Từ góc nhìn của tiểu Cố Minh Tiêu mà nói, thì những chuyện xảy ra sau đó là một mớ hỗn loạn lộn xộn.

Bởi vì lúc đó hắn chỉ mới khoảng mười tuổi, thật sự là rất đau, rất rất đau ——

Cả người hắn bị vây trong linh hỏa tràn ngập ma khí, toàn thân đẫm máu va đụng loạn xạ trong Vô Vọng Kiếm Phái, hắn gào khóc kêu cứu, nhưng lại đánh sập hết tòa núi giả này đến phòng ốc khác! Khiến cho chúng đệ tử cuống quít hét lên sợ hãi!

Nhưng những khuôn mặt hoảng sợ của đám đệ tử này đều rất trừu tượng và mơ hồ trong mắt của tiểu Cố Minh Tiêu khi đó.

Thứ rõ ràng nhất chính là kim quang lóe sáng bạt ngàn chiếu khắp trời đất chỉ xuất hiện khi Kiếm Thần ra tay...

Cũng chính kim quang này, đã khiến cho tiểu Cố Minh Tiêu khi ấy đã mất hết lý trí nhoáng một cái đã hơi bình tĩnh trở lại.

Hắn đứng ở đó, ngơ ngác nhìn ánh sáng vàng trên bầu trời, mặc dù thân thể vẫn còn đau lắm, nhưng dường như hắn đã biết, sư tôn đến cứu hắn rồi...

Linh hỏa trên người tiểu Cố Minh Tiêu cuối cùng cũng được Kiếm Thần dập tắt, lúc này hắn đã bị thiêu đốt đến không nhận ra hình hài, cả người run lẩy bẩy, chỉ biết kêu đau.

Nhưng sau khi nhìn thấy Kiếm Thần bình thường vẫn luôn tươi cười hiếm khi lộ ra vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa đau đớn, tiểu Cố Minh Tiêu lại bắt đầu co rúm lại...

Hắn sợ, sợ sư tôn biết được thân phận của hắn sẽ ruồng bỏ hắn...

Giờ này khắc này, Giang Sở Dung cảm nhận được tâm trạng của Cố Minh Tiêu khi đó:...

Không ngờ hốc mắt của cậu lại bất giác đỏ lên.

Sau đó, Giang Sở Dung nhịn không được lặng lẽ liếc nhìn Cố Minh Tiêu.

Nói cũng lạ, lúc mới đầu tâm tình của Cố Minh Tiêu có xảy ra kích động trong chốc lát, nhưng sau khi nhìn thấy tiểu Cố Minh Tiêu trong trí nhớ bị linh hỏa thiêu đốt, bị ép hóa thành ma, phản ứng của Cố Minh Tiêu lại bình tĩnh cực kỳ, bình tĩnh đến mức Giang Sở Dung có chút lo lắng.

Đặc biệt là đôi mắt đen bóng băng lãnh kia, chỉ lẳng lặng nhìn bức tranh ký ức trước mặt, bên trong không hề có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.

Yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi...

Giang Sở Dung không thể làm gì được, lúc này, cậu chỉ có thể càng nắm chặt bàn tay mười ngón đan vào nhau của hai người, dùng Đồng Tâm Sinh Tử Khế truyền đạt tất cả niềm an ủi của cậu cho đối phương...

Ký ức vẫn còn tiếp tục ——

Giang Sở Dung dường như cũng đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Kiếm Thần cũng không trách tội tiểu Cố Minh Tiêu, lúc này ông chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tiểu Cố Minh Tiêu gần như đã bị hủy dung vào lòng, vừa truyền linh lực cho hắn, vừa khàn giọng nói: "Minh Tiêu đừng sợ nhé, sư tôn sẽ không bao giờ bỏ rơi con."

Giây phút tiểu Cố Minh Tiêu nghe được những lời này của Kiếm Thần, trái tim treo ngược trên cành cao của hắn cuối cùng cũng thả lỏng một chút.

Sau đó, hắn liền hôn mê bất tỉnh——

Về sau, trí nhớ của tiểu Cố Minh Tiêu chỉ còn những mảng ký ức nhỏ vụn đứt quãng.

Bởi vì khi bị linh hỏa thiêu đốt, tuy đau đớn nhưng loại hành hạ này không kéo dài lâu.

