Lửa nghiệp vẫn chưa tắt, tuy nhiên thế lửa đã nhỏ hơn hẳn khi trước.
Ngoại trừ khu vực trung tâm thì nhiệt độ tại những nơi khác đã giảm về mức Thiên Khải Giả chịu đựng được.
Vài Thiên Khải Giả có giá trị ngưỡng linh lực vào khoảng 2000 mặc đồ phòng hộ, khiêng cáng bước đi như bay xông vào biển lửa.
Một người trong đó vậy mà lại là người quen của Lục Ngôn.
Lâm Tư Nam đối mặt với Lục Ngôn cách một lớp mặt nạ bảo hộ dày, anh ta tỏ ra hết sức mừng rỡ: “Bác sĩ Lục!”
Bọn họ tới tiếp viện khẩn cấp.
Lâm Tư Nam vốn thường trú tại thành phố M, nhưng sáng nay vừa nhận được tin lập tức đi nhờ chuyên cơ tới thành phố X.
Bọn họ đã chuẩn bị tốt tinh thần hy sinh, nào ngờ mới xuống máy bay đã nhận được thông báo từ tổng bộ, nói rằng tình hình cơ bản được kiểm soát rồi, chỉ cần bọn họ hỗ trợ dọn dẹp chiến trường thôi.
Thế nhưng khi nhìn thấy rồng đen trong biển lửa, Lâm Tư Nam vẫn hít ngược vào một hơi lạnh.
May mà dụng cụ kiểm đo bên hông không sáng đèn đỏ, chứ không có khi Lâm Tư Nam còn nghi ngờ Bạo Quân đã biến thành vật ô nhiễm.
Lục Ngôn vỗ vỗ mặt Đường Tầm An mong có thể đánh thức hắn.

Tiếc rằng đối phương chẳng hề phản ứng, thậm chí còn vô thức quét đuôi rồng, suýt chút nữa đập ngất nhân viên công tác.
Cuối cùng, tổng bộ chỉ đành gọi mấy Thiên Khải Giả cấp cao tới, nâng cáng khiêng Đường Tầm An lên xe vận tải cỡ lớn, đưa vào viện nghiên cứu số 6 gần thành phố X nhất.
Viện nghiên cứu sẽ kiểm tra chi tiết cho hắn để đánh giá tính an toàn.
Lục Ngôn đứng ven đường nhìn những người khác chuyển Đường Tầm An đi.
Lâm Tư Nam nói: “À bác sĩ Lục ơi, tôi không thấy cậu tham gia mấy cuộc họp gần đây.

Cậu đã biết chuyện thành phố K mới xây một nghĩa trang Thiên Khải Giả chưa? Do rất nhiều Thiên Khải Giả hy sinh ở sự kiện Cá Ký Sinh lần trước nên tổng bộ đã đặc biệt phê duyệt xây dựng.

Giờ xây xong những mộ bia đầu tiên rồi.

Mùa xuân năm sau sẽ có rất nhiều trường học tổ chức tới đạp thanh tảo mộ.”
Lục Ngôn hiếm khi lướt mạng, cảm thấy rất bất ngờ: “Vậy ư?”
“Không sai.” Lâm Tư Nam gật đầu: “Còn nữa, không phải trước kia viện nghiên cứu số 1 bị vật ô nhiễm tập kích sao? Trong đó có một Thiên Khải Giả hy sinh tên Cố Tranh, bởi vì ngài ấy là người thành phố K nên mộ cũng được xây ở thành phố K.”
Anh ta nói tiếp: “Mặc dù công tác rất nhiều năm nhưng tôi lại chưa từng nghe về tên của ngài ấy.

Xem lời ghi trên mộ mới biết ngài ấy đã làm nhiều việc đến vậy.

Thật sự kính phục vị tiền bối này.”
Lục Ngôn không khỏi nhìn qua hố lửa đằng xa, đáp lời: “Đúng vậy.

