Mà giây tiếp theo, Thanh Long đã lớn tiếng hô: "Nhất bái Tổ Thần ——"

Giang Sở Dung và Văn Lăng nghe vậy, từ từ xoay người lại, bái lạy bức tượng đá Tổ Thần đang mỉm cười trong lễ đường.

Vẻ mặt Tổ Thần tự nhiên, ý cười điềm tĩnh, khi hai người cúi đầu, có tu sĩ phát hiện linh quang trên tượng đá không hiểu sao lại đậm hơn một chút.

Nhưng chỉ trong nháy mắt lại thấy nó đã khôi phục như cũ.

Tưởng mình bị hoa mắt nên tu sĩ đó không lên tiếng.

Tiếp đó, hai người đứng thẳng dậy, Thanh Long lại hô: "Nhị bái Thần thú đại nhân cùng Tam tộc đồng đạo ——"

Văn Lăng và Giang Sở Dung lại xoay người, cúi đầu thật sâu với các Thần thú ở bốn góc và các tu sĩ tam tộc dưới lễ đường.

Nhìn thấy cảnh này, các tu sĩ lòng mang lòng riêng cũng không tiện không nể mặt, đành phải lần lượt đứng dậy đáp lễ Giang Sở Dung và Văn Lăng.

Khi bái lạy bốn vị Thần thú, các Thần thú cũng vô cùng nể mặt đồng loạt gật đầu đáp lại.

Cuối cùng Giang Sở Dung và Văn Lăng đối mặt với Thanh Long, hiếm khi Thanh Long tỏ ra nghiêm túc đến vậy, anh giơ hai móng vuốt nhỏ lên, nghiêm cẩn chắp tay cúi đầu với hai người.

Giang Sở Dung không khỏi âm thầm mỉm cười, nhưng vẫn nghiêm túc bái lạy——

Sau khi bái xong, Thanh Long thu hồi móng vuốt, lại có chút kích động hô: "Làm lễ hợp tịch—"

Cuối cùng Giang Sở Dung cũng quay đầu nhìn Văn Lăng.

Văn Lăng cũng vậy.

Lúc này hai người đều mặc hỉ phục đỏ thắm vô cùng lộng lẫy, bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy mình trong mắt đối phương đỏ rực như lửa, tuấn mỹ vô song.

Trong nhất thời cả hai đều nhìn nhau đến thất thần, quên cả tiếp tục.

Giờ phút này, Thanh Long nhìn thấy cách hai người nhìn nhau mà xúc động vô cùng, các tu sĩ khác nhìn thấy cũng lộ ra chút cảm động hiếm có.

Bây giờ bọn họ đều biết mình không thể rời đi, chỉ có thể ngồi xuống kiên nhẫn xem buổi lễ.

Vốn dĩ trong lòng bọn họ đều có dự tính riêng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hai người họ lúc nhìn nhau, những thiên tài luôn đặt đại nghĩa chủng tộc lên hàng đầu này lại hiếm khi nảy sinh một cảm giác ngưỡng mộ khó hiểu.

Đời người nếu như có một đạo lữ như vậy, quen nhau, yêu nhau, rồi ở bên nhau. Cho dù con đường phía trước có gập ghềnh tăm tối không biết đến ngày mai, thì dường như cũng không có gì phải tiếc nuối.

Cuối cùng, Văn Lăng lấy lại tinh thần trước, lúc này hắn mới nhỏ giọng nói: "Hợp tịch rồi."

Giang Sở Dung cũng hồi thần lại.

Hai người lại nhìn nhau, trao nhau một nụ cười, rồi đồng thời đưa tay ra.

Mười ngón tay đan vào nhau, linh quang lóe lên, gần như trong nháy mắt, vô số tia sáng rực rỡ tràn ra từ lòng bàn tay hai người.

Không một khoảng cách.

Lúc này thần thức của hai người cũng chậm rãi hòa vào nhau.

Tất cả những chuyện đã trải qua trước đây, dù là đau khổ hay hạnh phúc, đều xoay quanh trong tâm trí họ như đèn kéo quân kể từ giây phút hai người ký khế ước.

Cuối cùng, những ký ức rời rạc ấy từng chút một kết lại thành một khế ước đạo lữ bằng vàng ròng trong tâm trí họ.

