Đường Tầm An đặt tay lên đao, nhìn ‘người’ trước mặt.

Trong vẻ thận trọng còn chứa chút cảm xúc không tên.
Rất nhiều năm về trước, hắn từng sống chung với Cố Tranh một thời gian ngắn tại viện nghiên cứu số 1.

Lúc ấy hắn mới thi xong Đại học, lần đầu sờ vào súng của viện nghiên cứu, đến cách sử dụng cũng không biết.
Cố Tranh đi ngang qua, tiện tay giơ khẩu súng lên, ngoảnh đầu nhìn thoáng qua bia ngắm rồi bóp cò luôn.

Một phát trúng hồng tâm.
Nghiên cứu viên cười nói: “Trước khi xuất ngũ, Cố Tranh là tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất của bộ đội Hướng Tiễn, từng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ ở nước ngoài đó.”
Lúc ấy, Đường Tầm An nghĩ rằng: Sau này hắn cũng muốn trở thành người như Cố Tranh.
Hắn rút đao ra.
Khi đối đầu với Cố Tranh, Đường Tầm An không giữ lại bất cứ điều gì.

Hơi Thở Rồng phút chốc đã vờn quanh lưỡi đao Đường đao, luồng hơi trắng cuốn theo nhiệt độ nóng rực.
Nước bốc hơi trên kính thủy tinh.
Nụ cười của 01 lắng xuống, ngay sau đó lại là sự hào hứng.
Gã đã biết lựa chọn của Đường Tầm An, cũng không cảm thấy tiếc nuối vì điều này.
Nếu Đường Tầm An đưa ra lựa chọn khác thì hắn lại không xứng với cái tên Đường Tầm An.
01 nhìn Đường đao chém về phía mình.
Khí phách của nhát đao này rất trọn vẹn, bản năng động vật và thiên phú sở trường chiến đấu thôi thúc 01 né đi.
… Tuy nhiên gã không tránh.
Đường đao chém sâu vào cổ 01, chỗ nối liền giữa tua thịt và cơ thể bị chặt đứt tận gốc.

Nhánh thịt có răng cưa rơi xuống đất, co giãy điên cuồng.
Máu đen sẫm chảy từ cổ xuống làm ướt áo 01.
01 cười sang sảng: “Trình chỉ đến thế thôi sao?”
Cái đầu mới tiếp tục mọc ra từ chỗ bị chém đứt.
Mùi máu nồng nặc chợt lấp đầy xoang mũi Đường Tầm An.

Dù tầm nhìn chưa bắt được bóng người nhưng hắn vẫn nghiêng đi theo phản xạ, nhấc đao chặn đỡ đòn tấn công từ đằng trước.
Bàn tay to rộng của 01 đánh lên lưỡi đao làm bắn tóe ra tia lửa.

Lực va chạm lớn đến mức cánh tay bị chấn động đến tê dại.
Gã bắt lấy lưỡi đao trước mặt, siết chặt.

Đao dài đã được rèn mấy nghìn lần giờ đây lại có xu thế sắp biến dạng.
Hoàng Trần cắt ra một lỗ thủng đẫm máu ở lòng bàn tay 01.
Một tay khác của 01 nắm thành đấm, thụi thẳng vào bụng Đường Tầm An.
Đường quyền tựa sấm rền chớp giật.

Bức tường sau lưng Đường Tầm An bị lún thành một hõm sâu khổng lồ.

Toàn bộ siêu thị rung chuyển như động đất, hàng hóa rơi ào ào từ trên kệ xuống.

Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên hết đợt này tới đợt khác.
……
Nơi xa, Lữ Tri đứng trên nóc tòa cao ốc thương mại.

Ả vận chiếc váy dài màu đen đính kín kim cương, lấp lánh như dải ngân hà mà ban đêm chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy.
Chất lỏng đỏ tươi chảy xuôi vào cổ họng ả, không nhận ra chút cảm xúc nào trong đôi mắt màu lục sẫm của Lữ Tri.
Cố Tranh nói rằng gã sẽ mang thi thể của Đường Tầm An về.

Sau này bọn họ chia nhau thống trị khu 1.

Cắt đôi, một nửa thuộc về căn cứ Chó Săn, một nửa thuộc về Lò Sát Sinh.
Đối với Lữ Tri, đây chính là một canh bạc khổng lồ… Và ả không thể thua.
Thứ duy nhất khiến ả hơi khó chịu chỉ có việc 01 cứ khăng khăng đòi tự giải quyết Đường Tầm An.

