Đi theo la bàn, hai người mất hết nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được nơi truyền thừa của thần thú Thanh Long.

Nơi truyền thừa của thần thú Thanh Long và nơi truyền thừa của thần thú Chu Tước hoàn toàn là hai phong cảnh khác nhau.

Trong vùng đất truyền thừa của thần thú Thanh Long, có những dãy núi nhấp nhô, hùng vĩ cao chót vót, thảm thực vật tươi tốt, một trong những ngọn núi lớn được bao quanh bởi những ngọn núi nhỏ, rất dễ thấy.

Giang Sở Dung đứng trên mặt đất nhìn nó từ xa, cảm thấy linh khí ẩn chứa trong ngọn núi này thật kinh người, vì vậy không khỏi hỏi: "Chẳng lẽ bí bảo truyền thừa ở trong ngọn núi đó?"

Văn Lăng nói: "Cũng có thể."

Giang Sở Dung cười nói: "Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi."

Thế là hai người lại bay về phía ngọn núi dễ thấy nhất.

Văn Lăng vừa bay vừa quan sát xung quanh một lượt, đột nhiên không khỏi nhướng mày nói: "Kỳ lạ."

Giang Sở Dung:?

"Chuyện gì vậy?"

Văn Lăng lời ít ý nhiều: "Trong rừng có rất nhiều yêu thú cấp thấp."

Nghe vậy, Giang Sở Dung cũng rất ngạc nhiên, sau đó cậu cũng nhìn xung quanh, sau khi nhìn xong, cậu cũng cau mày nói: "Đúng đó, sao lại có nhiều yêu thú cấp thấp như vậy?"

Ở Tu chân giới, Giang Sở Dung biết rừng rậm có nhiều chim muông là có ý nghĩa gì, chính là xung quanh khu rừng này không có yêu thú lợi hại.

Theo ghi chép trong "Danh sách yêu thú", cho dù là yêu thú không thể hóa hình, một khi nó đạt đến cảnh giới Pháp Tướng, xung quanh nó sẽ hình thành một luồng khí tràng, bảo vệ nó ở bên trong. Mà khí tràng của yêu thú cảnh giới Pháp Tướng có thể khiến không một yêu thú nào dám đến gần trong phạm vi mười dặm, yêu thú cảnh giới Khuy Thiên có thể mở rộng phạm vi này đến năm mươi dặm.

Đối với thần thú có đẳng cấp vượt qua Tu chân giới như thần thú Thanh Long thì ít nhất cũng phải trong vòng trăm dặm không có yêu thú nào đến gần mới phải.

Vừa mới từ lãnh địa của thần thú Chu Tước qua đây, chí ít hai người cũng không nhìn thấy bất kỳ con yêu thú nào trong vòng một trăm dặm.

Nhưng bây giờ ngọn núi kia chỉ cách bọn họ hai ba dặm, hơn nữa yêu thú cấp thấp ở đây còn nhiều như vậy, một chút cũng không có cảm giác tồn tại của thần thú Thanh Long.

Có điều, đến cũng đến rồi.

Giang Sở Dung nói: "Không sao, chúng ta cứ vào xem thử. Nếu thực sự không có gì, thì đổi sang nơi khác tìm. Có lẽ thần thú Thanh Long có tính cách hoạt bát thích đi đây đi đó."

Văn Lăng:...

Này... đúng là một phỏng đoán chưa từng tưởng tượng ra.

Nhưng sau khi nghĩ lại, Văn Lăng nhận ra những gì Giang Sở Dung nói cũng có lý, mặc dù thần thú Thanh Long là một con thần thú, nhưng rõ ràng nó đã mở linh trí, hơn nữa còn có thể hóa hình, nói không chừng thật sự không ở một nơi cố định.

Với lại, đến cũng đến rồi.

Văn Lăng không nói gì nữa mà tiếp tục cùng Giang Sở Dung bay về phía trước.

