Sau khi tiến vào lãnh địa Nhân tộc, Giang Sở Dung không còn bạt mạng huy động linh lực để thúc đẩy thuyền bạch ngọc nữa, cậu tựa vào mũi thuyền nhàn nhã hóng gió, vừa hóng vừa ngủ thiếp đi.

Thuyền bạch ngọc lững lờ trôi theo dòng nước, lắc lư thong thả dạo bước trên mặt sông.

Hoàng hôn buông xuống, khi mặt trăng ló dạng, cuối cùng thuyền bạch ngọc cũng cập bến gần một thành trì vô cùng sầm uất.

Giang Sở Dung bị đèn đuốc trong thành làm cho lóa mắt, lúc này mới uể oải mở mắt nhìn ra bên ngoài.

Khi thấy tòa thành đèn đuốc sáng trưng này, trong lòng Giang Sở Dung khẽ động, cậu vươn mình ngồi dậy, quay đầu nói với vào khoang thuyền: "Văn Lăng, đêm nay chúng ta vào thành nghỉ ngơi xíu đi, Vô Vọng Kiếm Phái xa quá, ta không muốn lênh đênh trên thuyền mấy ngày liền đâu."

Không lâu sau, Văn Lăng đi ra.

Lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn tòa thành, khẽ cau mày, sau đó nhìn về phía Giang Sở Dung, vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Ngươi xác định muốn dừng chân nghỉ ngơi ở chỗ này?"

Nhìn nét mặt của Văn Lăng, Giang Sở Dung cảm giác có gì đó không ổn, ngơ ngác hỏi: "Sao vậy?"

Văn Lăng nhìn sâu vào mắt Giang Sở Dung: "Nơi này là Đoàn Kim Thành." (thành rèn kim loại)

Giang Sở Dung nghe xong, cười cười: "Thì ra là địa bàn của Bạch gia."

Cười xong, Giang Sở Dung lại chống cằm nói: "Đến cũng đến rồi, chắc bây giờ Bạch Liễu Tư vẫn còn ở trong môn phái, gã sẽ không trở về lúc này đâu."

"Hơn nữa, ta cũng đang thiếu một món pháp khí thuận tay, chi bằng đi vào xem thử một chút."

Văn Lăng nghe vậy, đầu óc xoay chuyển một chút, nói: "Cũng được, pháp khí của Đoàn Kim Thành nổi tiếng khắp nơi, đi làm một cái cũng không tồi."

Giang Sở Dung cười hì hì: "Thật sao?"

Không lâu sau, hai người cất thuyền bạch ngọc, tiến vào Đoàn Kim Thành.

Tuy nhiên, khi vào thành, hai người đã bị lính thủ thành gặng hỏi thân phận, may là Giang Sở Dung còn giữ lệnh bài đệ tử của Vô Vọng Kiếm Phái, cậu lấy ra cho lính thủ thành xem mới được phép vào thành.

Mà lúc này còn có rất nhiều tán tu không xuất trình được chứng minh thân phận nên bị chặn ở ngoài cửa thành, dồn dập phản đối.

Dù gì Đoàn Kim Thành cũng là trung tâm buôn bán pháp khí lớn nhất của Nhân tộc, các tu sĩ đều biết, sau khi đạt đến cảnh giới Pháp Tướng nếu muốn có một thanh pháp khí thuận tay thì nhất định phải đến Đoàn Kim Thành.

Bạch gia đã coi quản Đoàn Kim Thành nhiều năm, kiểm soát chặt chẽ các quy tắc rèn luyện pháp khí. Ở đây có tu sĩ luyện pháp khí giỏi nhất, có nguyên vật liệu phong phú và đầy đủ nhất, cũng là nơi giao dịch khiến người ta yên tâm nhất. Vì vậy luôn có khách vãng lai tập trung đông đúc.

Cũng nhờ có Đoàn Kim Thành mà Bạch gia trở thành gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc.

