Nghe câu trả lời của Lục Ngôn, Đường Tầm An rất bất ngờ: “Bác sĩ Lục quen tôi sao?”
Hắn thoáng xấu hổ, bẽn lẽn nói: “Thế nghĩa là bây giờ tôi nổi tiếng lắm đúng không?”
Lục Ngôn liếc nhìn hắn: “Đúng vậy, chắc là số 2 thế giới.”
Đường Tầm An vui mừng chốc lát, hỏi tiếp: “Vậy số 1 là ai?”
Lục Ngôn trả lời không cần ngẩng đầu: “Tôi.”
Anh không đùa.
Sau khi cắn nuốt Thẩm Khinh Dương ở R’lyeh, Lục Ngôn đã góp nhặt được 6 cá vua.
Dù Đường Tầm An 103 tuổi còn làm người sống thì với giá trị ngưỡng linh lực hiện tại, hắn cũng cần phải làm người hiền tài cho anh.
Đường Tầm An lặng lẽ dời chủ đề: “Bác sĩ Lục định cứu Tri Tri bằng cách nào vậy ạ?”
“Phẫu thuật.” Lục Ngôn giơ dao găm trong tay lên: “Cảnh tượng sắp tới mang tính khá hàn lâm.

Nếu cậu không tiếp thu được thì hãy nhắm mắt vào.

Nhưng bất kể tôi làm gì cũng đừng quấy rầy.”
Đường Tầm An nói bằng giọng thấp thoáng sự kiêu ngạo: “Ngài yên tâm.

Bệnh lâu thành bác sĩ.

Tuy tôi chưa thực hiện phẫu thuật nào nhưng lại từng trải qua hơn trăm lần cải tạo, năng lực tiếp thu rất cao.”
Lục Ngôn “Ừm” một tiếng, cởi cúc áo mình dưới ánh mắt khiếp sợ của Đường Tầm An.
Đường cong vai cổ anh thanh thoát và tao nhã, nước biển nhỏ giọt từ ngọn tóc, tụ lại tại xương quai xanh rồi tiến sâu vào vùng mờ tối.
Đường Tầm An quay đầu đi giả vờ ngắm cảnh khắp nơi, cúi thấp như sắp vùi mặt vào lòng đất, tai đỏ bừng lên.
Ngón tay Lục Ngôn bay múa trước ngực anh, để lại một vết xước nông.

Tiếp đó, anh cầm dao mò mẫm cắt rách làn da nơi này.
Lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực gây cảm giác đau trướng âm ỉ.
Bây giờ Lục Ngôn đã có thể kiểm soát ổn thỏa cơ thể mình.

Ví dụ như lúc này, dưới trạng thái tập trung cao độ, thậm chí anh còn khống chế được cả dòng chảy của máu mình.
Mặt cắt vết thương đỏ tươi nhưng chỉ rỉ ra vài giọt máu.

Trước tận thế mà có người thấy cảnh này chắc chắn sẽ kinh ngạc reo lên một câu kỳ tích nền y học.
Để phòng trường hợp dao phẫu thuật phá hỏng trái tim, anh dò tay vào từ rìa vết cắt trên ngực, cầm lấy trái tim vẫn đang đập của mình.
Trái tim này nhỏ hơn trái tim người trưởng thành rất nhiều.
Đường Tầm An đợi vài phút, không nhịn được lén ngó sang.
Vừa nhìn thoáng qua, đập vào mắt hắn chính là cảnh Lục Ngôn bình tĩnh móc trái tim ra từ trong ngực mình.
Đường Tầm An không mắc chứng sợ máu, vậy mà lúc này nội tâm hắn lại rúng động, phút chốc còn nghi ngờ bản thân chưa tỉnh ngủ.
Lục Ngôn đặt trái tim sang một bên.


Cơn đau khiến tay cầm dao của anh khẽ run lên.
Hệ thống nghiêm túc nói: [ Cậu có thể sống 40 phút sau khi trái tim rời khỏi cơ thể, nhưng số 0 thì chỉ sống được 3 phút thôi.

Cậu phải lấy trái tim của số 0 ra và hoàn thành cấy ghép tim trong vòng 3 phút.

]
Tay trái Lục Ngôn nắm lấy cổ tay phải, kiểm soát sự co rút của bắp cơ.
Dao vững vàng cắt làn da của Dụ Tri Tri, mở ra từng lớp.

