Lục Ngôn theo sau Ninh Hoài, sương mù trắng thổi lướt quanh người, cuốn theo mùi lạ thoang thoảng.

Mùi này không khó ngửi lắm, nó giống như mùi máu trộn lẫn với trái cây thối rữa.
Ở hình thái biến dạng mức độ cao, các chân khớp của Ninh Hoài duỗi dài cực hạn phải đạt đến 10,4 mét; khi đứng thẳng đi lại thì cao tận 3,7 mét.

Có thể coi như một con quái vật khổng lồ.
Xem từ góc độ của Lục Ngôn, Ninh Hoài đang di chuyển hệt một con gà mái già đang ấp trứng, tám chân nhện căng vừa chuẩn tạo thành không gian chiếc chuồng, bên trong chứa đựng cả đàn nhện con.

Con thì mang hình người, con thì biến thành nhện hẳn.
Đây là đoàn quân Ninh Hoài sinh sản bằng Chia Tách.

Mặc dù chúng không mạnh bằng thể chia tách đầu tiên nhưng giá trị ngưỡng linh lực thấp nhất cũng phải tới 2200.
[ Bây giờ chỉ có 2 lính gác canh ngoài cửa nhà Thánh Thần.

Một là Phùng Thanh, một là Rêu Đất.

]
Khác với những vật ô nhiễm khác bị cấy não phụ, Rêu Đất vốn là một cụm rêu xanh, bản thân không có não cũng chẳng có tư duy.

Thay vì nói là lính gác Thần Quốc thì nó giống vật ô nhiễm thực vật được cấy ghép từ nơi khác tới hơn.
Rêu Đất sinh sôi trên mặt đất rất giống thảm cỏ, không thể tự di chuyển, song bản thân lại có đặc tính cắn nuốt.

Những nơi phủ kín rêu xanh có thể biến thành vũng bùn tựa đầm lầy, nuốt chửng kẻ xâm phạm vào dạ dày mình.
Khi xưa, nó sống nhờ được cho ăn những lính gác Thần Quốc khác định kỳ.
[ Tốt nhất nên dùng lửa đối phó với loại vật ô nhiễm thực vật này.

Tuy cậu không có nhưng may vẫn còn dao găm Lửa Địa Ngục, nó cũng từa tựa vậy.

]
Vùng cỏ xanh đột nhiên xuất hiện giữa đống bê tông đổ nát, thành ra trông rất nổi bật.

Chẳng qua Lục Ngôn không thể vòng qua nó, bởi đây là con đường dẫn tới chỗ bản thể Thánh Thần bắt buộc phải đi qua.
Anh ngồi thấp xuống, cắm dao găm vào bên cạnh thảm cỏ.

Thảm cỏ này như bị cắt rách da thịt, máu đỏ tươi chảy ra từ bùn đất.
Tính đốt cháy của Lửa Địa Ngục với vật ô nhiễm thể hiện rõ ràng ngay tại lúc này.

Dẫu không có lửa thì rêu đất vẫn như giấy bị đốt cháy, ánh lửa đỏ thẫm xuất hiện thấp thoáng cạnh chỗ vết thương.
Cùng lúc đó, những thể chia tách cũng đồng loạt chui ra từ không gian của Ninh Hoài, dẫn đầu phía trước, sử dụng chân khớp sắc nhọn của mình làm kéo mở đường.

Chỉ chốc lát sau, cỏ bay tứ tung, những chỗ rêu xanh héo rũ chồng chất xương trắng của con người.
Sự khác thường ở đây cuối cùng cũng đánh động đến lính gác bên kia đình Thần.
Giữa màn trời, Phùng Thanh xòe cánh chim sau lưng, lao vụt tới tựa ánh sao băng.

Y lẳng lặng đáp xuống mái hiên.
Ninh Hoài phóng mạnh cây giáo dài trong tay về phía Phùng Thanh.

Phùng Thanh khẽ vỗ cánh, thế nhưng cây giáo này xông tới với tốc độ quá nhanh và nóng rát khiến y bị rạch thương non nửa bên cánh, lông vũ màu xanh da trời bay lả tả xuống.
Giáo dài đâm sâu vào lòng đất, làm nổ ra tiếng vang lớn như sét đánh.
Ninh Hoài quay sang nói với Lục Ngôn: “Để tôi ở lại cản y ── Cậu đi trước đi!”
Lục Ngôn biết rõ bây giờ không phải lúc dông dài, anh thậm chí còn chẳng quay đầu lại xem tình hình, chạy thẳng về chỗ Thánh Thần theo chỉ dẫn của hệ thống.
Tầm mắt của Phùng Thanh dịch chuyển về phía Lục Ngôn, song chưa kịp cất lời đã bị Ninh Hoài nhảy bật lên đấm thẳng một quyền vào mặt.
Phùng Thanh nhíu mày, nói khẽ: “Gió.”
Gió mạnh ập tới khiến phòng ốc xung quanh sập mất một đống, vậy mà cơ thể khổng lồ của Ninh Hoài vẫn bám chặt mặt đất, sừng sững như núi.
Gió đúc thành tường gió chắn bốn phía quanh Phùng Thanh.

