Có lẽ do nhiều năm không gặp nên em trai nói một hơi rất nhiều điều, liên miên không dứt như đang kể chuyện nhà.
Sương đen nhạt bao phủ cơ thể hắn, toàn thân lạnh lẽo như xác chết vừa tan băng.
Ánh sáng xuyên thấu thân thể hắn, không hắt thành bóng trên mặt đất.
Lục Ngôn xâu chuỗi với thời gian trước, kết luận rằng em trai không có thực thể.
Sự tồn tại của hắn tương đương với virus quá hạn xâm nhập máy tính, sống trong kẽ hở giữa hiện thực và giả lập.

Và Lục Ngôn chính là cây cầu kết nối hai thế giới đó.
Nước biển xung quanh vẫn nóng hầm hập.
Lần đầu tiên Lục Ngôn phát hiện ra đây là giấc mơ thật, không khác gì lần trước ở sân bay não hoa kéo anh vào không gian ý thức.
Lục Ngôn nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của hắn: “Thế nên ngươi gọi ta vào đây vì mục đích gì?”
Em trai cười đáp: “Nếu em chỉ muốn gặp anh thôi thì sao?”
Lục Ngôn bình thản trả lời: “Vậy thì ngươi có thể thả ta về.”
“Em cũng muốn chứ.” Em trai nói: “Tiếc là em không làm được.

Sự lựa chọn của chúng ta hoàn toàn khác nhau.

Giữa em và anh đã định sẵn chỉ một mới đi được đến cuối cùng.”
Sự hào hứng tỏa ra trong mắt hắn.

Em trai từ từ dang hai tay ra: “Thật may mắn cho tôi khi được đi theo ngài lần nữa.

Nhưng cắn nuốt lại chính là thiên tính của tôi.”
Vào giây phút này, dòng nước yên ả lập tức cuộn trào sóng gió động trời, nước biển đen sẫm dâng cao mấy chục ngàn mét.
“Kéo dài thời gian lâu như vậy, quá trình dung hợp của ngài đã hoàn thiện rồi.”
Mặt mày em trai giãn ra: “Đến đây đi, sử dụng dao của ngài thử giết tôi xem.

Ít nhất tại nơi đây và giờ phút này, chúng ta bình đẳng.”

Thẩm Khinh Dương biến mất.
Dùng từ “biến mất” dường như không chuẩn xác lắm.
Một đám bong bóng nước xuất hiện trên mặt Lục Ngôn, nhìn kỹ rất giống những con mắt mọc ở xúc tu của Thẩm Khinh Dương.

Chúng chỉ khác nhau ở màu sắc.

Những con mắt này chuyển thành màu trắng bạc, lạnh lùng quan sát hết thảy xung quanh.
Thời gian nơi đây đã bị tạm dừng.
Nước biển thôi dập dềnh, tảo biển ngừng sinh sôi, ngay cả quái vật khổng lồ màu trắng trước mặt cũng dừng bước, giữ nguyên tư thế nhấc một chân lên hài hước.

Thế nhưng ánh mắt của Giang Nguyệt nhìn chăm chú mọi thứ trước mặt, trong mắt tràn đầy sự tà ma kỳ dị khiến người ta rối bời.
Chỉ có hai người còn hoạt động trong không gian này.
Một là Lục Ngôn đang nằm trên mặt đất.

Hình thể của anh nằm giữa ranh giới quái vật và con người.

Anh nhắm chặt hai mắt, mơ một giấc mơ quái dị khó mà tỉnh lại.
Còn lại là Đường Tầm An sắp không đứng dậy nổi, phải vịn vào Hoàng Trần.
Máu vàng kim tràn ra từ khe vảy mau chóng bị nước biển hòa loãng.
Hắn cảm nhận được cơ thể mình tựa thủy tinh bị rạn những vết như mạng nhện, chạm nhẹ một cái thôi cũng đủ vỡ tan.
Song, Đường Tầm An biết rõ mình không thể ngã xuống, bởi sau hắn vẫn còn Lục Ngôn.
Đây có lẽ là sự bình yên hiếm có trước trận đại chiến.
Những thứ khác không thể động đậy, Đường Tầm An thì đang dưỡng thương, gượng ép chắp vá thân thể vụn vỡ của mình bằng Cốt Rồng.
Trùng mẹ màu trắng cất tiếng cười nhạo: “Từ bỏ đi.


