Lúc này, Văn Lăng đang đắm chìm trong quá trình trui luyện hạt giống Thiên Ma Tâm, căn bản không có cách nào chú ý tới những chuyện đang xảy ra bên ngoài.

Đoàn người Thỏ Yêu Vương áp giải Giang Sở Dung và Quỷ lão rầm rầm rộ rộ đi xuống cung điện dưới lòng đất.

Vẻ mặt Giang Sở Dung vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã lo lắng gần chết.

Mà lúc này, Quỷ lão lại truyền âm đến: "Giang công tử đừng sốt ruột, ta đã truyền tin nhắc nhở thiếu gia nhà ta rồi, cậu ấy có thể ứng phó được."

Nghe vậy, Giang Sở Dung chợt thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng bình tĩnh lại đôi chút.

Nhưng điều mà Giang Sở Dung và Quỷ lão không ngờ tới chính là, khi họ bị đám Yêu Vương áp giải đến cổng địa cung, vậy mà Văn Lăng lại đang ngồi khoanh chân trước cổng địa cung, trên người được chiếu sáng bởi một đạo thần quang, hai mắt nhắm chặt, tựa như không biết gì về thế giới bên ngoài.

Túc Tử Xuyên đang đứng ở một bên, vẻ mặt lo lắng căng thẳng thủ hộ cho hắn.

Giang Sở Dung:?!

Quỷ lão:???

Sao lại thế này? Không phải nói đã bố trí xong rồi sao?

Họ không biết rằng ngay khi Túc Tử Xuyên nhận được truyền tin đã cố gắng đánh thức Văn Lăng, nhưng không ngờ Văn Lăng đã rơi vào trạng thái nhập định!

Yêu Tôn cũng nhập định rồi!

Anh ta có gọi như thế nào cũng không tỉnh lại, nhưng anh ta cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn —— Một khi đang nhập định bị gọi tỉnh, hai người đều sẽ bị trọng thương.

Trong nhất thời, Túc Tử Xuyên không thể truyền tin nói rõ tình hình với Quỷ lão, chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn người Thỏ Yêu Vương xông vào.

Mà Thỏ Yêu Vương vừa nhìn thoáng qua đã biết được nguyên do sự tình, bà ta liền bật cười, vừa cười vừa bày ra vẻ mặt rất chi là hứng thú nói: "Có phải Tôn Thượng trong lúc truyền công đã đạt đến trạng thái nhập định rồi không? Xem ra Tôn Thượng thật sự không xem bọn ta là người ngoài mà."

Ánh mắt Túc Tử Xuyên tối sầm, lạnh giọng nói: "Thỏ Yêu Vương, ta khuyên bà tốt nhất là đừng có tiến lên, có lẽ bà cũng biết, hậu quả của việc tự tiện quấy rầy Tôn Thượng lúc tu hành."

Thỏ Yêu Vương cười khẽ một tiếng: "Ta không tính quấy rầy Tôn Thượng nhập định, nhưng đã gần trăm năm không được thấy Tôn Thượng, ta vẫn luôn muốn gặp mặt ngài ấy. Thế nên—— "

"Ta đã mang một nửa chiếc chìa khóa còn lại tới rồi."

Con ngươi của Túc Tử Xuyên lập tức co rụt lại.

Một giây sau, anh ta nhìn thấy Thỏ Yêu Vương chậm rãi lấy từ trong ngực ra một khối ngọc lấp lánh linh quang.

Đúng là nửa chiếc chìa khóa còn lại để mở cánh cửa này.

Túc Tử Xuyên chỉ cho rằng đám Yêu Vương thành công đánh lén Khổng Phạn Thánh, tự nhiên sẽ không lấy được bao nhiêu thứ quan trọng, lại không ngờ ngay cả phiến ngọc này Thỏ Yêu Vương cũng có thể lấy được từ chỗ của Khổng Phạn Thánh!

Mà chỉ cần kích hoạt một nửa chiếc chìa khóa này, cửa đá sẽ mở ra —— Yêu Tôn còn chưa khôi phục hoàn toàn sẽ bại lộ ra trước mặt mọi người!

Nếu thật là như vậy, ngoại trừ mấy chục tên Yêu Vương ra thì tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Yêu Tôn cũng sẽ chết trong hôm nay!

Vốn ban đầu, Túc Tử Xuyên còn dự định mượn cửa đá còn chưa mở hết phong ấn và uy danh của Yêu Tôn để ngăn cản đám Yêu Vương này, nhưng bây giờ xem ra, anh ta không làm được rồi.

Túc Tử Xuyên khẽ mím môi, khoảnh khắc này, anh ta đã quyết tâm liều chết.

