“Chờ tôi?” Lục Ngôn cảm thấy rất khó hiểu khi nghe lời này của Tống Thiên Vũ.
Tống Thiên Vũ gật đầu: “Phải.”
“Trước khi giáo sư Dụ qua đời, em ấy từng kể với tôi về hai giấc mơ báo trước.

Giấc mơ thứ nhất là Dụ Tri Tri thức tỉnh Thiên Khải, bị bóng đêm nuốt chửng.

Giấc mơ thứ hai…” Ánh nhìn của Tống Thiên Vũ chầm chậm dời tới gương mặt Lục Ngôn: “… Em ấy mơ thấy… Thần linh ra đời nơi biển sâu.

Đây là giấc mơ đầu tiên của em ấy khi thức tỉnh thiên phú Biết Trước này.”
“Từ đó về sau, đêm nào giáo sư Dụ cũng mơ thấy cùng giấc mơ đó.

Tuy nhiên thế giới trong mơ lại đi theo hai hướng hoàn toàn khác nhau.

Hướng đầu tiên là Thần nuốt thân xác mình, căm phẫn ghét hận toàn bộ thế gian.

Vì thế, trăm họ lầm than, con người tuyệt chủng.

Hướng thứ hai thì tôi mới nghe giáo sư Dụ nói sơ qua.

Em ấy kể rằng trong giấc mơ kia, có rất nhiều người dụ dỗ Thần, hy vọng ngài sẽ căm hận thế giới này.

Vậy nhưng trong lòng Thần linh luôn còn sót lại chút từ bi…”
“Thật không may, giáo sư Dụ không mơ trọn vẹn giấc mơ kia.

Dụ Tri Tri đột ngột thức tỉnh đã làm xáo trộn kế hoạch của em ấy.


Giáo sư vốn định tới biển sâu xem thử, tiếc rằng qua đời quá sớm.”
Số phận luôn âm kém dương sai như vậy.
Lục Ngôn bất chợt nhớ ra… hệ thống cũng từng nói những lời tương tự.

Tuy nhiên cách nói của hệ thống lúc đó không được rõ ràng.

Nó nói rằng nếu Dụ Hàn Khê không mất sớm thì Lục Ngôn sẽ chẳng tới nỗi rơi vào tay Lục Thành.
Tống Thiên Vũ cũng từng thử tìm kiếm R’lyeh.

Nhưng hiển nhiên, ông không sở hữu thiên phú Biết Trước nên không tài nào tìm ra được kẽ hở giữa hiện thực và giả lập kia.
“Thiên phú của tôi là 38 – Ủ Chín, 119 – Ôn Dịch, 162 – Thuật Đọc Tâm.”
Ông chọn ra một chim non lành tính nhất trong mấy con chim kia, tiến hành nhân giống, ủ chín, lai tạo qua hàng chục thế hệ.

Tuy vẫn là vật ô nhiễm nhưng chúng lại nghe lời chủ mình, cũng có thể dừng tấn công, thậm chí dừng ăn con người khi chủ ra lệnh.
Đảo chủ nuôi rất nhiều chim chóc.

Bọn chúng đều là đời sau của vật ô nhiễm được lựa chọn kỹ càng để nhân giống.
“Thật hổ thẹn vì dù đã thuần hóa rất lâu, tôi vẫn không cách nào thay đổi thiên tính của vật ô nhiễm.

Chúng chỉ không chủ động tấn công người sống, chứ khi trông thấy xác chết thì vẫn không nhịn nổi cơn thèm của mình.”
Tống Thiên Vũ chỉ về một tổ chim dễ thấy: “Tôi không có Biết Tuốt nhưng lại biết rất nhiều chuyện trên mặt đất bởi những con chim này đều là ánh mắt của tôi.

Vào lần đầu tiên tàu Noah tới R’lyeh, tôi ở tại bầu trời trên vùng biển kia.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra dưới biển, nhưng tôi thấy cậu bị chia cắt thành những bộ phận khác nhau.”
Những phần cơ thể chứa trứng cá này bị mang tới khắp các nơi trên thế giới.
Đối tượng Tống Thiên Vũ nói đang chờ kia chưa chắc đã là Lục Ngôn.
Thế nhưng, dưới vô số sự trùng hợp nhiệm mầu, nó ra đời… nhưng cũng để cho “Lục Ngôn” tồn tại.
Ngón trỏ của Lục Ngôn đan vào nhau, tỏ vẻ khó hiểu.
“Tôi biết cậu đến vì điều gì.

Nếu tôi đoán không lầm thì đây là bộ phận cơ thể cuối cùng của cậu.” Tống Thiên Vũ nhấc tay lên, khẽ ho khan vài tiếng: “Ban đầu cá vua này ký sinh trên cơ thể Uriel.

Hội Biển Sâu vốn định nhân cơ hội chín muồi khiến Uriel sa đọa thành vật ô nhiễm.

