành lặng lẽ vỡ làm đôi, mái tóc dài đen nhánh bung xõa che khuất cả mặt của hắn.
Liễu Trường Hành: “…”
Thịnh Tiêu thong thả rút kiếm về.
Hắn nâng vỏ kiếm chỉ thẳng vào Liễu Trường Hành, không nói nửa chữ thừa thải: “Hề Tuyệt.”
“Hề Tuyệt Hề Tuyệt.” Liễu Trường Hành vừa mới nổi lòng phấn khởi liền bị dập tắt, hắn sầm mặt rút kiếm về, lạnh lùng nói: “Ngươi luôn miệng kêu Hề Tuyệt, hắn là kiếm của ngươi hay đạo lữ của ngươi?”
Thịnh Tiêu không muốn tốn nước bọt với loại kiếm tu thuần khiết ngu ngơ như Liễu Trường Hành, Thiên Diễn Châu trong tay chợt lóe lên lôi văn, bắn thẳng vào một cửa phòng gần đó.
Liễu Trường Hàng hơi sửng sốt.
Thịnh Tiêu không nhỏ yếu giống như Hề Tương Lan nên không rảnh đấu trí đấu dũng với Liễu Trường Hành, sải bước đi tới muốn lấy cứng chọi cứng.
“Khoan đã! Khoan đã!!” Liễu Trường Hàng vội vàng cản hắn lại: “Muốn muốn đi vào thì ngươi phải đỡ một kiếm của ta!”
Thịnh Tiêu nhíu mày, có vẻ cảm thấy những lời này rất khiến người ta phải nghi ngờ.
Không phải mới nãy hắn đã chẻ làm đôi ngọc quan búi tóc của Liễu Trường Hành đó sao?
Liễu Trường Hành nhận ra tầm mắt của Thịnh Tiêu đảo qua đảo lại trên tóc dài xõa rũ rượi của mình, nước mắt không báo trước rớt xuống lộp độp, hắn không thể tin nổi nói: “Không ngờ ngươi lại sỉ nhục ta!”
Thịnh Tiêu: “…”
‘Đùng—’
Cách một bức tường, Hề Tương Lan bị dư chấn đánh lộn bên ngoài làm cho lảo đảo, được người bên cạnh dìu đứng vững lại.
Lầu chủ của Quân lâu Hồng Trần Thức tên là Hồng Trần, một mỹ nhân mang vẻ đẹp phong tình vạn chủng.
Nàng mặc bộ váy đỏ, trang điểm đậm, eo nhỏ uốn éo như rắn dẫn Hề Tương Lan đi tới phía trước, tay cầm quạt phe phẩy, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt của Hề Tương Lan, chậc lưỡi nói: “…Khuôn mặt này của ngươi vẫn là nhất, ta ở thành Cửu Tiêu nhiều năm, chưa thấy ai đẹp hơn… Chậc chậc.”
Hồng Trần vừa nói vừa say mê vuốt ve gò má của Hề Tương Lan, càng ngắm càng thích.
Hề Tương Lan: “…”
Lúc này Hề Tương Lan đang dùng khuôn mặt lúc chạy trốn khỏi tay Thịnh Tiêu ở chùa Cô Xướng, nốt ruồi son lấp lánh nơi khóe mắt, hàng mi dài rũ xuống phủ lên thật giống như nhuộm nốt ruồi son thêm đỏ rực đầy yêu mị.
Mủi chân bị cơn dư chấn hồi nãy làm cho tê rần, y hơi ngoái đầu nhìn ra đằng sau, thầm nghĩ đừng nói là Thịnh Tiêu đã đánh tới cửa?
Hồng Trần đẩy cửa ra rồi gọi y: “Kiều Kiều, tới đây.”
Hề Tương Lan theo phản xạ nói: “Lải lơ.”
Y ‘lải lơ’ xong liền giật cả mình, suýt chút nữa tự tát cái mỏ nghiệp của mình.
Hề Tương Lan còn tưởng Hồng Trần sẽ dẫn mình đi gặp Tuân Nương, ai ngờ là dẫn y vào phòng trang điểm ở tầng trên cùng.
Hồng Trần sai bảo thiếu nữ đứng cúi đầu bên cạnh: “Yểu Yểu, trang điểm cho hắn đi.”