Đám tu sĩ dưới khán đài cũng phải kinh ngạc thấp giọng nói: "Là Khế ước Đạo Lữ Đồng Tâm, khế ước đạo lữ cao cấp nhất!"

Bấy giờ, vẻ mặt của các tu sĩ còn lại đều có chút khác lạ.

Khế ước Đạo Lữ Đồng Tâm, chứng minh hai người ký khế ước thật sự yêu nhau từ tận đáy lòng, hơn nữa tâm ý hoàn toàn tương thông, giữa hai người không hề có khoảng cách.

Hóa ra hai người họ, là thật lòng...

Có không ít tu sĩ đều cho rằng thành hôn chỉ là kế tạm thời để Giang Sở Dung phủi sạch nghi ngờ của bản thân.

Nhưng bây giờ nhìn thấy một màn này, cảm xúc trong lòng bọn họ lẫn lộn cả lên...

Lúc này, Giang Sở Dung và Văn Lăng trên lễ đường đã kết đạo lữ thành công, hai người mở mắt ra, nhìn thấy Khế ước Đạo Lữ Đồng Tâm bằng vàng ròng ở trong lòng bàn tay, cả hai đều không có vẻ ngạc nhiên chút nào.

Một bộ bình tĩnh mỉm cười như lẽ đương nhiên.

Ước nguyện bấy lâu nay của Giang Sở Dung giờ đã thành hiện thực, thần sắc trên gương mặt xinh đẹp càng thêm tươi tắn rạng rỡ, cả người cũng trở nên tràn trề sức sống hơn.

Lúc này, cậu mỉm cười quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn các tu sĩ dưới lễ đường: "Hôm nay chư vị đồng đạo đến tham dự hôn lễ của Giang mỗ ta là vinh hạnh của Giang mỗ ta, vì vậy ta đã chuẩn bị một ít lễ vật tặng cho mọi người, ai cũng có phần."

Vừa nói, Giang Sở Dung vừa phất ống tay áo, Trúc tinh và Cà rốt tinh cùng mặc áo đỏ đứng ở một bên liền bưng một đĩa linh quả và linh dược xuống lễ đường.

Tất cả tu sĩ vốn tưởng sau khi tham dự hôn lễ là có thể tiếp tục đi tìm cơ duyên của mình rồi, nhưng giờ thấy còn có lễ vật đều không khỏi lấy làm kinh ngạc, theo đó cũng có chút xấu hổ.

Nhưng bọn họ cũng muốn được dính chút không khí vui mừng, nên cũng không rời đi.

Trúc tinh đi đến trước một tu sĩ, lấy một miếng linh quả đưa cho gã.

Tu sĩ đó cười cười, đưa tay tính nhận lấy, nhưng Trúc tinh lại trừng mắt nhìn gã: "Quà đáp lễ đâu?"

Tu sĩ:???

Phía đối diện Cà rốt tinh cũng mắng một tu sĩ khác: "Lấy quà đáp lễ ra đây, bộ muốn nhận không hả? Đây đều là linh quả linh dược tiểu gia ta cực khổ trồng ra đó!"

Đám tu sĩ vẻ mặt kỳ lạ, nhưng lập tức có một tu sĩ ở hàng sau đứng dậy, chắp tay nói: "Giang huynh, tại hạ trong túi chẳng có gì, lễ vật của ngươi ta không cần nữa. Không biết Giang huynh có thể để ta đi trước không?"

Nghe vậy, Giang Sở Dung khẽ cười một tiếng, thần thái tự nhiên: "Huynh đài cứ tự nhiên. Giang mỗ không có ép mua ép bán."

Vị tu sĩ kia thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời đi.

Nhưng chưa đi được bao xa, gã liền đụng độ với đám yêu thú và Thần thú Bạch Hổ đang nhìn chòng chọc mà không hề có ý tránh ra, gã buộc phải dừng bước, lại hỏi Giang Sở Dung: "Giang huynh có thể bảo những con yêu thú này lùi lại không?"

Giang Sở Dung thản nhiên đáp: "Huynh đài cứ nói đùa, Bạch Hổ đại nhân cũng là khách của ta, những con yêu thú đó đều là thuộc hạ của Bạch Hổ đại nhân, làm gì có đạo lý ta lên tiếng bảo bọn chúng tránh ra chứ?"

