Ánh sáng trong mắt Tiêu Cảnh dần ảm đạm, khôi phục thành thâm trầm tối tăm, y cúi đầu cung kính nói: “Dạ, sư tôn, đồ nhi biết sai.”

Hai người cũng không dây dưa vấn đề này nữa, mà tự đi nghỉ ngơi.

Chân Diệp bí cảnh không phân ngày hay đêm, cho nên tạm thời dựng trại đóng quân cũng là vì chúng đệ tử sau khi trải qua huyết chiến (*) cần điều chỉnh trạng thái mệt mỏi, người Tu Chân Giới vốn thể chất cường hãn, khôi phục cũng nhanh hơn so với người thường, Ôn Thanh Lan chỉ điều tức một lát, đã nghe được thanh âm khôi phục sinh long hoạt hổ của các đệ tử.

(*) trận chiến kịch liệt, đổ nhiều máu

Trước bởi vì tâm thần không yên nên không chú ý cảnh vật xung quanh, đến khi điều tức xong đệ tử đều bàn tán thảo luận, phải biết rằng trước đó Chân Diệp bí cảnh chỉ mở cửa cho hai mươi cái tên, hôm nay bọn họ đều có cơ hội tiến vào mở rộng tầm mắt, coi như là một loại cơ duyên phúc họa tương y (*) đi.

(*) họa phúc luôn đi cùng nhau; trong phúc có họa, trong họa có phúc

Trước mắt Ôn Thanh Lan lấy tư cách là người có địa vị tối cao dẫn đầu Vô Vi Đạo Tông, tự nhiên được gọi đi nói chuyện với các tông phái khác, sau khi thương nghị, tứ tông quyết định không lãng phí thời gian để đệ tử tiến vào thăm dò Chân Diệp bí cảnh.

Còn về Phệ Hồn Lão Tổ ở bên ngoài, tất cả mọi người không lo lắng mấy, dù sao lão tổ nhà mình cũng không phải ăn cơm trắng, đuổi Phệ Hồn đi chỉ là chuyện thời gian.

“Ôn sư thúc, ta đã bố trí xong cho chúng đệ tử, chỉ chờ Ôn sư thúc hạ lệnh.” Sau khi Thẩm Phong Thanh chỉnh đốn xong, liền trực tiếp đến báo cáo trước mặt Ôn Thanh Lan, hôm nay bọn họ mới vừa trải qua chuyện của Phệ Hồn Lão Tổ, vẫn còn có chút kinh hồn bất định, đều không nguyện rời khỏi trưởng bối Ôn Thanh Lan này quá xa, muốn tìm kiếm che chở.

Ôn Thanh Lan vừa nâng mắt nhìn, chỉ thấy Thẩm Phong Thanh tri kỉ xếp mười người thành một tiểu đội, nhưng vấn đề là dù như vậy, cũng là một đám người đông đúc, lấy y dẫn đầu.

Trước hệ thống thông báo nhiệm vụ Chân Diệp bí cảnh, bởi vì liên quan tới Tiêu Cảnh, bản thân Ôn Thanh Lan cũng có tâm điều tra, nhưng điều kiện tiên quyết là không dắt theo nhiều con ghẻ như vậy.

Chân Diệp bí cảnh là một không gian do một đại năng sáng lập, bên trong huyền diệu vô cùng cũng hết sức rộng lớn, bởi vì trưởng bối tứ tông đã dò xét trước, cho nên trong bí cảnh không có nguy hiểm quá mức tồn tại, hoàn toàn có thể cho đệ tử tự do tổ đội thăm dò.

Nhưng mà lúc này Ôn Thanh Lan cũng không thể nào nói thẳng ra lời “đừng đi theo ta”, hắn trầm ngâm một chút nói: “Nơi này tuy rằng đã có trưởng bối tông môn xem xét qua, nhưng dù sao cũng là bí cảnh thượng cổ đại năng, cho nên cũng sẽ phát sinh một ít tình huống ngoài ý muốn.”

Nghe lệnh trong mắt các đệ tử lộ ra một chút hoảng sợ, hoàn cảnh lạ lẫm ở đây sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn, ai cũng không đoán trước được.