Cuối cùng Lục Ngôn cũng thấy trái tim nhỏ xíu ở chỗ sâu nhất kia.
Trái tim của người bình thường màu đỏ, trái tim của Dụ Tri Tri lại trong mờ tựa pha lê dễ vỡ, máu đỏ tươi đang chảy trong tâm thất của cô bé.
Cơn đau dữ dội khiến Dụ Tri Tri hé mắt.

Cô bé giãy giụa, máu chảy ồ ạt, ảnh hưởng rất nhiều tới tầm nhìn phẫu thuật.
Lục Ngôn bình tĩnh nói: “Ngủ.”
Anh sử dụng thiên phú 111 – Nói Mê, dưới cấp 11 – Lời Sấm, với đặc tính ‘Nói sao làm vậy’ ở mức độ nhất định.
Sau khi dung hợp với sáu cá vua, thỉnh thoảng Lục Ngôn lại mượn được một số thiên phú cấp trên, có điều lúc thì hiệu quả lúc thì không.

Lần này xem vẻ hiệu quả rồi.
Ánh mắt Dụ Tri Tri tan rã, cô bé nhanh chóng chìm vào hôn mê.
Máu Lục Ngôn có sức hấp dẫn vô cùng lớn với vật ô nhiễm.

Máu của Dụ Tri Tri cũng vậy.
Hiệu quả hấp dẫn vật ô nhiễm khi hai người cùng phẫu thuật có thể sánh ngang với một Omega đỉnh cấp ở tại nơi toàn là Alpha tới kỳ động dục.
Tất cả các vật ô nhiễm trong phạm vi gần đó đồng loạt tỏ vẻ dữ tợn, ngay cả chim đã bay xa cũng không ngoại lệ.

Chúng giương cánh lao vụt về phía hòn đảo nhỏ như sói như hổ.
Không cần Lục Ngôn nhắc nhở, Đường Tầm An tức khắc tới chắn trước hai người.

Hắn mới 19 tuổi, chưa học được cách chiến đấu, lại nhặt Hoàng Trần dưới đất lên như một bản năng.
Đây là một thanh đao gãy từ giữa.

Đường Tầm An lần đầu cầm đao, vậy mà thanh đao ấy đã cộng hưởng với hắn, truyền tới cảm xúc đau thương bi thiết mãnh liệt.
Một tầng mỏng lệ nóng bỗng nổi lên trong đôi mắt vàng kim của Đường Tầm An.
……
……
Lục Ngôn vẫn đang phẫu thuật, mồ hôi rỉ ra kín đặc trán anh.
Cấu tạo trái tim của Dụ Tri Tri đặc biệt hơn người thường rất nhiều.

Từng mạch máu như xơ quýt bao bọc lấy trái tim tựa lưu ly.


Với cấu tạo này, dù chuyên gia tim mạch toàn thế giới hội chẩn cũng không cho ra được kết quả.
Y học lâm sàng là khoa học thực nghiệm, trước khi hoàn thiện cần được sửa chữa vô số lần.

Xét tình trạng của Dụ Tri Tri thì sai một bước là muôn đời không thể cứu vãn.
May mắn thay, Lục Ngôn có Biết Tuốt.
Anh cầm dao chọn cắt đi mấy sợi nhỏ, động tác vừa chuẩn xác vừa tàn nhẫn.

Theo mũi dao di chuyển, trái tim trong mờ dần dần bong ra từng chút từ giữa.
Lục Ngôn cẩn trọng đỡ lấy trái tim này.
Vật ô nhiễm bốn phía càng điên cuồng hơn.
Lục Ngôn lấy trái tim màu đỏ của mình đặt vào lồng ngực Dụ Tri Tri, tiếp đó sử dụng sợi nhỏ vá lại mạch máu.
Trái tim này lại lần nữa đập lên trong ngực Dụ Tri Tri, nhịp đập thong dong mà mạnh mẽ tràn trề sức sống.
Lục Ngôn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cất trái tim của Dụ Tri Tri vào lồng ngực mình.
Mấy mạch máu chính lập tức nối liền với trái tim này, những sợi trắng chui ra từ mặt cắt trông như tằm nhả tơ.
Ngực anh hơi quặn đau, có lẽ do phản ứng thải trừ.
Bước phẫu thuật cuối cùng chính là tự khâu vết thương.

Miệng vết thương nằm trước ngực, không tiện quan sát.