Tu sĩ:...

Các tu sĩ khác:...

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu đây là một hồi Hồng Môn Yến.

Nhưng nhìn bốn con Thần thú và một đàn yêu thú như hổ rình mồi, đám tu sĩ chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Có điều bọn họ không ngờ rằng, hai tiểu yêu tinh kia không chỉ yêu cầu bọn họ đưa quà đáp lễ, mà còn yêu cầu bọn họ lập lời thề sau này tuyệt đối không thể tổn hại Giang Sở Dung và Văn Lăng.

Đến lúc này, đám tu sĩ mới hoàn toàn hiểu được rắp tâm của Giang Sở Dung.

Thế nhưng tất cả bọn họ đã bị bao vây, vì giữ mạng, bọn họ chỉ có thể tạm thời lập lời thề Thiên Đạo.

Lúc này, Giang Sở Dung và Văn Lăng cùng nhau đứng trong lễ đường, lẳng lặng quan sát biểu tình của các tu sĩ.

Có tu sĩ một bộ hận thù sâu đậm, có tu sĩ mặt đầy hận ý, cũng có tu sĩ không đổi sắc mặt.

Có rất ít tu sĩ vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, thậm chí còn có thể chúc mừng Giang Sở Dung và Văn Lăng.

Chẳng hạn như lúc này, Cà rốt tinh đi thu lễ vật đến trước mặt Chu Tương Linh, Chu Tương Linh còn cười cười, lấy ra một pháp ấn phòng ngự cấp Thiên đặt lên mâm, sau đó cầm lấy một quả linh quả, còn thưởng cho Cà rốt tinh một viên dạ minh châu, tỏ ra vô cùng yêu thích và ngưỡng mộ nói: "Thay ta chúc Giang sư huynh và Văn đạo hữu thiên trường địa cửu, sau này dù có thế nào đi nữa cũng phải nhớ đến tiểu sư muội ta đây".

Cà rốt tinh nhận lấy dạ minh châu, cực kỳ vui mừng gật đầu liên hồi.

Khi Trúc tinh đến chỗ của Phó Hoài Tư, Phó Hoài Tư suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một món quà hậu hĩnh.

Có điều anh ta không có khéo ăn khéo nói như Chu Tương Linh, anh ta chỉ bình tĩnh nói: "Chúc Giang sư đệ và Văn đạo hữu trăm năm hạnh phúc. Hy vọng sau này dù tình thế có thay đổi như thế nào, thì Giang sư đệ cũng đừng trở thành kẻ địch với Phó gia ta."

Nghe vậy, Trúc tinh quay đầu lại nhìn Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung lúc này mới mỉm cười nói: "Với món quà hậu hĩnh này của Phó sư huynh, ta sẽ không đến mức đối địch với Phó gia."

Phó Hoài Tư giơ tay, chắp tay từ xa với Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung cũng đáp lễ.

Nhưng đúng lúc này, Sở Ngọc Lân lại bước tới, trên tay cầm một ly rượu.

Khi Giang Sở Dung nhìn thấy Sở Ngọc Lân, vẻ mặt cậu rất thản nhiên: "Sở sư huynh có chuyện gì?"

Sở Ngọc Lân cười khẽ một tiếng, chắp tay với Giang Sở Dung, nói: "Trước đó là do sư huynh suy nghĩ cổ hủ, nói năng quá nặng lời, mong Giang sư đệ đừng trách. Sư huynh tự phạt một ly!"

Nói xong, không đợi Giang Sở Dung kịp làm gì, gã đã ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay.

Giang Sở Dung bình tĩnh nhìn Sở Ngọc Lân diễn trò.

Đợi Sở Ngọc Lân uống hết rượu, cậu mới nói: "Sư huynh nói xong chưa?"

Sở Ngọc Lân trầm mặc chốc lát, cười gượng gạo: "Nói xong rồi."

Giang Sở Dung: "Vậy đi đi."

Sở Ngọc Lân:...

Cách đó không xa, có rất nhiều đệ tử Vô Vọng Kiếm Phái nhìn thấy cảnh này, bọn họ không khỏi cảm thấy bất bình thay cho Sở Ngọc Lân, dù gì thì bình thường Sở Ngọc Lân cũng ở trong Chấp Pháp Đường, giao du rộng rãi, còn hay giả mặt người dạ thú, có năng khiếu gần gũi với đám đệ tử.

