Nghe Đường Tầm An nói xong lời này, nụ cười trên mặt Thẩm Khinh Dương bỗng cứng đờ.
Ngay sau đó, y nhẹ giọng trả lời: “Chứng nhận công tác tôi để ở quầy lễ tân, xin ngài chờ một lát.”
Tuy nhiên Đường Tầm An không cho y cơ hội này.

Hoàng Trần rời vỏ, ánh đao lạnh buốt nhoáng lên trước mặt Thẩm Khinh Dương.
Một chiếc xúc tu đen nhánh chắn trước Hoàng Trần, nó bị cắt làm đôi, rơi xuống đất.
Những con mắt lam sẫm trên xúc tu bộc lộ vẻ oán hận méo mó.
Thẩm Khinh Dương không muốn phơi bày thân phận bản thân, song hiện thực thường không cho y lựa chọn.

Bản thể của y yếu ớt hơn nhiều so với xúc tu.
Y thu xúc tu máu me đầm đìa về, mắng khẽ một tiếng: “Mũi chó.”
Thẩm Khinh Dương không muốn đánh nhau với Đường Tầm An ở đây, bởi một khi đánh nhau sẽ chết người.

Y không mong Lục Ngôn thấy dáng vẻ hiện giờ của mình.
Y có thể chịu đựng sự xa cách, bình lặng, thậm chí cả sự cảnh giác trong mắt Lục Ngôn; chỉ duy nhất ánh nhìn căm ghét là y không thể nào chịu đựng nổi.

Nó sẽ làm cho Thẩm Khinh Dương nhớ đến những ngày tháng làm chuột trong cống ngầm.

Y què một chân vì tai nạn lao động, lúc đi trên đường, đám trẻ con cứ theo sau cười hi hi ha ha.
Cơ thể Thẩm Khinh Dương rất lớn, xúc tu đen nhánh thoắt cái đã chen đầy hành lang.
Y bày ra tư thế nghênh chiến, giả vờ tấn công để lùi bước, sau đó phá cửa sổ xông ra, nhảy xuống từ tầng lầu thứ mười mấy.
Đường Tầm An vươn cánh rồng, lao vụt xuống tựa sao băng, lưỡi đao chém đứt chiếc xúc tu chắn trước mặt.

Máu màu lam sẫm nổ tung giữa không trung, bắn lên kính thủy tinh bên cạnh, như một lớp sơn vừa được phun lên.
【 Thiên phú 3 – Thời Gian 】
Những xúc tu bị cắt đó lập tức nhăn nhúm lại vì mất đi sức sống, rơi xuống đất trông như cà tím khô quắt.
Hoàng Trần cắm ngập vào trái tim Thẩm Khinh Dương, đâm ra một mũi nhọn sau lưng.
Tất cả chỉ xảy ra trong giây lát.
Cơ thể tiếp xúc với lưỡi dao nhanh chóng chuyển sang màu vàng khô, tựa xác ướp hong khô.
Thẩm Khinh Dương ho ra máu màu lam, lại nở nụ cười kỳ dị: “Lần sau gặp.

Lục Ngôn… là của tao.”
Artist: 好几个汀 ​​​
Trung tâm phòng chống được sửa sang từ khách sạn Holiday Inn.

Dưới tòa nhà là một bể bơi sâu rộng.
Thẩm Khinh Dương rơi xuống đó, cơ thể như tan ra trong dòng nước.
Một con cá nhỏ xíu màu đen chui vào cống thoát nước.
Đường Tầm An chém một đao, sàn bể bơi lập tức bị chém thành vết rách tựa mạng nhện, mặt đất rung động.
Hơi thở rồng lập tức bộc phát, nước ở bể bơi bốc hơi ngay tại khoảnh khắc, chẳng chừa lại dù chỉ là chút hơi nước.
Thế nhưng con cá kia bơi quá nhanh.
Đường Tầm An mím môi, mặt mày âm u.
Hắn mở tai nghe, liên hệ với tổng bộ: “8 giờ 13 phút ngày 17 tháng 10, phát hiện hành tung Bạch Tuộc Đen tại khu vực gần đảo Phong Cát.”
*
Vào khoảnh khắc Thẩm Khinh Dương đập thủng tường nhảy lầu lúc đánh nhau ngoài hành lang, đường truyền wifi trong phòng Lục Ngôn bị chặt đứt.
Thật không may, anh F5 trang web, giao diện biến thành 404.
[ Chắc là bị hư hại sợi quang học.

