Ngay sau khi Diệp Lương Sơn đồng ý, tổng bộ lập tức điều máy bay chở khách loại nhỏ tới.
Biết Lục Ngôn phải đi làm nhiệm vụ tiếp, chủ nhiệm Lý ở thành phố K xa xôi vội vàng đặt chuyến bay bay tới, cầm theo một hộp quà: “Bác sĩ Lục! — Lục Ngôn ơi!”
Mới mấy tháng không gặp, tóc trên đầu ông lại thưa thớt hơn: “Chúng tôi cứ nghĩ cậu sẽ về thành phố K nên định cho cậu một bất ngờ.”
Lục Ngôn đang chuẩn bị đăng ký quay người lại, cúi đầu nhìn hộp quà trước mặt mình.
Chủ nhiệm Lý thở hồng hộc nói: “Đây là huân chương vinh quang do tổng bộ mời người thiết kế, mới được vận chuyển về từ nước ngoài.

Nhà thiết kế đã tăng ca hơn một tháng để làm ra nó.

Ngài xem xem có thích không?”
Nói rồi ông mở chiếc hộp ra.
Lớp vải nhung bên ngoài che đi huân chương.
Nhân viên công tác bên cạnh đưa tới một chiếc gậy kim loại.
Lục Ngôn nhận lấy, gạt nhẹ vải nhung ra.

Trên đế lót trắng là huân chương, phần thân chính khảm kim cương đen, phối với ruy băng sẫm màu được tạo nét bằng chỉ vàng, phong cách tổng thể vừa ung dung vừa sang quý.

Có thể nói đây là kết tinh vĩ đại của nghệ thuật chế tác trang sức của con người.
Đến cả Lục Ngôn không hứng thú với đá quý cũng phải công nhận rằng huân chương này rất đẹp.
Chủ nhiệm Lý lau mồ hôi bên trán: “Lần này nhà thiết kế lựa chọn công nghệ chế tác mới nhất của viện nghiên cứu số 5.

Ngoại trừ viên kim cương đen được đính trên thân chính thì những tinh thể điểm xuyết xung quanh đều là vật ô nhiễm xuất phát từ các nguồn khác nhau, có tác dụng uy hiếp vật ô nhiễm giá trị ô nhiễm dưới 3000, tĩnh tâm ngưng thần và kháng cự ô nhiễm tinh thần ở mức độ cụ thể.”
Viện nghiên cứu số 5 là viện chế tạo máy móc vũ khí lớn nhất thế giới, ngoài ra còn kiêm cả chế tạo thiết bị bảo hộ cá nhân.
Mặc dù gặp phải hạn chế về vật liệu và công nghệ dẫn tới hiện nay thiết bị bảo hộ cá nhân được nghiên cứu chế tạo ra rất khó thích nghi với yêu cầu chiến đấu của Thiên Khải Giả, nhưng trên lĩnh vực bảo hộ thì lại thể hiện hiệu quả rõ ràng.
Để tiện đeo, đằng sau huân chương này còn có hai chiếc ghim.
[ Công năng đầu tiên của huân chương này rất vô vị.

Công năng thứ hai là kháng cự ô nhiễm tinh thần thì không tệ lắm.

]
Lục Ngôn cầm chiếc huân chương này lên, nói với giọng bình đạm: “Khá ổn.”
Từ khi độ bệnh biến tăng lên, cảm xúc vốn dĩ đã nhạt nhẽo của Lục Ngôn giờ như càng nội liễm hơn.

Bình thường cả ngày trời chẳng tỏ chút thái độ nào.
Vào khoảnh khắc cầm lấy nó, quả nhiên Lục Ngôn cảm thấy cơn đau đầu của mình giảm hẳn.

Tiếng sóng biển bên tai cũng biến mất đôi chút.
Chủ nhiệm Lý nở nụ cười mừng vui từ tận đáy lòng: “Cậu thích thì tốt rồi.”
Nếu nói những người lạ trên diễn đàn là fan sự nghiệp thiết huyết của Lục Ngôn thì bản thân chủ nhiệm Lý lại là fan only lớn nhất.


Ông hận không thể đoạt hết những thứ tốt đẹp trên thế giới này đưa cho Lục Ngôn chơi bắn bi.
Đây có lẽ cũng là tâm lý chung của các liên lạc viên đối với Thiên Khải Giả nhà mình.
“Còn nữa, lần trước ngài báo cáo xin thêm mấy mũi tên mới.

Kho hàng không có vật liệu phù hợp, lại đúng lúc Bạo Quân gỡ xương sườn nên sau khi nhận được sự đồng ý, chúng tôi đã mài xương sườn của ngài ấy thành mũi tên.