Trước kia Giang Sở Dung có tiếng xấu ở trong môn phái, sau này không hiểu sao lại hoàn toàn đổi khác trong những lời truyền miệng của các đệ tử, trưởng lão, nhưng có không ít đệ tử vẫn giữ thái độ nghi ngờ với cậu.

Cảnh tượng bây giờ càng khiến đám đệ tử cảm thấy Giang Sở Dung không biết lễ độ.

Tuy nhiên, tình thế ép người, không ai chủ động lên tiếng cả.

Cứ thế mà Sở Ngọc Lân đã bị đuổi đi.

Một số tu sĩ khác định bắt chước Phó Hoài Tư và Chu Tương Linh thừa dịp này lấy lòng Giang Sở Dung, nhưng nhìn thấy Sở Ngọc Lân bị ăn gáo nước lạnh, những người này cũng đành bỏ cuộc.

Chỉ có một số tu sĩ hỗn huyết, mặc dù cảm thấy lập trường bất đồng với Giang Sở Dung, nhưng họ vẫn thật tâm tán thưởng phong cách hành sự của Giang Sở Dung, nên cũng tiến lên chúc mừng.

Giang Sở Dung đáp lại từng người một, cũng ghi nhớ những tu sĩ này.

Chẳng mấy chốc, mười mấy tu sĩ ở đây đã tuyên thệ xong, cũng đã tặng quà.

Cuối cùng, trong đám tu sĩ cũng có người nhịn không nổi nữa, trầm giọng nói: "Giang huynh, bây giờ có thể để bọn ta đi chưa?"

Giang Sở Dung điềm tĩnh mỉm cười, đọc to một vài cái tên, chính là những tu sĩ vừa rồi đã chân thành chúc cậu và Văn Lăng bách niên hảo hợp.

"Mời những vị đạo hữu này tiến lên đây, còn những đạo hữu khác có thể rời đi."

Ngay khi Giang Sở Dung nói ra câu này, các tu sĩ đó hơi ngạc nhiên, nhưng họ đều bình tĩnh đi về phía Giang Sở Dung.

Và quả nhiên, sau khi Giang Sở Dung nói xong, đám yêu thú liền từ từ bước sang một bên dưới hiệu lệnh của các Thần thú.

Bấy giờ, những tu sĩ được phép rời đi lộ ra vẻ mặt lấy làm lạ.

Bọn họ cũng không lập tức bỏ đi, mà cứ kì kèo ở lại, xem xem rốt cuộc Giang Sở Dung muốn làm gì?

Đây chính là hiệu quả mà Giang Sở Dung muốn, lúc này, cậu liếc nhìn vài tu sĩ tiến lên, rồi mỉm cười nói: "Tổ Thần đã dặn, cơ duyên của Tổ Thần chỉ những người có tấm lòng nhân hậu và bao dung mới có được. Một vài vị không mang thành kiến ​​chủng tộc, dưới tình huống bị ép lập lời thề mà vẫn sẵn lòng thật tâm chúc phúc cho ta và Văn Lăng, cũng đã đáp ứng được yêu cầu của Tổ Thần."

"Chỗ ta có một quyển công pháp của Tổ Thần lưu lại, truyền lại cho các vị, coi như có đi có lại."

Đám tu sĩ kì kèo không đi nghe thấy những lời này của Giang Sở Dung, trong đầu liền nổ "ầm" một tiếng, bước chân chậm chạp lập tức dừng lại, hết đi nổi.

Mà lúc này, Thần thú Chu Tước đột nhiên nói: "Giang tiểu bằng hữu, ngươi đã giải được "Thiên Thần Toán Kinh" rồi sao?"

Giang Sở Dung cũng không giấu giếm: "Đúng vậy, có điều đều là nhờ công lao của Thanh Long đại ca."

Thần thú Chu Tước suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu vậy, có thể phiền ngươi giải mã quyển "Thiên Dậu Toán Kinh" của ta không?"

Giang Sở Dung: "Được."