Do đó, một con mắt mọc ra trên mu bàn tay Lục Ngôn.
Kim khâu là một chiếc xương nhỏ lấy ra từ thân cá ngừ.
Lục Ngôn tốn mười phút khâu ẩu vết thương lại và đóng cúc áo.
Tiếng cánh quạt máy bay trực thăng bỗng vang lên trên đầu.
Lục Ngôn ngẩng mặt, thấy một chiếc trực thăng quân sự đang lơ lửng trên bầu trời đảo nhỏ.
Một lát sau, cửa khoang mở, một người nhảy xuống từ giữa không trung.
Đối phương mọc hai cánh trắng tinh, lông vũ màu trắng rơi lả tả.
Đây là Bạch Trạch.
Bạch Trạch mừng quýnh lên: “Đội trưởng Đường! Ngài Lục!”
Anh ta đã điều tra loanh quanh vùng biển này cả tháng trời.

Hôm qua vừa mới tới đảo Ba Lai tìm người, thấy nơi này không phải băng tuyết thì chính là đài nguyên, vắng tanh không bóng người.
Bạch Trạch vốn định tới vùng biển bên cạnh tìm tiếp nhưng bỗng phát hiện vật ô nhiễm đột ngột bạo động, thành thử đi được nửa đường lại quay về điểm xuất phát.
Tết Nguyên Đán ngày 1 tháng 1 năm nay, ‘Hiện tượng Trăng Máu’ xuất hiện trên thế giới lần nữa.
Giá trị ô nhiễm toàn cầu đồng loạt tăng lên, vật ô nhiễm xao động khiến vô số người rơi vào khủng hoảng.
Nhất thời, tin đồn tận thế náo động khắp thế giới.
Nhân viên công tác trung tâm phòng chống liên tục đưa ra lời bác bỏ xoa dịu quần chúng, thế nhưng nội bộ lại rối thành một nùi, sự sợ hãi và đau thương tràn ngập.

Nguyên nhân không chỉ nằm ở hiện tượng Trăng Máu mà còn vì Đường Tầm An và Lục Ngôn mất tích ở trung tâm nguồn ô nhiễm.
Đường Tầm An như một tượng đài sống trong bộ Hành Động Đặc Biệt.

Hắn gia nhập bộ từ ngày thành lập, trở thành nhóm công nhân viên đầu tiên.

Mãi tới tận bây giờ, biết bao lớp người đi sau đều nghe về truyền kỳ của hắn mà trưởng thành.
Dẫu tình trạng của Đường Tầm An đã hết sức nguy hiểm thì vẫn không ai nghĩ tới việc hắn sẽ lặng lẽ chết đi.
Đó là Thiên Khải Giả mạnh nhất trong lịch sử loài người, từng tạo nên vô số kỳ tích.

Dù chào bế mạc cũng phải rời đi một cách oai phong lẫm liệt.
Rất nhiều người tin chắc rằng Đường Tầm An vẫn còn sống, chẳng qua hắn bị sự việc ngoài ý muốn trói chân, đang chờ bọn họ tới chi viện mà thôi.
Thế nhưng… theo thời gian dần trôi, lòng tin một mực này ngày càng mong manh.
Thế giới bây giờ không giống khi trước.

Nếu một Thiên Khải Giả mất tích ở gần nguồn ô nhiễm tới hai tháng thì khả năng cao là đã không còn nữa.
Cảm xúc buồn thương lan rộng khắp bộ Hành Động Đặc Biệt.

Song không ai đề cập tới việc tổ chức lễ truy điệu.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Đây là niềm tin duy nhất của các nhân viên công tác.

Chỉ cần chưa thấy di thể thì khả năng Đường Tầm An vẫn chỉ đang mất tích thôi.
Bạch Trạch là đội phó của Đường Tầm An, ngày nào cũng ngồi trực thăng tìm kiếm mọi ngóc ngách trong vùng biển rộng lớn.
Khoảng thời gian này không phải không thu hoạch được gì.
Mọi người vớt được ít hài cốt của vật ô nhiễm ở đáy biển.

Trên một bướu thịt màu trắng có vết đao Hoàng Trần để lại.