Mũi tên mới có sức xuyên phá mãnh liệt, đồng thời mang tính ăn mòn tương tự Thời Gian.

Tuy nhiên thời gian hơi gấp nên lần này chỉ làm được 7 mũi tên.

Cốt Rồng dư lại đang được mài thành dao phẫu thuật…”
Nói xong, nhân viên công tác bên cạnh đưa túi đựng tên cho anh.
Hệ thống cười lạnh lùng: [ Đường Tầm An đúng là tên đàn ông chó má lòng dạ thâm sâu! Sao hắn không xé da mình ra may áo cho cậu đi.

]
Lục Ngôn cảm thấy nếu có ngày Đường Tầm An lột da thật thì chuyện này chưa chắc đã không xảy ra.
Anh nhận túi đựng tên, cất vào hòm trang bị của mình.
[ Sao Ngôn Ngôn lại bất đồng ý kiến với tôi rồi… ]
Tiếng hệ thống nghe tủi thân đến lạ.
Tổng bộ suy nghĩ cho cảm xúc của Diệp Lương Sơn, do đó chuyên cơ được điều tới không có người ngoài.
Chứng sợ hãi giao tiếp với xã hội của Diệp Lương Sơn vô cùng nặng.

Y dựa sát vào liên lạc viên không nhúc nhích, trừng mắt đến tròn xoe.
Trong chuyên cơ có phòng bếp.

Qua vài ngày luyện tập, Lục Ngôn đã trở thành đầu bếp thạo nghề làm điểm tâm ngọt, động tác quét bơ lên cốt bánh lưu loát thong dong, phải nói là cảnh đẹp ý vui.
Anh đang làm hai chiếc bánh ngọt.

Một chiếc là bánh bông lan Chiffon Hokkaido* đã đồng ý với Diệp Lương Sơn, bánh mềm đặc ruột, bên trên rắc lớp đường áo và vụn bạc hà, khi tách ra sẽ thấy nhân sữa thơm ngọt bên trong.
Chiếc còn lại là bánh sinh nhật, do làm cho hai người ăn nên chỉ lớn bằng bàn tay.
Hôm nay là sinh nhật 103 tuổi của Đường Tầm An.

Vốn dĩ Lục Ngôn không quan tâm lắm, nhưng vì hệ thống từ sáng sớm đã bắt đầu quái gở, lúc thì “Tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm”, lúc lại “Một cành hoa lê áp hải đường”… thế nên anh muốn không biết cũng khó.
Theo lời tổng bộ, Đường Tầm An cũng tới chứng kiến Thần Quốc được gỡ niêm phong.

Thời gian nghỉ phép vẫn chưa hết.

Lục Ngôn ở đâu hắn ở đấy, rất nhàn nhã.
Đường Tầm An không tổ chức sinh nhật.


Hắn lớn tuổi rồi, người thân còn sống trên thế gian càng ngày càng ít.

Sinh nhật những năm qua không phải đang làm nhiệm vụ thì cũng là trên đường đi làm nhiệm vụ, dĩ nhiên không có tâm trạng chúc mừng.

Huống hồ loại chuyện tuổi tác này cũng vô nghĩa.
Tuy nhiên năm nay hơi khác, bởi hắn hẹn hò với Lục Ngôn.
Đường Tầm An không biết bản thân có nên chờ mong hay không.
Chuyên cơ của tổng bộ cuối cùng cũng đáp xuống một chiến hạm tuần tra trên vùng biển Đông Châu.
Gió biển hôm nay rất lớn, trời còn mưa.

Gió mạnh tạt tới khiến Lục Ngôn hơi khó mở mắt.

Anh ôm hộp bánh kem trong lòng, còn chưa thấy người đã được một mùi hương quen thuộc vây quanh.
Đường Tầm An bung mở cánh, bao bọc Lục Ngôn dưới cánh rồng của mình.
Tuy không phải lông xù nhưng lại ấm áp đến lạ.
Hệ thống nói: [ Đó là do nhiệt độ cơ thể cậu thấp hơn người bình thường.

Nước ở nhiệt độ bình thường rất nóng với cậu.

]
Lục Ngôn mím môi, đưa bánh kem cho hắn: “Sinh nhật vui vẻ.”
Khóe môi Đường Tầm An cong lên, không nhịn được cúi xuống cắn nhẹ vành tai Lục Ngôn: “Cảm ơn Ngôn Ngôn nhé.”
Trên vành tai trơn mịn nhiều thêm một dấu cắn mờ.
Hệ thống: [ Hắn giống chó thật đấy.

]
Lục Ngôn cũng thấy đôi khi Đường Tầm An giống chú chó thật, đặc biệt là hành động ham thích để lại ký hiệu trên người anh này.
Có điều anh đã ngầm đồng ý.
Nhân viên công tác đi ngang qua bên cạnh lẩm bẩm: “May mà tôi bị mù.”