Nghe vậy, Thần thú Bạch Hổ và Thần thú Huyền Vũ cũng lần lượt lên tiếng, xin Giang Sở Dung giúp họ giải mã kinh thư.

Giang Sở Dung đều đồng ý.

Những tu sĩ khác nhìn thấy cảnh này, lập tức hối hận xanh ruột!

Nếu sớm biết như vậy, lúc nãy bọn họ nên giả vờ cam tâm tình nguyện hơn một chút!

Nhưng bây giờ, hối hận cũng đã muộn rồi.

Nhưng mà, có tu sĩ không cam lòng, quả quyết trầm giọng nói: "Giang đạo hữu, ngươi ích kỷ tự ý phán xét ai có thể nhận được cơ duyên của Tổ Thần như vậy không hay đâu?"

"Đúng vậy! Tiêu chuẩn phán xét của ngươi bất công như vậy, ta không phục!"

"Ta cũng không phục!"

Giang Sở Dung chợt bật cười: "Không phục? Ai không phục bước ra đây."

Đám người xôn xao cả lên, nhưng lại chẳng có ai dám bước ra lúc này.

Bấy giờ Giang Sở Dung dùng ánh mắt sắc bén quét qua đám người, nói: "Cơ duyên của ta, ta muốn chia cho ai thì chia. Các ngươi có quyền gì mà không phục?"

"Ta không tin, nếu là các ngươi lấy được cơ duyên, thì các ngươi sẽ tốt bụng chia cho người khác sao? Nếu Tổ Thần đã trao cơ duyên này cho ta, thì chính là cơ duyên của ta, ta thích cho ai thì cho, đám ngụy quân tử các ngươi không ai có quyền chỉ trích ta!"

Đám tu sĩ ngậm miệng câm như hến.

Giang Sở Dung đã chịu đủ sắc mặt của đám ngụy quân tử này rồi, hiện tại cậu cũng không thèm nhẫn nhịn nữa, gằn giọng quát: "Cút!"

Thấy vậy, các tu sĩ biết có bắt cóc đạo đức thì cũng không có tác dụng với Giang Sở Dung, nên tất cả đều mặt mày xám xịt bỏ đi.

(Bắt cóc đạo đức: sử dụng các tiêu chuẩn quá mức hoặc thậm chí phi thực tế để ép buộc hoặc tấn công người khác, nhân danh đạo đức tác động đến hành vi của họ.)

Giang Sở Dung lạnh lùng thu hồi tầm mắt.

Văn Lăng ở bên cạnh nhìn cậu, thấp giọng nói: "Mắng xong có vui hơn không?"

Giang Sở Dung lặng im chốc lát, mới mặt mày tươi cười nói: "Ừm, vui rồi."

Văn Lăng khẽ mỉm cười.

Mấy tu sĩ còn ở lại đưa mắt nhìn nhau, không khỏi cười nói: "Giang huynh đúng là thẳng thắng."

Giang Sở Dung lập tức nhíu mày nói: "Đừng, đừng, đừng, hai chữ đó là mắng người, ta không thích nghe."

Các tu sĩ:?

Nhưng Giang Sở Dung đã nói như vậy thì họ cũng không nhắc lại nữa.

Mà lúc này, sau khi trầm tư một lúc, đầu tiên, Giang Sở Dung lấy ra một ít ngọc bài đã ghi chép công pháp Tổ Thần mà trước đó cậu và Thanh Long đã cùng nhau giải mã, sau khi đưa cho mấy tu sĩ, cậu bèn nói với ba vị Thần thú còn lại: "Ba vị Thần thú đại nhân, không phải ta không muốn giải mã công pháp cho các vị trước, nhưng thật sự đạo lữ của ta đang bị thương nặng, bắt buộc phải đi lấy cơ duyên của tộc các vị. Các vị có thể đợi sau khi đạo hữu của ta lấy được cơ duyên rồi, ta sẽ quay lại giúp cái vị giải mã công pháp được không? "

Ba Thần thú nhìn nhau, cũng không từ chối, ngược lại mỗi vị còn tự lấy ra công pháp của mình.

Giang Sở Dung sững sờ.

Ba vị Thần thú nói: "Công pháp này vốn là Tổ Thần truyền lại cho tiểu bối các ngươi, bọn ta tự mình học được hay không cũng không sao. Thần thú tuổi thọ rất dài, hơn nữa còn có ký ức truyền thừa, đã đủ tự bảo vệ mình rồi."