Nhưng khi cả hai bay đến trước ngọn núi hùng vĩ kia, Văn Lăng đột nhiên dừng lại, hắn đưa tay thử thăm dò đẩy về phía trước, không ngờ lại chạm phải một rào cản vô hình, ngăn cách hắn ở bên ngoài.

Nhưng Giang Sở Dung lại có thể bay qua mà không gặp trở ngại gì.

Thấy Văn Lăng đưa tay ra thăm dò, Giang Sở Dung còn thấy kỳ quái, dừng lại hỏi: "Sao vậy?"

Văn Lăng trầm mặc một lát, vươn tay nhẹ phóng ra một tia ma khí vào kết giới.

Trong nháy mắt, kết giới tỏa ra ánh sáng chói lọi, vô số tia sáng giống như sấm sét bắn thẳng về phía Văn Lăng để tấn công!

May là Văn Lăng đã sớm có chuẩn bị, hắn lập tức hóa thành một tia ma khí linh hoạt xuyên qua né tránh những tia sáng này, mới tránh được phần lớn công kích.

Nhưng vẫn còn một phần nhỏ công kích bắn vào người hắn.

Lúc này hắn biến thành hình người, cau mày lau đi vết máu trên mu bàn tay do tia sáng cắt ra, thấp giọng nói: "Quả nhiên cửa vào bí bảo truyền thừa của Thanh Long bị giới hạn huyết mạch, e là ta không thể vào được."

Giang Sở Dung cũng bị sốc khi nhìn thấy cảnh này, cậu lập tức bay đến, nắm lấy bàn tay bị thương của Văn Lăng nhìn kỹ hơn.

Vết máu ngắn trên mu bàn tay Văn Lăng dường như vẫn còn có linh quang lóe lên, lực công kích này hình như còn chứa đựng năng lượng Đạo Pháp vô cùng cường đại.

Sắc mặt Giang Sở Dung khẽ biến, cậu bất giác mím chặt môi.

Ngược lại là Văn Lăng, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, hắn im hơi lặng tiếng rút tay về nói: "Có vẻ như vẫn chưa có ai phát hiện ra nơi này, em mau tiến vào đi. Nếu kết giới ở đây là do Tổ Thần dựng lên, khi em tìm được bí bảo của Thanh Long thì ắt hẳn có thể chữa lành những vết thương Đạo Pháp này cho ta."

Mặc dù biết chủ ý của Văn Lăng không phải là chữa lành vết thương mà là muốn mình lấy được bí bảo càng sớm càng tốt, nhưng Giang Sở Dung cũng biết Văn Lăng nói rất có lý.

Do dự một chút, cậu chỉ có thể nói: "Được, trước hết chàng tìm một chỗ bí mật nghỉ ngơi đi, ta đi xem xem có thể tìm được bí bảo truyền thừa của Thanh Long hay không."

Văn Lăng: "Ừm, mọi việc cẩn thận."

Giang Sở Dung không nhịn được cười, sau đó cậu nhớ tới một chuyện, liền lấy ra động phủ thu nhỏ đưa cho Văn Lăng, nói: "Đề phòng bất trắc, chàng giữ nó phòng thân đi."

Lại nói: "Vừa hay lúc này có thể thả hai đứa nhóc kia ra ngoài hóng gió."

Văn Lăng cũng không từ chối, cầm lấy động phủ thu nhỏ nói: "Được, em cứ yên tâm đi đi."

Giang Sở Dung gật đầu.

Hai người nhìn nhau, mặc dù trong mắt cả hai đều ẩn chứa lưu luyến, nhưng cũng không nói gì nữa, vội vàng quay đầu tách nhau ra.

Văn Lăng biến thành ma khí lẻn vào khu rừng rậm bên cạnh, trong khi Giang Sở Dung bay thẳng về phía ngọn núi cao lớn.

Giang Sở Dung qua kết giới vô hình mà không có bất kỳ chướng ngại nào.

Nhưng dần dần, Giang Sở Dung phát hiện khi mình càng tới gần ngọn núi cao kia, thì áp lực trên người cậu càng lớn.