Ôn Thanh Lan thu hết vẻ mặt của mỗi người vào đáy mắt, hắn cười lạnh một tiếng, trách mắng: “Nếu đã bước lên con đường tu đạo, lại sao có thể sợ đầu sợ đuôi, các trưởng bối đã thăm dò qua bí cảnh còn cảm thấy sợ hãi, vậy còn tu tiên cái gì, dứt khoát sớm ngày về nhà làm một phàm nhân phú quý được rồi, chúng ta tu giả, tu đó là tranh đấu với thiên địa, các ngươi thân là đệ tử đệ nhất tông Tu Giới, một chút khó khăn này còn sợ sao?”

Có vài người lập tức lộ vẻ mặt hổ thẹn, mà có vài người trên mặt hiện nét lĩnh ngộ, Thẩm Phong Thanh đứng dậy hành lễ nói: “Sư thúc giáo huấn phải, phải chăng sư thúc cảm thấy chúng ta nên tự đi thăm dò, sớm ngày ma luyện bản thân, mới có thể trở thành rường cột cho tông môn sau này?”

“Không chỉ vì tông môn, càng là vì chính mình.” Ôn Thanh Lan thản nhiên nói: “Nhưng dù sao hôm nay cũng là thời điểm đặc biệt, ngoài có chuyện Phệ Hồn Lão Tổ, trong cũng quá nhiều người tiến vào bí cảnh, cho nên ta đem Ngọc Giác liên lạc trong nội bộ tông môn phát cho các ngươi, một khi gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng, liên lạc ta là được.”

Theo tiếng nói Ôn Thanh lan, vô số ánh huỳnh quang từ trên người hắn bay lên, dừng trên người mỗi vị đệ tử tông môn, những người này vuốt Ngọc Giác trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Ôn Thanh Lan càng thêm sùng bái.

Cái này cũng chưa tính kết thúc, Ôn Thanh Lan xuất ra Cô Phong Kiếm, hắn bay vút lên trời y phục tung bay, nhẹ chém một kiếm, cũng không thấy cái gì nổ vang, chỉ có một vệt cô độc tĩnh mịch quét qua, nghênh đón toàn bộ Chân Diệp bí cảnh rung lắc một cái, bãi cỏ dưới chân mọi người nứt ra một vết nứt hẹp dài thật lớn.

Ôn Thanh Lan ngạo nghễ nói: “Kẻ dám đụng đến đệ tử Đạo Tông ta, tất như thế này!”

Đây chính là uy thế của đại năng Phân Thần Kỳ, linh lực kinh người uy áp kinh khủng cuồn cuộn không ngừng tỏa ra từ trên người Ôn Thanh Lan, người tu vi hơi thấp liền cảm giác áp lực hít thở không thông, mà các đệ tử Đạo Tông dưới sự bảo vệ của Ôn Thanh Lan, dưới uy áp đó lại vô cùng yên tâm.

Lúc này người các tông các phái khác còn chưa đi xa, nhìn thấy một kiếm kinh thiên động địa của Ôn Thanh Lan, bỗng nhiên biến sắc, ào ào tránh xa một hàng Vô Vi Đạo Tông, né ra mé Chân Diệp bí cảnh.

Không biết có phải một kiếm này của Ôn Thanh Lan chém quá sâu quá độc hay không, làm chấn động trung tâm Chân Diệp bí cảnh, đệ tử Đạo Tông còn chưa lộ ra vẻ mặt vui sướng, mặt đất dưới chân đột nhiên kịch liệt rung chuyển, cỏ cây chung quanh cũng nhanh chóng khô héo phai màu, một thứ nâu sẫm không biết tên chậm rãi chảy ra từ trong vết nứt.

Loại dị biến này ngay cả Thẩm Phong Thanh cũng không cách nào duy trì nét mặt bình ổn, y lảo đảo hô lớn: “Sư thúc, đây là chuyện gì?”

Dĩ nhiên là Ôn Thanh Lan một kiếm chém bỏ phong ấn của tứ tông, để cung điện trong lòng đất xuất hiện.

Các trưởng lão hạ phong ấn đều đánh nhau ở bên ngoài, không ai cho Thẩm Phong Thanh đáp án, Ôn Thanh Lan cũng sẽ không tốt bụng nói nguyên nhân cho Thẩm Phong Thanh, vẻ mặt hắn nghiêm túc lãnh đạm nói: “Sư điệt chớ hoảng, đây nhất định là bí cảnh có dị, ngươi mang theo đệ tử Đạo Tông tránh qua một bên, để ta giải quyết.”