Thiếu nữ tên Yểu Yểu hơi cúi người đáp: “Vâng ạ.”
Hề Tương Lan nhìn bàn trang điểm bày la liệt son phấn đủ màu sắc rực rỡ liền nhức đầu, ngồi đợi tuyển chọn hoa khôi chỉ cần một lát là xong, chứ còn bôi son trét phấn e là sẽ tra tấn y đến mấy tiếng.
“Hồng Trần cô nương.” Hề Tương Lan ngăn Hồng Trần lại, chân thành nói: “Ta không dối gạt ngài…”
Y do dự giây lát rồi nói: “…Thật ra ta là nam nhân.”
Hồng Trần nhìn y với ánh mắt khó tin nổi: “Ngoan nào, ngươi lấy đâu ra tự tin nghĩ mình giả trang thành nữ nhân không lộ sơ hở?”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan không giả giọng nữ yêu kiều nữa, kinh ngạc nói: “Ngài đã biết?”
“Tất nhiên.” Hồng Trần cầm quạt tròn nhẹ nhàng nâng cằm Hề Tương Lan lên, thưởng thức khuôn mặt mỹ lệ của y một hồi rồi dịu dàng nói: “Huống chi nữ tử ở Nam Canh có vóc dáng nhỏ gầy, thân hình của ngươi cao ráo, ngũ quan cứng cáp lộ rõ nét nam tính.

Tỷ tỷ của ngươi ở thành Cửu Tiêu nhiều năm, gặp qua vô số mỹ nhân, ngươi tưởng mình có thể lừa được ta?”
Hề Tương Lan nhìn nàng với ánh mắt gần như là sùng bái.
Đây… Đây là lần đầu tiên có người nói y cao ráo!
“Vậy tỷ tỷ có còn cho ta tham gia tuyển chọn hoa khôi nữa không?”
Hồng Trần cầm quạt tròn phe phẩy, che miệng cười khẽ, sau đó tùy ý nhấc tay mở cửa sổ bên cạnh ra: “Kiều Kiều, đến xem đi.”
Lan Kiều Kiều vẫn còn đang vui vẻ vì được nói là ‘cao ráo’, cũng không chê bai cái tên nữ tánh này, y từ từ đi tới bên cửa sổ, nhìn theo hướng quạt tròn của Hồng Trần.
Bên dưới lầu các là cả một con phố dài chật kín người, bởi vì sắp diễn ra tuyển chọn hoa khôi mà như nêm như cối.
Người tới muôn hình muôn màu, hầu như có mặt của dân trên khắp Thập Tam Châu, nói đông đúc khó kiểm soát cũng không quá.
Hề Tương Lan nhìn xuống bên dưới, nhưng không phát hiện ra manh mối gì.
Hồng Trần nhìn đám người nườm nượp bên dưới như thể đang nhìn đám kiến hôi hèn mọn, thản nhiên nói: “Tuy thế gia đại tộc ở Thập Tam Châu đông đảo, nhưng phần lớn đều là các tu sĩ tầm thường.”
Hề Tương Lan dựa lưng vào cửa sổ thờ ơ nhìn khung cảnh bên dưới,
“Mỗi năm ta đều đập vào hàng trăm ngàn linh thạch mới mua được cái danh hoa khôi của thành Cửu Tiêu, chứ còn một nhờ mặt hai nhờ số như ngươi mà có thì quả thật cầu không được.” Hồng Trần từ tốn nói: “Người đứng đầu trăm hoa, tuyệt thế giai nhân, linh tủy vàng ngọc đắp nặn ra cốt cách mỹ nhân, một báu vật tuyệt phẩm như vậy, ngươi cảm thấy có mấy ai giàu sang ở Thập Tam Châu có thể được hưởng dụng mỗi ngày?”
Hề Tương Lan bật cười.
Hồng Trần dùng quạt tròn chỉ vào dòng người tấp nập bên dưới, cười nói: “Nói chung là bọn họ không có số hưởng hoa khôi của Quân lâu Hồng Trần Thức, mặc kệ ngươi là nam hay nữ, chỉ cần xinh đẹp, ra ngoài hé lộ dung nhan khiến bọn họ điên đảo thần hồn cầu mà không được, đó mới chân chính là người đứng đầu trăm hoa.”
Hề Tương Lan… Hề Tương Lan xem như vậy đã đủ rồi.
“Ngoan lắm.” Hồng Trần đối xử với y giống như đối xử với bảo vật quý giá của mình, nàng cười tủm tỉm dỗ dành y: “Nhanh đi trang điểm đi, ta đi nói một tiếng với Tuân Nương.”