Nhưng khi đó, kinh mạch toàn thân và hơn một nửa gương mặt cùng cả cơ thể của tiểu Cố Minh Tiêu đã bị đốt cháy, quá trình khôi phục đối với hắn khi đó chưa tới mười tuổi mà nói, chính là một loại cực hình lăng trì kéo dài đằng đẵng...

Vết thương của hắn cứ trở đi trở lại, hắn đã phải chịu đựng giày vò như vậy rất nhiều lần.

Cho đến một ngày, tiểu Cố Minh Tiêu đang mê man loáng thoáng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Kiếm Thần và Linh Toàn Anh.

Giọng nói của Kiếm Thần bây giờ như đã già đi mười tuổi, khàn khàn mà trầm thấp: "Toàn Anh, cả đời này ta chưa từng cầu xin muội bất cứ chuyện gì. Nhưng lần này, ta cầu xin muội hãy cứu Minh Tiêu."

Linh Toàn Anh chỉ trầm mặc chốc lát rồi nói: "Chuyện này là do Linh tộc của ta mà ra. Thân là tộc trưởng, ta phải gánh chịu tất cả, không cần Cố huynh lên tiếng, ta cũng sẽ cứu nó."

Kiếm Thần: "Được, vậy thì làm phiền Toàn Anh muội rồi."

Sau đó, tiếng nói của hai người càng ngày càng nhỏ, tiểu Cố Minh Tiêu đang mê man không thể nghe được nữa.

Lại không biết qua bao lâu, tiểu Cố Minh Tiêu nằm trên giường bạch ngọc cuối cùng cũng đợi được cơ hội cứu mạng.

Nhưng hắn chợt phát hiện, không chỉ có Kiếm Thần và Linh Toàn Anh tới, mà còn có cả Yêu Tôn.

Ba người họ hợp lực, mỗi người đều lấy ra máu đầu tim của mình để nặn lại máu thịt cho hắn.

Linh Toàn Anh là người ra sức nhiều nhất, bởi Linh tộc là chủng tộc của Thượng giới, chỉ có máu của bà mới có khả năng tạo ra sinh mệnh sống, vậy nên bà gần như đã tiêu hao hết một phần ba linh huyết trong cơ thể, mới có thể nối lại kinh mạch và mạch máu khắp người của tiểu Cố Minh Tiêu, sau khi kinh mạch và mạch máu được nối lại, chúng đã trở về trạng thái bình thường.

Mà cho dù là ba vị cường giả Nhập Thánh, thì muốn tái tạo gần như là toàn bộ cốt nhục của một đứa trẻ thì cũng phải tiêu hao rất nhiều tinh thần và thể lực.

Thời gian trôi rất chậm, dường như đã kéo dài rất nhiều ngày...

Khi tiểu Cố Minh Tiêu đã được tái tạo lại cốt nhục, ba vị cường giả rõ ràng đã trở nên tiều tụy đi rất nhiều, Yêu Tôn và Kiếm Thần sau khi khai Thiên lộ vốn dĩ trên người đã có vết thương, bởi vì như vậy mà thương thế càng trầm trọng hơn.

Tóc của Kiếm Thần cũng kể từ đó mà bạc trắng một nửa.

Dung mạo của Yêu Tôn cũng dần thay đổi từ một thanh niên cực kỳ xinh đẹp biến thành khí chất của một người trung niên—— Đây chính là điềm báo của tuổi thọ bị hao mòn.

Mặc dù Linh Toàn Anh có một cơ thể khỏe mạnh, nhưng việc bà mất đi một phần ba linh huyết cũng đã là một tổn thất lớn đối với bà. Tóc bà mặc dù không bạc, nhưng nước da của bà đã nhợt nhạt đi thấy rõ.

Tiểu Cố Minh Tiêu lúc này đã khôi phục lại thần trí, hắn biết ba vị cường giả đã cùng nhau cứu hắn, cho nên cũng không cần Kiếm Thần dạy, hắn đã chống cơ thể đau nhức vẫn còn đang bình phục lết xuống giường, lần lượt nghiêm túc dập đầu với ba người.

Thấy vậy, Linh Toàn Anh và Yêu Tôn vội vàng đỡ hắn dậy, nhưng vẻ mặt của họ vẫn có chút ngưng trọng.

