Cố Minh Tiêu lẳng lặng nhìn Giang Sở Dung một cách chăm chú, không hề lên tiếng.

Bầu không khí rơi vào một sự im lặng lạ lùng.

Cuối cùng, Giang Sở Dung không thể nhịn được nữa, cậu ngẩng mặt lên, ánh mắt rực lửa nhìn Cố Minh Tiêu nói: "Đại sư huynh, huynh muốn xử lý đệ như thế nào?"

Cậu không thể cứ ngoan ngoãn chờ ở đây, cậu phải đi tìm Văn Lăng.

Cố Minh Tiêu nhìn ánh mắt cố chấp và sốt ruột của Giang Sở Dung, hắn trầm mặc một lát, cuối cùng mới chậm rãi nói: "Cấu kết với Ma tộc là đại tội ở trong môn phái, cho dù ta biết đệ có nỗi khổ tâm, thì tạm thời ta cũng không thể tự ý thả đệ ra ngoài—— "

"Đệ không cần đại sư huynh tự ý thả đệ, đệ cấu kết với Ma tộc, đệ thừa nhận. Đệ tự nguyện chịu trừng phạt."

Lại một khoảng lặng ngắn trôi qua.

Cố Minh Tiêu khẽ mấp máy môi mỏng, còn chưa kịp lên tiếng, Giang Sở Dung đã nói tiếp: "Muốn dụng hình hay muốn nhốt đệ ở núi Vô Vọng tự kiểm điểm? Nếu muốn dụng hình thì huynh có thể làm nhanh lên không?"

Cố Minh Tiêu nghe Giang Sở Dung nói như vậy, lông mày hắn khẽ giật một cái không thể nhận ra, sau đó hắn trầm giọng nói: "Tội của đệ không đến mức đó."

Giang Sở Dung tưởng là Cố Minh Tiêu không đồng ý, cậu khẽ cắn môi, lại nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Đại sư huynh, đệ biết huynh bắt đệ về như vậy là muốn tốt cho đệ. Nhưng đệ thật sự không cần."

"Đệ thành thân với Ma tộc hoàn toàn không có bất cứ sự hiểu lầm hay vu oan hãm hại nào, bởi vì đệ thích chàng ấy nên mới muốn ở bên chàng ấy, đây là sự thật trăm phần trăm, không cần đại sư huynh phải nhọc lòng che giấu cho đệ."

Giờ phút này, Giang Sở Dung lại nhìn thấy ánh sáng tựa như ngấm ngầm chịu đựng trong đôi đồng tử sâu thẳm lạnh lùng của Cố Minh Tiêu.

Giang Sở Dung cho rằng Cố Minh Tiêu sẽ nổi giận, nhưng dừng lại một chút, cậu vẫn tự cổ vũ bản thân nói ra hết những lời trong lòng——

Chỉ thấy hàng mi dài của cậu khẽ run lên, trong đôi mắt đào hoa trong veo hiện lên ý cười sáng rỡ mà lại u buồn, cậu nghiêm túc nói: "Đệ biết đại sư huynh rất tốt với đệ, đã giúp đệ làm rất nhiều chuyện, những chuyện đó đệ đều ghi tạc trong lòng. Mà lần này, đúng là đệ đã phụ sự kỳ vọng của đại sư huynh đối với đệ, đều là lỗi của đệ."

"Nhưng dẫu vậy... đệ cũng chưa từng hối hận. Bởi vì, Văn Lăng thật sự khác biệt. Chàng ấy là đạo lữ của đệ, là người mà đệ muốn ở bên cạnh cả đời, dù thế nào đi chăng nữa thì đệ cũng không thể bỏ mặc chàng ấy. Hơn nữa——"

"Đại sư huynh đã từng nghe nói tới Đồng Tâm Sinh Tử Khế chưa?" Giang Sở Dung đột nhiên hỏi.

Thần sắc trên gương mặt lạnh lùng hoàn mỹ của Cố Minh Tiêu thoáng hơi thay đổi, một lát sau, hắn cất lên giọng nói có chút khàn khàn: "Từng nghe."

Giang Sở Dung khẽ mỉm cười.

Cậu nhẹ giọng nói: "Đệ và Văn Lăng không chỉ có Khế ước đạo lữ, mà còn có cả Đồng Tâm Sinh Tử Khế, vậy nên cho dù đại sư huynh có giam đệ ở đây, thì chỉ cần Văn Lăng chết đi, đệ cũng sẽ không sống nổi."