Điều này không hợp với quan niệm của Lữ Tri cho lắm.

Theo ả, đánh hội đồng được thì cứ đánh, chẳng tội gì phải một đấu một.


Tiếc rằng bây giờ ả vẫn cần hợp tác với 01 nên đành phải kìm nén sự khó chịu trong lòng, lẳng lặng chờ tại đây.
Hiện tại chỗ siêu thị đang rất ầm ĩ.

Sương mù đen bốc lên, cùng với đó là tiếng thú dữ rít gào và từng đợt nổ vang của kim loại.

Toàn bộ siêu thị rung lắc như sắp đổ sập, thỉnh thoảng còn bắn tóe ra hoa lửa.

Khói thuốc súng cuồn cuộn, tựa hồ sắp che khuất cả vầng trăng nhuốm đỏ màu máu trên trời cao.
“Đây chính là bộ mặt của Lò Sát Sinh.

Mình tốn mười mấy năm trang hoàng, mà giờ xem vẻ chẳng giữ nổi rồi.”
Lữ Tri không hài lòng mấy.
Khi ngước mắt lên, ả thấy ánh lửa xẹt qua chân trời.
07 mang theo Lục Ngôn đáp xuống mái nhà gần đó, cũng nhìn về chiến trường ở vị trí trung tâm kia.
Vì sợ Lữ Tri nghi ngờ nên trạng thái hiện giờ của Lục Ngôn là hôn mê.
Hệ thống rất ồn ào: [ Đánh nhau rồi.

Ái dồ ôi, rồng nát vảy, chó rụng lông.

Dữ quá, ghê gớm quá.

]
Chó không chỉ rụng lông.

Những miếng thịt bị Hoàng Trần chém khỏi cơ thể 01 vừa rơi xuống đất lập tức biến thành từng con chó săn.

Chúng thường nhân cơ hội nhảy xồ tới muốn xé đi thịt sống trên người Đường Tầm An.
Tay cầm đao của Đường Tầm An rất vững, song cơ thể đã có thêm rất nhiều vết thương.
Máu rồng vàng kim tràn ra từ khe vảy, kích thích con mắt vật ô nhiễm xung quanh đỏ ngầu.
Giọng điệu Lữ Tri đầy chế nhạo: “Thế nào? Không đi tìm chủ của mày sao?”
07 không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
*
Trong siêu thị.
Trần nhà rơi xuống, bức tường đổ sập.

Bạch Trạch bị đè dưới đống đổ nát.

Đường Tầm An chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng dời tầm mắt về chỗ 01.
Tình cảnh hiện tại không cho phép hắn lơ là.
Khắp người Đường Tầm An kín đặc vết thương.

Xương cốt bị chặt đứt lại gồng mình nối liền vào, tựa một cỗ máy cũ sắp báo hỏng.
01 tung ra vô số cú đấm chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đòn nào cũng trí mạng.

Người bình thường dính một nhát đấm của gã thôi cũng đủ nổ thành bột mịn.
Trên cơ thể gã ngoài vết máu ra thì hầu như không còn vết thương nào rõ ràng.

Vẻ mặt lạnh lẽo xen lẫn cả điên cuồng.
【 Thiên phú 29 – Loài Chim Bất Tử 】.
Thiên phú này khiến cho 01 muốn chết cũng khó.

Chẳng qua chưa hẳn vết thương đã không ảnh hưởng gì tới gã.
Mười mấy con chó săn màu đen đứng vòng quanh Cố Tranh.

Con chó lớn nhất cao đến eo gã.

Đó là một con chó ba đầu mọc răng nanh dài đến phát sợ, lúc này đã bị cắt đứt hai đầu.

Càng về sau, chó biến ra từ thịt bị cắt càng nhỏ đi, hơi thở cũng yếu hơn.
Ánh đao vẽ thành một đường cong đẹp mắt giữa không trung, rõ ràng trông rất chậm, vậy mà tới trước mặt 01 ngay trong tích tắc.
【 Thiên phú 3 – Thời Gian 】.