Cố Tranh rất giỏi.”
Những Thiên Khải Giả bị thương nặng trong cuộc chiến lần này cũng được đưa vào khoang sự sống, chuyển về viện nghiên cứu số 6.
Các nhân tài của những viện nghiên cứu khác đã chờ ở đó từ lâu.
Michael gắng gượng giơ điện thoại, nằm trên giường bệnh chụp một tấm góc nghiêng 45 độ gương mặt mình lúc đang nhắm mắt rồi đăng lên tài khoản mạng xã hội.
Trạng thái mới: Nguy rồi! Tổng lãnh Thiên thần bị thương nặng! (liên lạc viên đăng bài)
Tin tức này nhanh chóng leo lên #1 hotsearch, chẳng mấy chốc trang cá nhân của Michael toàn là ôm ôm hôn hôn bế bổng lên*.
Anh ta lặng lẽ sử dụng acc clone tặng một like cho bình luận “Hôm nay ông xã đẹp trai hơn Bạo Quân nhiềuuuuuu”.
Ở giường bệnh bên cạnh, Chu Khải Minh kinh hãi ngồi bật dậy giữa cơn bệnh hấp hối: “Triển lãm game của tôi! Hôm nay khai mạc! Tôi muốn tham gia triển lãm! Game của tôi được chọn vào!”

Tiếc rằng chưa kịp làm gì anh ta đã bị nhân viên công tác ấn lại về giường không cho nhúc nhích, thậm chí còn bị trói bằng thắt lưng.

Chu Khải Minh đành phải rưng rưng nước mắt xem video livestream từ Trinh Thám và Trần Thập Nhị.
Lục Ngôn bị thương không nặng nhưng vẫn ngồi xe tới viện nghiên cứu số 6.
Chủ yếu do sợ Đường Tầm An tỉnh lại không thấy mình sẽ khóc.
Hệ thống: [ Nào tới nỗi, rồng gâu gâu có yếu ớt như vậy đâu! Tôi thấy cậu còn chuyện khác quan trọng hơn phải làm đấy! ]
Lục Ngôn: “Ví dụ như?”
[ Ví dụ như viết báo cáo, quét dọn vệ sinh, phẫu thuật, nấu cơm, đọc sách, bơi lội và những việc khác cậu thích.

]
Lục Ngôn cân nhắc một lát, nói: “Ta thích xem Đường Tầm An khóc.”
[ …… ]
Hệ thống bỗng chốc rơi vào yên lặng.
Lục Ngôn ngồi trên xe, sử dụng khăn giấy khử độc nhân viên công tác đưa cho lau máu ở dao găm.

Toàn thân anh bị máu vật ô nhiễm thấm đẫm, sau đó máu lại hong trong lửa, giờ cứ dính dính trên người rất khó chịu.
Viện nghiên cứu số 6 được thành lập tại một quặng mỏ bỏ hoang.

Xe lửa nhỏ ‘xình xịch’ chạy vào, bên trong là một vùng đất khác.
Lục Ngôn tắm rửa xong thì tới phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Đường Tầm An đã thay đồ ngủ, nghe nói tỉnh được một lát, hiện giờ lại hôn mê.
Kỷ Văn cầm bản ghi chép tấm tắc lấy làm lạ: “Tôi cứ tưởng lần này xong đời rồi, không ngờ tình trạng lại ổn định đến vậy.”
Nói xong, ánh mắt của ông dừng tại Lục Ngôn: “Ngài thật sự rất giỏi, ngài Đế Thính à.”
Lục Ngôn cảm thấy ông đang ám chỉ điều gì đó, chẳng qua hai bên đều không định hỏi tới cùng nên anh cũng không tiếp lời.
Tầm mắt của anh dừng tại đống quần áo được lót trên giường Đường Tầm An, vẻ mặt hết sức quái dị: “Kia hình như là quần áo của ta?”
Đường Tầm An nằm trên đống quần áo ngủ rất ngon lành, vùi hết cả mặt vào, chỉ lộ mấy cọng tóc bung ra.
Hệ thống: [ Đúng vậy.