Tuy nhiên điều này không hề khiến mọi người khấp khởi hy vọng, bởi vì qua kiểm đo, giá trị ô nhiễm còn sót lại của hài cốt này là 6400, và xem từ kích thước của mắt lưới đường khí huyết trên bướu thịt thì đây chỉ là phần chi cụt nhỏ nhoi của vật ô nhiễm chủ thể.
Viện nghiên cứu đoán rằng giá trị ô nhiễm sau cùng của vật ô nhiễm này rơi vào khoảng 18.000.
Nhận được kết quả kiểm đo, toàn bộ tổ 1 tĩnh lặng như chết.
“… Đội trưởng Đường… còn sống thật ư?”
Có người dò hỏi.
Không ai dám bảo đảm, chỉ mình Bạch Trạch trả lời như chém đinh chặt sắt: “Còn sống.”
Bạch Trạch lúc này như một sợi dây căng chặt, chịu một chút tác động nhỏ thôi cũng sẽ đứt lìa.
Anh ta khó mà hình dung được tâm tình kích động của mình bây giờ.
Vừa đáp xuống đất, anh ta lập tức mở máy nhắn tin tìm liên lạc viên đang trực ban: “Tôi gửi tọa độ cho cậu rồi đấy Tiểu Vương! Tìm được đội trưởng Đường và Đế Thính rồi!! Mau cho tàu tới đây đi!!”
Lục Ngôn khá bất ngờ: “Hai tháng?”
Tính cả thời gian hôn mê và thời gian ở trên tàu, Lục Ngôn cho rằng mình mất tích cùng lắm chỉ nửa tháng.
Hệ thống nói: [ Không gì là không thể.

Thời gian ở R’lyeh bị bóp méo.

]
Bạch Trạch tiếp đất, thu cánh chim về.


Anh ta tiến lên đập đập bả vai Đường Tầm An: “Tôi biết ngay anh còn sống mà! Con tôi còn chưa được gặp cha nuôi của nó đâu đấy! Anh đúng là… làm tôi nóng ruột chết đi được.

Mẹ nó.”
Đập đập một lúc lại cảm thấy khang khác.
Vẻ mặt Đường Tầm An mờ mịt, thậm chí còn hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Lục Ngôn.
Nụ cười trên mặt Bạch Trạch thoáng đọng lại, anh ta quay đầu: “Ngài Đế Thính ơi…? Lão Đường bị sao thế? Đụng vào đâu ảnh hưởng đầu óc à?”
Anh ta cũng nhận thấy thêm nhiều điều bất hợp lý hơn.

Ví dụ như Đường Tầm An trước mắt trông non choẹt, tay cầm Hoàng Trần đã gãy kia lại còn mềm mại y hệt một bàn tay chưa từng cầm đao.
Lục Ngôn bọc Dụ Tri Tri trong đồng phục của mình, bế cô bé lên.
Anh đáp: “Đây là Đường Tầm An 19 tuổi.”
Bạch Trạch sửng sốt, vội vàng bấu tay lên vai Lục Ngôn, hoảng loạn truy hỏi: “Thế đội trưởng Đường đâu?”
Vừa hỏi ra lời này, Bạch Trạch lập tức hối hận.
Anh ta sợ nghe thấy câu trả lời của Lục Ngôn.

Ngày nào chưa tìm được người thì Bạch Trạch vẫn sẽ an ủi bản thân rằng Đường Tầm An chỉ mất tích thôi.
… Nhưng nếu Lục Ngôn nói ra kết quả xấu gì thì chính anh ta cũng không thể tiếp tục lừa mình dối người nữa.
Lục Ngôn nói với hệ thống: “Mi đã nói hắn còn sống.”
[ Đúng vậy.

Hắn trùng sinh tại xác rồng đen cậu từng gặp kia.

Nhưng hắn không còn là người nữa mà là vật ô nhiễm.

]
Tiếng hệ thống dịu êm hiếm thấy: [ Cơ mà không sao hết.

Chẳng phải cậu đã gặp được số 0 rồi sao? Trái tim của cô bé đang đập trong lồng ngực cậu, thiên phú của cô bé cũng vậy.

Đường Tầm An nói không sai – Cậu chính là hy vọng.

]
[ Đây là tận thế, ứng có Thiên Khải.

]
Tác giả có chuyện muốn nói:
【 Nhật ký rồng gâu gâu 】 (OOC, xin đừng hợp với chính văn)
Ngày 12 tháng 2 năm ****, trời râm.
Mình là ai?
Mình đang ở đâu?
Trong biển tối quá.
Mình sợ lắm.
Ngôn Ngôn đâu rồi?
Một Ngôn Ngôn lớn như vậy của mình đâu rồi?