Đường Tầm An thế mà lại khóc.
Lục Ngôn sửng sốt một lát, nghiêm túc xin chỉ bảo từ hệ thống: “Ta nên mở mắt vào trường hợp này nhỉ?”
Hệ thống nổi giận: [ Chứ sao nữa?! Thế mà cũng phải hỏi tôi! Có ai quan tâm tới hệ thống độc thân tổn thương mỗi ngày không!? ]
Sau thoáng cân nhắc, Lục Ngôn lựa chọn mở to mắt nhìn về phía Đường Tầm An.

Giữa con ngươi màu bạc là đồng tử đỏ rực như máu, thái độ bất đắc dĩ.
Cơ thể Đường Tầm An run lên, bỗng nhiên ngừng thở, muốn nuốt ngược nước mắt vào trong… Kết quả hình như càng rơi lệ ác hơn.
“Đừng khóc.” Lục Ngôn nói.
Anh muốn cử động ngón tay mình, nhưng cơ thể yếu mệt khiến cho ngay cả chớp mắt cũng có vẻ quá cố sức.
Lần trước gặp Đường Tầm An, hắn cũng khóc.
Lục Ngôn cảm thấy nếu Đường Tầm An còn khóc tiếp thì sợ mình lại cứng mất.
May mà Đường Tầm An đã nhanh chóng khôi phục trạng thái bình tĩnh.

Bệnh lâu thành bác sĩ*, hắn công tác nơi tiền tuyến nhiều năm như vậy, khúc xương nào trong cơ thể chẳng từng đứt một lần, cũng từng trơ mắt chứng kiến rất nhiều người qua đời ngay trước mắt mình.
*Bệnh lâu thành bác sĩ (Cửu bệnh thành y): bị bệnh lâu thì sẽ quen với lý thuyết y học; ý chỉ học hỏi nhiều về một phương diện nào đó là có thể trở thành chuyên gia trong lĩnh vực này.
Hắn phân biệt rõ được sự khác nhau giữa người trên ranh giới sự sống-cái chết và người bị thương nặng chưa khỏi.
Hiển nhiên Lục Ngôn thuộc vế sau.
Năng lực tự chữa trị của Thiên Khải Giả luôn rất mạnh.

Gãy xương bình thường dưỡng mười ngày là lành lặn, nhanh thì thậm chí chỉ cần hai đến ba ngày.
Đường Tầm An tránh khỏi chỗ xương dễ mọc lệch, đặt tay lên miệng vết thương của Lục Ngôn, thoáng ngừng thở.
Hệ thống rít gào một tiếng: [ Đồ đàn ông thối tha này!! Tay để chỗ nào đấy hảaaaa?! ]
Vết thương bên ngoài của Lục Ngôn chủ yếu nằm ở eo và đùi.

Anh xui xẻo bị bác sĩ chém eo, sau đó lại gặp thêm người vợ mọc kim thép dài, chọc một phát thành một lỗ máu, xỏ thẳng qua gân bắp thịt ở đùi.
【 Thiên phú 3 – Thời Gian 】
Thiên phú này không có năng lực chữa lành, nhưng khi Tái Sinh kết hợp với Thời Gian thì Lục Ngôn sẽ đạt được năng lực chữa lành tựa như Loài Chim Bất Tử.
Vết thương trên cơ thể anh khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, cơ thể bị tổn hại được tái tạo, trơn bóng chẳng còn vết sẹo nào.
Cuối cùng cơ thể Lục Ngôn cũng không đau đớn như trước nữa, thế nhưng anh vẫn mệt nhoài, đồng thời nhiệt độ cơ thể còn bắt đầu tăng cao một cách bất thường.
Hệ thống nói: [ Không chỉ chữa trị vết thương cần năng lượng mà dung hợp cá vua cũng sẽ khiến cậu mệt rã rời… Ngủ đi.

Tôi canh cho cậu.

]
Lục Ngôn không ngủ vội, anh đứng dậy, kéo ống tay áo Đường Tầm An.
“Tôi sẽ ngủ đông.


Khả năng phải hai, ba ngày nữa mới tỉnh lại.

Đừng lo.

Mặt khác, tôi không mong bị người khác thấy mình lúc hôn mê…”
Nói xong, anh túm cánh tay Đường Tầm An ngủ thiếp đi.
Lục Ngôn dựa đầu vào lòng hắn, thở đều đều từng nhịp.
Trừ trường hợp bất khả kháng ra thì bình thường Lục Ngôn rất khó ngủ sâu trong hoàn cảnh lạ lẫm.