Sau khi Thỏ Yêu Vương lấy ra chìa khóa, bà ta mỉm cười chậm rãi đi về phía Túc Tử Xuyên.

Túc Tử Xuyên không thể nhịn được nữa, vung ống tay áo lên đánh về phía Thỏ Yêu Vương——

Thỏ Yêu Vương đã dự liệu được chuyện này từ lâu, bà ta khẽ nhướng mày, lách mình tránh đi, mấy tên Yêu Vương ở sau lưng bà ta xông tới, ầm ầm hóa thành chân thân khổng lồ, trong nháy mắt đã bao vây Túc Tử Xuyên!

Tức thì Túc Tử Xuyên không còn động thủ được nữa.

Những Yêu Vương vây công anh ta đều có cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ, Túc Tử Xuyên chỉ có tu vi Pháp Tướng hậu kỳ, cho dù lúc này anh ta có tự bạo cũng không thể gây ra ảnh hưởng gì quá lớn. Anh ta chỉ có thể đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Cùng lúc đó, Thỏ Yêu Vương nhón mũi chân lên, tung người bay qua, bà ta giơ tay triệu hồi khối ngọc tỏa ra linh quang, vung nhẹ tay một cái, đánh thẳng khối ngọc về phía cửa đá——

Khối ngọc phát ra hào quang, bay thẳng ra ngoài, không có bất kỳ trở ngại nào, chuẩn bị bay vào trong cửa đá.

Giờ phút này, Thỏ Yêu Vương cùng những Yêu Vương khác nhìn một màn này, trong mắt không khỏi lóe lên tia sáng kích động và hưng phấn không gì sánh được.

Cuối cùng bọn chúng cũng có thể nắm quyền rồi!

Trong mắt Túc Tử Xuyên và Quỷ lão chỉ còn sự tuyệt vọng, cả hai đều đang nghĩ nếu cánh cổng đá thực sự mở ra, thì cho dù hai người có tự bạo cũng phải bảo vệ Yêu Tôn!

Nhưng chính trong giây kế tiếp, tình thế đột nhiên thay đổi!

Lúc này, một nửa khối ngọc đã nhập vào trong cửa đá, cửa đá đã "cành cạch cành cạch" mở ra một khe hở, mắt thấy sắp phơi bày toàn bộ cảnh tượng bên trong.

Đám Yêu Vương mặt mày kích động, lăm le chuẩn bị xông lên!

Túc Tử Xuyên và Quỷ lão cũng đã dự dịnh mặc kệ hết thảy tấn công toàn lực!

Thì bất thình lình, một luồng ma khí màu lam đậm "vèo" một cái bay ra khỏi vòng vây của đám Yêu Vương, vọt lên phía trước, quấn lấy khối ngọc dùng hết sức kéo nó ra ngoài——

Khối ngọc cứ vậy mà bị rút ra ngoài!

"Két" một tiếng chót tai, cửa đá đang mở ra đột ngột dừng lại!

Đám Yêu Vương đồng loạt biến sắc, Túc Tử Xuyên và Quỷ lão cũng sững sờ tại chỗ.

Ma khí màu xanh đậm vừa rút khối ngọc ra liền cấp tốc bao lấy nó rồi điên cuồng bay ra khỏi địa cung giống như một con cá lội—

Vẫn là Thỏ Yêu Vương ra tay thật nhanh, đầu tiên bà ta triệu ra một món pháp khí cấp Thiên, "két" một tiếng cắm mạnh vào khe hở giữa hai cánh cửa đá sắp đóng lại, ngăn chặn cánh cửa khép lại hoàn toàn, sau đó bà ta quay đầu lại trầm giọng nói: "Còn không mau đuổi theo!"

Có mấy Yêu Vương như sực tỉnh khỏi cơn mơ, lập tức đuổi theo ra ngoài!

Lúc này, Thỏ Yêu Vương lại hét lớn: "Hai vị gấu đệ, các ngươi có thể lực mạnh nhất, cánh cửa này trông cậy vào các ngươi!"

Ngay lập tức, Gấu mèo Yêu Vương và Gấu chó Yêu Vương liền lao tới, chúng gầm lên một tiếng giận dữ, hóa thành chân thân bắt đầu đấm từng quyền từng quyền vào khoảng trống giữa hai cánh cổng đá đang mở ra!

Sau khi Thỏ Yêu Vương sắp xếp xong xuôi, bà ta âm trầm nhìn về phía Túc Tử Xuyên và Quỷ lão đang bị bao vây cách đó không xa.

Nhưng bà ta chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi quay đầu đi, nhìn về phía Văn Lăng đang ngồi trên mặt đất trước cổng đá.

Bà ta khẽ nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Nghe nói đang nhập định thì không thể quấy rầy, một khi bị quấy rầy cả hai đều bị phản phệ."