] Tiếng hệ thống đúng kiểu cười trên nỗi đau của người khác.
Do mất mạng nên Lục Ngôn tạm dừng công việc của mình.

Anh đứng bên giường nhìn xuống, vừa lúc thấy cảnh Thẩm Khinh Dương biến thành cá chạy trốn kia.
Anh khẽ híp mắt.
Một loạt tiếng hô hoán vang lên bên ngoài, nhân viên công tác ùa tới từ bốn phía như một đàn kiến.
Hệ thống “Chậc” một tiếng: [ Thẩm Khinh Dương không quay về được.

Cậu biết bệnh chó dại chứ? Virus bệnh dại tác động vào hệ thần kinh trung ương của não, khi phát bệnh xác suất tử vong 100%.

Bệnh ô nhiễm cũng vậy.

Tư duy y đã xuất hiện chút thay đổi vĩnh viễn không thể đảo ngược.

Dù là thể tiến hóa hoàn mỹ cũng thế.

]
[ Thường thì bản thân đối tượng sẽ không nhận ra sự thay đổi này.

Trên thực tế, Thiên Khải Giả cũng là bệnh nhân mắc bệnh ô nhiễm, chẳng qua chưa phát bệnh hết nấc mà thôi.


]
Lục Ngôn thôi không nhìn nữa.

Vài phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Anh mở cửa, nhường ra một lối: “Vào đi.”
Đường Tầm An vô thức chỉnh lại cà vạt của mình, bên trên còn ngấm chút máu lam.
Hắn đi vào, nói bằng giọng điệu nghiêm túc trong công việc: “Lục Ngôn, theo những gì hiển thị trên camera, Bạch Tuộc Đen đóng giả thành nhân viên công tác tiến vào phòng em.”
“Thông tin của tổng bộ ghi y từng là bệnh nhân của em.

Tư duy của vật ô nhiễm và con người có sự chênh lệch rất lớn.

Dù trong trường hợp đặc biệt vẫn còn sót một phần tình cảm loài người thì thái độ của bộ Hành Động Đặc Biệt vẫn nhất quán là giết chết không không luận tội.”
Ý của hắn chỉ đơn giản là Thẩm Khinh Dương không phải người tốt lành gì, mong Lục Ngôn đừng bị vật ô nhiễm mê hoặc.
Tuy tư liệu đã cho thấy hai người không có mối quan hệ gì đặc biệt, song lời của Thẩm Khinh Dương vẫn khiến Đường Tầm An rất bực bội, nghe cứ như tuyên ngôn kiên quyết nào đó, thậm chí còn làm hắn khó kiểm soát nổi cơn phẫn nộ của mình.
Cơn phẫn nộ này khiến hắn muốn vòng cái đuôi quanh Lục Ngôn siết chặt, liếm toàn thân em ấy một lượt bằng chiếc lưỡi mọc gai ngược, lưu giữ lại mùi của chính mình.
Lục Ngôn cầm hai chiếc cốc giấy, rót sữa dừa vừa lấy ở tủ lạnh: “Em biết.”
Giọng điệu của anh lúc nào cũng đạm nhiên.
Nói xong, Lục Ngôn ngồi xuống sô pha đối diện Đường Tầm An, nhấp một hớp sữa dừa ướp lạnh.
Đường Tầm An nhìn đôi mắt màu bạc của anh, cuối cùng vẫn nghe theo tiếng lòng, hỏi: “Anh muốn biết… Thẩm Khinh Dương tìm em để làm gì?”
Hỏi về quá trình tiếp xúc với vật ô nhiễm vốn dĩ là nội dung công việc của nhân viên công tác thuộc trung tâm phòng chống.
Hắn hỏi thẳng Lục Ngôn có phần vượt quá giới hạn.
Lục Ngôn nói: “Tặng một phong thư, để ở trên bàn.”
【 49°51′S, 128°34′W 】
Lục Ngôn so sánh thử kinh độ và vĩ độ này trên bản đồ thế giới thì thấy nơi đây nằm trên biển, thuộc về “Vành đai gió Tây rít gào”*, hay còn được gọi là “Vành đai gió Tây ma quỷ”, thường xuyên có những cơn sóng lớn ngợp trời.
*Tại khoảng 40 đến 60 độ vĩ Nam ở phía Nam của vùng cao cận nhiệt đới thuộc Nam bán cầu có một vùng áp suất thấp quẩn quanh Trái Đất.