Nhưng từ trước đến nay Bạch gia luôn mở rộng cửa buôn bán, tự dưng giờ lại đi kiểm tra tu sĩ vào thành, chuyện này cũng thật là kỳ lạ...

Văn Lăng khẽ cau mày, trầm giọng nói: "Nhân tộc đang bình yên vô sự, khi không Bạch gia lại đi tra hỏi tu sĩ vào Đoàn Kim Thành làm gì? Bọn họ không muốn làm ăn nữa sao?"

Giang Sở Dung ngạc nhiên hỏi: "Sao chàng biết Nhân tộc đang bình yên vô sự?"

Phải biết rằng cách đây không lâu Ma Tôn đã xuất hồn đến Vô Vọng Kiếm Phái gây hấn. Có khi là nguyên nhân này cũng nên.

Cảm nhận được suy nghĩ của Giang Sở Dung, Văn Lăng nhất thời không nói nên lời, sau đó hắn nói: "Chắc chắn Vô Vọng Kiếm Phái sẽ ém chuyện đó xuống, sẽ không để nó lan truyền đến Đoàn Kim Thành, ngươi nghĩ nhiều rồi."

Giang Sở Dung: "Ồ."

Văn Lăng lặng lẽ liếc nhìn Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung cười: "Chàng nói phải thì phải thôi, tất nhiên ta đâu hiểu rõ bằng chàng được."

Văn Lăng:...

Cuối cùng, Văn Lăng lựa chọn không tiếp tục đề tài này nữa, nói: "Đi tìm quán trọ trước đi."

Giờ này các cửa hàng luyện khí cũng đã đóng cửa hết rồi, hai người chỉ có thể đợi đến ngày mai.



Hai người tìm được một quán trọ giá bình dân, vị trí hơi hẻo lánh nhưng rất yên tĩnh và sạch sẽ.

Giang Sở Dung đã nhiều ngày rồi không ăn được cái gì ra hồn ở Ma Vực, vì vậy ngay khi bước vào, cậu đã hào phóng ném một đống tiền cho tiểu nhị, bảo cậu ta làm đồ ăn mang lên.

Cậu không đói bụng nhưng thèm ăn.

Còn Văn Lăng lại giống như có tâm sự, hình như hắn rất quan tâm đến tình hình ở Đoàn Kim Thành, ngồi một hồi cũng không ngồi yên, đứng dậy nói: "Ngươi ăn trước đi, ta ra ngoài xem thử."

Giang Sở Dung vội hỏi: "Chàng đi đâu?"

Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung: "Ta dạo một vòng Đoàn Kim Thành xem tình hình."

Giang Sở Dung không ngờ Văn Lăng lại quan tâm đến tình hình của Đoàn Kim Thành, nhịn không được ngồi thẳng dậy hỏi: "Chuyện này nghiêm trọng đến thế sao?"

Văn Lăng trầm mặc chốc lát, cau mày nói: "Trước giờ Đoàn Kim Thành luôn có danh tiếng tốt, nếu không phải nội bộ xảy ra chuyện lớn, thì sẽ không tự làm mất thanh danh của mình như vậy. Mà Đoàn Kim Thành là trung tâm buôn bán pháp khí lớn nhất của Nhân tộc, là nơi cung cấp pháp khí cho hầu hết các tu sĩ, một khi nó xảy ra vấn đề thì không phải là chuyện nhỏ."

Giang Sở Dung nghe Văn Lăng phân tích như vậy, rốt cuộc cậu cũng hiểu ra — Chẳng phải cũng na ná như nhà máy quân sự xảy ra vấn đề trong thời kỳ chiến tranh sao? Vậy thì quả thật rất nghiêm trọng.

Suy nghĩ một hồi, cậu đảo đảo con ngươi, đột nhiên cười nói: "Ta biết phải đến nơi nào hỏi thăm tin tức, chàng có muốn đi không?"

Văn Lăng: "Ngươi biết?"

Giang Sở Dung dùng sức gật đầu.



Sau thời gian một tách trà, trong phòng riêng trên tầng cao nhất của Thanh Lâu nổi tiếng nhất Đoàn Kim Thành.