Hiệu quả xoa dịu lần trước bộc lộ thấy rõ, để tìm nguyên nhân, viện nghiên cứu số 3 đã lấy riêng mùi trên quần áo cậu, sử dụng nhiều nguyên liệu hóa học tổng hợp thành mùi của cậu.

Vì Đường Tầm An chấp hành nhiệm vụ ở khắp thế giới nên bây giờ mỗi viện nghiên cứu đều có một lọ.

Các bộ quần áo cùng kiểu của cậu cũng được tích trữ rất nhiều.

]
Lục Ngôn: “Thế này hơi bị biến thái.”
[ Cậu cũng không kém.

]
Hệ thống: [ Chợt nhớ ra một chuyện, lúc trước các cậu đánh hăng quá, tôi quên nói.


]
[ Nhờ thiên phú “Biết Trước” này, Thẩm Khinh Dương đạt được “Tai”.

Bây giờ y có “Tai” và “Tứ chi”.

]
[ Bé bạch tuộc đất đã rất nỗ lực ở nơi cậu không nhìn thấy.

Tiện thể nhắc thì cũng nói luôn, y còn thi cả tiếng Anh cấp sáu* nữa.

]
*CET-6 (College English Test-6), tương đương khoảng IELTS 6.5 (không phải tuyệt đối).
Theo cách nói của hệ thống, có tổng cộng bảy con cá.
Lục Ngôn đã ăn bốn con.
Anh không tỏ ý kiến gì.

Sau khi xác nhận Đường Tầm An đã an toàn, anh tiện đường sang những phòng bệnh khác thăm người quen.
Chu Khải Minh kiên cường chơi game bằng laptop dẫu cho tay vẫn đang cắm kim truyền dịch.

Nghe nói là game nhập vai 3A anh ta tiêu tốn mấy tỷ*(tầm 3500 đến 35.000 tỷ tiền Việt) để sản xuất.
Tuy rằng công ty của Chu Khải Minh không kiếm tiền được nhưng có thể điểm cống hiến thành tiền mặt.

Sản xuất game tốn kém quá, thành ra dù không phải thành viên bộ Hành Động Đặc Biệt, anh ta vẫn luôn theo người khác cùng ra ngoài làm nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến.
Sự thật chứng minh, khi thiếu niên nghiện internet chơi game thì dù đối tượng yêu công khai ở ngay cạnh cũng chẳng hề phát hiện.
Lục Ngôn nhìn vào màn hình, Chu Khải Minh đang điều khiển nhân vật đánh quái ở đáy biển, chơi đến hăng say.
Độ sáng màn hình rất cao, tuy nhiên tầm nhìn lại cực thấp, thấy được loáng thoáng hình dáng ghê rợn của quái vật.

Những con mắt mọc đầy trên nền, cá chết kỳ lạ ngâm trong ao máu, thỉnh thoảng còn có xúc tu bạch tuộc đen sẫm đánh úp từ đằng sau.
Nhân viên công tác nói khẽ: “Thưa ngài Đế Thính, ngài ấy đã chơi game suốt đêm rồi ạ, thật lòng mong ngài có thể khuyên ngài ấy chút.”
Thế nhưng ngay tại lúc này, game bỗng kích hoạt cốt truyện CG.

Màn hình đen ngòm, âm thanh vang lên là tiếng chuông báo tang đau buồn.
Vài giây sau, khung thoại xuất hiện ở góc dưới.
Đây là hỗn hợp của chữ Hán và những văn tự kỳ quái.

Lục Ngôn đoán mò, đọc cực kỳ vất vả.
【 Anh đừng nên tới.


Thực ra sự thật chẳng quan trọng đâu.