01 muốn giơ tay ngăn cản, song tại khoảnh khắc này, thời gian thuộc về gã lại như bị đình trệ.
Cố Tranh hừ ra một tiếng cười nhạo châm biếm.
Gã trơ mắt nhìn lưỡi đao đâm ngập vào lồng ngực mình.
Đường Tầm An đã trả một cái giá rất đắt để ảnh hưởng đến thời gian của 01.
Hắn như suối nguồn bị rút cạn chút nước cuối cùng, sức cầm đao cũng sắp không đủ nữa.
Cơn đau khiến tay Cố Tranh khẽ run lên.
Gã nắm lấy chuôi đao, dứt khoát xoay tròn thân đao dưới ánh mắt khiếp sợ của Đường Tầm An.
Cố Tranh móc một cục thịt nát ra từ trong ngực mình.
Đây là trái tim của gã.

Đỏ hồng, vẫn đang đập.
01 nói: “Xem ra mày muốn tao chết thật.”
Đường Tầm An bình tĩnh đáp: “Anh đáng chết.”
“Tao đáng chết?” Cố Tranh giận quá hóa cười, quăng mạnh tảng thịt nát trong tay xuống đất.

Đám chó săn xung quanh lập tức ùa lên tranh giành.
“── Tại sao tao lại đáng chết?!”
Đường Tầm An nói: “Trên con đường tôi đi tới đây chỉ toàn là thi thể, thương vong vô số.

Không một vật ô nhiễm nào trong Lò Sát Sinh này là vô tội, bao gồm cả anh.”
01 vừa ho ra máu vừa cười sằng sặc: “Đường Tầm An à.

Đúng là mày có thể nhìn xuống từ trên cao rồi trách móc tao.

Nhưng nếu như mày là tao, mày ở trong hoàn cảnh của tao, thì mày nói tao xem… Tao phải làm sao mới không có khúc mắc với con người? Làm sao mới cam tâm tình nguyện làm một con chó đây?”
Nói đến cuối, gã đã không ngăn nổi sự cuồng loạn trong giọng mình.
Cố Tranh lựa chọn xuất ngũ khi sắp được thăng chức, tự nguyện gia nhập ‘Kế hoạch Mồi Lửa’, làm thực nghiệm bí mật.
Gã ôm theo lòng quyết tâm mong muốn thế giới này tốt đẹp hơn.

Vì vậy sẵn sàng hy sinh hết thảy, thậm chí cả tính mạng của chính mình.
Thế nhưng thứ gã bị cướp đoạt… lại là một số thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Gã có thể chết, nhưng không thể bị giẫm đạp.
Cố Tranh nhìn chằm chằm Đường Tầm An, tơ máu hằn lên trong mắt: “Mày biết tại sao giờ tao ghét mày đến thế không Đường Tầm An? Vào lần dung hợp Cốt Rồng đó, giáo sư Kiều nói mày và tao đều phù hợp, hỏi ai muốn làm ca phẫu thuật này.

Tao nói tao có thiên phú hệ Chiến Đấu rồi, mày chỉ có một thiên phú Thời Gian hệ Đặc Thù, chi bằng nhường Cốt Rồng cho mày.”
Dĩ nhiên Đường Tầm An nhớ rõ.
01 nói tiếp: “Tao cứ nghĩ mãi, nếu như tao không nhường cho mày thì bây giờ người đứng trên vị trí của mày, được xưng là ‘Hy vọng’ và ‘Phòng tuyến’… có phải chính là tao hay không?”
Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia thì vốn những thể thực nghiệm này cũng sẽ giống Đường Tầm An, đứng trong ánh sáng.
Bọn họ là binh khí của thế giới loài người, là phòng tuyến kiên cố không phá vỡ nổi, cùng nhau che chắn phía trước con người.
Đáng tiếc, trên đời này không có “Nếu như”.
Ánh mắt của Cố Tranh rét lạnh.

Cơ thể gã to lên một cách khác thường, nhanh chóng xé rách sự bó buộc của quần áo, từng tua thịt màu đen lan tràn từ tay chân gã, hợp lại thành khung xương và cơ bắp mới.

Tay chân gã buông thõng xuống đất, dịch nhầy đen sẫm nhỏ giọt tong tong.
Đây là hình thái tiến hóa hoàn mỹ cuối cùng gã tiến hóa ra.
01 mở to chiếc miệng như bồn máu, bên trong là răng cưa dạng xoắn ốc và lưỡi mềm tựa hoa hồng chiếm giữ.
Gã cắn về phía Đường Tầm An.

Quái vật màu đen bên cạnh lúc này cũng nhận được tín hiệu tương tự.