Diệp Lương Sơn xuống chuyên cơ, mùi nước biển quẩn quanh chóp mũi, mằn mặn và ẩm ướt.

Thân tàu rẽ sóng biển, làm bắn lên từng đợt bọt sóng.
Chuyên ngành ban đầu của y là vận động viên lặn cực hạn, đã từng lặn xuống độ sâu 113 mét so với mực nước biển dưới trạng thái không trang bị bất kỳ đồ phòng hộ nào.
Mọi sinh vật đều tới từ biển rộng.
Có người sợ hãi biển cả, có người lại say đắm nó.
Hiển nhiên Diệp Lương Sơn thuộc loại sau.
Y đứng trên boong tàu, cúi xuống nhìn mặt biển xanh sẫm, kích động đến hơi mê muội.

Trước mặt y là sương mù biển màu trắng ngà mênh mông vô bờ như mây rơi từ trên trời xuống.

Tiếng nhạc loáng thoáng vang tới từ sương mù, tựa Siren ca hát.
Năm xưa, hai vị Thiên Khải Giả cấp A tự bạo, phóng ra nguồn ô nhiễm, hình thành sương mù biển phong tỏa Trường Gia này.
Qua vài chục năm, sương mùa biển càng ngày càng dày hơn, bốc lên gần tới tận trời.
Tạ Hải Thanh đứng sau Diệp Lương Sơn, hơi lo lắng hỏi: “Cậu làm được chứ Lá Nhỏ? Liệu có gượng ép quá không?”
Diệp Lương Sơn nghiêng đầu, chợt cười.
Cuối cùng trên mặt y đã xuất hiện dáng vẻ khí phách hăng hái năm đó.
“Đại dương là lĩnh vực của tôi.” Diệp Lương Sơn chống tay lên lan can: “Còn nữa, tôi lớn hơn cậu 87 tuổi.”
Y tung người nhảy từ trên tàu xuống.
Tạ Hải Thanh vươn tay muốn túm y lại theo phản xạ, song chỉ đụng được vào một góc áo.
Boong tàu cách mặt biển gần 30 mét, thế nhưng khi Diệp Lương Sơn nhảy xuống biển lại chỉ tạo ra bọt sóng nhỏ.
Ngay sau đó, một tiếng cá voi kêu thật dài vang lên bên tai Tạ Hải Thanh.
Lục Ngôn cũng nghe thấy thanh âm này.
Anh như cảm nhận được gì đó, ngoảnh đầu nhìn mặt biển.
Sương mù biển vẫn đậm đặc, nhưng chỗ bên cạnh đã ngưng tụ thành một dải sương, tiến hoàn toàn vào đáy biển, tựa như bị ai đó hút đi bằng ống hút.
Hệ thống hiếm khi nghiêm chỉnh: [ Cá voi lớn hút nước, thật lãng mạn.

]
Cơn mưa trên biển đã tạnh.

Vào thời khắc hoàng hôn buông, nắng trời xuyên qua tầng mây, chiếu mặt biển lấp lánh ánh vàng.
Chiến hạm tuần tra theo sau Diệp Lương Sơn tới Trường Gia.
Lục Ngôn hỏi: “Y ăn hết được chứ?”
Hệ thống ngẫm nghĩ, sau đó trả lời: [ Khả năng không thể ăn đồ cậu nấu trong thời gian ngắn.

Ăn xong sẽ rất no và buồn ngủ.

May mà sương mù biển vị kem vani thật.

]
Trên bầu trời, mấy chục chiếc máy bay trực thăng bay tới.

Gần đây tổng bộ đang sản xuất phim phóng sự cho quần chúng bình thường xem, để mọi người hiểu biết thêm về Thiên Khải Giả và cống hiến của bọn họ.

Có lẽ đây sẽ trở thành những thước phim quý giá.
Rất khó quay chụp được cảnh những Thiên Khải Giả chấp hành nhiệm vụ.
Nếu không có trò chơi của Chu Khải Minh thì vô số người vẫn chưa phát hiện ra nguy hiểm lướt qua mình nhiều lần đến thế.
Lớp lớp thế hệ Thiên Khải Giả trả giá, duy trì sự cân bằng yếu ớt của hai trận doanh, để mọi người có thể tiếp tục trải qua cuộc sống nhỏ nhặt nhưng bình yên như trước.
*
Phòng của Lục Ngôn và Đường Tầm An ở cùng một ký túc xá.
Thuyền trưởng phiêu bạt trên biển quanh năm, cập nhật tin tức hơi chậm, thành ra vẫn chưa biết Lục Ngôn và Đường Tầm An có quan hệ với nhau, tỏ ra rất áy náy: “Xin lỗi hai vị.