Vô số nhện nhỏ nhân cơ hội này nhảy lên lưng Phùng Thanh, răng nanh mọc dài cắn vào vết thương hãy còn đổ máu của y như sắp kéo ra ít da thịt.
Sự quấy nhiễu này không tính là trí mạng với Phùng Thanh, song quả thực nó đã khiến y không còn cơ hội tiếp tục đuổi theo Lục Ngôn.
Phùng Thanh mím chặt môi.
Y chỉ sử dụng được thiên phú trong phạm vi nhất định.
Ninh Hoài làm đồng đội của y vài chục năm, hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai khác.
Ninh Hoài cúi người nhặt giáo dài rơi trên đất lên, nở nụ cười điên cuồng: “Đối thủ của anh là em!”
Nhền nhện đối đầu với chim bay.
Tổng bộ từng nhấn mạnh rất nhiều lần rằng khi gặp phải vật ô nhiễm biết bay kiểu này thì nhất định phải nghĩ cách bẻ gãy cánh chúng nó.

Dĩ nhiên Ninh Hoài sẽ làm vậy.

Hắn nhảy bật lên cao hơn mười mét, sử dụng lưỡi dao cánh tay sắc bén cắt rách cánh của Thanh Điểu, rạch một phát đã làm lộ xương cốt của y, kéo mạnh ra ngoài.
Một khúc xương vỡ bị rút ra.
Nửa bên cánh của Phùng Thanh mất lực rũ xuống, cuối cùng cũng không bay nổi nữa.

Y ngã xuống đất, đập nhẹ cánh, lông vũ đâm xuyên vào thể chia tách bốn phía và vào người Ninh Hoài như từng mũi tên nhọn.
Không ít thể chia tách nổ tung tại chỗ luôn, hài cốt rơi vãi đầy đất.
Phùng Thanh bịt kín cánh chim gãy sau lưng, cất lời: “Điện.”
Cơn đau dường như chẳng ảnh hưởng gì tới y, ngữ điệu vẫn bình thản hệt máy móc đã được thiết lập sẵn.

Có điều giọng nói đã bắt đầu khàn khàn.
Sử dụng thiên phú không phải không chịu sự hạn chế.

Giá trị ô nhiễm và giá trị ngưỡng linh lực quyết định hạn mức cao nhất của cường độ thiên phú.

Tuy nhiên thường xuyên sử dụng trong thời gian ngắn vẫn sẽ khiến năng lực thiên phú rơi vào trạng thái cool down kỹ năng*.
*Trong game, sau khi sử dụng kỹ năng sẽ có một khoảng thời gian chờ hồi, vào khoảng thời gian này không thể sử dụng tiếp kỹ năng đó.
Tia chớp tím lập tức xẹt qua toàn thân Ninh Hoài.

Trong phút chốc, trái tim lớn mạnh của hắn suýt thì choáng, tất cả các bộ phận cơ thể đều bị cháy đen nghiêm trọng.
Ninh Hoài há miệng nhả ra một đống trứng nhện.


Những con nhện nhỏ bên trong đã có hoạt tính, rất nhiều con còn khẽ nhúc nhích chiếc chân siêu nhỏ, thế nhưng chúng không hề phá trứng ra.
Khi thấy thể chia tách của mình có con nhện, lòng Ninh Hoài đã tỏ tường rằng thời gian còn lại cho hắn không nhiều nữa.
Thậm chí hắn không hề dừng lại chờ một thành viên khác trong đội mình.
Dẫu có đến 3 đôi mắt, khung cảnh trước mắt Ninh Hoài vẫn mờ mịt.
Hắn nhìn về phía Phùng Thanh đang bịt cổ họng đằng xa, gào thét một tiếng, lao lên lần nữa.

Theo hắn cùng đấu tranh anh dũng có cả những thể chia tách may mắn sống sót.
Không biết bầu trời đổ cơn mưa tự bao giờ.