Hầu kết của Cố Minh Tiêu khẽ trượt một cái, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nói: "Thực ra ta —— "

"Đệ biết đại sư huynh có thể giải trừ khế ước cho đệ, nhưng đệ không muốn." Giang Sở Dung lại kiên quyết ngắt lời Cố Minh Tiêu.

Cố Minh Tiêu:...

Nói xong câu này, Giang Sở Dung thở ra một hơi, giống như toàn bộ ấm ức bị đè nén trong lồng ngực đều tan biến hết, sau đó cậu bình tĩnh nhìn Cố Minh Tiêu, thản nhiên cười nói: "Bất kể như thế nào, đệ nhất định phải đi tìm Văn Lăng."

"Cho nên——Mặc kệ thông đồng với Ma tộc có hình phạt gì, đệ cũng sẽ chịu hết một lần, sau đó rời khỏi môn phái."

Tiếp đó, Giang Sở Dung giơ tay lên, cúi đầu thật sâu trước Cố Minh Tiêu, cụp mắt xuống khàn giọng nói: "Đại sư huynh, một bái này là lần cuối cùng đệ bái huynh với tư cách là sư đệ của huynh. Ân tình mà huynh đã cho đệ, đệ trả không hết, nếu sau này vẫn còn cơ hội, đệ có làm trâu làm——"

"Đừng nói nữa!" Cố Minh Tiêu rốt cục cũng trầm giọng nói.

Động tác của Giang Sở Dung hơi khựng lại, nhưng cậu vẫn nghiêm túc cúi đầu bái Cố Minh Tiêu.

Ngay lúc cậu định bái lần thứ hai, Cố Minh Tiêu đã hết chịu nổi, hắn điểm ngón tay, một đạo linh quang bay ra phong bế cả người Giang Sở Dung!

Giang Sở Dung lập tức đông cứng ngay tại chỗ không thể nhúc nhích, thậm chí còn không thể nói chuyện.

Cậu thoáng sửng sốt, lòng nóng như lửa đốt, lập tức nhìn Cố Minh Tiêu ở trước mặt bằng ánh mắt cầu xin. Thậm chí cậu còn dùng linh lực để chống cự, nhưng lại khiến cho phủ tạng bị thương tổn, khóe môi chảy ra một ít máu...

Cố Minh Tiêu nhìn thấy tia máu tràn ra khóe môi của Giang Sở Dung, hắn như bị thứ gì đó làm bỏng, hàng mi dài của hắn run rẩy, nhưng sau đó hắn liền nhắm mắt lại, đè nén ngọn lửa sắp bùng cháy trong mắt, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh: "Tạm thời ta phải đi giải quyết một chuyện trước, đệ chờ ta trở về, sau đó ta sẽ giải thích tất cả mọi chuyện với đệ. Đệ bình tĩnh chờ ta, có được không?"

Giờ phút này nghe được giọng nói dịu dàng hiếm thấy của Cố Minh Tiêu, Giang Sở Dung sửng sờ trong chốc lát, cậu không sốt ruột nữa mà lại lâm vào một cơn mê man khó hiểu.

Cậu không biết Cố Minh Tiêu muốn giải quyết chuyện gì, vì sao lại còn muốn giải thích với cậu?

Chẳng phải cậu đã phạm một sai lầm lớn sao?

Nhưng ngay sau đó, Cố Minh Tiêu một thân bạch y đã lặng lẽ đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, vòng tay qua eo cậu, rồi nhẹ nhàng bế cậu lên, để cậu nằm xuống chiếc giường bạch ngọc rộng rãi.

Trong lúc đó, khí tức thanh lãnh như tuyết trên người Cố Minh Tiêu phảng phất quanh mũi Giang Sở Dung, khiến hô hấp của cậu có chút căng thẳng.

Cảm nhận được hành vi kỳ lạ này của Cố Minh Tiêu, tâm trí của Giang Sở Dung rối loạn cả lên — Đầu đầy khó hiểu và nghi ngờ. Nhưng lúc này cậu không thể nói được lời nào, cũng chẳng hỏi được gì, chỉ có thể mặc cho Cố Minh Tiêu tự tung tự tác.

Sau khi đặt Giang Sở Dung xuống, Cố Minh Tiêu lẳng lặng liếc nhìn cậu một cái, sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc khăn tay bằng lụa trơn, rồi trải nó ra.