Thần xưa sẽ tỉnh lại tại thể xác nó, sẽ không có bất kỳ điều gì ngoài dự liệu đâu.”
“Ngươi chưa từng trải qua, không thể hiểu người ngươi đang bảo vệ là loại quái vật gì.”
“Ngươi có thể chấp nhận nó nhưng những người biết sự thật khác thì chưa chắc.

Quên mất, có lẽ ngươi vẫn chưa biết gì cả… Thật nực cười.

Vừa ngu ngơ vừa liều lĩnh.”
“Nó không thuộc về nhân loại.

Tương tự… cũng không thuộc về ngươi.”
Từng lời của bà ta lượn lờ chồng chất trong đầu Đường Tầm An, tựa như tiếng vọng nơi thung lũng.
Đường Tầm An nhanh chóng phát hiện ra đối phương đang sử dụng Nói Mê.
Thiên phú này có tác dụng mê hoặc lòng người, rất hữu hiệu với những nhân cách không kiên định.
Không khéo thay, Đường Tầm An lại là một người thẳng hướng bóng tối, dẫu có đâm vào tường Nam đến đầu rơi máu chảy cũng quyết không quay đầu.

Hắn không hề phản ứng, cứ như kẻ điếc, có điều máu vàng kim đã chảy ra theo vành tai.
Đường Tầm An biết rõ mình không tạm dừng được thời gian quá lâu, chỉ vài phút ngắn ngủi thôi đã đạt tới cực hạn của hắn.
Trạng thái của Lục Ngôn bây giờ rất đặc biệt, giống như đang ở tại một chiều không gian khác cao hơn.

Đẩy nhanh thời gian của Lục Ngôn còn phi thực tế hơn cả tạm dừng thời gian.
Đường Tầm An không khỏi suy nghĩ về chút việc nhỏ.
Năm 19 tuổi, khi hắn vừa trở về từ tương lai, Kiều Ngự nhịn mãi, cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi hắn tương lai thế nào, vẫn ổn hay đã hỏng rồi.
Lúc mới thức tỉnh thiên phú, Đường Tầm An từng thử đến tương lai.

Lần ấy hắn bị Kiều Ngự cảnh cáo nặng nề, nói rằng cái giá phải trả quá đắt.

Hơn hết, dù thấy gì trong tương lai cũng đừng bao giờ nói ra.
Lần này đến Kiều Ngự cũng không nhịn nổi hỏi thử, có lẽ ông thật sự rất tò mò.
Hắn nói mình thấy được một tương lai ngập tràn hy vọng, tốt đẹp hơn cả những gì họ từng nghĩ đến.
Người đem tới hết thảy chính là Lục Ngôn.
Vì vậy, Đường Tầm An tin tưởng Lục Ngôn vô điều kiện.
Trùng mẹ phát hiện mình châm ngòi ly gián không có tác dụng, không nói gì nữa, chỉ bình tĩnh chờ mọi chuyện kết thúc.
Bà ta đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Vật chứa chưa trưởng thành hoàn thiện, bà ta nhất định phải đoạt lại vật chứa.
Đường Tầm An sử dụng hơi thở rồng châm một điếu thuốc an thần, ngậm trong miệng.
Hắn đứng dậy, xương cốt phát ra tiếng động nhỏ.
Thái độ thể hiện trên gương mặt hắn giống kích động hơn là sợ hãi.
Kích động trước số phận tất yếu mình sắp lao tới.
……
……
Một cuộc chiến ở chiều không gian khác vẫn tiếp diễn.
Lục Ngôn dò tay vào túi đựng tên, phát hiện bên trong đã không còn mũi tên nào.
Máu tràn ra từ trán che mờ tầm nhìn của Lục Ngôn.

Anh nhấc tay lau đi vết bẩn trên mặt, tiện tay nhét nửa khúc nội tạng vào lại cơ thể mình.
Tái Sinh vẫn chữa trị thân thể anh, song đã đạt tới một giá trị tới hạn nguy hiểm.
Em trai nói không sai, ở nơi đây bọn họ thật sự bình đẳng.
Cả hai sở hữu sức mạnh như nhau, có cùng loại thiên phú.