"Ngươi lấy công pháp đi đi, từ từ giải cũng được."

Giang Sở Dung vội vàng khom người nhận lấy công pháp, do dự một chút mới ngẩng đầu nói: "Tổ Thần có một phép thần thông, có thể đưa ba vị rời khỏi Cấm địa Thần Ma, ba vị có muốn đi cùng ta không?"

Nếu ba vị Thần thú có thể cùng cậu rời khỏi Cấm địa, cho dù cậu gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, cũng có thể tự bảo vệ mình.

Nhưng ba vị Thần thú im lặng chốc lát, rồi đều từ chối.

Giang Sở Dung rất ngạc nhiên.

Ba vị Thần thú đưa mắt nhìn nhau, Thần thú Huyền Vũ ồm ồm mở miệng giải thích: "Chúng ta và Tổ Thần có quan hệ khế ước, không phải quan hệ tôi tớ. Chúng ta đã giúp hắn thủ hộ nơi này nhiều năm, cũng đã tận tình tận nghĩa rồi. Khi Cấm địa Thần Ma thoát khỏi hạn chế của thế giới này, bay vào Tinh Vực hỗn loạn, chúng ta sẽ có thể rời khỏi đây, tìm về quê hương của chính mình."

Thần thú Chu Tước: "Dù sao chúng ta cũng là Thần thú, không muốn làm bạn với Nhân loại."

Giang Sở Dung thấu hiểu, cũng không thấy những lời nói của Thần thú Chu Tước có ý xúc phạm, vì vậy cậu lại hành lễ với ba vị Thần thú.

Mà Thần thú Bạch Hổ nãy giờ không nói chuyện đột nhiên nhìn về phía Thanh Long phía sau Giang Sở Dung, hỏi: "Đại ca định cùng Nhân tộc này rời khỏi Cấm địa sao?"

Thanh Long tự nhiên bị điểm danh, thân thể căng thẳng trong chốc lát, sau đó ậm ờ nói: "Ừ... để xem đã, ta cũng không biết."

Thần thú Bạch Hổ trong lòng hiểu rõ, cũng không hỏi nữa, chỉ nói: "Đại ca bảo trọng."

Hai Thần thú khác cũng nói: "Đại ca bảo trọng."

Nói đến cũng lạ, Thanh Long vốn là một người xuyên không, lẽ ra không có tình cảm gì với ba vị Thần thú này, nhưng lúc này nghe bọn họ nói vậy, không hiểu sai anh lại thấy buồn vô cớ.

Nhưng anh thực sự không muốn ở lại nơi quỷ quái này, nên dù có chút buồn bã thì cũng không nói ra câu ở lại.

Mà Bạch Thần Băng, Chu Tương Linh và Phó Hoài Tư trước đó đã nhận được ân huệ của ba vị Thần thú, nghe thấy ba vị Thần thú không muốn rời khỏi Cấm địa Thần Ma liền lần lượt lộ ra vẻ mặt trịnh trọng, tiến lên phía trước quỳ bái ba vị Thần thú một lần nữa.

Nhìn thấy ba tiểu bối của Nhân tộc này, ba vị Thần thú hơi xúc động, sau đó ban cho mỗi người một phép thần thông hộ mệnh, rồi mới khẽ gật đầu, mang theo yêu thú của mình rời đi.

Trong nhất thời, cát vàng cuồn cuộn, khói bụi mù mịt.

Sau khi tất cả lắng xuống, chỉ còn lại Giang Sở Dung, Văn Lăng, Thanh Long, còn có vài người của họ và một số tu sĩ nhận được ân huệ ở lại trong khoảng đất trống trải.

Lúc này, mọi người đưa mắt nhìn nhau, người thông minh liền chủ động chắp tay cáo từ với Giang Sở Dung và Văn Lăng.

Túc Tử Xuyên vốn muốn ở lại, nhưng cơ duyên của anh ta vẫn chưa kết thúc, lần này, không hiểu sao Yêu tộc lại có rất nhiều cao thủ đến, vì vậy anh ta phải chạy đi lần nữa.