Văn Lăng mặt mày lạnh tanh nhìn Giang Sở Dung ngồi ở đối diện đang trêu chọc đào nương diện mạo xinh đẹp cười mãi không ngừng.

Lúc này Giang Sở Dung chọc cho đào nương xinh đẹp vui vẻ, khách khí giơ tay nhận lấy món canh hạnh nhân mà đào nương đưa cho, nhấp một ngụm liền khen "ngon quá", sau đó cậu giả vờ như vô tình thở dài một tiếng, nói: "Tiếc là hôm nay một người huynh trưởng của ta đã bị chặn lại bên ngoài không thể vào thành, nếu không huynh ấy thích nhất chính là cô nương có tính cách giống như tỷ đây."

Đào nương nghe Giang Sở Dung nhắc tới chuyện này, nhất thời kinh ngạc nói: "Công tử có thể vào được, tại sao huynh trưởng của cậu lại không vào được?"

Giang Sở Dung: "Tu vi của huynh ấy thấp." Hôm nay khi cậu bị tra hỏi đã nghe nói, những tu sĩ có tu vi dưới cảnh giới Ngưng Thần cũng không được phép vào thành, may là cậu vừa đạt đến ngưỡng này.

Đào nương lập tức hiểu ra, sau đó cô nàng phẩy quạt một cái, cười nói: "Công tử yên tâm, một khi chuyện ở phủ thành chủ chúng ta giải quyết xong, tự nhiên huynh trưởng của cậu sẽ được vào thành."

Giang Sở Dung cố ý tỏ ra hiếu kỳ: "Phủ thành chủ xảy ra chuyện gì vậy?"

Văn Lăng ở một bên cũng bất giác hơi nghiêng người tới.

Đào nương lấy làm lạ, nhưng sau đó cô nàng cũng không giấu diếm hai người, kể cho hai người nghe tất cả những gì nàng biết.

Hóa ra, lý do khiến Bạch gia phong tỏa Đoàn Kim Thành là vì có một vị cao thủ mấy đời thân nhau với Bạch gia đã thỉnh cầu thất công tử của Bạch gia, Bạch Thần Băng luyện pháp khí, nhưng những vật liệu được gửi đến đều chứa đầy ma độc, khiến cho Bạch Thần Băng bị trọng thương.

Đến bây giờ vẫn còn nằm trên giường.

Phải biết rằng Bạch Thần Băng hiện tại là nhân vật nổi bật nhất trong thế hệ trẻ của Bạch gia, từ lâu đã được bổ nhiệm làm người kế thừa tiếp theo của Bạch gia.

Xảy ra chuyện như vậy, Bạch gia có thể không tức giận sao? Họ lập tức ra lệnh phong tỏa Đoàn Kim Thành, tra hỏi nghiêm ngặt những tu sĩ ra vào thành.

Ma độc? Giang Sở Dung sửng sốt một lúc, ngay lập tức nghĩ đến Ma Tôn.

Nhưng hiện tại Giang Sở Dung không thể đề cập đến người này, cậu suy nghĩ một chút, cầm một quả anh đào nhét vào miệng, nói: "Nếu là việc riêng của Bạch gia, bọn họ kiểm tra nội bộ là được rồi, tại sao lại muốn làm lớn chuyện như vậy, không muốn làm ăn nữa sao?"

Đào nương cười cười, đang muốn lên tiếng, Văn Lăng ở một bên đã nói: "Người có thể hạ độc vào vật liệu luyện khí của Bạch Thần Băng, thì cũng có thể dễ dàng hạ độc ở các cửa hàng luyện khí khác, tất nhiên phải kiểm soát lại. Sợ là người đó không chỉ nhắm vào nhân tài của Bạch gia, mà còn muốn nhắm vào Đoàn Kim Thành."

Đào nương nghe vậy, lấy quạt che môi cười: "Vị công tử này nói rất đúng, chính là như vậy."