Cuối cùng, khi Giang Sở Dung đặt chân lên núi, cậu phát hiện uy áp đè lên người  khiến cậu không thể ngự gió bay lên, chỉ có thể đi bộ mà thôi.

Giang Sở Dung lúc này chỉ còn lại một mình, nên cậu trở nên thận trọng với mọi việc.

Đầu tiên cậu đứng tại chỗ cẩn thận cảm nhận, phát hiện ra cỗ uy áp này vừa đủ để ngăn cản các tu sĩ dưới cảnh giới Khuy Thiên ngự gió.

Đến đúng nơi rồi?

Để có thể thiết lập ra uy áp chính xác như vậy, có lẽ nơi này chính là nơi cất giấu bí bảo của Thanh Long rồi chỉ?

Giang Sở Dung có chút vui mừng——Cảm thấy lần này mình thực sự rất may mắn, chưa đến một ngày đã tìm được nơi đặt bí bảo của Thanh Long rồi.

Nhưng đồng thời cậu cũng hơi thấy kỳ lạ.

Nơi cất giấu bí bảo của Thanh Long không khó tìm lắm, nhưng tại sao nhiều năm qua có biết bao nhiêu thiên tài lại vẫn không thể tìm được bí bảo chứ?

Bên trong có huyền cơ gì sao?

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung bất giác đề cao cảnh giác hơn, cậu lấy ra pháp kiếm, nắm chặt nó trong tay, sau đó cất từng bước đi lên núi.

Nhưng điều kỳ lạ là trong núi mặc dù không có yêu thú, nhưng lại có tiếng côn trùng và chim chóc vang lên không dứt bên tai, hoàn toàn không phù hợp với khí tràng tồn tại của thần thú Thanh Long.

Theo lý mà nói, thần thú đẳng cấp như này sẽ không bị ruồi muỗi bu xung quanh.

Giang Sở Dung vừa leo lên núi vừa quan sát.

Khi leo đến lưng chừng núi, cậu cảm thấy hơi mệt. Mà đến hiện tại, Giang Sở Dung cứ cách một đoạn thời gian sẽ giải phóng linh thức của mình để tìm kiếm xung quanh, nhưng cho đến bây giờ, ngoài uy áp ra thì cậu vẫn chưa phát hiện ngọn núi này có gì đặc biệt.

Giang Sở Dung hơi nản lòng.

Nhưng sau khi trầm mặc một hồi, cậu cũng không từ bỏ lùi bước, ngược lại còn dùng pháp kiếm cắt cỏ dại xung quanh, dọn dẹp ra một khoảng đất trống rồi khoanh chân ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Giang Sở Dung lấy đồ ăn vặt mang theo bên người ra, vừa ăn vừa nhìn ra ngoài núi.

Cậu muốn xem xem liệu mình có thể nhìn thấy Văn Lăng không.

Nhưng nói đến cũng lạ, khi cậu từ bên ngoài nhìn lên ngọn núi, cậu gần như có thể nhìn thấy hầu hết mọi thứ —— Ngay cả trên núi có những loài cây nào cũng có thể nhìn rõ. Nhưng khi cậu từ trên núi nhìn ra bên ngoài, lại chỉ thấy một mảnh sương mù dày đặc, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Nghĩ đến đây, cậu lập tức sững sờ ngay tại chỗ.

Quá kỳ lạ!

Vừa nãy, ngọn núi mà Giang Sở Dung nhìn thấy từ bên ngoài không giống với ngọn núi mà hiện tại cậu đang ở!

Sự không giống nhau này không có nghĩa là ngọn núi đã thay đổi hoàn toàn, mà là bản thân ngọn núi không thay đổi, nhưng hướng đi của đường trên núi và các loại cây cối trên núi đã thay đổi, hơn nữa tất cả đều khác nhau.

Có điều tu sĩ bình thường lên núi e rằng cũng không nhận ra điều này.