Ôn Thanh Lan dù gì cũng là phong chủ Tĩnh Bình Phong trong mười hai phong, là đại năng tôn giả Phân Thần Kỳ, Thẩm Phong Thanh đương nhiên không phát hiện khác thường, nghe Ôn Thanh Lan nói xong, y nói: “Sư thúc cẩn thận.”. Rồi nhanh chóng tổ chức đệ tử Đạo Tông tránh ra xa.

Đợi Thẩm Phong Thanh rời xa khe hỡ, Ôn Thanh Lan liền cầm kiếm tiến lên, luồng vật chất màu nâu sẫm như chất lỏng cuồn cuộn không ngừng chảy ra từ trong vết nứt, nhưng khi Ôn Thanh Lan tiến lên đụng vào, lại không chạm được bất cứ thứ gì, trái lại cảm thấy như là đang sờ một vật cực kì âm hàn.

Sau khi hắn đụng tới vật chất màu nâu sẫm, mấy thứ này đột nhiên cứng lại, rồi ầm ầm nổ tung, chất lỏng nâu sẫm nổ tung thành một chùm mặt người dữ tợn, mặt người như nâu sương mù (*), che lấp bầu trời ban ngày của Chân Diệp bí cảnh, phần miệng mặt người càng mở càng lớn, rõ ràng muốn trực tiếp nuốt chửng Ôn Thanh Lan.

(*) màu nâu pha thêm xám bạc

“Tiêu sư đệ, không được đi!” Thẩm Phong Thanh kỹ tính, vừa nhìn thấy tình cảnh của Ôn Thanh Lan liền nghĩ tới một người, quả nhiên mắt y tìm kiếm nửa ngày trong hàng ngũ đệ tử, thấy một bóng dáng màu đen quen thuộc chạy tới chỗ Ôn Thanh Lan.

Trong lòng y quýnh lên, ngăn trước mặt Tiêu Cảnh, khuyên giải nói: “Ta biết Tiêu sư đệ lo lắng an nguy của Ôn sư thúc, nhưng dù sao Ôn sư thúc cũng là đại năng Phân Thần Kỳ….., nếu sư thúc không thể giải quyết được, sư đệ qua đó cũng chỉ tăng thêm gánh nặng, huống chi sư thúc chưa chắc xử lý không được.”

Nhưng lúc này Tiêu Cảnh nào có tâm tư nghe Thẩm Phong Thanh dong dài, sắc mặt y trầm lãnh, ánh mắt băng lãnh: “Tránh ra!”

“Tiêu sư đệ đừng xúc động!” Thẩm Phong Thanh chỉ nghĩ y lo lắng an nguy của sư tôn, bởi vậy đối với thái độ của Tiêu Cảnh cũng không để bụng, ngược lại kiên nhẫn khuyên bảo.

Tiêu Cảnh chau mày, không muốn nói lời vô nghĩa với Thẩm Phong Thanh, trong mắt y lóe lên huyết sắc, thừa dịp Thẩm Phong Thanh ngây người, một chưởng vỗ bay đối phương, chạy tới hướng Ôn Thanh Lan.

“Aizz, ngươi tên này tại sao lại như vậy, đại sư huynh là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi cho rằng ngươi đi qua có thể giúp sư phụ ngươi cái gì hả, gây cản trở mà thôi!” Một nữ tu xinh đẹp váy phấn hồng nhìn không được, cả giận nói: “Đại sư huynh một mảnh hảo tâm, ngươi lại còn đánh y, quá không biết tốt xấu!”

Tiêu Cảnh nào có tâm tư quản người cản trước mặt mình là nam hay nữ, thấy lại một kẻ đui mù nhảy đến trước mặt mình, trong lòng Tiêu Cảnh cực kì chán ghét, không chút khách khí tung một chưởng, nữ tu không kịp đề phòng, bị Tiêu Cảnh trực tiếp đánh bay, cũng may lí trí Tiêu Cảnh vẫn còn, không dùng hết toàn lực, bằng không sau khi rời khỏi bí cảnh, chỉ sợ thật sự phải bị trục xuất sư môn.