Mỗi tháng có thể có tới 7-10 ngày mà các cơn gió Tây phổ biến từ cấp 5-6, độ cao từ 4-5 mét và gió mạnh từ cấp 7 trở lên.

Đây cũng là nguyên nhân mọi người thường gọi Vành đai gió Tây Nam bán cầu, hoặc “Vành đai gió Tây rít gào” là “Quỷ Môn Quan” nhất định phải đi qua khi tiến vào Nam Cực.
Thời đại hàng hải phát triển, vô số con tàu đã bị đắm tại đây.
Đường Tầm An mở phong thư xem, lông mày anh khí nhướng lên.
“Tổng bộ không ghi chép về nơi này, nhưng anh có ấn tượng.”

“Ban đầu khi bệnh ô nhiễm bùng phát, rất nhiều người chứng kiến được hiện tượng siêu nhiên, chuyển từ theo thuyết vô thần thành theo thuyết hữu thần.

Hoàn cảnh xã hội ấy đã tạo điều kiện thuận lợi nhất cho việc ấp ủ mầm mống Tà Giáo.

Hội Biển Sâu phương Tây và Cực Lạc Giáo phương Tây đều ra đời trong bối cảnh này.”
“Trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm phương Tây từng liên hợp với Công hội Thợ săn tai ương và Liên minh Hiệp ước xưa, cùng nhau bứng hang ổ của Hội Biển Sâu.

Họ phát hiện một tấm bản đồ hàng hải màu đen ố màu trong văn phòng hội trưởng Hội Biển Sâu.

Điểm cuối của bản đồ hàng hải này không có kinh độ và vĩ độ, tuy nhiên khi đổi theo tỉ lệ xích thì vị trí đó nằm chính tại 49°51′ vĩ tuyến Nam, 128°34′ kinh tuyến Tây… Có điều lúc tổng bộ chỉ huy đội tàu qua xem thử thì chẳng thấy gì khác ngoại trừ nước biển.

Bọn họ canh chừng tại đó 2 năm trời.”
Đường Tầm An lấy điện thoại ra: “Anh có quyền hạn mở tấm bản đồ hàng hải đó, cho em xem.”
Hệ thống buồn bã nói: [ Đây có lẽ là một trong số ít những lần rồng gâu gâu hữu ích.

Người đàn ông lớn tuổi công tác hơn 80 năm trời ít nhất phải có chút quyền hạn như vậy.

]
[ Nơi này tên R’lyeh.

]
[ Tôi rất muốn nói hết những gì mình biết cho cậu, nhưng tôi lại sợ cậu sẽ biến thành thiểu năng trí tuệ.

Cảm giác muốn nói lại thôi này… ai thấu hiểu đây? ]
Đường Tầm An mở bản đồ ra, đưa điện thoại cho Lục Ngôn.
Bản đồ hàng hải này là bản scan, kiểu chữ ghi trên đó rất kỳ lạ, song lại đem đến cảm giác quen thuộc khó tả.
Lục Ngôn ngẫm nghĩ một lát, nhớ ra vì sao mình thấy quen rồi.
Khi còn trẻ, Lục Thành rất thích viết nhật ký bằng kiểu chữ quái dị này.
Lục Ngôn hồi nhỏ từng tin chắc rằng đây là bản ghi chép quá trình Lục Thành phạm tội hại chết mẹ.

Cậu bé Lục Ngôn từng lén lật xem vài lần, nhưng dù cẩn thận đến mức nào cũng vẫn bị phát hiện rồi bị Lục Thành đánh gãy mất mấy khúc xương.