Bởi vì đa số mọi người đều không chú ý đến chủng loại cây cối trên núi và hướng đi của đường núi, khi bản thân họ đã bước chân vào trong núi, vì cơ duyên mà không ngừng cố gắng tìm kiếm, lại càng không để ý đến những tiểu tiết này.

Chỉ có những người nhàm chán rảnh rỗi ăn bánh ngọt như Giang Sở Dung mới có thời gian để nhìn ra ngoài núi, mới chú ý đến những chi tiết này.

Nhưng vào lúc này, Giang Sở Dung đột nhiên cảm thấy bánh ngọt trong tay không còn thơm nữa— Cái gì đây, cậu cũng đâu phải đến trộm mộ đâu? Bộ muốn cậu giải mã địa hình ngay bây giờ sao?

Do dự một chút, Giang Sở Dung đứng dậy, tiện tay ném bánh ngọt cho con chim nhỏ trong rừng, tiếp tục cầm kiếm tiến lên phía trước.

Chỉ là lần này Giang Sở Dung còn chưa đi được hai bước, thì đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng vù vù sởn tóc gáy!

Giang Sở Dung xoay mạnh người lại, giơ kiếm che trước người!

Nhưng sau khi quay lại, Giang Sở Dung chỉ nhìn thấy một bụi cây đang đung đưa và một bóng đen đang chạy nhanh.

Nhìn kích thước, có lẽ là một con mãng xà.

Giang Sở Dung lặng im giây lát, không lên tiếng thu kiếm lại.

Nếu cậu còn là một Giang Sở Dung tay trói gà không chặt của trước kia, khi nhìn thấy loại mãng xà này có khi đã sợ chết khiếp, nhưng bây giờ cậu đã là một cao thủ Pháp Tướng trung kỳ rồi.

Mãng xà nhìn thấy cậu mới phải sợ chết khiếp.

Hơn nữa dựa vào khí tức, hình như mãng xà này không có tu vi.

Giang Sở Dung mắng thầm một câu trong lòng, cầm kiếm quay đầu bỏ đi.

Không lâu sau khi Giang Sở Dung rời đi, trong bụi cây cách đó không xa thò ra một đầu rắn màu xanh lam, đầu rắn đang nhai ngon lành bánh ngọt mà Giang Sở Dung mới vừa vứt đi.

Tuy nhiên, trên đầu rắn mọc ra hai chiếc sừng nhỏ có hình thù kỳ lạ, vậy mà lại trông giống sừng rồng.

Ăn xong bánh ngọt, đầu rắn còn phát ra tiếng người: "Làm ta sợ muốn chết, may là lần này anh bạn kia cũng coi như tốt bụng, không có đâm ta."

Sau khi mừng rỡ một hồi, đầu rắn lại nói: "Ừm, miếng bánh ngọt này vị cũng ngon lắm, ngon hơn mấy viên đan dược kia nhiều..."

Giang Sở Dung không mảy may biết gì.

Nếu cậu biết được, cậu nhất định phóng ngược trở lại bắt lấy con rắn biết nói tiếng người này, điên cuồng tra hỏi nó.

Ngoài núi, Văn Lăng không hề trốn vào động phủ thu nhỏ, mà thả hai tiểu yêu tinh ra để chúng tìm kiếm cơ duyên thích hợp ở trong rừng rậm.

Hai tiểu yêu tinh này mỗi ngày đều ăn linh dược linh quả ở trong động phủ, tu vi một đường tăng vọt, giờ phút này đã ở cảnh giới Ngưng Thần hậu kỳ, xem ra rất nhanh sẽ đột phá cảnh giới Pháp Tướng.

Mới đầu khi Văn Lăng thả chúng ra ngoài chúng còn có chút miễn cưỡng, cảm thấy cuộc sống trong động phủ sung sướng như thần tiên.