Khi đó, tiểu Cố Minh Tiêu không thể hiểu được nhiều cảm xúc như vậy, hắn chỉ cho rằng họ đã quá lao lực.

Nhưng Cố Minh Tiêu hiện tại lại hiểu được.

Họ lo rằng, nếu họ thực sự cứu về một Ma Thần, vậy thì tương lai của Tu chân giới khó mà yên ổn...

Nhưng dù gì họ cũng đã cứu rồi.

Xuất phát từ đạo nghĩa, cũng xuất phát từ nhân nghĩa.

Sau đó, bởi vì Yêu tộc bạo loạn, sau khi giúp tiểu Cố Minh Tiêu khôi phục lại cơ thể, Yêu Tôn phải lập tức trở về.

Nhất thời, trong Kiếm Tháp chỉ còn lại Linh Toàn Anh và Kiếm Thần.

Lúc này, Linh Toàn Anh lặng lẽ liếc nhìn tiểu Cố Minh Tiêu, mặc dù vẻ mặt của bà có chút không đành, nhưng bà vẫn nói: "Cố sư huynh, lời tiên đoán Ma Thần loạn thế sẽ xảy ra vào hai mươi năm sau, nếu huynh không muốn Minh Tiêu gặp chuyện, ta có thể giúp huynh phong ấn nó. Hiện tại ma khí trong cơ thể nó đã bị kích phát, một khi nghiệp chướng của kiếp trước thức tỉnh, nó rất dễ bị ý thức của Ma Thần nuốt chửng, như vậy quá nguy hiểm."

Tiểu Cố Minh Tiêu:!

Bấy giờ, Kiếm Thần khẽ hỏi: "Phong ấn như thế nào?"

Linh Toàn Anh: "Giống như những cường giả muốn bảo tồn tuổi thọ, phong ấn hoàn toàn. Sau khi phong ấn được giải trừ, tuổi tác của nó sẽ không thay đổi, vẫn có thể sống như bình thường."

Kiếm Thần không nói nữa.

Lúc này tiểu Cố Minh Tiêu như hiểu ra điều gì đó, hắn do dự một chút, sau đó yên lặng ngẩng đầu nhìn Kiếm Thần nói: "Sư tôn, nếu có thể, con bằng lòng bị phong ấn."

Kiếm Thần nghe tiểu Cố Minh Tiêu nói như vậy, sắc mặt của ông càng trở nên phức tạp, sau đó ông vươn tay xoa nhẹ đầu của tiểu Cố Minh Tiêu, thấp giọng nói: "Nhưng con là người cứu thế đã được chú định, nếu phong ấn con lại, ai sẽ cứu thế đây?"

Tiểu Cố Minh Tiêu sững sờ.

Linh Toàn Anh cũng im lặng.

Hồi lâu sau, Kiếm Thần đột nhiên mỉm cười, nói: "Nói đến cũng thật kỳ diệu, tai họa loạn thế của hai mươi năm sau đến từ Ma Thần chuyển thế, mà người cứu thế cũng là Ma Thần chuyển thế."

Linh Toàn Anh trầm mặc một lát, sau đó vẻ mặt phức tạp nhỏ giọng nói: "Có lẽ là do năng lực tiên đoán của ta không đủ."

Kiếm Thần bình tĩnh lắc đầu: "Không đâu, độ chính xác của Linh Nhãn tiên tri của muội đã vượt qua sư đệ. Muội có thể vượt qua cả công pháp của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả thì đã chứng tỏ sẽ không sai."

"Chỉ là tại sao, hai lời tiên tri hoàn toàn khác nhau lại xuất hiện trên cùng một người?"

"Có khi nào, có hai Ma Thần chuyển thế không?"

Linh Toàn Anh trong lòng khẽ động, lập tức đáp: "Cũng có thể lắm, chân thần có thể hóa thành ngàn vạn thân thể, cho nên chuyển thế cũng không chỉ có một người."