Giang Sở Dung hiểu ra, lúc này cậu khẽ mỉm cười, đang định lấy tiền trong nhẫn trữ vật ra thưởng, thì đột nhiên cậu thoáng nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Văn Lăng.

Ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, tự nhiên cậu lại sinh ra chút tâm tư muốn chọc ghẹo Văn Lăng, thế là cậu lấy một quả anh đào đỏ mọng từ trong chiếc đĩa thủy tinh bên cạnh, cười tủm tỉm đưa tới bên môi Văn Lăng: "Chàng nếm thử đi, ngọt lắm đó, đừng có cau có mặt mày nữa."

Văn Lăng:...

Mà Đào nương ở bên cạnh vẫn đang tò mò nhìn hai người, Văn Lăng im lặng chốc lát, chỉ đành cúi đầu ăn.

Thấy Văn Lăng ăn anh đào, Giang Sở Dung càng cười vui vẻ hơn, mà sắc mặt Văn Lăng lại càng khó coi hơn.

Nhưng lúc này Giang Sở Dung đã ngoảnh mặt đi, cúi đầu lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên linh thạch trung phẩm làm phần thưởng.

Giang Sở Dung lấy linh thạch ra, đang định đặt xuống thì chợt hỏi đào nương: "Tỷ muốn linh thạch hay là bạc?"

Đào nương ngẩn ra, vội vàng cười nói: "Bạc là được rồi."

Giang Sở Dung gật đầu, cất linh thạch đi, đổi thành bạc thưởng cho đào nương.

"Tỷ đi trước đi, bọn ta không cần người tiếp nữa."

Đào nương vô cùng hài lòng, cầm lấy bạc lả lướt cúi người cảm tạ rồi lui xuống.

Sau khi đào nương lui ra, Giang Sở Dung lại cầm một quả anh đào khác lên ăn, sau đó hạ cấm chế, rồi liếc nhìn Văn Lăng đang trầm tư ở bên cạnh, nói: "Chàng có nghĩ là do Ma Tôn làm không?"

Văn Lăng lắc đầu: "Ma Tôn không có mưu tính gì nhiều với Nhân tộc, ông ta chỉ muốn Vô Vọng Kiếm, không đến mức phải ra tay với Bạch gia."

Giang Sở Dung khoát khoát tay: "Vậy thì khó đoán thật đấy."

Văn Lăng cau mày im lặng.

Thấy vậy, Giang Sở Dung cắn một miếng anh đào ngọt ngào trong miệng, đầu lưỡi đẩy qua đẩy lại, đột nhiên lại cầm một quả anh đào đưa đến bên môi Văn Lăng.

Không có Đào nương ở đây, Văn Lăng lập tức lạnh lùng liếc mắt nhìn sang.

Giang Sở Dung cười nói: "Chàng đó, khó khăn lắm mới thoát chết, sao lại đi lo cho Nhân tộc vậy, lẽ ra chàng nên vui vẻ mới đúng chứ?"

Văn Lăng nhàn nhạt nói: "Tại sao ta phải vui vẻ?"

Giang Sở Dung chống cằm, vê vê cành anh đào xanh biếc, lắc qua lắc lại trước mặt Văn Lăng, cười rạng rỡ nói: "Bởi vì nhìn thấy chàng không vui, ta cũng không thấy vui đó."

"A —— ăn đi, ăn đi mà~"

Văn Lăng:...

Lặng im một lúc, Văn Lăng nhìn quả anh đào trước mặt đang bị Giang Sở Dung lắc qua lắc lại, đột nhiên hắn há miệng ra, cắn xuống ——

Giang Sở Dung bất ngờ bị Văn Lăng cắn vào đầu ngón tay, cậu bị đau rụt ngón tay lại.

Khi cậu rút tay về, trên đầu ngón tay trắng nõn đã có thêm hai vết đỏ.

Giang Sở Dung nhịn không được trừng mắt với Văn Lăng: "Cái đồ hẹp hòi."