Nhưng vừa ra khỏi động phủ, tiếp xúc với linh khí trong Cấm địa Thần Ma, chúng đột nhiên cảm thấy rất thân thiết, sau đó ríu rít nói chắc chắn nơi này có thứ mà chúng đang cần.

Văn Lăng đã sớm đoán được chuyện này, dù sao hai tiểu yêu tinh đều có máu của Tổ Thần, vào nơi Tổ Thần bố trí truyền thừa nhất định sẽ có hảo cảm. Hơn nữa thuộc tính của Thanh Long là mộc phương đông, thực vật yêu đến đây thật sự có lợi.

Nhưng lúc này, hai tiểu yêu tinh chỉ vào ngọn núi mà Giang Sở Dung vừa mới đi lên thảo luận một phen, hỏi Văn Lăng có thể đưa bọn họ rời khỏi nơi này không.

Văn Lăng cau mày: "Sao vậy?"

Cà rốt tinh nói: "Trong ngọn núi kia không có thứ gì tốt, mặc dù linh khí đầy đủ, nhưng hình như cơ duyên ở trung tâm đã bị người ta lấy đi rồi."

Văn Lăng sắc mặt khẽ biến: "Cái gì?"

Trúc tinh cũng gật đầu: "Chỉ còn lại linh khí thôi, nhưng nguồn phát ra linh khí đã không còn, sớm muộn gì cũng sẽ hết sạch."

Sau đó, nó chỉ về hướng bắc nói: "Bên kia có lẽ có đồ tốt."

Văn Lăng có chút kinh ngạc.

Hắn biết Trúc tinh đang chỉ vào nơi nào, đó là hướng đi đến nơi truyền thừa của thần thú Huyền Vũ, vị trí Khảm Thủy.

Thủy sinh Mộc, nên Trúc tinh mới cảm thấy thân thiết.

Nhưng từ khoảng cách xa như vậy, Trúc tinh có thể cảm nhận được khí tức của truyền thừa thần thú Huyền Vũ, lại cảm thấy linh khí của truyền thừa thần thú Thanh Long sắp cạn kiệt.

Chẳng lẽ, thần thú Thanh Long thật sự rời đi rồi?

Nhận thức này khiến trái tim Văn Lăng bất giác chùng xuống, hắn không chút chần chừ, lập tức vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, muốn gọi Giang Sở Dung ra ngoài.

Nhưng lần này lại xảy ra chuyện không hay.

Sau khi Văn Lăng vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, hắn phát hiện cảm ứng của mình với Giang Sở Dung đã bị chặn lại.

Mặc dù biết Giang Sở Dung vẫn còn sống, nhưng hắn không thể truyền âm.

Văn Lăng:...

Chết tiệt.

Đột nhiên, Trúc tinh giật giật lỗ tai, kêu to: "Có người tới!"

Lập tức, nó cùng cà rốt tinh chui vào trong đất, một đứa biến thành trúc, một đứa biến thành cà rốt.

Vừa rồi Văn Lăng còn đang lo lắng, không chú ý tới động tĩnh xung quanh, lúc này nhìn thấy phản ứng của hai tiểu yêu tinh, hắn mới cẩn thận lắng nghe, phát hiện quả nhiên có một vài khí tức cường đại đang tới gần.

Văn Lăng lập tức hóa thành một tia ma khí, trốn vào trong rừng rậm, âm thầm quan sát.

Hồi lâu sau, có một vài người xuất hiện.

Mà sự xuất hiện của những người này lại khiến sắc mặt Văn Lăng hơi thay đổi.

Sở Ngọc Lân, Linh Ngọc Tu, còn có Tần Lâu Nguyệt và hai ma tu không biết tên cảnh giới Pháp Tướng hậu kỳ.

Tuy nhiên, tu vi của Tần Lâu Nguyệt hiện tại chỉ là Thiên Hầu hậu kỳ, Văn Lăng biết Tần Lâu Nguyệt đã đột phá cảnh giới Thần Vương từ lâu, vì vậy hắn quan sát kỹ hơn và phát hiện ra Tần Lâu Nguyệt này chỉ là một hóa thân.