【 Anh có thể tin tưởng em, nhưng tốt nhất đừng bao giờ tin tưởng em.


【 … Anh trai.


Lục Ngôn bỗng nhiên ghé sát vào, muốn xem kỹ nội dung hình ảnh, nhưng game lại lập tức cưỡng chế người chơi rời khỏi giao diện.
【 Hệ thống y tế nhắc nhở: Hôm nay ngài đã chơi《 Toàn Cầu Tiến Hóa 》10 tiếng đồng hồ! Hệ thống sẽ cưỡng chế đăng xuất trong 1 giờ.


【 Chơi game vừa phải, sinh hoạt lành mạnh.

Cảm ơn ngài đã yêu thích và gắn bó với game! 】
Chu Khải Minh quăng chuột đi, tức giận mắng một tiếng: “Shit!!”
Lục Ngôn rất ít khi mắng chửi người, vậy mà tại khoảnh khắc đó, anh lại đồng cảm vi diệu với Chu Khải Minh.
Chu Khải Minh chơi game đến đỏ mắt, lúc quay đầu chuẩn bị lấy cốc nước thấy Lục Ngôn, anh ta lập tức vô cùng khiếp sợ: “Bác sĩ Lục tới từ bao giờ vậy?”
Lục Ngôn nhấp môi: “Vài phút trước.

Anh đang chơi game gì thế?”
“À.” Chu Khải Minh ngại ngùng đến lạ: “Đây là game do công ty chúng tôi tự sản xuất, tên《 Toàn Cầu Tiến Hóa 》, trước kia được chọn vào hạng mục đề cử nên bán rất chạy ở nền tảng trò chơi Steam.”
“Nhờ doanh số cực cao nên bộ phận khai thác nói sẽ làm một bản mở rộng* coi như phúc lợi.

Bản này sử dụng siêu trí tuệ mới nhất, sẽ có rất nhiều cốt truyện ngẫu nhiên.

Tôi nhận được bản demo trước khi tới thành phố X, nay chơi thử chút.”
*Bản mở rộng – DLC (viết tắt của cụm từ Downloadable Content) được phân phối độc quyền bởi nhà phát hành game.

Các DLC này có thể là các câu chuyện kể thêm sau khi kết thúc story chính của game, các pack nhân vật, vũ khí hoặc là chế độ chơi mới.

Lục Ngôn khẽ nhíu mày: “Có thể gửi cho tôi một phần không? Tôi cũng muốn chơi.”
Chu Khải Minh lập tức nhét máy tính vào lòng anh: “Cậu dùng máy tính của tôi đi, mật khẩu là sinh nhật cậu! Chơi xong trả tôi là được, trong đó có rất nhiều tài liệu quan trọng, tôi không thể tặng cậu.”
Lục Ngôn nói: “Cảm ơn.”
Anh thăm Chu Khải Minh xong thì cầm cặp đựng máy tính tới tìm Nhạn Bắc, Michael, Bạch Trạch, bày tỏ tình thăm hỏi của mình.
Đúng một tiếng sau, Lục Ngôn về phòng.
Anh mở máy tính của Chu Khải Minh ra, lập tức thấy được《 Toàn Cầu Tiến Hóa 》ở màn hình chính.
Lục Ngôn chưa từng chơi game gì ngoại trừ Anipop có sẵn trên điện thoại, nhưng dù sao cũng toàn là chữ Hán, chưa đến nỗi không biết điều khiển.
Giao diện hiển thị rằng có thể chơi tiếp hoặc chơi từ đầu.
Lục Ngôn lựa chọn chơi tiếp một cách dứt khoát.
Song, những gì hiện trên màn hình lại không phải thứ ban nãy anh thấy.
Lục Ngôn nhìn thấy một mô hình trông rất giống anh đang nở nụ cười dịu dàng: “Tỉnh rồi sao Chu Khải Minh? Có phải lại gặp ác mộng hay không?”
Ngoài ra, trên khung thoại còn ghi NPC này là: Bác sĩ.
Hệ thống: [ Phụt.