Rất nhiều khi đi công tác công vụ anh toàn dựa lên tường chợp mắt một lúc, không hề tiến vào trạng thái ngủ sâu.

May thay từ khi thức tỉnh không còn cần phải ngủ nhiều nữa, chứ không sớm muộn gì Lục Ngôn cũng đột tử.
Sự tồn tại của Đường Tầm An ở đây đem đến cho anh cảm giác an toàn.
Móng tay Lục Ngôn nhòn nhọn tựa vuốt mèo lâu không được cắt, cảm giác bị cào lên người hơi nhói đau.
Đường Tầm An nhìn thoáng qua, phát hiện ngón tay Lục Ngôn nhỏ dài kỳ lạ, trông như có bốn đốt xương.
Hắn cẩn trọng luồn tay qua gối bế Lục Ngôn lên, cởi áo khoác đắp trên người anh.
Nếu nơi đây chỉ có hắn và Lục Ngôn thôi thì Đường Tầm An thật sự rất muốn ôm Lục Ngôn mãi như vậy.

Nhưng thật không may vì vẫn còn một người khác đang nằm ụp trong nước, lộ ra nửa cánh.

Đường Tầm An không thể giả vờ không nhìn thấy được.

Hắn đặt Lục Ngôn lên bệ sinh nở, tới vớt Michael ở cống thoát nước lên.
Cổ Michael vẫn còn lỗ thủng lớn bằng cái chén ăn cơm do bị cá vua kỳ trưởng thành cắn, cánh cũng trụi lủi một mảng lớn, trông cứ như một con bồ câu bự bị bứt lông cắt tiết.
Đường Tầm An lục tìm thuốc đặc hiệu trong túi Michael, ném hết vào miệng anh ta.
Với các Thiên Khải Giả có giá trị bệnh biến cao hơn mức bình thường, viện nghiên cứu sẽ nghiên cứu những loại thuốc khác nhau tùy theo phương hướng nhiễu sóng của bản thân bọn họ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao càng về sau thuốc đặc hiệu càng quý giá.
Chiếc mỏ sắp mọc ra của Michael rụt về, lông vũ trên cánh tay cũng biến mất không ít.
Dưới tác dụng của Thời Gian, lỗ thủng lớn trên cổ Michael lại lần nữa lên mầm thịt.
Michael yếu ớt hé mắt: “Nơi này… nơi này là Thiên Quốc sao? Ủa lão Đường, sao anh cũng hy sinh rồi?”
Đôi mắt màu lam nhạt của anh ta lập tức đong đầy nước mắt: “Anh chết lúc nào thế? Có phải loài người tuyệt chủng… xong đời rồi hay không?”
Nói xong, anh ta chuẩn bị ngất xỉu.
Đường Tầm An nhanh mắt nhanh tay bóp lấy huyệt nhân trung của Michael: “Đừng ngủ.

5 giờ sáng nay giá trị ô nhiễm toàn thế giới đồng loạt dâng lên.

Qua kiểm đo phát hiện nơi khởi nguồn là trang viên Croman.

Rốt cuộc các cậu đã gặp phải thứ gì?”

Michael day hai mắt rưng rưng, tỉnh táo hơn hẳn: “Gì cơ? Nghiêm trọng vậy á?”
“Ừ.

Thế nên tôi đã chạy từ khu 1 tới đây.”
Michael là một nhân viên công vụ cần cù, cố nén cơn đau đầu, kể lại rành rọt những gì mình trải qua trong chuyến thám hiểm, còn nổi giận nói: “Đợt này được có 70.000 điểm cống hiến, mệt chết tôi rồi.

Không còn việc gì nữa thì tôi ngủ tiếp đây.”
Đường Tầm An rơi vào trầm tư.
Vốn dĩ hắn cho rằng vật ô nhiễm mạnh nhất là người vợ, không ngờ nó lại là đứa trẻ do người vợ sinh ra.
Khi bị quỷ con cắn, Michael đã cho Lục Ngôn mượn Thánh Quang, dự định lấy một đổi một ở mức cực hạn, mong Lục Ngôn có thể truyền tin ra ngoài.
Lúc ấy Michael đã mất hết sức chiến đấu và hôn mê.

Vậy cuối cùng ai đã giết chết con quái vật nhỏ đáng sợ này?
Tầm mắt của Đường Tầm An hướng về phía quỷ con.

Quỷ con không cao lắm, chỉ tầm mét ba mét bốn.