Tuy nhiên lòng người khó dò.

Đám người đó không ngờ rằng trước khi biến thành vật ô nhiễm, Uriel đã lựa chọn tự sát.

Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.”
“Để lấy được cá vua này, tôi hợp tác với Lữ Tri.

Chúng tôi ký kết hợp đồng, cô ta giúp tôi đoạt cá vua chưa thành hình; còn chim chóc được nuôi tại đảo Phù Không thì phụ trách giao hàng giúp Lò Sát Sinh.”
Mãi cho tới khi Lữ Tri qua đời, cuộc giao dịch này mới kết thúc.

Tống Thiên Vũ biết rõ khi Lò Sát Sinh tạo thành bất hạnh cho rất nhiều người thì ông không thể thoát khỏi danh đồng lõa.
Hồi trẻ, Tống Thiên Vũ cũng từng tưởng tượng về một ngày nào đó khi con người và một số vật ô nhiễm tiến hóa hoàn mỹ có thể chung sống hòa bình.
Nhưng hiển nhiên đây là chuyện không thể xảy ra.
Không ai đủ tư cách thay người chết tha thứ cho đao phủ.
Nền hòa bình hiện có của xã hội được thành lập trên sự hy sinh của vô số bậc tiền nhân.

“Hiểu” đôi khi chính là một trò cười.

Hai bên vốn đã định sẵn không thể nào hòa giải.
Vậy nên ông cũng đang chờ thẩm phán.
“Tôi lấy được nó.

Có điều cá vua này chưa nở nên tôi chỉ đành nuôi dưỡng nó bằng cơ thể mình.

Nó cần rất nhiều chất dinh dưỡng.

Không riêng gì gian khổ, toàn bộ cảm xúc trái chiều đều biến thành chất dinh dưỡng nuôi nó trưởng thành.

Nuôi mười mấy năm, cơ thể của tôi bị mài mòn quá độ, đã cận kề sụp đổ.”
“May mà năm ngoái tôi tìm thấy người tiếp nhận phù hợp.”
Tống Thiên Vũ chỉ chỉ lên trên đầu: “Đó là Lục Gia Hòa.

Cậu muốn gặp cậu ấy bây giờ luôn không? Cậu ấy đã nhớ ra cậu không phải em gái mình, cảm xúc với cậu khá là phức tạp, tuy nhiên không có ý xấu gì.”
Hệ thống nói: [ Đúng là Lục Gia Hòa rất phù hợp để ấp nở cá vua.

Hắn quanh quẩn ở Tường Oán Niệm một thời gian dài, mang theo không ít nguồn ô nhiễm.

]
Lục Ngôn: “Lại nói tiếp, lần trước tôi có gửi hắn một thứ.”
Lục Gia Hòa vừa ấp trứng vừa ấp cá, không biết tình trạng hiện giờ ra sao rồi.
Khóe môi Tống Thiên Vũ khẽ cong lên: “Đúng vậy.”
“Một ngày nọ, có một đồ tể tới đảo Phù Không, nói là giao hàng.


Đồ tể tên Đồng Đồng, là một con thỏ, mang đến một quả trứng.

Giao nhận hàng xong, tôi đã giữ nhóc ấy lại đảo Phù Không.

Nếu cậu thấy hứng thú thì có thể tới thăm nhóc ấy.”
Đồ tể thỏ con là thú đi trên mặt đất duy nhất tại đảo Phù Không hiện nay.

Nó được nuôi đến béo tốt mập mạp, vui vẻ hoạt bát hơn hẳn lúc ở Lò Sát Sinh.
Tống Thiên Vũ bình thản nói: “Thực ra tôi luôn rất phân vân không biết rốt cuộc nên phá hủy hay giữ lại bộ phận cơ thể cuối cùng này.

Không ai kiểm soát được Thần hoàn chỉnh.

Tín đồ Hội Biển Sâu điên cuồng tạo ra Thần chỉ vì muốn đánh cắp sức mạnh vĩ đại kia, đi đến điểm hủy diệt cuối cùng.

Không thể hạn chế sức mạnh chính là tai họa, dẫu cho nó có khả năng thanh lọc tất cả đi chăng nữa.”
Thẩm Phán cộng thêm Thiên Khải mới là thanh lọc trọn vẹn.
Thế nhưng ai dám đảm bảo rốt cuộc Thần ngồi trên cao vời kia sẽ đứng trên lập trường nào để thẩm phán thế giới này đây?
“Đời này tôi đã đưa ra rất nhiều lựa chọn sai lầm.

Tỉ như không màng ý nguyện của Kiều Ngự, biến em ấy thành vật ô nhiễm.

Tôi rất sợ, sợ mình lại làm sai thêm chuyện nữa.”
Tống Thiên Vũ nhìn vào đôi mắt của Lục Ngôn: “Vì vậy, tôi thực sự rất may mắn khi được thấy chút từ bi cuối cùng Thần giữ lại.”