Chúc mừng ký chủ trở thành NPC biểu tượng*.

Bất ngờ không? Mừng rỡ không? ]
*Đại loại là kiểu NPC mà sẽ nói hoan nghênh mỗi khi mình đăng nhập vào game.
【 Bác sĩ: Theo như kiểm đo, độ bệnh biến của ngài hiện giờ là 74,5.

Lần sau đừng tới những nơi nguy hiểm như vậy, tôi sẽ lo lắng.

Được chứ? 】
NPC này không có tên, nghề nghiệp là bác sĩ trung tâm phòng chống.
Nghe nói do mô hình bác sĩ quá đẹp nên trên mạng có rất nhiều fanart cực kỳ hot.
Lục Ngôn xem thử mới biết thì ra khi bắt đầu, nhân vật trong《 Toàn Cầu Tiến Hóa 》đều là người thường, chỉ được lựa chọn giới tính.
Tại phó bản tân thủ, qua các vật ô nhiễm khác nhau, nhân vật chính do người chơi điều khiển sẽ thức tỉnh thành các Thiên Khải Giả thuộc những loại hình khác nhau.
Từ đó, mỗi lần đăng nhập vào game đều có nhiệm vụ phó bản mới.
Những phó bản này được thiết kế theo nhiệm vụ trên diễn đàn Thiên Khải, số lượng tổng cộng hơn 300.

Khi đánh phó bản thất bại sẽ quay về “Sảnh nhiệm vụ”, tức phòng chăm sóc đặc biệt ICU của trung tâm phòng chống, được “Bác sĩ” khám chữa xong sẽ full máu sống dậy, bắt đầu vòng nhiệm vụ mới.
Đáng kể đến chính là việc độ bệnh biến của từng nhân vật sẽ không giảm xuống, trừ khi sử dụng thuốc.

Độ bệnh biến vượt quá 100 coi như tử vong.

Có điều người chơi được lựa chọn thừa kế một nửa di sản của nhân vật trước.
Game phát hành nửa năm rồi mà vẫn chưa ai phá đảo hết toàn bộ phó bản trong game.
Rất rõ ràng, bởi hệ thống y tế đột ngột nhảy ra mà nhân vật “Chu Khải Minh” này đã bị phán định “Nhiệm vụ thất bại”, về lại điểm hồi sinh.
Lục Ngôn chơi thử vài tiếng đồng hồ, thậm chí còn giết ông chủ Hội Sở Người Cá thêm lần nữa mà vẫn chưa thấy phó bản nhiệm vụ lúc đầu.
Anh không nhịn được, click mở khung chat với Chu Khải Minh, nhắn: “Game của các anh có bản thảo thiết kế phó bản không?”
Chu Khải Minh: He he, công ty game của chúng tôi sử dụng thuật toán xây dựng thành phó bản dựa trên tư liệu! Game này được tổng bộ phát triển mạnh mẽ, ứng dụng rất nhiều công nghệ mới nhất còn chưa công bố.

Nói cách khác là không có kịch bản.
Lục Ngôn: OK.
Anh tắt máy tính, hỏi: “Đây là sự trùng hợp sao?”
Hệ thống trả lời thật giả lẫn lộn: [ Toàn bộ những gì đã xảy ra đều là điều hiển nhiên.

Chỉ xem cậu suy nghĩ thế nào.

]
“Lời của hắn có ý gì?” Lục Ngôn hỏi.
Hệ thống cười một tiếng rất khẽ.
Lục Ngôn vốn cho rằng nó sẽ không trả lời.

Kết quả là khi sắp ngủ, anh bỗng nghe thấy một tiếng nỉ non cực nhỏ:
[ Cậu yếu đuối… hắn sẽ cố ý khiến cậu sa đọa.

]