Đây không phải điều đáng nói.
Trên bản đồ, hình dạng quái vật được vẽ bằng những nét bút đơn giản tại khu vực đất liền và đại dương.

Khu vực trung tâm có một cây đa lớn, bộ rễ trải rộng gần hết đại lục, cạnh đó là một con chim rực cháy đang bay lượn.
Ở vị trí khu 1, một con rồng đen nằm rạp chiếm giữ mặt đất, đằng xa là rắn lớn tám đầu giương nanh múa vuốt; vị trí khu 3 thì bị cánh chim thay thế, ba đôi cánh thiên sứ che kín con mắt.
Lục Ngôn nhìn về chỗ đảo Trường Gia, nơi đó vẽ một não hoa.
……
(tr am ng u kh inh ye n.


w or d pr e ss.

c om)
……
Từng tấc đất trên bản đồ hàng hải này đều bị vẽ lên những hình quái vật, sắc thái tổng thể đen nhánh, chỉ duy nhất một nơi là màu đỏ tươi như vẽ bằng máu.
Nơi này nằm trên biển, là một chấm đỏ được người ta dùng bút khoanh tròn, bên cạnh ghi một từ tiếng Anh: Destination*(đích đến).
Lục Ngôn xem rất chăm chú, sau khi xác định bản thân đã nhớ rõ từng chi tiết trên bản đồ hàng hải này mới trả điện thoại cho Đường Tầm An.
Anh hỏi hệ thống: “R’lyeh là nơi nào?”
Hệ thống chần chờ một lúc lâu, trả lời: [ Thành trì dưới nước, vùng đất hủy diệt.

]
“Nguy hiểm không?”
[ Nếu chia theo tiêu chuẩn của nhân loại các cậu thì nó thuộc khu ô nhiễm cấp S.

]
Có nghiên cứu cho thấy ô nhiễm bệnh biến ở đáy biển phải sớm hơn đất liền ít nhất 3 thế kỷ.
Thế nhưng hiện nay chỉ riêng bệnh ô nhiễm trên đất liền đã đủ khiến con người ốc không mang nổi mình ốc, dĩ nhiên chẳng còn quá nhiều sức lực quan tâm đến đại dương.

Dù sao cũng không người nào sống trong biển.
Lục Ngôn tiếp tục hỏi: “Ta nên đi chứ?”
“Vực sâu” trong thư của Thẩm Khinh Dương nghe không giống thứ tốt lành gì.
Hệ thống nói: [ Sớm hay muộn cũng đến ngày cậu phải đi thôi.

Tôi mong lúc đó có thể thấy giá trị ngưỡng linh lực của cậu vượt qua 10.000.

]
Sau khi hoàn thành ‘Hành động Thần Quốc’, giá trị ngưỡng linh lực của Lục Ngôn tiếp tục tăng lên.

Bây giờ giá trị ngưỡng linh lực là 8100, độ bệnh biến 40,6.
Nghĩ vậy, Lục Ngôn lấy quả hạch đào mình đã giấu kỹ trong tủ đầu giường ra, bày trước mặt Đường Tầm An: “Anh ăn đi.”
Đường Tầm An: “… Đây là thứ gì?”
Mặc dù trong lòng còn nghi vấn nhưng hắn rất nghe lời, khách sáo rụt rè cầm một quả lên, nhai vỡ nuốt xuống, cảm thấy vị rất thơm.
“Quà quê đặc sản mang từ Trường Gia về.” Lục Ngôn nói, bỗng nhiên sực nhớ ra: “À đúng rồi, anh làm việc lâu như vậy, chắc là viết báo cáo rất giỏi nhỉ?”
Đường Tầm An: “Quả thực anh từng viết không ít.”
Chủ yếu vì viết báo cáo rất hỗ trợ cho việc giải tỏa áp lực, giống như Lục Ngôn thích quét dọn nhà cửa vậy.
Lục Ngôn đưa tư liệu xác minh và báo cáo nhiệm vụ của Ninh Hoài cho Đường Tầm An: “Anh viết giúp em nhé?”
Đường Tầm An im lặng một lát, đáp: “… Được.”