Văn Lăng ăn quả anh đào, cắn nát nó trong miệng, nước ngọt tràn ra, không hiểu sao hắn thấy tâm tình tốt hơn một chút.

Bấy giờ nghe thấy lời phàn nàn của Giang Sở Dung, hắn nhìn Giang Sở Dung nói: "Hôm nay nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ra đường nghe ngóng một chút. Nếu tình hình ở Đoàn Kim Thành quá nghiêm trọng, chúng ta phải trở về Vô Vọng Kiếm Phái càng sớm càng tốt."

Giang Sở Dung ậm ừ đáp một tiếng "ò".

Văn Lăng cảm giác được Giang Sở Dung không vui, ánh mắt hắn khẽ động, đang muốn nói thêm vài câu, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.

Ngay sau đó, giọng nói trong trẻo lanh lảnh của tiểu nhị truyền đến: "Hai vị quan khách, Lục Ngọc tỷ bảo ta mang đến một ít điểm tâm, đồ uống và một vài món đồ chơi chế tác tinh xảo của Thanh Lâu chúng ta."

Đào nương vừa rời đi lúc nãy tên là Lục Ngọc.

Giang Sở Dung nghe vậy, cười nói: "Vào đi."

Thế là tiểu nhị đẩy cửa bước vào.

Trên tay cậu ta xách một hộp thức ăn bọc lụa thêu hoa hải đường, rất tinh xảo và đẹp mắt. Mở hộp ra, cậu ta lần lượt lấy ra vài đĩa bánh ngọt xinh xắn và một bình rượu.

Phía dưới cùng còn có một cái hộp nhỏ.

Bày ra xong, tiểu nhị liền lui xuống.

Giang Sở Dung nhìn thấy chiếc hộp nhỏ tinh xảo cảm thấy rất thú vị, lúc này cậu vừa cầm lên một chiếc bánh hạt sen cắn một miếng, vừa với lấy chiếc hộp nhỏ mở ra.

Kết quả vừa mở ra, Giang Sở Dung suýt chút nữa đã bị sặc chết, sau đó cậu vừa ho khan vừa cười nói: "Lục Ngọc tỷ thật là chu đáo, ngay cả mấy thứ này cũng chuẩn bị sẵn."

Văn Lăng bị Giang Sở Dung làm ồn, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn.

Mà ở phía của hắn, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc vòng đầy lông tơ, một khúc ruột dê trong suốt, còn có một chiếc hộp tròn bằng gốm màu ngọc bích, bên trong có một quyển sách mỏng.

(Đố mấy bồ khúc ruột dê trong suốt dùng để làm gì? Đáp án cuối chương:)))))

Văn Lăng không biết mấy thứ này dùng để làm gì, nhưng ở loại địa phương này, động não một chút liền biết mấy thứ đó là gì.

Nghĩ đến đây, Văn Lăng định lẳng lặng nhìn đi chỗ khác.

Kết quả một giây sau, hắn đã thấy Giang Sở Dung cầm chiếc vòng tròn đầy lông lên, đeo nó vào ngón tay, còn cười cười ngoắc ngón tay về phía hắn.

Văn Lăng:......

Nhưng Giang Sở Dung chỉ đơn thuần chơi cho vui mà thôi, cậu ngoắc đã đời liền tháo vòng tròn lông tơ ra, lấy ra quyển sách mỏng được đặt ở dưới cùng.

Cầm quyển sách lên lật hai trang, Giang Sở Dung phát hiện toàn là nội dung về đàn ông với đàn ông.

Đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, cậu nhanh chóng lật đến cuối cùng, kết quả, thật sự đều là đàn ông với đàn ông.

Có vẻ như Lục Ngọc đã hiểu lầm rồi...

Giang Sở Dung im lặng hai giây, lặng lẽ giương mắt lên, liếc nhìn Văn Lăng ở bên kia, thấp giọng nói: "Văn Lăng, hỏi chàng một câu nhé?"

Nghe thấy Giang Sở Dung muốn hỏi mình, trong lòng Văn Lăng khẽ run lên, nhưng ngoài mặt hắn vẫn không có cảm xúc nói: "Chuyện gì?"