Thuyền không có nhiều phòng trống lắm, chúng tôi chỉ còn cách sắp xếp cho hai vị ở giường trên và giường dưới.”
Ký túc xá sạch sẽ ngăn nắp, chăm mềm còn vương hương thơm.


Khi kéo rèm sẽ thấy được cảnh biển, cũng không tệ.
Đường Tầm An thử sức nặng giường chịu được, cuối cùng chọn ngủ trên sàn.
Lục Ngôn dựa vào mạn giường, vừa đọc sách vừa viết luận văn.
Tuy rằng rất khó tổng kết phương án cắt bỏ nguồn ô nhiễm nhưng Lục Ngôn vẫn định ghi chép về mấy lần phẫu thuật trước, viết thành luận văn cung cấp cho những người khác học tập.

Bây giờ đã viết tới trường hợp cuối.
Dù sao thì ngoài anh ra cũng không còn ai thực hiện được ca phẫu thuật này.
Ở thời đại này, điều hạnh phúc duy nhất khi viết luận văn chắc hẳn chính là viết xong không phải dịch sang ngôn ngữ Tây Dương.

Khu 1 đã sớm thành trung tâm thế giới, trình độ phòng chống bệnh ô nhiễm cao hơn hẳn nước ngoài.
Lục Ngôn viết luận văn rất nghiêm túc, Đường Tầm An không nỡ quấy rầy.

Hắn ngồi bên cạnh đếm lông mi anh, chờ đợi.
Đếm tới lần thứ mười ba, cuối cùng Lục Ngôn cũng dừng tay gõ bàn phím.
Anh vào phòng tắm thay áo ngủ, xỏ dép lê lông nhung, đang định leo lên giường thì cổ chân bỗng bị lặng lẽ câu lấy.
“Ngôn Ngôn ơi…”
Đầu nhọn đuôi Đường Tầm An cọ tới cọ lui trên người anh, hơi ngứa.
Lục Ngôn lạc hậu nghĩ tới một từ – Tìm vui.
Bình thường anh sẽ không từ chối, dù sao Lục Ngôn cũng không phải người không cứng dậy nổi.
Tuy nhiên vảy cá xông ra từ lần phun máu trước vẫn chưa rút về.

Giống như trạng thái không thể kiểm soát bản thân hóa rồng lúc độ bệnh biến của Đường Tầm An quá cao, bây giờ độ bệnh biến cao vượt nên Lục Ngôn cũng không kiểm soát được cơ thể mình biến dạng.

Gần đây xương cụt của anh còn ngưa ngứa như sắp mọc ra thứ gì đó.
Lục Ngôn không kể tình trạng của mình cho bất kỳ ai.
Anh mím môi, mặc kệ hành vi của Đường Tầm An.

Thế nhưng khi đuôi rồng lướt qua chỗ làn da có xúc cảm khác rõ, Đường Tầm An bỗng ngẩn người.
Hắn chợt đứng dậy từ trên sàn, tới cởi cúc áo Lục Ngôn ra, nhìn thấy rõ vảy cá màu vàng kim phủ trên người đối phương.

Từng vệt máu tựa trăng non hiện ra ở vùng da dưới lớp vảy, đó là ban xuất huyết do xuất huyết dưới da.
Đường Tầm An lặng người, sự hoang mang lo sợ xuất hiện trong giọng nói của hắn mà chính hắn cũng chưa phát hiện ra: “Em mang theo thuốc không? Chúng ta về viện nghiên cứu số 3.”
“Không cần đâu.”
Đường Tầm An nắm lấy tay anh: “Em đừng sợ, sẽ không ai hại em.

Hãy tin anh.”
Lục Ngôn không trả lời mà lẳng lặng nhìn hắn.

Trăng máu chiếu rọi nơi đáy mắt anh, thần thái hơi thay đổi so với bình thường.
Đường Tầm An không nói rõ được rốt cuộc thay đổi ở đâu, hắn chỉ cảm thấy thái độ của Lục Ngôn hơi lạ lẫm.
… Tựa như lần đầu tiên mình gặp em ấy.
Không phải lần đầu tiên trong năm nay, mà là lần đầu tiên của 84 năm trước.
Hắn mang theo khoang sự sống chứa Dụ Tri Tri, thấy Lục Ngôn trên nền tuyết.
Đối phương lạnh lùng tựa gió tuyết đầy trời, tim hắn lại đập thình thịch bởi lẽ đó.
Lục Ngôn rủ hàng mi, nói: “Không cần tới viện nghiên cứu số 3, về nhà với em đi.”