Nhìn từ trên cao, làn sóng màu đen như sắp bao phủ Đường Tầm An.
Lữ Tri cũng thấy được cảnh này: “Xem ra sắp xong rồi.”
Tâm trạng ả đang rất tốt, tự rót cho mình một ly rượu.
Gai xương của 01 xuyên thủng cổ họng Đường Tầm An, tay chân hắn đều bị đóng đinh hết.

Hiển nhiên đã tới đường cùng.
Hoàng Trần rơi cách đó mấy mét.


Trong vài chục giây bị sương mù dày đặc màu đen nuốt chửng, trạng thái của Đường Tầm An có vẻ càng bế tắc hơn.
Hắn ho khan một cách đè nén, phun ra máu vàng kim và vụn phổi.
Giọng Cố Tranh vang lên bên tai hắn: “Còn không dùng Cốt Rồng nữa thì mày sẽ hết cơ hội.”
Tất nhiên Đường Tầm An hiểu.
Hắn vẫn nhớ rõ lời cảnh cáo lần trước của Kỷ Văn.

Song giờ đây có vẻ không còn sự lựa chọn nào khác.
Gương mặt của Lục Ngôn hiện lên trong đầu Đường Tầm An, hắn lặng lẽ nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, đồng tử đen nhánh trong con ngươi vàng kim của Đường Tầm An đã mất đi đặc trưng của con người, biến thành đồng tử dọc ma quái.
Một tiếng rồng ngâm vang lên giữa chiến trường, làm vỡ nát ly rượu trong tay Lữ Tri.
……
……
Hầu như ai ở thế giới bên trong cũng nghe thấy tiếng rồng ngâm kia.
Đám chó ba đầu tới từ căn cứ Chó Săn bỗng nghển cổ lên trời, tru tréo tựa lang sói.
Chúng nó vẫn đang canh giữ một khoang sự sống, bên trong là số 9 – Diệp Lương Sơn.
Công Duy Bân bị xích ven đường, ngập ngừng không biết có nên tru theo vài tiếng hay không.
Lão cũng từng nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng vừa nhúc nhích chút, đám chó săn xung quanh đã đồng loạt nhe răng trợn mắt với lão, khiến lão chỉ đành co rúm người nằm rạp.
Bạch Trạch đang hôn mê như cảm nhận được gì đó, gắng gượng mở choàng mắt.

Ngón tay anh ta giật giật, miệng lẩm bẩm: “Đội trưởng Đường… đừng…”
Bạch Thu Thực nằm trên cáng bỗng ngồi bật dậy, rút kim truyền dịch trên cánh tay ra, đi tới bên cửa sổ, dõi nhìn về vùng trời phương xa: “Tôi **, không thế nào?!”
Bạn chung phòng bệnh của anh ta – Chu Khải Minh hoang mang hỏi: “Sao thế đội trưởng Bạch?”
Vẻ mặt của Bạch Thu Thực hết sức khó coi: “Đường Tầm An sử dụng thiên phú 9 – Cốt Rồng.”
“Cốt Rồng thì làm sao?”
“Thiên phú Cốt Rồng này của Đường Tầm An được nhổ trồng từ cơ thể vật ô nhiễm.

Lần nào sử dụng cũng khiến độ bệnh biến tăng lên mất kiểm soát trong thời gian ngắn.”
“Bình thường viên nghiên cứu khuyên nên sử dụng với tần suất ba năm một lần.”
Bạch Thu Thực đấm tay vào cửa sổ: “Nhưng năm nay ngài ấy đã dùng nó đến lần thứ ba.”
*
Tại thế giới hiện thực.
Bây giờ là 1 giờ 40 phút chiều, đã quá giờ mở cửa của khu thương mại.

Tuy nhiên toàn bộ khu phố thương mại đều bị phong tỏa canh giữ nghiêm ngặt.

Bộ đội chấp hành nhiệm vụ đặc thù canh gác trước tuyến phong tỏa, dùng người đúc thành một bức tường thép kín mít vững chắc.
Lữ Thượng mặc Đường trang đứng ngoài tường gọi điện thoại: “Có phải trung tâm phòng chống thành phố X không? Tôi – Lữ Thượng đây.

Tôi muốn hỏi chút, sao trung tâm thương mại của chúng tôi lại bị phong tỏa thế?”
Bách hóa Lữ Thị là một trung tâm thương mại toàn diện, được xây dựng từ hơn bốn mươi năm trước.