Hề Tương Lan còn lời muốn nói nhưng Hồng Trần đã mỉm cười yểu điệu đi xa.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, ở sau cửa, nữ nhân đi theo Hồng Trần mở to đôi mắt lạnh như băng, nói: “Lầu chủ, khuôn mặt của vị Lan Kiều Kiều kia, không lẽ là dùng thuật che mắt hoặc ngụy trang? Tại sao lại có người sinh ra với dung nhan đẹp đến ảo diệu như vậy?”
“Ta ở thành Cửu Tiêu đã mấy chục năm, há không thể nhìn ra thật giả?” Hồng Trần cười như không cười: “Mà có là giả đi nữa, ngươi thấy ta sẽ để ý sao?”
Nữ nhân kia im lặng.
Dáng người của Hồng Trần xinh đẹp thướt tha, nàng vừa đi vừa lười biếng nói: “Tung ra tin tức hôm nay Lan Kiều Kiều sẽ tham gia tuyển chọn hoa khôi, thuận tiện nâng giá đèn mây bán trên các con phố gần thanh lâu lên gấp đôi, chia huê hồng với hàng rong cũng đổi thành hai tám.

Cái cây rụng tiền này chắc chỉ ở đây một ngày, ta phải tranh thủ kiếm bộn tiền mới được.”
Về phần cây rụng tiền đến thành Cửu Tiêu với mục đích gì, đều không quan trọng.
Tiền mới là quan trọng nhất.
Hề Tương Lan còn không biết có người dùng y để đào tiền, ngồi ở đó đần mặt nhìn thủy kính, thả suy nghĩ bay cao bay xa.
Thiếu nữ trang điểm cho y cầm cọ dặm phấn rồi xoa nhẹ lên mặt y, nhưng không hiểu tại sao càng làm càng run tay, bỗng chốc không cẩn thận làm bụi phấn vẩy vào trong mắt y.
Hề Tương Lan nhíu mày che mắt lại.
Yểu Yểu tái xanh cả mặt, lập tức ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống đất, toàn thân run như cầy sấy, nàng ta kinh hoảng dập đầu tạ lỗi: “Tha mạng, tha… Tha mạng!”
Hề Tương Lan dụi nhẹ một cái, nước mắt mang theo bụi phấn rơm rớm chảy ra, nguyên vành mắt đều đỏ ửng cả lên.
Trì hoãn từ nãy đến giờ, nay lại gặp thêm Yểu Yểu sợ đến mức run lẩy bẩy không đứng lên nổi, liên tục dập đầu xin tha mạng, làm cho Hề Tương Lan còn tưởng mình là ác quỷ ăn thịt trẻ con.
“Không sao.” Hề Tương Lan cố gắng nói một cách dịu dàng hết mức có thể: “Không trách ngươi, mau đứng lên đi.”
Yểu Yểu lắc đầu như trống bỏi, nước mắt rơi lã chã, nói: “Cầu, cầu xin ngài, ta thật sự… Thật sự không thấy gì cả, hức hức, cầu xin ngài tha cho một mạng.”
Nụ cười trên môi của Hề Tương Lan dần dần phai nhạt, y giống như nhớ ra gì đó mà hơi cúi người xuống, dùng một ngón tay nâng cằm của Yểu Yểu, vừa cường thế nhưng không thiếu dịu dàng ép nàng ngửa khuôn mặt khóc lóc lê hoa đái vũ lên.
Y hứng thú quan sát hồi lâu, đột nhiên bật cười.
“Là cô à.”
Yểu Yểu thấy y cười thì càng run dữ hơn, nhắm chặt mắt sẵn sàng đón nhận cái chết.
“Sợ cái gì mà sợ?” Hề Tương Lan dịu dàng lau khô nước mắt giúp nàng, trông chẳng khác gì đối xử với người yêu: “Lúc đó ta đã nói rồi mà, chỉ cần cô không nói ra, ta sẽ không làm tổn thương cô.”
Yểu Yểu run rẩy nói: “Ta… Ta sẽ không nói, ta chưa nói! Ta có chết cũng sẽ không nói!”
“Cô nương ngoan.” Hề Tương Lan dịu dàng nói: “Cô tuân thủ cam kết, ta tất nhiên cũng sẽ không nuốt lời, có đúng không? Nào, đứng lên đi, đừng sợ.”
Yển Yển trông như sắp bị dọa xỉu tới nơi, nhưng vẫn nghe theo lời dỗ dành của Hề Tương Lan mà lồm cồm bò dậy, sụt sịt tiếp tục cầm cọ đang điểm cho y.
Cái mặt này của Hề Tương Lan xinh đẹp quá thể đáng, một cái nhíu mày một cái nhếch môi đều phong tình mỹ lệ, nhưng Yểu Yểu không dám nhìn thẳng vào mặt y, thầm lo lắng không yên, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh của ba năm trước.