Không ai quen thuộc cơ thể đối phương hơn chính bọn họ.
Lúc dao đâm thủng vai em trai, anh cũng bị vặn gãy xương tay.
Giây phút mũi tên đâm vào trái tim em trai, anh cũng bị đâm xuyên qua bụng.

Tuy nhiên trong sự tương đồng cũng có bất đồng.
Em trai để lại một thứ cho Lục Ngôn từ nhỏ đến lớn — Nỗi sợ.
Hắn sống trong giấc mơ, trong trí nhớ và từng cơn bóng đè khiến tim đập dồn dập đến nghẹt thở của Lục Ngôn.
Thời niên thiếu, không biết bao nhiêu lần anh bừng tỉnh với khuôn mặt vô cảm lại ướt đẫm nước mắt.

Sợ hãi đến run rẩy về mặt sinh lý.
Bầu trời trong giấc mơ đỏ rực màu máu, hoang đường và quái dị.
Anh biết có người đằng sau mình.

Người kia gọi anh là anh trai, còn nói sẽ bảo vệ anh.
Thế nhưng Lục Ngôn chưa bao giờ tin.
Hiện giờ, nguồn cơn ác mộng năm đó đang đứng ngay trước mắt anh.
Lục Ngôn ra tay vẫn tàn nhẫn như trước, nhưng nước mắt lại chảy xuống mất kiểm soát.
Em trai cất tiếng cười nặng nề: “Xem ra thêm một lần nữa cũng chẳng khác gì.

Lần trước em là kẻ trộm móc câu.

Lần này đến lượt anh chọn sai con đường.

Anh ra đời, vốn dĩ phải là thể tiến hóa hoàn mỹ, vậy mà lại đi ngược hướng, bị tình cảm trói buộc.

Thậm chí đến giờ vẫn giữ lại thân xác con người.”
“Em rất thất vọng.” Em trai thở dài nói.
Sương đen lượn lờ quanh cơ thể hắn, xúc tu màu đỏ chui ra từ hốc mắt, khoang miệng và cả lỗ tai hắn, nhanh chóng thay thế chiếc đầu ban đầu.
Hắn ôm lấy Lục Ngôn.

Đây không phải một cái ôm giản đơn.

Xúc tu nhiễu sóng không ngừng duỗi dài ra như một tấm lưới khóa chặt con mồi.

Chúng chui vào cơ thể Lục Ngôn, bắt đầu nuốt từng ngụm máu một cách tham lam.
Cơ thể Lục Ngôn lạnh như sắp đóng băng.
Khi bị xúc tu đâm xuyên qua, sự sợ hãi quen thuộc lập tức bủa vây anh.
Lục Ngôn nghe thấy tiếng tim đập chậm rãi trong ngực em trai.
“Hắn” đang sống lại.
Giây phút sắp lạnh cóng đến mất ý thức, cảm giác nóng rực bỗng truyền tới trên lưng Lục Ngôn.
Đó là… cung Cốt Rồng.
Mũi tên đã bị sử dụng hết, chỉ còn một cây cung uốn khúc.
Lúc này cây cung ủ nóng đến gần như đau đớn, Lục Ngôn mới chợt nhớ ra một chuyện.
Nếu như… Đường Tầm An phát hiện người tỉnh lại không phải anh, hẳn sẽ rất đau khổ.
Lục Ngôn từng nói với hệ thống rằng mình thích xem Đường Tầm An khóc.
Song không phải khóc vì chuyện này.
Nỗi sợ đến là do không biết.

Thế nhưng giờ đây em trai đứng ngay trước mặt anh.

Bọn họ ôm nhau, xúc tu vẫn tồn tại, em trai lại đã khôi phục hình người.
Lục Ngôn nâng mí mắt: “Ngươi nói đúng lắm… Tình cảm là một thứ trói buộc.

Tuy nhiên chính thứ tình cảm trói buộc này mới giúp ta cảm nhận rằng mình đang sống, giống như một con người.”

Anh giơ tay lên.

Lòng bàn tay trái dần dần nứt ra một khe rãnh lớn, tựa hồ sắp xé toạc bàn tay anh.
Dây nhỏ màu trăng đã chờ đợi lâu rồi.