"Ta chưa từng nhìn thấy bao giờ. Hôm nay, ta muốn thấy một lần."

Nói xong, Thỏ Yêu Vương lại triệu ra một món pháp khí, muốn đâm vào đỉnh đầu của Văn Lăng ——

Nhưng đúng lúc này, một nhánh cây vô cùng rắn chắc và linh hoạt đột nhiên phóng ra, quấn lấy cổ tay của Thỏ Yêu Vương!

Chính là Quỷ lão đã mạnh mẽ vùng dậy, thoát khỏi trói buộc, thừa dịp hỗn loạn ra tay.

Thỏ Yêu Vương bị nhánh cây bắt lấy, sắc mặt khẽ biến, hô lên: "Các vị đệ đệ cứu mạng!"

Lập tức có Yêu Vương xông đến giải cứu.

Quỷ lão đánh trúng mục tiêu, cũng không ham chiến, ông nhanh chóng cắt đứt nhánh cây đang quấn quanh cổ tay Thỏ Yêu Vương, sau đó "vù" một tiếng dùng một nhánh cây khác quấn lấy người Túc Tử Xuyên, phóng người chạy trốn.

Túc Tử Xuyên: "Văn huynh và sư tôn vẫn còn ở đó!"

Quỷ lão: "Không quản được nữa rồi! Còn không bỏ chạy sẽ chết hết!"

Túc Tử Xuyên đột nhiên im bặt.

Tiếng cười lạnh của Thỏ Yêu Vương vang lên ở sau lưng: "Hôm nay một tên cũng đừng hòng chạy thoát, chúng bây cùng tuẫn táng với Tôn Thượng ở đây đi!"

Thỏ Yêu Vương vừa dứt lời, một vài tên Yêu Vương bay lên, uy áp rền vang đuổi tới, Quỷ lão không địch lại, lập tức phun ra một ngụm máu tươi ——

Ngay khi ông đang nghiến răng, định dùng nhành cây ném Túc Tử Xuyên ra ngoài, còn mình thì liều cái mạng già ngăn chặn mấy tên Yêu Vương này.

Bất thình lình, một giọng nói cực kỳ êm tai và từ tính chợt vang lên từ mọi ngóc ngách trong địa cung.

"Là ai, muốn giết ta?"

Giọng nói này vô cùng nhẹ nhàng và đầy thần tính, nhưng khoảnh khắc đám Yêu Vương trong địa cung nghe thấy giọng nói này, tâm trí bọn chúng đều chấn động, một cảm giác sợ hãi không thể giải thích tự nhiên sinh ra, bọn chúng vô thức dừng lại động tác trên tay.

Gương mặt xinh đẹp của Thỏ Yêu Vương lập tức biến sắc, một hồi lâu sau bà ta mới mím môi, yên lặng xoay người lại, khom người hướng về phía cửa đá nói: "Bái kiến Tôn Thượng."

Mười mấy Yêu Vương còn lại trầm mặc chốc lát, cũng lần lượt làm theo.

Trong lúc nhất thời, một câu "Bái kiến Tôn Thượng" vang vọng không dứt trong cung điện dưới lòng đất.

Khi Túc Tử Xuyên và Quỷ lão nhìn thấy cảnh này, trái tim họ nhất thời thả lỏng, nhưng đồng thời họ vẫn có chút lo lắng — Chỉ hy vọng lần này Yêu Tôn có thể lừa gạt bọn chúng lâu hơn...

Lúc này, trong Minh Vương Điện.

Một luồng ma khí màu xanh sẫm ngậm khối ngọc sáng lấp lánh trong miệng chạy trốn tán loạn trong Minh Vương Điện, khiến cho những Yêu Vương đang đuổi theo phải thở phì phò.

Các Yêu Vương vừa mệt vừa kinh ngạc: "Tên này là ma! Sao một Ma tộc như cậu ta lại có thể học được công pháp đỉnh cấp của Nhân tộc và Yêu tộc chứ?"

"Có phải cậu ta là nội gián do Ma tộc phái đến không?"

"Nhưng chuyện này quá kỳ lạ, một người ngoài như cậu ta tiến vào Minh Vương Điện lại không bị các pho tượng Thần Tôn Giả bài xích sao?"

Ma khí đang ngậm khối ngọc đột nhiên thò đầu ra sau một pho tượng Thần, ung dung lên tiếng: "Đó là do các ngươi kiến thức nông cạn, thiên tài dù có ở đâu thì cũng không bị bài xích."

Đám Yêu Vương:?!

———-

Tác giả

– Giang Sở Dung: Xem ta dắt chó đi dạo nè!

– Văn Lăng: Cẩn thận coi chừng ngã gãy chân đó.

– Giang Sở Dung: Hứ!