Tiêu Cảnh không có nghĩ nhiều như vậy, mắt thấy miệng khổng lồ sắp nuốt Ôn Thanh Lan, y tung người nhảy, theo Ôn Thanh Lan cùng ngã vào miệng khổng lồ.

Sương mù khủng bố hình mặt người sau khi nuốt trọn Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh liền chậm rãi khép lại, biến thành một chùm nhìn không ra hình dạng sương mù, sương mù cũng từ từ tản đi lùi về trong khe, mà vết nứt thế nhưng chầm chậm khép kín, lúc này Chân Diệp bí cảnh lại lần nữa khôi phục dáng vẻ ban đầu, chỉ có Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan không rõ tung tích.

Kết quả này ai cũng không lường trước được, đệ tử Vô Vi Đạo Tông hai mặt nhìn nhau, một chốc một lát không biết nên nói cái gì, cuối cùng dời tầm mắt nhìn về phía đại sư huynh người duy nhất có thể chủ sự.

Thẩm Phong Thanh cũng có chút sửng sốt (*), nhưng rốt cuộc y trầm ổn lão luyện, rất nhanh đã khôi phục tâm tình, nhìn về phía mọi người nói: “Ôn sư thúc là đại năng Phân Thần Kỳ…., tất hữu kinh vô hiểm, tình cảnh vừa rồi như là mở ra thứ gì đó của Chân Diệp bí cảnh, chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian, Chân Diệp bí cảnh còn có những bảo tàng khác, các ngươi có thể tìm tòi khám phá.”

(*) 懵逼 (mộng bức): bày tỏ sửng sốt, trợn trừng mắt.

Lại nói sau khi Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh bị miệng khổng lồ nuốt chửng, liền rớt xuống một đường hầm tối đen như mực không thấy đáy, đường hầm vừa sâu vừa dài, không phân rõ phương hướng, ngay cả Ôn Thanh Lan là tu giả Phân Thần Kỳ cũng không có cách nào nhận biết được phương hướng, không biết trượt bên trong bao lâu, cuối cùng cũng trượt tới đáy.

Mới vừa rơi xuống đất, Ôn Thanh Lan đứng lên quan sát bốn phía, nơi này không tối như trước, bốn phía hiện lên ánh sáng yếu ớt, có thể tinh tường nhìn thấy một cung điện tạo hình kì dị đứng sừng sững ở phương xa, quả nhiên hắn đi tới cung điện dưới lòng đất, mà hệ thống cho chìa khóa bí cảnh nhất định là mở ra bí mật then chốt của cung điện, các trưởng lão tông môn đều không tra được chỗ dị thường của cung điện, vậy rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì.

Ôn Thanh Lan vừa bước nửa bước chân, bên người lại vang lên một âm thanh, một người vững vàng rơi xuống bên cạnh hắn, đúng là đồ đệ tốt Tiêu Cảnh.

Ôn Thanh Lan nhíu mày nhìn Tiêu Cảnh ngã nhào trên mặt đất: “Tại sao ngươi tới đây?”

Tiêu Cảnh giãy dụa nửa ngày mới từ dưới đất đứng lên, nghe được câu hỏi của Ôn Thanh Lan, y thấp giọng nói: “Đồ nhi lo lắng an nguy của sư tôn, cho nên không màng Thẩm sư huynh khuyên can, đuổi theo.”

Giọng nói Tiêu Cảnh khàn khàn, tất cả lực chú ý của Ôn Thanh Lan đặt tại cung điện phía trước, nên không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tiêu Cảnh, ma mị nguy hiểm nói không nên lời, cặp mắt rủ xuống kia, không còn sự e thẹn rụt rè nữa, mà là huyết sắc tinh lãnh bạo ngược che kín đáy mắt.

Đối với việc Tiêu Cảnh đến, kỳ thật cũng không nằm ngoài dự kiến, ngay từ lúc hệ thống thông báo nhiệm vụ, Ôn Thanh Lan đã đoán được nơi này có quan hệ với Tiêu Cảnh, nếu là cơ duyên của Tiêu Cảnh, như vậy hắn cố ý không mang theo Tiêu Cảnh, đối phương cũng có khả năng đuổi theo.

Cho nên Ôn Thanh Lan cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, rồi nói: “Nếu tới, vậy theo sát vi sư, không nên đi loạn.”