Nghe vậy, Giang Sở Dung không khỏi cau mày nói: "Yêu tộc cũng có thêm người vào sao?"

Túc Tử Xuyên thần sắc có chút ngưng trọng, nói: "Hình như đều là từ bên ngoài đi vào."

Giang Sở Dung trong lòng khẽ động: "Có lẽ là tai mắt của Linh tộc hoặc của Ma tộc, Túc huynh cẩn thận một chút."

Túc Tử Xuyên cười cười, giơ tay đội lên mũ trùm đầu: "Yên tâm đi, mặc dù tu vi của ta không phải đứng đầu, nhưng năng lực chạy trốn của ta vẫn rất mạnh."

Giang Sở Dung mỉm cười: "Túc huynh đi đường bình an."

Túc Tử Xuyên khẽ cười một tiếng, xoay người hóa thành một bóng ảnh màu tím, bay vút lên trời——

Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng do dự một lúc, cũng cáo từ hai người——Mặc dù Giang Triều Sinh đã có được công pháp Tổ Thần từ Giang Sở Dung, nhưng anh ta vẫn muốn đi tìm kiếm cơ duyên trong vùng đất truyền thừa của Thanh Long một phen.

Ở đây năng lượng Mộc dồi dào, rất thích hợp để anh ta tu hành.

Bạch Thần Băng sau đó cũng muốn đến nơi truyền thừa của Bạch Hổ, không thể đồng hành cùng Giang Sở Dung và Văn Lăng nữa.

Trong nhất thời, chỉ còn lại Giang Sở Dung và Văn Lăng.

Lễ đường lớn một màu đỏ rực được dựng ở ngoài trời, không hiểu sao nhìn có chút trống trải cô quạnh.

Nhưng tâm trạng của Giang Sở Dung đang rất tốt, lúc này cậu phất tay áo dài, cười nói: "Bóng đèn cuối cùng cũng đi hết rồi."

Văn Lăng: "Ừm, ta vẫn thích yên tĩnh hơn."

Trái tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp khi nghe thấy câu này, cậu quay sang nhìn Văn Lăng.

Bốn mắt chạm nhau, cũng không biết là ai chủ động trước, hai người cứ thế mà vô thức đến gần nhau——

Cuối cùng, Văn Lăng đưa tay kéo một cái, tay áo dài lay động, đem Giang Sở Dung ôm chặt vào lòng.

Thanh Long ở một bên trợn to hai mắt!

Lúc này, Giang Sở Dung ngẩng đầu nhìn Văn Lăng, đôi mắt đào hoa của cậu đong đầy ý cười hạnh phúc, khoảnh khắc này, hai người như thể ngầm hiểu ý nhau mà đưa tay ra cùng một lúc, vuốt ve sườn mặt dưới ánh mặt trời trông cực kỳ xinh đẹp của nhau, rồi khép lại mắt, trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn.

Tay áo đỏ thắm rực rỡ lồng vào nhau trong làn gió dập dờn, những sợi tóc bồng bềnh của hai người cũng quấn vào nhau trong lúc triền miên, tạo nên một bầu không khí vô cùng quyến luyến.

Không biết đã qua bao lâu, Văn Lăng đã hôn Giang Sở Dung đến mức môi mỏng ướt át, ánh mắt mông lung mịt mờ, phải tựa vào trong lòng hắn thở dốc.

Văn Lăng ngắm nhìn dáng vẻ quyến rũ gợi tình lúc này của Giang Sở Dung, hầu kết của hắn trượt lên xuống, nhịn không được cắn lên vành tai Giang Sở Dung, đưa tay, nhẹ nhàng kéo xuống đai lưng tơ vàng trên hỉ phục lộng lẫy của cậu——

Đúng lúc này, một cái đầu rồng cực to chầm chậm thò ra từ sau đỉnh đầu của hai người, không tài nào chịu nỗi sâu kín nhắc nhở: "Hai người đúng là không coi ta như người ngoài."

Giang Sở Dung:?!

Văn Lăng:...............

————-

Tác giả

– Giang Sở Dung: A! Đại ca còn chưa đi sao?!

– Thanh Long: Ngươi nói xem?

– Văn Lăng: Đại ca, có phải ngươi có hơi... Ngươi tùy tiện kiếm một chỗ ngẩn người cũng được mà...