Nghe vậy, khuôn mặt hốc hác của Kiếm Thần cũng trở nên sáng sủa hơn một chút, ông vừa định nói tiếp, nhưng đúng lúc này, tiểu Cố Minh Tiêu ở bên cạnh ông đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Sư tôn, nếu như con thật sự là Ma Thần diệt thế kia thì sao? Nếu hai người không phong ấn con lại, lỡ như một ngày nào đó con mất đi lý trí—"

"Con sẽ không như vậy." Kiếm Thần nhẹ giọng nói.

Tiểu Cố Minh Tiêu sửng sốt.

Dứt lời, Kiếm Thần lại mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu Cố Minh Tiêu, nói: "Ta vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi nhìn thấy con, lúc đó con mặc quần áo tả tơi, cả người xanh xao vàng vọt vì đói, nhưng con vẫn muốn dùng lá cây để đựng nước mưa đi tưới cho một bông hoa sắp héo khô."

"Khi đó rõ ràng con đã sắp chết đói, nhưng vẻ mặt khi tưới hoa lại cực kỳ thuần khiết ôn hòa, không hề có một chút địch ý hay khốn quẫn nào."

"Lúc ấy ta đã nghĩ, đứa trẻ này có một tâm hồn trong sáng như vậy, nếu muốn thu đồ đệ, vậy thì cứ thu nó đi."

"Ta không hề ngạc nhiên chút nào khi sư cô Toàn Anh của con bói ra được con là người cứu thế."

"Ta chỉ cảm thấy, hẳn là như vậy."

"Không sai, hẳn là như vậy, phải là con. Vậy nên, cho tới tận bây giờ, ta vẫn là suy nghĩ này, chưa từng thay đổi."

Tiểu Cố Minh Tiêu trước giờ vẫn luôn không giỏi biểu đạt cảm xúc, nghe thấy những lời này của Kiếm Thần, hốc mắt của hắn đỏ bừng, chiếc mũi nhăn lại, nhỏ giọng gọi: "Sư tôn..."

Kiếm Thần cười nói: "Khóc cái gì, nam tử hán không được khóc."

Tiểu Cố Minh Tiêu cố nén nước mắt, không khóc nữa.

Mà lúc này, Kiếm Thần lại ngước mắt nhìn Linh Toàn Anh, nói: "Toàn Anh, lại nhờ muội làm thêm một chuyện, cũng vì người cứu thế tương lai làm một chuyện."

Linh Toàn Anh: "Sư huynh cứ nói."

Kiếm Thần bình tĩnh nói: "Thật ra muội nói rất đúng, ma khí trong cơ thể của nó bị cưỡng ép kích phát, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ký ức của Ma Thần cướp mất ý thức của bản thể. Chỉ là vừa rồi ta chưa nghĩ ra cách giải quyết, nhưng bây giờ, ta đã nghĩ ra rồi."

Linh Toàn Anh kinh ngạc hỏi: "Cách gì cơ?"

Kiếm Thần khẽ cười: "Kiếm cốt là do cốt nhục thuần dương của kiếm tu trời sinh tạo thành, lại thêm Vô Vọng Kiếm, hẳn là có thể trấn áp được ý thức của Ma Thần."

Vẻ mặt vốn bình tĩnh uy nghiêm của Linh Toàn Anh phút chốc thay đổi, tiểu Cố Minh Tiêu ở bên cạnh cũng biến sắc.

Sau đó... Không biết là ai thuyết phục ai, tiểu Cố Minh Tiêu cứ thế mà bị đánh bất tỉnh trong lúc giằng co ——

Trong mơ màng, lồng ngực của hắn đau dữ dội, đến khi gắng gượng mở mắt ra, hắn liền thấy Kiếm Thần đầu tóc bạc trắng đang bình tĩnh nghiêm túc nhìn hắn, chậm rãi đút một khớp xương lấp lánh linh quang tựa như ngọc vào lồng ngực của hắn——

Cổ họng của hắn nhúc nhích, cuống cuồng muốn nói: Đừng mà, đừng mà, không được!

Nhưng hắn chẳng thể nói ra chữ nào...

Về sau nữa, có một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm khí thuần dương và ma khí đồng thời bùng phát trong căn phòng chật hẹp!

Sau khi hai bên va chạm kịch liệt, kiếm khí thuần dương đã mạnh mẽ trấn áp ma khí, ánh sáng cũng mờ đi từng chút một...

Ký ức bị phong ấn của Cố Minh Tiêu đến đây liền đột ngột kết thúc!