Mưa to tầm tã xối lên cơ thể Ninh Hoài, cọ rửa máu thành màu đỏ nhạt.
Hắn ôm quyết tâm phải chết… và cả quyết tâm tất thắng.
Cơ thể cao lớn không trở thành vướng bận với Ninh Hoài, ngược lại khiến tốc độ của hắn trong màn mưa nhanh tựa tia sét xẹt ngang qua bầu trời.
Phùng Thanh không tránh, có lẽ là không kịp né đi.
Cánh tay dị hóa hoàn toàn của Ninh Hoài đâm xuyên qua lồng ngực Phùng Thanh như lưỡi dao sắc bén.
Ngoài dự đoán, nơi này không có trái tim, thay vào đó là rất nhiều não hoa đỏ như máu.
Tay Ninh Hoài xoay tròn trong ngực y, máu ấm chảy từ chỗ vết thương ra, nhỏ tí tách, rơi xuống đất cùng nước mưa.
Rõ ràng là chiến thắng phải trả bằng một giá đắt, vậy mà Ninh Hoài lại không cười nổi, chỉ muốn khóc.

Hắn ngã xuống đất, thở phì phò từng nhịp nặng nề, túm chặt cổ áo mình như muốn giảm bớt đau đớn.
Thanh Điểu cũng ngã xuống đất, cơ thể khẽ run lên.

Y gượng hết sức nhấc tay lên, nắm lấy cánh tay Ninh Hoài.
Ngón tay của y tựa vuốt ưng, song không hề dùng sức.
Ninh Hoài thấy y hé miệng, nhưng ý thức của hắn đã mơ màng đến mức không cách nào ngăn cản nữa.
Hắn nghe thấy tiếng Phùng Thanh nói.
Có lẽ là rất lâu, cũng có lẽ chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cuối cùng Ninh Hoài cũng nhận ra rốt cuộc đối phương nói gì.
Phùng Thanh nói… “Cảm ơn.”
*
Lục Ngôn đi với tốc độ cực nhanh.
Thế nhưng theo suy nghĩ của Thánh Thần thì đây vốn là hành vi không thể nào xảy ra, bởi dọc đường đều hiện hữu ảo giác nó bố trí.

Những ảo giác này là kết quả lớn từ suy nghĩ đau khổ của vô số nhân loại ở Trường Gia, đủ khiến cho bất kỳ kẻ nào rơi vào trạng thái sụp đổ tinh thần.

Không phải tự sát vì tuyệt vọng thì cũng trở thành vật ô nhiễm do độ bệnh biến vượt quá 100.
Thánh Thần từng gặp rất nhiều chiến sĩ kiên cường bất khuất, dù lạc bước đường cùng vẫn quyết không từ bỏ hy vọng, ví dụ như Phùng Thanh lúc trước.

Linh hồn như vậy sau khi chết sẽ hết sức ngon lành.
Chưa từng có ai như Lục Ngôn, tựa hồ chẳng chịu chút quấy nhiễu nào, luôn luôn thẳng bước đúng đường.
Anh có một đôi mắt màu bạc, nơi đáy mắt phản chiếu ra một vòng trăng máu.
Đây là món quà vận mệnh tặng cho anh, giúp anh nhìn thấu hết thảy điều giả đối.
Những bộ não đã xuất hiện trong tầm mắt Lục Ngôn.


Chúng nó sinh sôi trên một cái cây mảnh dẻ, trông như trái cây vừa kết ra.
Đám não hoa nặng trĩu ép cong cả ngọn cây.

Nhánh cây vận chuyển máu đỏ tươi vào trong não hoa, cung cấp chất dinh dưỡng cần thiết cho não phát triển.
[ Những thứ này đều là não phụ Thánh Thần đang thai nghén.

Nó có 108 não phụ.

Chỉ cần chủ thể còn ở đây thì não phụ luôn có thể mọc lại từ cây này lần nữa.

]
Khi Lục Ngôn tới gần, anh nghe được cả âm thanh phát ra từ đám não hoa này ──
Một não hoa nhỏ hét to: “Đừng ăn tôi!! Tôi thiu rồi!”
“Muốn ăn thì ăn cái trên cùng trước kia kìa, nó lớn nhất.”
Não hoa bị chỉ đích danh phẫn nộ tột độ: “Ơ em 73! Anh với em không thù không oán! Sao em lại muốn hại anh chứ?!”
Lục Ngôn tới gần cây giống này, đám não hoa kết ra từ nhánh cây lúc lắc như quả nhân sâm.
Mấy não hoa lớn đã chín muốn chạy trốn nhân lúc anh không để ý.

Kết quả vừa rơi xuống đất đã bị Lục Ngôn giẫm nát bét.
Trơn thật.

Xúc cảm rất chi là quái lạ.
Khi Lục Ngôn xê chân ra, não hoa này đã mất hết sức sống.

Trên óc trắng bóng còn in hoa văn đế giày anh.
Hành động bạo lực đẫm máu của anh khiến cho những não hoa khác trên nhánh cây run như cầy sấy.
“Cậu… sao cậu lại lãng phí lương thực thế hả!” Giọng một não hoa trở nên đau thương lạ thường: “Cậu vừa giẫm chết anh 7 đấy.