Chi sau của nó chạm đất, còn lại mỗi bộ xương, tư thế như chết đứng.
Hắn vươn tay mô phỏng vết thương méo mó trên đầu lâu một lát.
Có một bàn tay đã túm lấy cái đầu này, hơn nữa ngón tay còn rất dài, không giống tay người bình thường.
Ngay khi hắn nghĩ vậy, một trận gió lạnh bỗng thổi vào tầng hầm.
Bộ xương trước mặt Đường Tầm An lung lay.

Đầu quái vật rơi xuống đất vỡ vụn.

Toàn bộ khung xương cũng tan thành từng mảnh tựa cát chảy.
Vẻ mặt Đường Tầm An ngẩn ngơ.
Cuối cùng nhân viên bộ hậu cần cũng khiêng cáng thong dong đến muộn.
Nơi này an toàn hơn họ tưởng tượng nhiều.
Nhân viên y tế tóc vàng khiêng hai bệnh nhân lên, chuẩn bị đưa tới viện nghiên cứu cấp cứu.
Đường Tầm An trao đổi bằng tiếng Anh: “Trong đội chấp hành nhiệm vụ lần này có hai thành viên là Thiên Khải Giả đến từ khu 1.

Tôi phụ trách đưa bọn họ về.”
Nhân viên công tác trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm khu 3 hơi khó xử: “Nhưng bọn họ cần dưỡng bệnh thưa ngài Đường…”
Chủ yếu do chuyện này chưa được điều tra rõ ràng, quyền chủ động cho nhân viên liên quan trở về khu 1 không nằm trong tay bọn họ.

Ngoài ra, nếu đưa vào viện nghiên cứu khu 3 thì bọn họ còn có thể nhân cơ hội này thu được một số bản mẫu quý giá…

Đường Tầm An nói: “Tôi kiểm tra rồi, cơ thể bọn họ đã tới kỳ khôi phục.

Về nước có thể được điều trị tốt hơn.”
“Nhưng…”
Đôi mắt vàng kim của Đường Tầm An nhìn thẳng vào anh ta: “Đây là thông báo.”
Nhân viên công tác tóc vàng rùng mình, cúi đầu: “Vâng.”
*
Mặc dù hiệu suất làm việc của khu 3 không cao nhưng hiệu suất của cán bộ ngoại giao khu 1 đóng quân ở chỗ này lại khá cao.
Trưa hôm đó, Đường Tầm An đã dẫn theo người ngồi trên máy bay về nước.
Dọc hành trình Lục Ngôn từng tỉnh một chốc ngắn ngủi, uống chút nước.
Sốt cao khiến đôi môi anh trắng bệch, luôn nhíu chặt mày kể cả khi đang ngủ mơ.
May mà máy bay có giường để Lục Ngôn nằm nghỉ ngơi một lát.
Trong máy bay còn cả nhà nghiên cứu do viện nghiên cứu số 7 trong nước cắt cử tới.
Viện nghiên cứu số 7 chủ yếu nghiên cứu theo hướng vật ô nhiễm loại thực vật được cải tạo từ thức ăn nên rất đỗi hứng thú với Nhạn Bắc.

Chẳng qua thái độ của Nhạn Bắc vô cùng lạnh nhạt, về cơ bản toàn là nhà nghiên cứu nói chuyện một mình.

Cộng thêm việc ít có nơi nào mà toàn bộ nhân viên đều nhiệt tình như viện nghiên cứu số 1, thành ra khi phát hiện Nhạn Bắc không hứng thú với hạng mục nghiên cứu của bọn họ, các nhà nghiên cứu lập tức việc công xử theo phép công, bắt đầu điều trị.

Đồng thời thành công điều chế ra dịch dinh dưỡng Nhạn Bắc thích trong điều kiện thiếu thốn.
Nhạn Bắc tỏ ra cực kỳ bất ngờ, nhỏ giọng đáp một câu: “Cảm ơn.”
Khởi hành từ khu 3 về thành phố A mất tổng cộng 11 giờ bay.
Nhạn Bắc đi cùng nhân viên công tác trở lại trụ sở trung tâm phòng chống, sau khi độ bệnh biến giảm xuống, y sẽ viết báo cáo hành động theo yêu cầu.