Qua vài lần mở rộng, giờ đây vị thế của nó tựa vua nước chư hầu, chiếm lĩnh toàn bộ phố thương mại.

Vào 3 giờ sáng hôm nay, khu phố này bỗng dưng bị phong tỏa, khiến cho cổ phiếu của Bách hóa Lữ Thị xanh thẳng mức giới hạn giá xuống* trong phiên giao dịch trên thị trường chứng khoán lúc 9 giờ.
*Giới hạn giá xuống (Limit down) là sự suy giảm tối đa cho phép trong giá của một cổ phiếu hay hàng hóa trong một ngày giao dịch duy nhất.
Nhân viên công tác kiên nhẫn trả lời: “Đây là thông báo từ tổng bộ ạ.

Để đảm bảo an toàn cho cư dân trong thành phố, chúng tôi không thể không phong tỏa tạm thời.

Thời gian cụ thể sẽ được xác định sau.”
Lữ Thượng bị gọi dậy lúc ba giờ đêm, tận dụng mọi mối quan hệ vẫn không có kết quả, bận bù đầu tới bây giờ, thành ra tâm trạng đã trở nên cực kỳ nóng nảy: “Thông báo ư?! Mấy năm nay tôi đóng bao nhiêu thuế chứ? Cậu đuổi tôi chỉ với một câu ‘thông báo’ thôi sao?! Tập đoàn Lữ Thị của tôi đã huy động bao nhiêu GDP cho thành phố X này hả? Cậu vào nghề bao lâu rồi?! Hai mươi năm trước lúc trụ sở Bách hóa Lữ Thị di dời các cậu cũng không tỏ thái độ thế này đâu?!”
Có lẽ thời kỳ huy hoàng nhất của Bách hóa Lữ Thị chính là ở vào 20 năm trước.

Từ khi Lò Sát Sinh xuất hiện tại thành phố X đến nay, dân số thường trú tại đây ngày một giảm dần.

Các khu thương mại cũng tiêu điều hơn.
Thế nhưng năm đó Lữ Thượng lại dự đoán lạc quan về tương lai, bỏ ra số tiền rất lớn mua đất trang hoàng khu thương mại, do đó những nơi không thuộc Bách hóa Lữ Thị tại thành phố X đều chỉ phát triển ở mức tầm trung.
Hiện giờ Lữ Thượng sắp bảy mươi, đứa con gái duy nhất mất tích vào hơn hai mươi năm trước.

Ông ta đã qua độ năng nổ hăng hái nhất.
Cháu trai nâng cánh tay ông ta: “Bác ơi, bác đừng nóng giận.”
Khi bọn họ đang nói chuyện, một tiếng động rung trời bỗng phát ra ngay trên đỉnh đầu.
Đằng xa, từng tấc kính thủy tinh trong tòa cao ốc thương mại sụp đổ ầm ầm, khói thuốc súng cuồn cuộn.

Ánh lửa bùng lên giữa vùng khói bụi màu xám đen rộng lớn.
Lữ Thượng trợn to hai mắt, sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, ông ta chợt hất văng ba-toong, lao về phía trước gào khóc thảm thiết: “Đừng cản tôi! Trung tâm thương mại của tôi ── trung tâm thương mại của tôi!”
Thiên Khải Giả từ bên ngoài tới thành phố X nhíu chặt mày, nối máy với tổng bộ: “Xuất hiện hiện tượng hòa trộn giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài.

Xin sơ tán khẩn cấp trong phạm vi toàn bộ thành phố!”
……
……
Tại thế giới bên trong.

Khu vực trung tâm thành phố X sắp thành một đống đổ nát.

Tòa nhà cao tầng sập xuống, hai quái vật tàn bạo tuyệt tình cắn xé lẫn nhau.
Mặt đất chấn động, nước sông cạn khô.

Ngay cả trăng đỏ trên trời cao cũng bắt đầu lung lay sắp rơi xuống.
Lữ Tri nhìn về phía 07, thái độ hơi sốt ruột: “Mày còn chưa đi sao?!”
Lò Sát Sinh sắp sụp đổ rồi.
07 vẫn không nhúc nhích, như một pho tượng đá.
Lữ Tri lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng: “Mày không đi thì tao đi.