Anh ấy là một bộ não mập mạp béo ngậy.

Ăn ngon lắm luôn!”
Dù cho cây này mọc ra rất nhiều não thì vẫn không thấy bóng dáng Thánh Thần.
[ Nó nén mình nhỏ bằng một chiếc bánh bao rồi, đang định nhân lúc loạn lạc trốn đi.

]
“Vị trí?”
Một tấm bản đồ lại xuất hiện trong đầu Lục Ngôn, kèm theo đó là chấm sáng đỏ lập lòe.
Sử dụng thiên phú với cường độ cao quả thực sẽ khiến Lục Ngôn gặp một số phản ứng xấu.
Anh đói bụng.
Không phải đói khát bình thường mà là cảm giác đói khát tràn ngập khát vọng.

Đây là khát vọng nguyên thủy thuộc về bản năng động vật.
Anh nhấc dao chạy tới vị trí của chấm đỏ.
Nơi này từng là trung tâm mua sắm phồn vinh nhất Trường Gia.

Mặc dù đã chìm sâu vài chục năm nhưng đường phố và cửa hàng hai bên đường vẫn hiện rõ sự phồn vinh năm nào.
Trời bỗng đổ cơn mưa, Lục Ngôn đi trên đường tựa âm hồn trong đêm mưa.
Anh dừng chân trước cửa một nhà hàng.


Cửa chống trộm đã hỏng từ lâu, bên trong tối đen như mực.

Trên mặt đất là gạch men sứ vỡ vụn và chiếc bàn đổ xuống đất.
Sương mù vẫn giăng kín nơi đây, tiếng động tựa thú dữ thở dốc vang ra từ sâu bên trong.
Lục Ngôn không ngăn được cảm giác buồn ngủ.

Kiểu buồn ngủ này rất giống như lần ở sân bay trước đó.
Tiếng hệ thống tràn đầy mỉa mai: [ Nó nóng nảy, nó nóng nảy rồi! Chó cùng rứt giậu, nó muốn kéo cậu vào không gian ý thức lần nữa.

Nhân lúc cậu chìm vào giấc mộng thì chạy trốn.

]
[ Gặp em trai sẽ phải chết, bị cậu bắt cũng phải chết.

Thay vì chờ cậu giết chết thì chết trên tay em trai khả năng sẽ đỡ mất mặt hơn chăng? ]
Lục Ngôn hỏi: “Ta sẽ nhìn thấy em trai lần nữa sao?”
[ Không phải cậu thấy rồi ư? ]
Lục Ngôn ngẩng đầu, nhìn về phía kính thủy tinh phía trước.

Kính thủy tinh hơi bẩn, cộng thêm ánh sáng tù mù nên cảnh tượng phản chiếu rất mông lung.
Hệ thống nói: [ Đây là thứ Thánh Thần nhìn thấy trong không gian ý thức của cậu.

]
Lục Ngôn đứng đối diện với kính thủy tinh, thế nhưng anh chỉ thấy bóng dáng của chính mình.

Lạnh vắng và đìu hiu.
Người trên kính thủy tinh chầm chậm nghiêng đầu.

Không có mặt, thay vào đó là từng chiếc xúc tu đỏ rực, trên cổ có một lỗ máu rất lớn, từng râu thịt thò ra từ bên trong lỗ máu.

Những chỗ còn lại đã bị quần áo che kín kẽ.
So với rất nhiều quái vật Lục Ngôn từng gặp, vẻ ngoài của em trai chỉ được xem như ghê tởm mức thường.
Ấy vậy mà chỉ bóng dáng mờ mờ thôi cũng khiến cảm giác ghê tởm đến buồn nôn dâng lên trong lòng Lục Ngôn.

Dạ dày cuộn trào, vảy cá xông ra trên cánh tay anh.

Khác với trước kia, vảy cá lúc này cắt phá cơ bắp và làn da anh, như gai đâm ra từ trong thân thể.
Máu uốn lượn chảy xuống, cơn đau truyền tới từ đôi mắt.

Anh không nhịn nổi, cúi gập người chống tay lên tường nôn ra.
Cảm giác ghê tởm này không liên quan đến việc thấy thứ gì đó, nó giống như biến chứng của việc sử dụng thiên phú quá độ hơn.
Khi Lục Ngôn ngẩng mặt lên, trên kính đã không còn bóng dáng em trai.
Lục Ngôn thoáng ngẩn ngơ: “Thì ra trông hắn như vậy sao?”
[ Nếu không nhờ đôi mắt này thì có lẽ đến nhìn thẳng hắn cậu cũng không làm được.

]
Giọng điệu của hệ thống rất đỗi châm biếm: [ Nhưng hắn quay đầu lại… cũng chỉ vì muốn nhìn thoáng qua nhau với cậu một lần mà thôi.

]