Trông chúng nó không khác gì dây rốn quấn quanh cột đá khi trước.
Những sợi dây khát khô này chui vào trái tim em trai.
【 Thiên phú 25 – Cắn Nuốt 】.
Trong giọng điệu em trai thấp thoáng ý cười: “Sử dụng thiên phú của em cắn nuốt em sao? Có phải hơi thừa thãi không anh?”
Hắn đã từng nghĩ tới khả năng này, nhưng vô ích thôi, Lục Ngôn cắn nuốt chậm hơn hắn một bước.
Cuối cùng, chắc chắn hắn sẽ nuốt gọn Lục Ngôn trước.
Tuy nhiên, em trai nhanh chóng nhận ra một vấn đề – Hắn đang biến mất.

Nói cách khác là bị thanh lọc.
Em trai bỗng trợn to mắt: “… Sao lại như vậy được?!”
Thiên phú của bọn họ vừa giống nhau vừa không giống nhau.
Trên danh sách thiên phú, Cắn Nuốt bị đánh một dấu sao lớn, chú thích rằng đây là thiên phú hệ Chữa Lành.
Nhưng khi biến thành vật ô nhiễm, thiên phú này sẽ mất đi tác dụng chữa lành vốn có.
Hệ thống từng nói cá vua đại diện cho lưỡi sở hữu thiên phú Cắn Nuốt.
Nó cũng từng nói: “Cá này đúng thực là con có tiềm lực lớn nhất trong tất cả các cá.”
Bởi vì thiên phủ cấp trên của Cắn Nuốt… tên là【 Thiên Khải 】.
……
……
Toàn bộ R’lyeh nổi lên trên.
Trùng mẹ mừng như điên: “Thần! Là Thần của chúng ta! Hắn sắp tỉnh rồi!”
Trên người bà ta có mấy lỗ thủng lớn, trùng trắng bò ra từ lỗ thủng này, phun vật chất dạng keo chữa trị cơ thể.
Bà ta gần như bị băm vằm, Đường Tầm An trước mặt cũng không ổn hơn là bao.
Hắn sắp chết rồi.
Nửa cơ thể của rồng đen đã biến mất, thậm chí không còn máu để chảy.
Ý thức của Đường Tầm An bắt đầu hỗn loạn đến nỗi không nhớ rõ mình là ai, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.
Không thể để kẻ khác cướp Lục Ngôn đi.
R’lyeh không ngừng bay lên.

Trăng máu khổng lồ ở thế giới bên ngoài tròn vành vạnh.

Màu đỏ ảm đạm tản ra khắp không trung.
Vô số người bắt đầu cầu nguyện.
Tuy nhiên…
Ngay khi đỉnh cột đá sắp chạm tới mặt nước, nó bỗng ngừng bay lên.
Cột đá chống đỡ thành phố bắt đầu đứt gãy không hề báo trước.

Sau thoáng tạm dừng, toàn bộ thành phố đột ngột rơi xuống!
Không gì khiến người ta đau khổ hơn sự tuyệt vọng sau hy vọng.
“Không — không!”
Trùng mẹ rít lên tiếng gào không cam lòng đầy đau đớn.
Bà ta vứt bỏ mọi thứ thuộc về con người của bản thân, tự nguyện tiến vào biển sâu, trở thành chất dinh dưỡng thai nghén nên Thần.

Toàn bộ đều vì tương lai vật ô nhiễm thống trị thế giới kia.
Đứa con của bà ta sẽ trở thành chủ thế giới, bà ta chính là người đứng cạnh vương tọa của nó.
Đường Tầm An đã không giữ nổi trạng thái hóa rồng nữa.
Hắn biến về hình người, song trạng thái lại không khác mấy trạng thái vật ô nhiễm Lục Ngôn từng gặp trong không gian ý thức.

Bộ phận thuộc về người của hắn đã hóa hết thành xương khô.
Hắn ôm Lục Ngôn bơi về phía trước, nhưng trùng mẹ lại phun ra dây nhỏ quấn lấy cổ chân hắn.
Bong bóng cá đã mất hiệu lực từ lâu.

Dòng nước ồ ạt xộc vào xoang mũi, lá phổi Đường Tầm An, sặc sụa và nóng rát đau đớn.
Hắn dốc chút sức còn sót lại của mình, đẩy Lục Ngôn ra ngoài.
Nơi đây rất gần với mặt biển, có thể thấy thấp thoáng ánh mặt trời.
Ngay sau đó, Đường Tầm An bị dây nhỏ nuốt trọn.