Nhìn vị trí đứng trong nhóm người này, có thể thấy Linh Ngọc Tu và Sở Ngọc Lân dẫn đầu.

Lúc này, Sở Ngọc Lân nhìn xung quanh, cười nói: "Vị sư đệ kia của ta đã tới rồi."

Linh Ngọc Tu vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cháu ngoại trai của ta cũng tới rồi."

Linh Ngọc Tu lúc này một thân bạch y, dáng người thẳng đứng, khí tức ổn định sáng sủa, rõ ràng không hề có dấu vết bị thương nào cả.

Văn Lăng vừa nhìn liền biết trọng thương của hắn hoặc là giả, hoặc là đã hồi phục ——Hai tình huống này bất luận là cái nào thì cũng khiến người ta kinh ngạc.

Khi Sở Ngọc Lân nghe thấy Linh Ngọc Tu nói như vậy, ánh mắt gã hơi động, hỏi: "Linh huynh thấy chúng ta nên làm gì đây?"

Linh Ngọc Tu suy nghĩ một chút, nhàn nhạt nói: "Trong truyền thừa nội bộ của Linh tộc có ghi, khi bí bảo truyền thừa bị lấy đi, những cấm chế xung quanh sẽ được giải phóng. Và đó cũng là lúc linh khí loãng nhất. Chúng ta ở lại đây cũng được, nếu có nơi nào có động tĩnh của truyền thừa thì cứ ôm cây đợi thỏ là được."

Sở Ngọc Lân khen ngợi: "Linh huynh quả nhiên túc trí đa mưu."

Linh Ngọc Tu: "Truyền thừa của Nhân tộc thuộc về ta, còn lại thuộc về các ngươi."

Sở Ngọc Lân mặt không đổi sắc: "Ta muốn một nửa của Nhân tộc."

Linh Ngọc Tu không có ý định tranh chấp: "Được."

Văn Lăng trốn trong bóng tối:...

Năm người này đều là cao thủ số một số hai đồng cảnh giới, nếu bọn chúng liên thủ đánh lén, những tu sĩ khác sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng vào lúc này, Văn Lăng cũng không còn hơi sức đi lo lắng cho người khác nữa. Hắn chỉ hy vọng Giang Sở Dung sẽ không bị bọn chúng ôm cây đợi thỏ.

Giang Sở Dung cũng không hề biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, cậu vẫn đang liều mạng leo núi.

Nhưng sau khi leo lên đỉnh núi, Giang Sở Dung nhìn xung quanh, chỉ thấy phong cảnh trên đỉnh núi không khác nhiều so với trên sườn núi và dưới chân núi, ngoại trừ cây cối ít hơn, đất bằng phẳng hơn, và có nhiều uy áp hơn.

Lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán do áp lực gây ra, Giang Sở Dung cắm thanh pháp kiếm xuống bên cạnh, lần nữa khoanh chân ngồi xuống.

Lúc này, cậu lấy ra một bình linh tửu, ừng ực nốc cạn hai ngụm, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.

Tạm nghỉ một lúc, Giang Sở Dung lại mở mắt ra, nhìn đỉnh núi không có gì đặc biệt, trong lòng chán nản không thôi.

Cả một ngọn núi đã bị cậu lùng sục hết một lượt rồi, nhưng không thu hoạch được gì, lẽ nào cậu còn phải tiếp tục leo núi sao?

Nhưng cậu không có chú ý tới, lúc này trong bụi cây cách đó không xa có một đôi mắt đang lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu.

Tuy nhiên, tính cách của Giang Sở Dung trước giờ cũng xem như khá lạc quan, lúc này cậu uống hai hớp rượu, nghỉ ngơi một lúc, bình tĩnh lại rồi lấy ra một ít thịt bò khô để ăn.

Giang Sở Dung ăn được một lúc thì cảm thấy hơi khô họng, cậu nhấp thêm một ngụm linh tửu, nhưng lại cảm thấy mùi vị không đúng.