Đồ vô tích sự.”
Nói xong, ả nhảy xuống từ tầng cao, thân rắn khổng lồ lạnh như băng căng rách lễ phục quý giá sang trọng.
Lữ Tri gia nhập lập tức phá vỡ thế cân bằng yếu ớt này.
Cố Tranh gào rú với ả hệt một con chó bảo vệ đồ ăn.
Lữ Tri cười lạnh lùng: “Nếu anh không rề rà mãi chưa giết hắn thì tôi cũng chẳng muốn xen vào đâu.

Đừng quá tự tin vào mình, Cố Tranh à.”
Nói xong, tám cái đầu của Lữ Tri đồng loạt xông về phía rồng đen.
Rồng đen đã bị rách cánh, thế nhưng lại như chẳng hề biết đau.

Hơi Thở Rồng màu trắng cháy lên lần nữa, dựa đường cùng chống trả, sáng ngời mà mỏng manh.
*
Đằng xa.
Odin cầm lấy giáo dài: “Tôi đi.”
Liên lạc viên của hắn ta ngăn hắn ta lại, miệng đắng nghét: “Vô ích thôi.

Đó là một trận chiến thuộc lĩnh vực khác rồi.”
“Không chỉ ngài mà dù tất cả những người còn lại tại đây cộng vào cũng không đủ.” Bên cạnh hắn ta là nghiên cứu viên đến từ viện nghiên cứu số 6, đôi tay run rẩy sắp không cầm nổi chiếc kim: “Hơn nữa các ngài chính là thuốc bổ tốt nhất của vật ô nhiễm.

Không thể đi.”
“Ít nhất thì Đường Tầm An còn giết được một vật ô nhiễm trong đó và làm vật ô nhiễm còn lại bị thương nặng.

Từ đây tổng bộ mới có thể bàn điều kiện với vật ô nhiễm.

Nhưng nếu các ngài đều hy sinh vì nhiệm vụ thì rất có khả năng loài người sẽ lập tức tiến vào thời kỳ đen tối.”
“Vậy nên không thể đi được.

Chí ít bây giờ không thể, phải đợi tới khi cuộc chiến kết thúc.

Huống hồ trước đó tôi còn nhận tin tức rằng 07 cũng vào Lò Sát Sinh.” Nghiên cứu viên khóc lóc la to.
Odin cúi đầu, siết chặt cây giáo trong tay: “… Tôi hiểu rồi.”
Lục Ngôn mở bừng mắt.
Cuối cùng anh cũng nhận được tín hiệu từ hệ thống.
[ Cố Tranh bị mài mòn kha khá rồi.

Có thể nướng bằng lửa nghiệp.

Hờ, thịt chó nướng than.

]
[ Tôi biết cậu muốn hỏi gì.

Đường Tầm An còn sống, mặc dù tình trạng không được lạc quan cho lắm.

]
Lục Ngôn mím môi, nói với Tông Viêm: “Đi thôi.”
Tông Viêm mỉm cười đáp lời: “Được.

Sau này bác sĩ phải tự chăm sóc tốt bản thân nhé.”
Tông Viêm như người chết vì khí giới, khí thế trên người bùng lên hừng hực, chiếu rọi nửa bầu trời hệt vầng thái dương.
Y hóa thành vô số tia lửa rơi xuống đất tựa mưa xuân.
Đường Tầm An cảm giác được 07 tiến tới, cơ thể đang oằn mình gồng lên lại lần nữa nứt toạc, xuất hiện sự tuyệt vọng dầu hết đèn tắt.
Những đốm lửa như ánh sao này vừa tiếp xúc với vật thể lập tức bắt cháy, thế lửa lan rộng, làm dậy lên sóng lửa cao vời vợi!
Song, những đốm lửa này thế mà lại nhắm vào Cố Tranh.
Cố Tranh hết sức ngạc nhiên.
“Em điên rồi sao 07?!” 01 phẫn nộ tới tột cùng: “Chúng ta mới là đồng loại!”
Ngọn lửa không chỉ ăn mòn 01 mà còn ăn mòn cả Tông Viêm.
Đôi mắt đỏ như máu của 07 trông về phía con ‘chó’ trước mặt, thái độ thể hiện ra không rõ là nhẹ lòng hay xót thương: “Chúng ta không phải.”
Ánh lửa rợp trời mất đi toàn bộ sự sống, ngọn lửa lan rộng che trời lấp đất.
Tựa như chưa bao giờ tắt.