Lúc đó Quân lâu Hồng Trần Thức nghênh đón một vị tiên quân họ Khúc, người đó chỉ đích danh hoa khôi tới đánh đàn múa hát cho hắn.
Hoa khôi Lan Kiều Kiều dùng miếng lụa mỏng che mặt, xinh đẹp không sao tả xiết, bàn tay thon dài yêu kiều phe phẩy quạt tròn, giống như cuối cùng đã chờ được chuyện tốt mà mỉm cười vui vẻ bước vào trong phòng.
Không lâu sau tiếng đàn thản nhiên vang lên, Lan Kiều Kiều đàn một khúc nhạc khổ tình nổi tiếng ở Nam Cảnh.

Lúc đó Yểu Yểu còn nhỏ tuổi, được Hồng Trần kêu mang thứ giúp trợ hứng vào, lá gan của nàng không lớn, lại lo sợ bất cẩn quấy rầy nhã hứng của khách quý, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra định đặt đồ trên bàn nhỏ rồi lập tức lặng lẽ lui ra.
Nhưng vừa quỳ gối đặt đồ xuống thì đột nhiên nghe thấy tiếng ‘phụp’ cực kỳ nhỏ.
Thiếu nữ vô thức ngẩng đầu lên thì thấy cách đó không xa, trên tấm bình phong trắng tuyết viết đầy dâm từ diễm khúc thoáng hiện lên một đường nước dài ngoằng ngoèo.
Trông giống như là bị tạt máu lên.
Yểu Yểu nhìn mà ngơ ngác, do dự bò tới hai bước, rốt cuộc cũng nhìn thấy cảnh tượng phía sau bình phong.
Hoa khôi Lan Kiều Kiều mặc bộ quần áo tầng tầng lớp lớp rực rỡ diễm lệ đang quỳ gối trên đất, y vẫn ung dung ưu nhã đánh đàn, ở phía đối diện, tiên quân họ Khúc đã ngã rạp ra đất, trên ngực có một lổ thủng rất lớn đang chảy máu ồ ạt.
Máu chảy đầy đất, bình phong, bàn, thậm chí là vạt áo thêu hoa văn rực rỡ cũng đều bị nhiễm đỏ ghê rợn.
Lan Kiều Kiều bình tĩnh ngồi ở đó như không có gì xảy ra, thậm chí còn vui vẻ ngâm nga câu hát.
“Chàng hữu tình, hay là vô tình.

Lễ mọn nghèo hèn, thiếp lấy hồng sa mua son môi, trong tay không có gì, đành phải lấy máu…”
Ca khúc được hát tới đây bỗng dừng lại.
Yểu Yểu bị dọa sợ choáng váng, hai mắt trống rỗng như mất hồn, nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt vừa xinh đẹp vừa ma mị.

Ngón út đánh đàn của Lan Kiều Kiều cũng bị dính máu, y nhìn chằm chằm Yểu Yểu, bỗng nở nụ cười dịu dàng, từ từ nâng ngón út dính máu lên bên môi rồi chạm nhẹ vào, vui vẻ cong mắt hát nốt câu còn lại.
“…Đành phải lấy máu thay son.”
Yểu Yểu nhớ tới đây liền sực tỉnh hồn lại, vừa nhìn vào khuôn mặt của Hề Tương Lan liền bị dọa bủn rủn cả người, suýt chút nữa lại vẩy bột phấn vào trong mắt y.
Hề Tương Lan cũng không tức giận, y mở nắp hộp đựng bột son ra, dùng ngón út chấm lấy một ít rồi thoa nhẹ lên bờ môi nhạt màu.
Ừm, là hương hoa quế.
Đôi mắt đờ đẫn của Yểu Yểu nhìn theo từng hành động cử chỉ của y, đột nhiên nghiêng người ngã nằm xuống đất.
Hoàn toàn hôn mê.
Hề Tương Lan: “…”
Gì vậy trời?!
Hề Tương Lan cuống quýt đỡ nàng lên, vừa mới cúi người xuống bỗng cảm thấy Thiên Diễn Châu trên hoa tai xoay tròn một vòng.
Cơ quan phát ra tiếng cạch cạch vang dội.
Hề Tương Lan ngơ ngác sờ hoa tai.
Thịnh Tiêu đã tới?
===Hết chương 47===.