Hương vị của rượu vẫn còn hơi chua cay.

Giang Sở Dung không khỏi thở dài một hơi: "Uầy, nếu có coca cola ở đây thì hay biết mấy. Nơi này thiếu thốn quá nhiều nguyên liệu."

Đôi mắt đang lén lút nhìn về phía bên này trong bụi cỏ cách đó không xa:???

Giây tiếp theo, một bóng đen khổng lồ "vù" một cái nhảy ra khỏi bụi cây, lao thẳng về phía Giang Sở Dung!

Kêu to: "Đồng hương ơi——!!!"

Giang Sở Dung:???

Cậu cảnh giác lập tức rút thanh pháp kiếm đang cắm trên mặt đất lên, quay người lại giơ kiếm chỉ vào bóng đen đang lao thẳng về phía mình——

Một lát sau, con rắn màu xanh lam kỳ dị dừng lại, mở to hai mắt tròn vô tội nhìn Giang Sở Dung đang cầm kiếm chỉ vào mặt mình, nó dè dặt thận trọng lùi lại một bước: "Cày ruộng đương lúc ban trưa." (Câu thơ trong bài Mẫn Nông Thi của nhà thơ Lí Thân)

Giang Sở Dung:...?

Giang Sở Dung khẽ nhíu mày, không đáp lại, chỉ nói: "Yêu người cô độc bước đi trong ngõ tối."

Đại xà: "Yêu dáng vẻ người bất khuất không quỳ."

(Hai câu hát trong bài Cô Dũng Giả)

Giang Sở Dung: " Cos đối, sin bù."

Đại xà: "Phụ chéo, khác pi tan."

Giang Sở Dung:........................

Cậu lập tức chấn kinh: "Đúng là đồng hương rồi!"

Đại xà điên cuồng gật đầu.

Sau thời gian một nén hương.

Một người một xà ngồi cạnh nhau, Giang Sở Dung lấy tất cả đồ ăn vặt mang theo bên người ra đặt xuống đất.

Đại xà vừa điên cuồng nhét đầy miệng vừa lã chã rơi lệ: "Đồng hương ơi, cậu không biết tôi đã phải sống như thế nào ở cái nơi quỷ quái này đâu. Suốt ngày chỉ có trái cây và trái cây, tôi sắp ăn đến mắc bệnh tiểu đường luôn rồi!"

Giang Sở Dung liếc nhìn thân hình mập mạp của đại xà, bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc.

Đại xà nhồi đầy bụng một hồi, sau đó quay đầu liếc nhìn Giang Sở Dung: "Này, đồng hương, cậu tới đây làm gì? Cũng đến tìm truyền thừa sao?"

Giang Sở Dung gật đầu: "Đúng đó, anh biết truyền thừa ở đâu không?"

Đại xà vùi đầu vào đống thịt bò khô ăn điên cuồng, vừa lắc đầu vừa ậm ờ nói: "Thần thú canh giữ ở đây hình như đã rời đi rồi, tôi cũng không biết."

Giang Sở Dung nghe như sét đánh ngang tai: "Đi, đi rồi?!"

Đại xà: "Ừ. Tôi cũng là nghe dân sống ở đây kể lại, chúng nó nói ở đây vốn có một con Thanh Long canh giữ, oai phong lẫm liệt, vô cùng lợi hại. Nhưng sau đó con Thanh Long đã biến mất."

Giang Sở Dung:...

Cậu nhịn không được muốn đứng dậy bỏ đi, đem chuyện này nói cho Văn Lăng biết.

Nhưng nhìn đại xà đang vui vẻ ăn ở bên, Giang Sở Dung do dự một lúc, vẫn ngồi xuống, quyết định hỏi thăm tin tức với đồng bào của mình trước.

————–

Tác giả

– Giang Sở Dung: Thực ra, tôi thấy anh giống lắm.

– Đại xà: Cái gì! tôi, tôi không phải...