Ấy vậy mà vẻ mặt hắn lại rất đỗi bình thản, thậm chí có một loại cảm giác trần ai lạc định nhẹ nhõm.
Hắn chiến đấu cả đời.
Cuối cùng cũng được dừng lại nghỉ ngơi một chốc rồi.
*
Lục Ngôn tỉnh lại giữa một vùng đất trời băng giá.

Nói cách khác, anh đang nằm trên một tảng băng trôi.
Lục Ngôn thoáng ngẩn ngơ.
Anh trôi theo băng nổi tới hòn đảo từng ghé qua trước khi lên tàu kia.

Nơi đây yên tĩnh vắng lặng, không một bóng người.
Không có Đường Tầm An, không có Thẩm Khinh Dương, cũng không có cả những cá người sống tại bờ biển.

Cả thế giới như chỉ còn lại gió tuyết đầy trời.
Mãi tới khi tiếng hệ thống vang lên trong đầu anh: [ Rốt cuộc cũng tỉnh rồi à? Làm tôi sợ chết đi được.

Tôi cứ tưởng cậu không tỉnh lại nữa, hoặc là… sau khi tỉnh lại lại biến một người khác… ]
Lục Ngôn giãy giụa ngồi dậy, cơ thể đau đớn như từng bị nghiền nát.
… Anh được bảo vệ rất tốt, thậm chí không thấy bất cứ vết thương nào trên người.
Lục Ngôn sờ tay lên một thứ ấm áp.
Anh quay đầu lại, thấy một thanh đao đứt gãy.
Đây là Hoàng Trần của Đường Tầm An, chỉ còn một nửa gắn với chuôi đao, nhìn như đã từng trải qua cuộc chiến khốc liệt, ngay cả lưỡi đao cũng bị uốn cong.
Lục Ngôn lập tức cầm lấy thanh đao này, hỏi: “Đường Tầm An đâu?”
[ …… ]
Lục Ngôn hỏi thêm lần nữa: “Đường Tầm An đâu?”
Chính anh cũng không chú ý thấy giọng mình đang run lên.
Hệ thống im lặng một lát, nói: [ Hắn và R’lyeh cùng nhau chìm vào đáy biển.

]
Lục Ngôn ôm thanh đao gãy, mãi sau vẫn chưa nói được gì.
Bộ não anh bỗng nhiên trống rỗng.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Do không kiểm soát được cảm xúc, những con mắt dữ tợn đã mọc ra ngoài làn da anh, trông rất đáng sợ.
[ Ký chủ.

] Tiếng hệ thống dịu êm và chứa chan cảm xúc ủi an hơn bao giờ hết: [ Bình tĩnh chút, bình tĩnh chút nào.

Mọi chuyện vẫn chưa đến mức tồi tệ nhất.

Hắn còn sống, hãy tin tôi.

]
Hệ thống vừa dứt lời.
Một bóng người đen như mực bỗng rơi xuống từ giữa trời.
Người này có cánh rồng, do mới mọc cánh nên chưa sử dụng nó thành thạo lắm, lăn trên mặt đất vài vòng liền, ôm theo khoang sự sống lăn thẳng tới trước mặt Lục Ngôn.
Hắn cuống quýt ngẩng đầu, đôi mắt vàng kim tuyệt đẹp đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lục Ngôn.
Hệ thống chợt thở phào nhẹ nhõm một hơi: [ Xem này, bé rồng gâu gâu.

]
*
Dưới vực sâu hỗn loạn.
Rồng đen khổng lồ đã chết từ lâu bỗng run người, tro bụi trên cơ thể rơi xuống rào rạt.
Cơ thể nó đã mục nát một nửa, lại vẫn chầm chậm mở đôi mắt vàng kim ra.
Đường Tầm An hoa mắt mất một lát, ký ức dài đằng đẵng tua lại trong đầu hắn tựa một cuốn phim.
Cuối cùng hắn đã nhớ ra: Lúc tận thế tới, mình đã từng cắn nuốt song Sinh-Tử, nhờ đó đạt được thiên phú 2 trọn vẹn.
【 Thiên phú 2 – Tử Sinh 】
Hướng tới cái chết kiếm tìm sự sống.
Một tử, một sinh.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đường Tầm An round 2 tỉnh lại tại thi thể của mình ở round 1.