Giang Sở Dung cười ngại ngùng: "Chàng thích nam hay thích nữ?"

Lông mày Văn Lăng giật mạnh một cái, lập tức lạnh giọng đáp: "Không thích ai hết."

Giang Sở Dung hậm hực "Ồ" một tiếng, sau đó lại nói: "Thế ta tự xem một mình vậy, không cần phải chia sẻ với chàng."

Văn Lăng:...?

Khoảnh khắc đó, Văn Lăng, người đã từ chối Giang Sở Dung một cách dứt khoát, trầm mặc trong một giây, điều đầu tiên hắn nghĩ đến lại là — Rốt cuộc trong cuốn sách đó vẽ nam với nam, hay nam với nữ?

Mà bên này, Giang Sở Dung như thể vừa khéo nhận ra sự dao động của Văn Lăng, cậu lại đúng lúc ngước mắt lên, nói: "Cuốn sách này vẽ đẹp thiệt đó, sống động như thật vậy, chi tiết từng chút một luôn. Văn Lăng, chàng thực sự không muốn thưởng thức cùng ta sao?"

Văn Lăng: "Câm miệng!"

Giang Sở Dung triệt để câm nín, thở ra một hơi dài, cậu lẩm bẩm hai câu nói Văn Lăng làm cụt hứng, sau đó tự mình vơ lấy hai chiếc bánh ngọt, cầm cuốn sách đi vào trong xem.

Văn Lăng im lặng một lúc, cảm nhận được tâm trạng uể oải của Giang Sở Dung, trong lòng hắn không hiểu sao dâng lên một tia áy náy.

Nhưng hắn thực sự không thể xem những thứ đó với Giang Sở Dung, ở chung một phòng sẽ chỉ khiến hắn thêm xấu hổ mà thôi.

Vì vậy trầm mặc một hồi, Văn Lăng mới thả chậm ngữ khí, nói về phía sau bức bình phong: "Ta đi ra ngoài, ngươi đừng có một mình chạy đi lung tung."

Giang Sở Dung tò mò hỏi: "Giờ này chàng ra ngoài làm gì?"

Văn Lăng không đáp.

Giang Sở Dung suy nghĩ một chút: "Vậy chàng đi đi, về sớm một chút."

Văn Lăng: "Ừ."



Văn Lăng rời đi.

Lúc này, Giang Sở Dung từ sau bức bình phong ló đầu ra.

Liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, không hiểu sao Giang Sở Dung cảm thấy hơi khó chịu.

Hung dữ với cậu xong liền bỏ đi mà không một lời xin lỗi, con người này thiệt là hư quá đi.

Nhưng ngay lập tức, Giang Sở Dung nghĩ ra điều gì đó, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười ranh mãnh.

Thế là, cậu lại im lặng ngồi xuống, lấy ra cuốn sách vừa rồi, bắt đầu đọc chăm chú.

Vào lúc này, Văn Lăng đang biến thành một luồng ma khí màu đỏ sẫm bay về hướng Bạch phủ thì đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.

Ngay khi hắn cảm thấy có gì đó không ổn, trong đầu hắn đã chậm rãi hiện ra một bức tranh.

Một bức... xuân cung đồ vẽ đàn ông với đàn ông.

Giang Sở Dung thực sự không có gạt người.

Bức xuân cung đồ này quả thực sống động như thật, vẽ tỉ mỉ đến từng chi tiết, ngay cả chiếc vòng lông tơ mà lúc nãy Văn Lăng không biết công dụng bây giờ hắn cũng đã biết rõ ràng.

Ma khí màu đỏ sẫm run rẩy trong không trung một lúc, sau đó đột nhiên rơi xuống!

————-

Tác giả

– Giang Sở Dung: Chàng không xem, ta càng muốn cho chàng xem.

– Văn Lăng: Ừm, học được rồi.

– Giang Sở Dung: Ủa? Sao tự nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm nhỉ?