Về phần Đường Tầm An chỉ tham gia công tác tìm kiếm chứ không gia nhập cuộc chiến thì cũng đã hoàn thành báo cáo hành động trên đường về nước.
Một loại trực giác khó hiểu mách bảo hắn giấu đi chuyện dấu tay trên đầu lâu quái vật.
Lục Ngôn được Đường Tầm An đưa về nhà.
Người Lục Ngôn vẫn còn dính bẩn, Đường Tầm An do dự một lát, sử dụng nước ấm lau làn da bị bẩn lộ ra bên ngoài của anh.
Khi đang lau, Lục Ngôn vô thức cọ đầu vào khăn lông ẩm, dĩ nhiên cọ cả vào tay Đường Tầm An.
Đường Tầm An đờ người bên giường, lát sau bỗng mím chặt môi.
Nếu giờ hắn thả chiếc đuôi ra thì hẳn nó đã đong đưa giữa không trung rồi.
……
……
Lục Ngôn tỉnh hẳn vào ngày thứ hai sau khi về nước.
Giọng anh khản đặc, may mà trong bình giữ nhiệt ở tủ đầu giường có nước.

Lục Ngôn uống hết nửa bình, quan sát khung cảnh xung quanh.
Rất quen thuộc, là nhà Đường Tầm An.

Anh từng ở tạm chỗ này một thời gian.
Lục Ngôn tới phòng tắm tắm rửa một lượt, lúc này mới cảm thấy sống lại.
Anh lau hơi nước trên gương, thấy bản thân trong gương.
Đặc trưng nhiễu sóng ở cơ thể anh đã biến mất, chỉ duy nhất đôi mắt biến thành màu bạc xinh đẹp.
Con ngươi màu bạc, đồng tử màu đỏ.
Tựa một vầng trăng máu phản chiếu trên mặt hồ sâu phẳng lặng.
Hệ thống: [ Chúc mừng ký chủ thành công cắn nuốt thêm một cá vua mới, bộ phận tương ứng của cá này với cơ thể là đôi mắt.


Sách kỹ năng rơi ra là thiên phú 14 – Trùng Tố Tinh Thần.

]
[ Trùng Tố Tinh Thần ý chỉ đắp nặn không gian tinh thần, bao gồm: ký ức, năng lực tư duy, ngũ giác và những thứ liên quan tới não bộ.

Đây là thiên phú mạnh nhất Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần có thể sở hữu.

]
[ Mặc dù kỹ năng cậu mở khóa không hoàn chỉnh, nhưng nó đúng thực là thiên phú mạnh mẽ hiếm có.

Trên thực tế, nếu không phải… thì vốn dĩ cậu sẽ đạt được sản phẩm thay thế cấp thấp hơn của thiên phú 14 – Thôi Miên.

]
[ Đôi mắt này sẽ nâng cao tối đa sức miễn dịch với ô nhiễm hệ Tinh Thần của cậu.

]
[ Trịnh trọng nhắc nhở: Khi sử dụng nhớ chú ý sự chênh lệnh về giá trị ngưỡng linh lực/giá trị ô nhiễm.

]
Lục Ngôn chớp mắt vài lần, tin tưởng mình không có cách nào khiến màu đỏ trong mắt biến mất.
Anh choàng khăn tắm, chuẩn bị tìm máy sấy hong khô tóc.

Lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
[ Đường Tầm An đang ở bên ngoài, hắn canh cho cậu 2 ngày.

Thật ra hơn nửa đêm thế này tôi không khuyến khích cậu thả cho hắn vào.

Người đứng đắn ai lại gõ cửa lúc 3 giờ sáng chứ? ]
Lục Ngôn cảm thấy mình cũng không phải người đứng đắn gì.
Anh thay đồ ở nhà, ra mở cửa.
Đường Tầm An đứng ngay ngoài cửa.

Ánh mắt hắn dừng trên cơ thể ướt đẫm của Lục Ngôn: “Tôi nghe thấy tiếng động nên đến thăm em.”
“Tôi lo cho em lắm.”
Lục Ngôn nói bằng giọng bình tĩnh: “Tôi không sao.”
Đường Tầm An nhìn thẳng vào ngón tay nhỏ dài quá mức của Lục Ngôn, dò hỏi: “Về sau ra ngoài nhận nhiệm vụ có thể dẫn tôi theo không?”
Hắn đã không đếm nổi rốt cuộc mình đã trải qua bao nhiêu trải nghiệm không tốt đẹp như vậy nữa rồi.
Thật sự… chỉ chút nữa thôi… Lục Ngôn đã không còn.
Thế giới này quá nguy hiểm, đến chính Đường Tầm An cũng không đảm bảo được bản thân có thể giải quyết hết tất cả các vấn đề.

Nhưng hắn biết rằng khi ở bên Lục Ngôn… ít nhất mình có thể chết trước em ấy một bước.
Giọng hắn rất vững vàng, không xuất hiện tình trạng cảm xúc dao động quá mãnh liệt.
Nhưng Lục Ngôn bỗng cảm thấy ngữ điệu khi Đường Tầm An nói ra những lời này nghe lại rất tủi thân.