Những ngón tay trắng trẻo khớp xương rõ ràng như trúc ngọc cầm khăn lụa tiến đến bên môi Giang Sở Dung, nhẹ nhàng lau đi vết máu còn chưa khô nơi khóe miệng.

Động tác ấy cực kỳ dịu dàng, thậm chí còn mang theo chút cẩn trọng dè dặt.

Ánh mắt nhìn Giang Sở Dung càng sâu tựa biển, như chất chứa ngàn vạn lời nói.

Ánh mắt cùng với những hành động này của Cố Minh Tiêu khiến hàng mi dài của Giang Sở Dung bất giác run lên mấy lần, cậu không khỏi muốn tránh đi, nhưng lại tránh không được.

Giang Sở Dung tự nhiên cảm thấy sợ hãi một cách kỳ lạ.

Giờ phút này, cậu không còn rối rắm chuyện mình có thể chạy trốn được hay không, mà trái lại, cậu lại đi hoài nghi thân phận của Cố Minh Tiêu...

Cố Minh Tiêu như thế này... quả thật rất giống như bị người ta đoạt xá.

Mà lúc này, động tác lau vết máu bên môi cho Giang Sở Dung của Cố Minh Tiêu hơi dừng lại.

Một lát sau, hắn lặng lẽ rút tay về.

Giang Sở Dung nghi ngờ nhìn hắn.

Nhưng bấy giờ, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Cố Minh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước, cái gì cũng không nhìn ra được.

Giang Sở Dung:...

Tiếp theo đó, Cố Minh Tiêu lại đưa tay ra bắt mạch của Giang Sở Dung, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Cũng như mọi khi, Giang Sở Dung hoàn toàn không thể nhìn thấu điều gì.

Cuối cùng, Giang Sở Dung bỏ cuộc, nhắm mắt lại.

Cố Minh Tiêu cảm nhận được hành động này của Giang Sở Dung, ngón tay đang bắt mạch của hắn hơi khựng lại, cuối cùng cũng thu về.

Thật lâu sau, hắn thấp giọng nói: "Ta đi một chút liền về, đệ chờ ta."

Giang Sở Dung không mở mắt ra.

Sau đó, cậu cảm thấy Cố Minh Tiêu ở bên cạnh mình hình như đã đứng dậy.

Giang Sở Dung thoáng thở phào một hơi, cậu dự định đợi Cố Minh Tiêu đi rồi sẽ tìm cách thoát khỏi cấm chế này.

Nhưng không ngờ, lại có một luồng khí tức lành lạnh tới gần, giống như Cố Minh Tiêu đang cúi người xuống ——

Trái tim Giang Sở Dung giật thót, cậu theo bản năng mở mắt ra.

Cậu lại lần nữa đối diện với đôi đồng tử đen nhánh trong suốt như ngọc lưu ly của Cố Minh Tiêu, chẳng ngờ một giây sau, liền có bốn tiếng "răng rắc" vang lên.

Giang Sở Dung chỉ cảm thấy cổ tay và cổ chân mình chợt lạnh.

Giang Sở Dung:?!

Nhoáng một cái Giang Sở Dung liền lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, nhưng lúc này Cố Minh Tiêu vừa đeo xiềng xích lên người cậu đã chậm rãi đứng dậy.

Hắn còn cực kỳ "tri kỷ" mà nhẹ giọng giải thích: "Đây là Tỏa Linh Xích. Thương thế của đệ chưa lành, ta sợ đệ dùng linh lực sẽ lại gây thương tổn cho phủ tạng."

Giang Sở Dung: Tui tin mới là lạ!

Tuy nhiên, hiện tại Giang Sở Dung đã bị cả cấm chế lẫn Tỏa Linh Xích trói buộc nên không thể nói được lời nào, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn bạch y lạnh lùng thoát tục như trích tiên dặn dò cậu xong liền xoay người rời đi.

Giang Sở Dung bị trói trên giường:!!!

Nội tâm cậu điên cuồng gào thét: Người đâu, Cố Minh Tiêu, đại sư huynh của Vô Vọng Kiếm Phái điên rồi!

Nhưng cậu không hề nhìn thấy, tại một khắc Cố Minh Tiêu xoay người rời đi, trong đôi mắt oánh nhuận trước giờ vẫn nhân từ như Phật tử bỗng nhiên nổi lên một tầng ma khí nồng đậm đỏ tươi.

So với người như trích tiên vừa rồi, thì chẳng khác nào hai con người khác nhau.